Nguyễn Ngọc Tư: Đong tấm lòng

Tập văn ngắn Đong tấm lòng của Nguyễn Ngọc Tư mở đầu với bài “Giữa người với người” nói về tai hại của mạng xã hội. Bài này đập ngay vài đầu và hồn tôi cho nên tôi cứ tìm mãi những bài tương tựa như thế. Việc đó đã làm tôi phân tâm đi khi đọc những bài kế. Tôi nghĩ nếu không đọc bài này trước mà đọc cuối thì sao? Có một số bài tôi không rõ nội dung lắm nhưng một số ấn tượng ngay như “Răng của chúng mình” (vợ bị chồng đánh đập), “Một chỗ nương tựa” (lấy chồng Hàn Quốc), và “Vực mở” (chuyện bồ bịt). Trong “Vực mở”, Cô Tư mỉa mai nhạc sĩ Vũ Thành An: “Có ông còn nhận thẳng thắn nhận ra chuyện người tình không lấy mình là lựa chọn sáng suốt, lúc đầu hỏi ‘con đường em theo đó đúng hay sai em’, sau tự trả lời luôn, con đường em đi đó đúng đấy em ơi”. Trời tuyết đọc những bài văn này càng nhớ về quê nhà.

Già rồi ngủ ít thôi

Hai giờ sáng ngày thứ ba, tôi lái xe từ chỗ lạnh lẽo (20° F) đi đến chỗ lạnh buốt (0° F). Từ Virginia đến Vermont mất hết 12 tiếng (bao gồm 2 tiếng ngủ bờ ngủ bụi). Check in ký túc xá của những tâm hồn mê trượt tuyết lúc 4 giờ chiều.

Định ra ngoài ăn tối rồi đi xem phim nhưng hơi mệt và buồn ngủ nên ăn cá hồi lạnh với bánh mì và uống ly sinh tố rồi đi ngủ lúc 8 giờ. Trong giấc ngủ say sưa vợ đòi ly dị trong lúc họp mặt gia đình đoàn tụ. Dĩ nhiên là tôi bị shock. Dù tôi có năn nỉ cỡ nào cũng không được. Người thân trong gia đình cũng không ai chịu giúp tôi cả. Một khi người đàn bà đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi được.

Thức giấc lúc 4 giờ 44 phút. Cũng may chỉ là cơn ác mộng. Đi trượt tuyết một mình nhưng vẫn còn có vợ con cảm giác khác với đi trượt tuyết một mình cô đơn không có nơi trở về. Tuy trời lạnh buốt nhưng vẫn ấm lòng vì mình còn có mái ấm gia đình.

Mùa đông, bạn bè và người thân tìm nơi ấm áp như Florida để trốn lạnh. Còn tôi tìm nơi lạnh cống để đông đá những muộn phiền trong cuộc sống. Mỗi người có mỗi tư duy khác nhau. Tôi muốn đến gần với Mẹ Thiên Nhiên để cảm ơn bà đã tạo ra những mảnh chăn tuyết trắng tuyệt vời.

Nguyễn Nhật Ánh: Xin cho tôi một vé đi tuổi thơ

Mấy hôm trước lướt qua kệ sách tiểu thuyết ở thư viện tình cờ trông thấy quyền sách Ticket to Childhood của Nguyễn Nhật Ánh được William Naythons dịch sang tiếng Anh. Tôi thích văn của Nguyễn Nhật Ánh và cũng đã đọc một số sách của ông nên nghĩ rằng đã đọc quyển này rồi. Định không check out nhưng thôi cũng lấy về tham khảo cách dịch sang tiếng Anh.

Tôi tra lại phần book review của trang blog mình mà không tìm ra Xin cho tôi một vé đi tuổi thơ của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Thế là tôi chưa từng đọc qua quyển sách này. Thay vì đọc bản dịch tiếng Anh, tôi tìm đọc bản gốc tiếng Việt.

Mấy hôm nay vừa đọc, vừa cười, vừa rơm rớm nước mắt. Tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh và những người bạn có lúc khờ dại, điên điên, ngớ ngẩn, nhưng giàu trí tưởng tượng. Từ những câu đầu, Nguyễn Nhật Ánh đã đưa tôi ngay về miền ký ức:

Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt.

Năm đó tôi tám tuổi.

Sau này, tôi cũng nhiều lần thấy cuộc sống đáng chán khi thi trượt ở tuổi mười lăm, thất tình ở tuổi hăm bốn, thất nghiệp ở tuổi ba mươi ba và gặt hái mọi thành công ở tuổi bốn mươi.

Tôi sẽ mượn một hai chương của sách để tạo ra một trang mẫu cho dự án Vietnamese Typography của tôi.

Rosewood: Mùa hè bất tận

Lâu rồi không nghe rock Việt. Đêm nay tình cờ bắt gặp Mùa hè bất tận, album mới của nhóm Rosewood. Sẵn còn nửa chai Aberlour A’bunadh nên làm vài shots lấy độ cồn 60.9% chiêm ngưỡng chất rock nặng ký và để nhớ đến một ông dượng tôi rất kính nể mà đã lâu không gặp. Ổng cũng mê rock Việt lắm.

Nhóm Rosewood đã thành lập được 19 năm với những thành viên: Vũ Nhật Linh (vocalist), Nguyễn Tuấn Vũ (lead guitarist), Trần Nam Thắng (bassist), Nguyễn Trung Kiên (drummer) và Ngô Hoàng Kiên (synthesizer). Tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi nghe nhạc của nhóm. Thì ra Rosewood không phải rock nặng ký hoặc punk rock mà là rock nhẹ, rock ballad, và alternative rock. Với chất giọng trầm ấm và truyền cảm của Vũ Nhật Linh, các ca khúc của nhóm dễ nghe.

Lời nhạc cũng nhẹ nhàng và êm dịu không quá não nề. Chẳng hạn như “Điều bỏ quên,” Vũ Nhật Linh hát như tâm sự: “Tôi… như đang tìm tôi… giữa đời / Rồi một mai… sẽ vẫn như bức tranh hôm nào, dù còn nhiều điều bỏ quên”. Ca khúc “Hồi ký một giấc mơ” cũng đầy tự sự: “Tôi như đang rong chơi, ở nơi của sự kiếm tìm / Nghe sao mong manh, giữa câm lặng / Không gian như nát tan, chỉ còn tôi…”

“Đêm không màu” có những lời đầy tâm trạng, “Nhiều lúc, muộn vẫn bước đi / Lạ lẫm, nhưng không thấy gì”, nhưng lại không có hồn, “Chợt nghĩ, điều gì mất đi / Hạnh phúc, ta đang có gì… / Nắng lên rồi, cơn mưa ngớt thôi / Cuộc sống, như đang rối bời”. Hoặc trong “Ảo ảnh”, Vũ Nhật Linh hát “Có lúc ta quay về, nắng tái tê tan vỡ ê chề / Ngày dài đơn côi, nhìn mặt trời lặng trôi…”

Ca từ bay bổng trên mây rất là nghệ sĩ nhưng không đi vào lòng người. Chắc cái gu nghe nhạc rock của cá nhân tôi cần có một chút blues, một chút psychedelic, hay một chút punk. Thiếu những chất đó thì rock hơi bị khô khan. Có uống whisky nặng độ cồn cũng không cảm nhận được. Album Mùa hè bất tận đối với tôi thì đẹp như hơi bị thiếu cái soul của rock.

Thư từ fanboi

Xin được chia sẻ thư từ một bạn đọc trẻ. NT viết:

Hello chú Donny.

Con vô tình tìm được trang này và xem qua bộ web/sách nghiên cứu viết Typography Việt Nam của anh/chú. Con ngưỡng mộ quá. Cảm ơn chú nhiều đã làm nên công trình này.

Xem qua mấy trang trong samples này con cũng ngưỡng mộ luôn gu đọc/nghe của chú nữa. Quá xịn luôn.

Nghe hơn fanboi request xíu mà không biết chú có đọc Nguyễn Ngọc Tư hông, tiếng Việt của Tư cũng đẹp, nếu mà chú có làm thêm 1 trang nữa tribute 1 tác giả nào đó thì cho con request cô Tư. Kk.

Lần nữa cảm ơn chú đã làm nên web này ạ. Con chuẩn bị đi để dành đọc/khám phá từ từ mấy lời hay ý đẹp, và chữ đẹp, layout đẹp trong này.

Chúc chú một ngày thiệt tốt lành ❤

Tôi rất vui khi nhận được thư này và lời yêu cầu của cháu. Tôi cũng rất thích tản văn của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Trong tương lai khi có thời gian tôi nhất định sẽ làm một cái sample cho cô Tư.

Trang: Trong

Đêm nay trời lạnh ngồi nghe tiếng hát của Trang. Trong, album thứ ba của cô, có ca khúc, “Tại sao phải say.” Qua giai điệu jazz say sưa, cô hát, “Đôi khi triết lý như là whiskey / Và những câu chuyện thật đời / Dù ta là hai người khác xa / Cần thêm một chút men thôi mà, phải không?” Vậy là phải lôi chay Aberlour A’bunadh ra lai rai tiếp.

Trang có tiếng hát nhẹ nhàng với cách phát âm rất dễ chịu. Cô tự viết nhạc và có máu jazz trong mình. “Làm bạn với em” là một bài swing tươi tắn với những lời ca êm dịu nhưng cảm xúc, “Vì tình yêu chẳng mãi như lúc đầu để chung con đường mai sau / Khi giấc mơ mỗi người tìm hai hướng ngược nhau / Để rồi ta bước tiếp theo tiếng gọi của thời gian / Chẳng còn tiếc nuối, xin hãy ghé đây và nghe em hát”. Cô chẳng những hát mà còn scat nữa. “Em chỉ nhìn thấy anh” được phối theo nhịp điệu bossa nova lả lơi. Ca từ thì cũng ướt át, “Ước gì giây phút này chợt đứng yên / Để bàn tay nắm / Từng lần chạm môi / Mãi ở đây thôi”.

“Cà phê và trà sen” là một ca khúc giản dị được hòa âm theo nhịp điệu waltz dịu dàng và lời ca cũng khá là mộc mạc: “Đừng uống cà phê lúc mới ngủ dậy / Đừng uống cà phê không thôi lại say”. Nếu “Cà phê và trà sen” viết cho buổi sáng thì “Cuộc đàm phán với nỗi đau” viết cho buổi tối. Ca khúc được phối khí và dàn dựng theo phong cách bán cổ điển. Được đệm với tiếng đàn dương cầm và dàn orchestra, cô hát với tất cả con tim, “Có lần tôi nắm tay của một nỗi đau / Khi nghe rằng thương yêu tôi trao chẳng đủ để giữ chân người / Và ta bước đi cùng những hố sâu / Loang bên lồng ngực trái.”

Album được khép lại với “Điều đẹp nhất về tình yêu” mang âm hưởng bán cổ điển. Giọng của cô bay bổng trên tiếng đàn dương cầm tao nhã và dàn dây nhã nhặn. Cô để lại trong tim người nghe hai câu cuối cùng: “Cứ yên giấc trong vòng tay anh khi bình minh lần cuối / Mình vẫn sẽ tìm nhau dù ở bất cứ dòng thời gian nào”.

Đây là một album đáng được trải nghiệm Trong nội tâm với vài ly whisky, như lời Trang hát: “Phải uống thật say để ta thành thật / Phải say để rũ bỏ hết vướng bận”.

Sinh nhật vợ

Vợ yêu,

Chúc em sinh nhật vui vẻ. Thời gian gần đây chúng ta đã có những chuỗi ngày không được vui. Anh suy nghĩ rất nhiều và chấp nhận rằng có những chuyện giữa vợ chồng sẽ không bao giờ thấu hiểu nhau hoặc có cái nhìn giống nhau.

Có những chuyện anh cho là lẽ thường, chẳng hạn như cách cư xử giữa người với người trong đời sống, em cho rằng anh quá khắt khe và thiên vị. Dù bất cứ ai, trong bạn bè hay người thân, anh chỉ mong muốn cách cư xử căn bản giống nhau.

Sau chuyện không may lần này, anh cảm nhận rằng giữa chúng ta đôi lúc không có điểm tương đồng. Dù cho anh cố giải thích, em không tiếp nhận thì anh đành chịu. Những gì anh không nói ra được, anh viết xuống để không giữ lại trong lòng.

Người mà anh cho rằng mình có thể mở rộng hết cũng không thể san sẻ được nữa. Nhiều lần anh đã tự kiềm chế cảm xúc của mình với em, nhưng anh không làm được. Chuyện vui, chuyện buồn, chuyện phiền, người đầu tiên anh muốn được chia sẻ là em. Giờ anh hiểu được những điều đó chỉ thêm gánh nặng cho em. Để tránh gây thêm áp lực cho em, anh sẽ nén lại những nỗi niềm riêng.

Trong mối quan hệ vợ chồng, em đã hy sinh vì anh quá nhiều. Anh luôn mang ơn em. Anh sẽ cố gắng không liên can đến những gì vượt qua gia đình nhỏ của mình để khiến em mphải khó xử. Hôm nay em bước sang tuổi mới, hy vọng em sẽ được những ngày mới tươi vui.

Yêu em,
Chồng

LYHAN: Tâm Linh

Chai Hakushu 12 tôi và anh bạn thân đã cưa sạch hôm trước. Khuya nay trong bóng đêm phải khui chai Yamazaki 12 để chiêm ngưỡng với tiếng hát lyhan qua album Tâm Linh đầy màu đen. lyhan có chất giọng êm dịu và cảm xúc như chim họa mi bị thương hót trong đêm. Hơn nữa cô hát với tâm trạng trầm cảm nên cô chạm đến tôi ngay, nhất là gần đây tôi có quá nhiều phiền muộn.

Ca khúc mở đầu, “Chim hót bên trong lâu đài”, cô tâm sự: “Em từng nghĩ đến kiếp sau / Để em không còn đau đớn thêm lần nào nữa / Em chỉ muốn xa nơi đây”. Với tiếng đàn guitar mộc mạc biến đổi thành một dàn nhạc orchestra hùng hổ, nghe cô hát mà cũng muốn kết thúc kiếp này để được đến kiếp sau.

Tựa đề tình khúc “Rơi tự do” mới nghe thì lạ nhưng khi dịch sang tiếng anh thành “Free Falling” thì hợp lý. Với tiếng đàn dương cầm ấm áp, cô thú nhận: “Nếu lúc ấy em lung lay, em buông tay em từ chối những vận may / Chắc có lẽ đêm buông xuôi, em chơi vơi / Một thế giới riêng trên đời!” Cô tiếp tục chia sẻ, “Người thương em nhất / Người làm em đau nhất / Người cho em khóc / Rồi lại lau xót xa!” Người làm ta đau nhất lại là những người thân thương ta, nhất là khi họ vô tâm hay không quan tâm. Cuộc đời nhiều lúc khốn nạn vậy đó để rồi: “Rơi vào vòng tay người đan siết / Rơi vì em không còn tha thiết / Rơi cùng tình yêu dần đang chết / Em biết em đang rơi tự do.” Với những nốt cao, cô hát như chim gãy cánh rơi tự do xuống vực thẳm.

“Vật đổi sao dời” là một thất tình khúc đầy đớn đau. Cô san sẻ, “Em với tay mà không tới / Em với anh, phải chăng xa vời”? Cách dùng chữ “với” với hay nghĩa khác sau rất khéo. Đến phần điệp khúc, cô tự dối mình, “Ngày chúng ta mang theo / Hạnh phúc riêng hai người / Là lúc em quên đi ngàn nỗi đau trên đời”. Nhưng rồi cô tiết lộ, “Em lau vết thương bằng nước mắt / Em khâu trái tim bằng chiếc kim đồng hồ”. Nghe cô hát mà muốn đâm ngón tay để dùng máu viết tên cô trên tường.

Viết đùa tí cho cuộc đời nó đỡ căng thẳng thôi. Những lời nhận xét trên chỉ là cảm xúc của riêng tôi. Ca sĩ và tác giả của những ca khúc trong đây không có ý gì ngoài nghệ thuật. Dù cuộc sống đen tối, tôi vẫn rất yêu cuộc đời này như “Bóng tối yêu đời”, tiếng hát của cô bay lượn theo điệu waltz : “Một mình trong bóng đêm / Một mình thấy êm đềm / Một mình đơn côi sao ta chẳng thiết tha điều gì.” Chỉ cần một chút whisky và một sản phẩm cảm xúc để cảm nhận được những điều thú vị trên cõi đời. Cho dù tuyệt vọng, tôi vẫn phải sống và phải vượt qua vì tôi còn nợ cuộc đời và người thân quá nhiều. Chưa đến lúc tôi phải ra đi.

5 năm vắng ba

Thế là 5 năm từ khi ba tôi ra đi. Lần cuối cùng tôi gặp lại ông là mùa hè năm 2017. Vậy là đã 8 năm rồi tôi chưa trở lại quê nhà.

Lúc 11 tuổi, tôi đã xa ba sống nơi xứ lạ quê người. Không có ba bên cạnh, tôi phải tự đối phó với những sóng gió trong cuộc sống. Dĩ nhiên, mẹ vẫn lo đầy đủ cho tôi ăn học, nhưng tôi vẫn thiếu sự cứng rắn của người đàn ông. Trong tình cảm và luôn cả trong cảm xúc, tôi rất yếu đuối.

Ba có nỗi khổ riêng của ông nhưng ông không hề chia sẻ. Một mình ba gánh chịu. Những ngày cuối đời của ông, tôi biết ông đau đớn lắm nhưng mỗi khi nói chuyện với tôi, ba lại lẩn tránh không muốn cho tôi biết nỗi đau của ông.

Giờ đây tôi cũng đã làm cha. Tôi lại suy nghĩ về ông rất nhiều. Làm cha quả thật không dễ dàng. Mỗi lần thấy con mình vấp ngã hay bị chấn thương, tôi đau cả ruột gan. Chỉ vì sợ tương lai con khổ sở, tôi đã lo lắng từng phút từng giây. Không biết là tôi không tin tưởng vào mấy đứa con của mình hay tôi không tin tưởng vào chính mình.

Có lẽ ba đã tin tưởng tôi. Cho tôi sự tự lập từ nhỏ. Có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải tự lo cho mình. Tôi không tài giỏi nhưng tôi đã sống sót được nên người. Tôi không giàu sang nhưng cuộc sống của tôi cũng không phải khổ cực. Những gì tôi có được cũng do hai bàn tay tôi tạo nên mà không phải nhờ vả vào ai.

Nhìn lại đoạn đường tôi đã đi qua. Tuy có nhiều sai lầm và cũng có nhiều lỗi lầm, tôi không hối hận. Cho dù hoàn cảnh nào hoặc lý do nào đã khiến hai cha sống ở hai phương trời cách biệt và giờ đây kẻ mất người còn, tình cha con vẫn luôn tồn tại trong tôi.

Nếu không biết, giờ sẽ biết

Ngày xưa mẹ dạy tôi, “Lời chào cao hơn mâm cỗ”. Lời nói không mất tiền mua. Một câu hỏi thăm đâu có khó khăn. Một lời nói trấn an đâu có mất mát gì. Dĩ nhiên, lời nói phải đi với tấm lòng.

Với những người không có tâm hoặc không quan tâm thì cũng không đáng buồn và cũng không đáng tiếc. Tôi không phải là thần thánh nên tôi không rộng lượng, không cao cả, cũng không quân tử. Ngược lại, tôi cũng không tồi tệ, không hèn hạ, và cũng không tiểu nhân. Tôi luôn cố gắng sống đúng với lòng mình và sống công bình.

Giữa tình người với tình người, tôi luôn đối xử sao cho êm đẹp và hòa đồng. Với tôi, một câu nhẹ chín câu lành và sống trên đời sống cần có ba thứ phải biết: Biết ơn, biết lỗi, và biết điều.

And if ya don’t know, now ya know!

Contact