Khó

Không biết từ lúc nào tôi đã chở nên cộc cằn và khó tính. Xem xét lại thì có lẽ hằng ngày phải đối diện với quá nhiều kích thích.

Đi làm thì phải đương đầu với “khách.” Khách nào dễ dãi và biết kính trọng nhau thì làm việc chung dễ dàng. Còn khách nào khó tính đòi hỏi lung tung tuy không hiểu chính mình muốn gì thì tôi cũng không nể. Ngày xưa lúc mới vô nghề còn nhường nhịn. Bây giờ đã trãi qua bao nhiêu giai đoạn và đã quá mệt mỏi nên không nể nang ai nữa. Họ không đồng ý thiết kế của tôi không sao cả có thể kiếm người khác làm. Muốn tự làm cứ việc làm. Khi làm không được cũng phải quây lại.

Chẳng những trong việc làm trong nhà cũng thế. Đối diện với hai thằng con cũng quá mệt. Chỉ có ăn, tắm, với đánh răng mà cũng phải la hét. Bây giờ mệt quá tôi gọi ba tiếng mà không làm là phải tự làm một mình tôi không giúp. Thằng nào cũng lớn hết rồi. Chiều hôm qua qua nhà bác tụi nhỏ ăn tối. Muốn cho tụi nhỏ tắm sớm để về tối khỏi tắm. Hai thằng con tôi thì biết thân phận. Tôi gọi ba tiếng mà không lên là tự làm. Còn thằng cháu thì hét lại, “No!” Tôi cũng OK không tắm thì thôi. Đến lúc hai thằng con tôi tắm xong nó chạy lên bảo muốn tắm. Tôi trả lời, “Xin lỗi đã quá muộn. Lúc chú bảo lên con không lên thì bây giờ tự tắm đi.” Thằng nhỏ mặt buồn thảm thương chạy xuống nói với bố nó là, “Chú Doanh không chịu tắm cho con.” Ba nó bảo, “Không sao, ba ăn cơm xong ba tắm cho con.”

Nghỉ lại mình có quá vô tình hay không hay ông anh cột chèo ó hiểu lầm hay không? Chuyên cũng đã xẩy ra. Nghỉ đến làm gì. Ai muốn hiểu sao thì hiểu nói gì thì nói. Trong việc làm hoặc trong nhà cũng thế, tôi không thể nào lúc nào cũng chìu chuộng hoặc làm hài lòng người khác.

Đến lúc phải bỏ ngoài tai những gì người khác nói. Lúc hai thằng con nó giân tôi không cho nó làm cái gì nó thích nó nói rằng tôi là người cha tồi tệ nhất trên đời. Mấy lần đầu tôi nghe cũng cảm thấy khó chịu. Tụi nó trả tình thương yêu của tôi bằng những lời lẽ đó. Tôi buồn rồi cũng chấp nhận. Cho nên khi nó nói tôi là người cha tuyệt vời nhất thế giới tôi cũng chỉ gật đầu. Trách nhiệm làm cha thì tôi cứ làm. Chúng nó hiểu sao nói sao cũng không sao. Miễn sao tôi không trốn tránh trách nhiệm của mình là được rồi.

Keith Houston: The Book

From the invention of paper to the revolution of typesetting to the art of binding, Keith Houston’s The Book explores the fascinating history of bookmaking dating back to more than fifteen hundred years ago. If you are interested in reading about “the most powerful object of our time,” you will find Houston’s thorough research and passionate writing enlightening. If you are interested in book design and typography, you will want to keep this beautifully designed book, which sets in Adobe Jenson Pro Light designed by Robert Slimbach, for reference and inspiration.

Tình Chị Em

Cuối tuần vừa rồi về thăm mẹ và chị ba. Chị cả rủ qua nhà ăn bún riêu. Đó là lần đầu tiên tôi và gia đình đến nhà mới của chị. Cũng đã lâu lắm cả nhà (mẹ, chị hai, gia đình chị ba, và gia đình tôi) mới có được một ngày tập hợp lại.

Ba chị em tôi có đôi lúc cũng cãi vã nhau và đôi lúc cũng không được gắn bó. Luôn cả mẹ, mỗi người mỗi tánh và ai cũng cứng đầu nên ít khi hòa thuận. Dù sao đi nữa cũng tình mẹ con và chị em ruột thịt. Giờ ai cũng đã lớn. Thấy hoàn cảnh hai chị kém may mắn tôi cũng xót xa.

Tôi muốn hàn gắn và gần gủi với hai chị tôi hơn. Tôi muốn bỏ qua hết những xích mích của quá khứ để tình chị em trở nên tốt đẹp hơn. Dù cho duyên số hay duyên phận mình cũng chỉ làm chị em một đời người. Nên giúp đỡ và đùm bọc lẫn nhau. Không ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Tôi mong rằng sau này đám con cháu cũng có thể gần gủi và thương yêu nhau.

Mỗi bề trong của mỗi gia đình điều có vấn đề cả. Làm sao để ta có thể vượt qua những mâu thuẩn đó phải đặt vào vào sự thương yêu lẫn nhau. Đừng để tiền bạc và vật chất đánh mất đi tình cảm thân thương của nhau. Phận làm em, tôi sẽ cố gắng không để hai chị buồn.

The Outline Sets Out to Change Online Magazine

For his newly launched The Outline, CEO & EIC Josh Topolsky wanted it to be “a next-generation version of The New Yorker.” After spending about fifteen minutes on the site, I am impressed with its unconventional approach. The site offers no navigation; therefore, you can just get lost in its beautifully designed articles. Its intention is to allow you to focus on the story, but I am more distracted with its sleek designs and animations. I explored quite a bit, but haven’t stopped to read any of the pieces. I wish it was designed for reading rather than browsing.

Christmas Wish List

If you read this site, you know how much I love reading. In addition, I have started to collect books that I would like to keep. In the past few years, I started a collection of books on design, music, technical, typography, and writing.

Around this time of the year, family members (my wife and her sister) asked me what I want for Christmas so I put together a wish list on Amazon of the books that I would like to acquire for my little library. If you would like to buy me a book too, please feel free.

Respect Your Mother

You can disagree with your mother. You can voice your anger, but you do not disrespect her. You do not call your mother a bitch or a hoe. She gave birth to you; therefore, that would make you a son of a bitch or a son of a hoe. Think about that the next time you use that foul language to degrade your mother. When you disrespect her, you disrespect yourself.

Ngọc Quy: Chuyện Tình

Năm 2016 quá nhiều căng thẳng cho nên Chuyện Tình của Ngọc Quy rất thích hợp để thưởng thức vào những ngày tháng cuối năm.

Gồm có chín tình ca ngoại quốc rất lãng mạng như “Bài Gợi Ca Tình Yêu (Chanson D’orphee),” “Em Đẹp Như Mơ (Elle Était Si Jolie),” và “Hôn Em Thật Nhiều (Besame Mucho),” Ngọc Quy mang đến cho người nghe những giây phút thư giãn nhẹ nhàng qua giọng hát thư sinh yêu kiều được bổ sung thêm với những phần hòa âm mọc mạc sang trọng.

Bên cạnh những bài đơn ca, Ngọc Quy cùng song ca rất hợp tình và hợp ý với Diệu Hiền qua “Khúc Hát Thanh Xuân (When We Were Young)” và “Người Yêu Dấu Ơi (Koibito Yo).” Với “The Prayer,” Janice Phương ca phần tiếng Anh rất chuẩn. Giọng cao vút như chim họa mi hót trong đêm của Janice rất hợp rơ với giọng trầm của Quy.

Với “Trở Về Sorrento (Come Back To Sorrento)” phần hòa âm mang nhịp điệu Latin nhộn nhàng. Không biết Ngọc Quy hát tiếng ngoại quốc khác ra sao, nhưng khi hát lời Anh trong ca khúc “Chuyện Tình (Love Story)” anh phát âm không được tự nhiên lắm.

Chuyện Cậu Ba Tiếp

Sáng nay đưa cậu hai đi học và cậu ba đi nhà trẻ. Sau khi cậu hai vào trường thì cậu ba hỏi, “Hôm nay có phải cuối tuần không ba?” Tôi đáp, “Đúng rồi, cuối tuần sẽ bắt đầu chiều nay.” Câu ba nói tiếp, “Xin lỗi ba về ngày hôm qua. Con yêu ba.” Tôi trả lời, “Con yêu ba con không được đánh ba. Không phải là ba không dám đập lại con nhưng ba không nỡ tay. Ngày xưa ba chỉ hổn với ông nội con thôi là ba bị ăn củi đó.” Cậu ngồi yên lặng không nói gì.

Lúc đến nhà trẻ tôi đưa cậu vào lớp, cậu chạy lại cửa ôm, hôn, và nói “I love you.” Chiều nay về nó có nổi cơn nữa không. Con cái thích chơi iPad tôi không cấm nhưng khi nó nghiện nặng như thuốc phiện tôi thấy không ổn. Cuối tuần này phải cấm luôn đến khi nào nó biết chừng mực mới cho chơi lại.

Ngày xưa thằng Đạo cũng thế. Bay giờ hết vấn đề đó thì sinh ra vần đề khác. Cái thằng chín tháng bây giờ dễ thương lắm rồi mai mốt cũng sẽ như thế. Nói chung là có con cái có lúc vui cũng có lúc nhức đầu.

Lại chuyện iPad

Sau một ngày làm việc mệt óc tôi đến đón cậu ba nhà ta. Vừa gặp tôi cậu hỏi ngay, “Hôm nay có phải ngày iPad không?” Tôi trả lời, “Không, ngày mai cuối tuần mới bắt đầu.” Cậu nổi cơn điên lên đánh tôi trước mặt cha mẹ bạn cậu. Tuy không đau thân xác nhưng trong lòng tôi tan nát.

Vừa giận vừa xấu hổ, tôi yên lặng đưa cậu ra về. Khi vào trong xe tôi nhắc lại những hạnh động của cậu vừa rồi khiến tôi rất đau buồn. Cậu đánh tôi và không kính nể tôi nên cuối tuần này cậu không được đụng đến iPad. Cậu tức giận la ầm ĩ nhưng cầu xin được ôm tôi và được làm bạn thân. Tôi nhấn mạnh là tôi không thể ôm người đánh tôi và càng không thể làm bạn thân với người đánh tôi. Cậu hét to tôi cũng để cậu hét. Hết hơi cậu ngã vào ghế ngủ.

Khi về đến nhà tôi gọi mẹ cậu ra bế cậu vào. Cậu hét tiếp tôi cũng mặc kệ. Vào đến nhà cậu bình tỉnh trở lại. Đến giờ ăn tối được mẹ đút cơm. Cậu hư thế mà cũng được chìu. Khi cậu hết giận cậu xin lỗi.

Quang Lý Ra Đi

Nghe tin Quang Lý đột ngột qua đời ở tuổi 66 vì nhồi máu cơ tim khiến tôi bùi ngùi. Tôi rất hâm mộ giọng ca thanh và đẹp của ông. Nhắc đến Quang Lý thì những người say mê giọng hát ngọt ngào của ông sẽ nghĩ ngay đến “Thuyền và biển” (nhạc Phan Huỳnh Điểu và thơ Xuân Quỳnh). Riêng tôi, bài gắn liền với Quang Lý là bản tình ca lãng mạng “Nụ Hôn Gởi Gió” (nhạc Hoàng Việt Khanh và thơ Hiền Vy), đặc biệt qua hai câu, “Môi em mọng đỏ, là đỏ như mơ / Cho anh nhờ gió hôn vào là vào môi em.” Xin cám ơn ông rất nhiều và cầu mong cho linh hồn ông được bình an.

Contact