Lệ Quyên: Khúc tình xưa 6

Lệ Quyên tiếp tục chinh phục dòng nhạc bolero với giọng hát chín muồi. Khi cô cất lên, “Tuổi đời chân đơn côi / Gót mòn đại lộ buồn / Đèn đêm bóng mờ nhạt nhòa”, phong cách rất Lệ Quyên hiện ra rõ rệt tuy ca từ của nhạc sĩ Tô Thanh Tùng đã quá quen thuộc. Và đó chính là vũ khí bí ẩn của cô khi hát nhạc trữ tình. Ngoài giọng hát, Lệ Quyên còn chịu đầu tư vào phần hoà âm phối khí. Ca khúc “Thương hoài ngàn năm” của Phạm Mạnh Cương được dàn nhạc orchestra đệm cho tiếng hát của cô. Lệ Quyên không phải là một ca sĩ sáng tạo để đem đến người nghe những gì mới lạ. Cô chỉ muốn làm tim người nghe nhạc Việt rung động và đến Khúc tình xưa 6 cô vẫn thành công.

Hiền Thục: The Shadow

Trong album The Shadow của Hiền Thục có những ca khúc với giai điệu quen thuộc nhưng ca từ thì mới. Chẳng hạn như “Nước hoa có độc” và “Vẫn như ngày mưa cũ” là những ca khúc nhạc Hoa được dịch lời Việt. Hiền Thục hát nhẹ nhàng giản dị cùng với tiếng đàn guitar mộc mạc. Vì những giai điệu này quá quen thuộc nên cho dù lời nhạc mới cũng không có gì ấn tượng cho lắm.

Phương Vy: Chuyện tình yêu

Phương Vy hát nhạc ngoại lời Việt tốt nhưng phần hòa âm có lúc tốt lúc không. Chẳng hạn như bài mở đầu, “Chỉ là giấc mơ qua”, được thổi vào làng sóng jazz với bộ ba (piano, drums, và bass) nhạc nhàng và êm dịu. Ca khúc thứ nhì, “Môi tím”, thì phần hòa âm rời rạc với tiếng sax ru ngủ. Với “If You Go Away,” Phương Vy phát âm tiếng Anh rất chuẩn và tiếng đàn guitar mộc mạc khiến cho tiếng hát của cô rõ ràng hơn. Album khép lại với “Mai” của nhạc sĩ Quốc Dũng với ca từ mỉa mai: “Mai! Anh đã quen em một ngày / Anh đã yêu em một ngày / Một tình yêu quá không may”.

Không WiFi

Mẹ vắng nhà. Ba áp dụng chiến thực không WiFi. Thử xem không có kỳ đà cản mũi kết quả ra sao.

Sáng sớm thứ Bảy đưa vợ ra phi trường. Trở về nhà không ngủ lại được đành đọc sách. Đến 9:30 sáng, thông báo mọi người 15 phút nữa WiFi sẽ bị cúp. Đến 10:00 giờ, hai anh lớn thay phiên nhau cắt cỏ và trim. Còn hai em nhỏ nhổ cỏ dại. Ba chỉ hướng dẫn.

Đến trưa công việc cắt cỏ cũng vừa xong. Ba đãi đi ăn trưa. Hai em nhỏ chọn gà rán Hàn Quốc Chi Mc. Chọn địa điểm gần chỗ trường vẽ để đưa Đán đi học vẽ cho tiện. Ăn uống no nê rồi bỏ Đán trước cổng trường. Buổi trưa khí hậu lên đến 90 độ F. Định đi công viên trượt thì ông bạn nhắn tin qua nhà làm vài chai bia. Trong lúc đợi Đán thôi thì qua đó uống bia cho mát.

Hai tiếng sau, rước Đán rồi đi công viên trượt luôn. Dường như có chút bia trượt hăng hái hơn. Không té là may rồi. Đến 6 giờ chiều mới về đến nhà. Ăn tối xong, mở WiFi lên lại cho cả nhà thư giãn tối thứ Bảy.

Sáng Chủ nhật không có WiFi nên bọn nhỏ ngủ trễ một chút. Khoảng 9:00 giờ sáng tất cả đã dậy. Đồ đạc cả tuần chưa xếp. Gọi hai em nhỏ phụ ba xếp. Bảo hai anh lớn lên phòng ngủ dọn dẹp lại đồ đạc bừa bộn. Đò nào không bận nữa cất vào bị. Đến 10:30 sáng mọi chuyện hoàn tất. Mở WiFi lên mọi người cùng hưởng.

Đến trưa tắt WiFi kéo cả nhà, luôn cả bà ngoại và hai thằng cháu, đi đại hội Á Châu Á (Asian Festival) ở khu downtown. Ðồ ăn thơm phức mà hàng nào cũng xếp dài thòng. Không thèm đứng xếp hàng. Kéo hết ra nhà hàng Việt ăn. Ăn xong đám nhỏ muốn uống trà sữa. Chiều luôn.

Gần 3:30 chiều, đưa bà ngoại và Đán về nhà. Ba thằng còn lại và hai thằng cháu qua nhà chị vợ chơi. Sách chai whiskey qua nhà anh bạn lai rai thư giãn chiều Chủ nhật. Đến 8:30 chiều về nhà. Ba thằng kia cũng chưa về. Đến hơn 9:00 giờ bọn nó mới về. Cho WiFi đến 10:00 giờ tối đi ngủ.

Thật ra tôi không muốn làm vậy nhưng không tắt WiFi không thằng nào chịu tắt máy. Gọi nhẹ nhàng 1, 2, 3 lần như nước đổ đầu vịt. Chả thằng nào nghe. Có WiFi nhờ làm chuyện nhà, hồn bọn nó như đang bay trên mây. Không WiFi, không nhắc nhở, không la hét, không bàn bạc.

Trong Do Thái giáo, ngày Sabát là những giây phút cuối tuần nghỉ ngơi không được dùng những dụng cụ có điện. Tôi thấy cũng hay. Cuối tuần tôi chỉ muốn không WiFi. Khổ là không thông qua được bà chủ nhà. Bà chủ nhà cần WiFi để làm việc. Lúc trước dùng software để tắt hết WiFi trừ máy của bà chủ nhà nhưng bọn nhỏ chỉ cần đổi địa chỉ IP thôi là có WiFi lại. Dùng software phiền phức lại không tác dụng. Tụi nhỏ vẫn ôm máy cả ngày.

Giờ đây chỉ cần cúp WiFi là tự động tụi nó tắt máy, đứng dậy làm việc khác. Tôi thấy chiến thuật này có hiệu quả. Đến cả người lớn, không WiFi cũng tốt. Cuộc sống không cần bất cứ lúc nào cũng phải có WiFi. Cá nhân tôi cũng phải tự cai WiFi. Người lớn mà như thế huống chi đám nhỏ.

Một trong những thất bại lớn nhất của người làm cha này là không thể hạn chế được sự dùng máy điện tử của mấy thằng con. Tim tôi nhói đau mỗi khi nhìn bọn nó đắm đuối trong thế giới mạng. Đây cũng là một trong những vấn đề mà vợ chồng xích mích nhau. Vì hai người có hai ý nghĩ khác nhau nên không thể giải quyết được vấn đề càng ngày càng tệ hại hơn.

Giờ đây đã quá muộn nhưng dù sao thì không WiFi cũng đỡ hơn một chút. Ít nhất không lúc nào cũng cắm cúi vào trong máy. Nếu như hạn chế được máy móc từ sớm thì có lẽ những sinh hoạt khác đã không bị bỏ dở. Hơi đáng tiếc là máy vi tính đã cướp đi những tiềm năng của bọn nó, luôn cả học vấn. Đương nhiên không cha mẹ nào muốn tạo áp lực cho con cái nhưng thả lỏng ra cũng chẳng đi đến đâu. Điều quan trọng là làm sao hướng dẫn bọn nó cân bằng mọi sinh hoạt.

Ngày của Mẹ

Thưa Mẹ,

Mỗi ngày con vẫn nhớ mẹ. Hôm nay ngày của Mẹ, con nghĩ nhiều về mẹ. Nỗi nhớ của con không còn đau buồn nữa. Thời gian đã xoa dịu đi sự đau đớn trong con. Dù con có đau lòng bao nhiêu cũng không thể thay đổi được gì. Đời người là như vậy và con cũng chấp nhận số mạng của mình.

Nhớ đến mẹ để trở về tuổi thơ. Nhớ đến mẹ để biết mình đã từng được mẹ yêu thương vô bờ bến. Nhớ đến mẹ không còn rơi lệ nữa mà nở một nụ cười. Con cảm ơn đời đã có được mẹ. Dù mẹ không còn trên cõi tạm này nữa nhưng mẹ vẫn trong con.

Rồi mai đây còn rời xa thế giới này không biết có gặp lại mẹ không. Con hy vọng sẽ được. Đó là tương lai. Còn hiện tại thì vẫn thương nhớ đến mẹ trong ngày của Mẹ.

Con trai của mẹ,
Doanh

Mòn mỏi

Quá mệt mỏi với cuộc sống. Những công việc không muốn làm cứ chồng chất lên. Những nỗi lo âu cứ tiếp tục kéo đến. Những gánh nặng cứ đè lên.

Trái tim không ngủ yên. Đầu óc không thảnh thơi. Giấc ngủ không ngon giấc. Trong đầu lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi. Không thể nào buông thả những tiêu cực trong đời sống. Không thể nào giải thoát cho chính mình.

Không cải tiến được những gì xung quanh. Không cải tiến được bản thân. Vẫn chưa tìm ra đường lối mới để sống thoải mái hơn.

Ngày Chủ Nhật

Sáng Chủ nhật thức dậy khoảng 8:00 giờ, nhìn ra cửa sổ trời đã đổ mưa. Khuấy ly cà phê, ăn nửa miếng croissant, chạy xuống basement mài giũa tiếp đống skis và snowboards còn đang dở dang. Vừa làm vừa nghe nhạc jazz nên thời gian.

Đến 10:00 giờ rủ vợ đi Goodwill. Vợ hỏi, “Đi Goodwill làm gì”? Tôi trả lời, “Mấy hôm trước thấy bộ skis còn tốt lắm. Hôm nay màu xanh được giảm giá 50% nên đi mua”. Dĩ nhiên vợ không thắc mắc tại sao nhà có đầy đủ skis với snowboards rồi còn mua thêm nữa.

Tôi mua về lau chùi lại cho sạch sẻ và mài giũa lại cho tốt đẹp rồi đăng lên Facebook bán kiếm chút cháo. Tôi biết chắc những món hàng này sẽ bán lại được. Không phải tôi thiếu thốn nhưng tôi muốn dạy cho hai thằng con lớn cách lấy công làm lời. Hy vọng chúng nó biết được giá trị đồng tiền.

Thế là cả nhà dắt nhau đi Goodwill. Không chỉ mua được bộ skis mà còn mua được đôi ski boots đi cùng. Sau đó đi Costco trả đồ và sửa lại mắt kính. Tụi nhỏ ăn trưa, tôi cũng ăn một lát pizza. Ngày Chủ nhật Costco người đông như kiến nên không mua gì hết.

Về đến nhà tôi tiếp làm cho xong đám skis. Đến 4:30 chiều, vợ gọi đi rước thằng Đạo. Ảnh qua nhà đứa bạn (gái) chơi vì cô ta mới nhận nuôi một con chó con. Đến nhà gặp ba cô ta đứng nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Ông người Mỹ dễ thương và thích xã giao. Không biết sao này có làm sui gia hay không?

Về nhà ăn tối xong, tôi lại tiếp tục làm cho xong vì không thích để ngổn ngang. Đến 10:00 giờ đêm mới xong 4 cái snowboards và 8 bộ skis. Một ngày Chủ nhật như thế cũng hữu ích.

Ngày thứ Bảy

Sáng 8:15 gặp người bạn ở Starbucks. Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy từ chuyện công dẫn đến chuyện tư. Lúc đầu tôi thiết kế trang web cho công ty anh nên hẹn gặp bàn về công việc. Sau đó thỉnh thoảng chúng tôi hẹn nhau uống cà phê xã giao. Mới đó mà đã 10 năm rồi. Anh ấy là một kiến trúc sư tài giỏi và một người con trai hiếu thảo. Tôi nể trọng anh.

Đến 10:00 giờ tôi trở lại nhà gọi hai thằng con lớn ra cắt cỏ dọn dẹp lại cây cối xung quanh nhà. Lỡ tay cắt cây hoa của vợ bị vợ cằn nhằn. Giữa hoa và cỏ tôi không phân biệt được vì nó quá nhiều. Đến trưa lục tủ lạnh thấy còn miếng cừu nướng hai hôm trước. Nấu hai gói mì khô ăn với rau và thịt cừu. Đói quá nên ăn thấy ngon.

Đến 1:00 giờ trưa, đưa hai thằng nhỏ ra skatepark. Trời nắng nóng nên trược khoảng một tiếng trở về lại nhà. Tôi buồn ngủ vô cùng nên nhắm mắt được nửa tiếng. Thức dậy xuống basement tiếp tục mài giũa đống skis và snowboards và nghe bài phỏng vấn của Ocean Vương nói về cuộc đời và quyển tiểu thuyết mới của tác giả. Dĩ nhiên tôi sẽ tìm đọc.

Đến 5:00 chiều tôi rủ vợ đi H-Mart mua trái vải và nhãn về ngâm rượu saké. Đến gần 7:00 chiều chúng tôi ghé lấy gỏi ốc xoài xanh đi dự tiệc sinh nhật 50 của người bạn. Tuy 50 nhưng tính anh ấy trẻ trung và tươi vui nên tui cũng thích đùa giỡn với ảnh. Đồ ăn ngon rượu saké trái cây thơm nên ăn uống cứng bụng. Lâu lâu có dịp sinh nhật bạn bè tụ họp cười đùa cho tinh thần đỡ phải căng thẳng.

Ngày thứ Bảy của tôi chỉ vậy thôi là quá đẹp rồi. Cảm ơn gia đình và bạn bè.

Nhật Thảo: Kỳ diệu

Đây là lần đầu tiên tôi nghe tiếng hát của Nhật Thảo và cô đã cuốn hút tôi ngay bài đầu, “Kỳ diệu” (thơ Nguyên Sa, nhạc Anh Bằng). Giọng cô khàn khàn truyền cảm rất quyến rũ. Hơn nữa album được thu âm theo phong cách acoustic. Tiếng đàn guitar mộc mạc càng đưa tiếng hát của cô đến gần người nghe. Từ “Đoản khúc cuối cho em” (Hoàng Trọng Thụy) đến “Một mình” (Lam Phương) đến “Hẹn hò” (Phạm Duy) đến “Em còn nhớ hay em đã quên” (Trịnh Công Sơn), mỗi bài đều quen thuộc cả nhưng được Nhật Thảo thổi vào một làng gió mát nhẹ nhàng thoải mái. Tôi đã nghe đi nghe lại album này mấy lần rồi.

Lưu Hồng: Yêu một mình

Năm 1996, Lưu Hồng thu âm Yêu một mình cho Tú Quỳnh Music. Cô tiếp nối đường lối nhạc trữ tình như “Yêu một mình” (Trịnh Lâm Ngân), “Ngày vui qua mau” (Nhật Ngân), và “Thành phố sau lưng” (Hàn Châu). Cô ca không sến súa cũng không não nề nhưng cũng không khác biệt. Hơn nữa phần hòa âm của ban nhạc Shotguns cũng không gì nổi bật. Kết quả là không có gì đáng chú ý ngoài “Tình lỡ” (Thanh Bình).

Contact