Phạm Hoài Nam hát Quốc Bảo: Tinh khôi yêu lại

Thú thật tôi không thích tiếng hát Phạm Hoài Nam lắm nên không rõ sao nhạc sĩ Quốc Bảo luôn lăng xê anh ta. Cho đến những ngày vừa qua tôi bị cảm chỉ nghỉ ngơi trên giường. Ngoài đọc tiểu thuyết, tôi nghe album mới phát hành, Tinh khôi yêu lại, của Phạm Hoài Nam hát Quốc Bảo. Không biết nghe riết rồi quen hay cách hát của anh truyền cảm hơn qua album đôi này, mà càng nghe càng thấm.

Đĩa một toàn những ca khúc quen thuộc của nhạc sĩ Quốc Bảo. Tôi biết đến ca khúc “Vừa biết dấu yêu” qua tiếng hát Nguyên Hà, nhưng phần hòa âm điện (electric) làm cho ca khúc mới hơn và hợp với giọng trầm của Phạm Hoài Nam. Với “Tóc nâu môi trầm” thì không thể nào thoát khỏi tiếng hát Mỹ Tâm, nhưng phần hòa âm với giai điệu Spanish lả lướt, nhất là tiếng đàn guitar và violin, khiến cho ca khúc được tươi trẻ nhưng trưởng thành. Dĩ nhiên “Em về tinh khôi” thì không nào không có hình bóng Trần Thu Hà, nhưng acoustic version của Phạm Hoài Nam nghe nhẹ nhàng và hồn nhiên, khác biệt với kỹ thuật của Trần Thu Hà.

Đĩa hai thì toàn những ca khúc mới đối với tôi, vì tôi không biết nhiều ca khúc của nhạc sĩ Quốc Bảo. Lời ca của anh thì quá sâu sắc rồi. Chẳng hạn như “Dắt nhau đi” với ca từ như, “Người cám ơn người vì đã yêu thật lâu / Người hát câu yêu như trong máu”. Phạm Hoài Nam bộc lộ cảm xúc qua giai điệu blues rất tinh khiết. Bài hòa âm được những phần solo tuy ngắn nhưng rất phê. Ca khúc “Bỏ quên” được hòa âm theo giai điệu country-rock nghe lạ và phần ragtime solo thì thật thú vị. Rất hiếm trong nhạc Việt có phần kết hợp như thế.

Phải công nhận nhạc sĩ Quốc Bảo với tài năng khám phá những nét hay trong giọng hát. Anh đã thành công với tiếng hát Phạm Hoài Nam không chỉ qua ca khúc của chính mình mà còn cả phần producer.

Loài thú còn biết ơn nghĩa sinh thành

Vài tuần trước, vợ chồng anh họ ghé thăm tôi. Lâu lắm mới có dịp gặp lại anh chị nên hỏi thăm qua lại chuyện gia đình. Anh hỏi tôi về người chị cả. Tôi ngập ngừng không biết trả lời như thế nào. Đành thú thật rằng chị ấy đã cắt đứt tình chị em với tôi nên tôi cũng không biết giờ đây chị ấy ra sao.

Chuyện này tuy riêng tư nhưng cũng không có gì phải giấu giấu giếm. Thôi thì viết xuống đây một lần rồi sẽ cho vào quên lãng và để những người thân khỏi phải thắc mắc nữa. Thú thật đến giờ phút này, tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Mỗi năm giỗ mẹ, tôi và chị ba mời bà con người thân đến tưởng nhớ mẹ. Giỗ thứ nhất, tôi nhắn tin và gọi điện thoại cho chị cả. Chị ấy không trả lời và cũng không đến thắp một nén hương cho mẹ hoặc viếng thăm mộ người đã sinh mình ra và nuôi dưỡng mình nên người. Tôi buồn lắm.

Giỗ thứ nhì, tôi gọi cho chị ấy nhưng số đã bị chặn. Tôi nhắn tin cũng không thấy trả lời. Tôi thất vọng vì chỉ một ngày để tưởng nhớ mẹ mà người chị cả cũng không đến. Đến giỗ thứ ba thì tôi không buồn và không thất vọng nữa cho dù tôi đã nhắn tin và chị đã không hồi âm.

Đến giỗ thứ tư cuối năm vừa qua, tôi hoàn toàn không còn hy vọng nhưng vẫn nhắn tin đến chị. Kết quả vẫn thế. Chị vẫn không trả lời và vẫn không đến để tưởng niệm người mẹ đã mang nặng đẻ đau và đã có công nuôi nấng chị em tôi nên người.

Sau ngày giỗ lần thứ tư, tôi viết cho chị lá thư cuối cùng để hỏi cho rõ ràng. Với người mẹ ruột đã nằm xuống mà chị còn tuyệt tình đến thế thì đối với thằng em cùng mẹ khác cha này có tình nghĩa gì. Dĩ nhiên tôi nhận thức được điều đó nhưng tôi vẫn hy vọng hàn gắn lại tình chị em. Tôi luôn mang ơn chị đã bảo lãnh tôi qua Mỹ. Tuy nhiên, tôi tôn trọng sự quyết định của chị. Chị không nhìn nhận thằng em này thì tôi đành phải chịu.

Sau khi nhận được tin dài của tôi, chị ấy trả lời cho biết rằng, “Mẹ đã làm tròn bổn phận khi bả còn sống, đến khi chết rồi thì coi như xong, không khóc không la làng như những đứa con khác”. Còn về phần tôi thì chị cho biết, “Người thù dai không ai xa lạ chính là người chị của You, either you have to accept or none, thank you”.

Tôi không biết mình đã làm gì để chị ấy hận thù, nhưng giờ đây tôi cũng không muốn biết. Có chấp nhận hay không giờ đây không còn nghĩa lý gì nữa vì trong thâm tâm tôi đã không còn người chị này nữa. Loài không biết ơn nghĩa sinh thành, nhất là với người mẹ đã nằm xuống, thì không xứng đáng để làm chị của tôi.

Nhớ mãi không quên

Hôm nọ người bạn tặng quả dưa gang. Tôi bế trên tay đầy nghẹn ngào. Mỗi lần làm dưa gang, mẹ trộn với đường và cho đá vào. Khi đá tan ra, nước vừa lạnh vừa ngọt. Tôi chỉ uống nước đường, còn cái vừa bở vừa lạt tôi trả lại cho mẹ. Mẹ múc từng muỗng ăn ngon miệng. Đến bây giờ vẫn không mấy thích ăn dưa gang nhưng luôn nhớ đến mẹ.

Hôm trước nhìn thấy mấy thỏi đường nâu trong bếp. Chắc là vợ mua để kho thịt hay kho cá. Tôi nhớ đến những thùng đường mẹ mua đi bán lại. Những ngày nắng nóng của trưa hè, mẹ đạp xe chở tôi ở phía trước và thùng đường ở đằng sau. Mỗi lần qua cầu, mẹ phải xuống dắt bộ chiếc xe, thùng đường, và tôi. Có lần cả thùng đường bị mấy chú cơ quan lấy đi. Chỉ thấy gương mặt của mẹ buồn bã mà không biết lý do.

Mỗi khi ăn quả trứng luộc, tôi lại nhớ đến mẹ. Sau khi định cư ở Lancaster, Pennsylvania, mẹ đã nộp đơn rất nhiều hãng xưởng, chỉ riêng có hãng trứng nhận mẹ. Mỗi buổi sáng dù mùa hè nóng nực hay mùa đông lạnh buốt, mẹ vẫn thức sớm đi làm. Và mẹ đã làm trong khu luộc hột gà cho tới lúc mẹ về hưu.

Từ lúc chứng kiến cảnh mẹ đi buông đường hay làm trong hãng hột gà quá cực nhọc để kiếm tiền nuôi gia đình, tôi đã không dám xài tiền phung phí. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn đắn đo mỗi khi xài tiền mặc dù tôi có đủ khả năng.

Mỗi khi nhìn thấy những món đồ liên quan tới mẹ, hình ảnh của mẹ xuất hiện trong tôi. Ước gì thời gian được quay trở lại nhưng thực tế không thể nào thay đổi. Mẹ tôi giờ đã không còn bên tôi nữa. Có nuối tiếc cũng đã quá muộn màng. Những ai còn mẹ hãy cố gắng dành thời gian với mẹ mình.

Tình thư thứ ba

Trưa nay nhã hứng thiết kế lại “Tình thư thứ ba” của nhạc sỉ Vũ Thành An. Cho phần hậu cảnh, tôi chọn hình mẫu giấy và phong bì cũ để thiết kế tựa lá thư xưa. Để tạo lại cảm giác như viết bằng tay, tôi chọn bộ phông Bad Script của Gaslight. Mẫu chữ này đã thiết kế dựa theo cách viết của chính người thiết kế Roman Shchyukin. Tuy phông chữ lả lướt nhưng cũng đọc được không khó lắm. Mời cả nhà đọc thử.

Bước ngoặt khác

Mối quan hệ giữa chúng ta giờ đã chuyển sang một bước ngoặt khác.

Những lời ngọt ngào trao nhau năm xưa giờ đây nhanh chóng trở thành những lời đắng cay. Những cuộc thương lượng lý trí giờ đây chuyển sang những trận gây gổ phi lý.

Những cảm xúc năm xưa giờ đây chỉ còn lại những mối trao đổi. Giữa chúng ta giờ đây chỉ còn lại trách nhiệm? Mai sao trách nhiệm không còn nữa lấy gì níu kéo lại.

Tại sao chúng ta làm đau lòng nhau bằng những lời nói? Chẳng lẽ giờ đây phải đối mặt nhau như kẻ xa lạ để tránh né sự bực bội và khó chịu?

Những lời tâm sự từ nay đành khép lại. Ngoài những câu nói cần thiết sẽ giữ lại những nỗi niềm riêng. Dù trách nhiệm hay trách móc, hy vọng hạnh phúc không mong manh như lời nói.

Rèn luyện đạo đức

Trong cuộc sống xung quanh ta có những kẻ luôn ganh ghét và luôn đâm thọc sau lưng ta. Ta nên lánh xa họ. Tuy nhiên, có những mối quan hệ không thể tránh né được. Thôi thì hãy vào đọc những cẩm nang “Phải-trái, đúng sai” của Lisa 0. Engelhardt để hướng dẫn ta đối diện với họ. Tốt hơn nữa là hãy chia sẻ trang này đến những kẻ đó để họ tự rèn luyện lại đạo đức của chính mình.

Niệm Phật

Mỗi câu tràng hạt Phật là Tâm
Phật rõ là Tâm uổng chạy tìm
Bể Phật dung hòa Tâm với Cảnh
Trời Tâm bình đẳng Phật cùng sanh
Bỏ Tâm theo Phật còn mơ mộng
Chấp Phật là Tâm chẳng trọn lành
Tâm, Phật nguyên lai đều giả huyễn
Phật, Tâm đồng diệt đến viên thành.

Ngọc Lan ngậm ngùi hát ca khúc Phạm Duy

Sau khi hay tin Kiều Nga ra đi, tôi tìm nghe lại tiếng hát của một thời đã đọng lại trong tôi bao kỷ niệm đẹp của những năm đầu sống nơi xứ lạ quê người. Spotify có khá nhiều albums cô thu âm vào thiệp niên 90. Trong đó có Người đi qua đời tôi với giọng hát Kiều Nga, Elvis Phương, và Ngọc Lan.

Bài thu âm khiến tôi vô cùng ngạc nhiên là “Ngậm ngùi”, thơ của thi sĩ Huy Cận được nhạc sĩ Phạm Duy viết nhạc. Tuy đã nghe qua nhạc phẩm này rất nhiều lần qua nhiều tiếng hát khác nhau, tôi lại không nhớ đã từng nghe Ngọc Lan hát qua chưa. Lối hát nhẹ nhàng và giọng mát rượi như ly nước lạnh rót vào tâm hồn giữa mùa hè nắng gắt. Cô nhả chữ gọn gàng: “Trăm con chim mộng về bay đầu giường / Ngủ đi em, mộng bình thường / Ngủ đi em, mộng bình thường”. Tôi nghe đi nghe lại và khao khát được nghe thêm những ca khúc của cố nhạc sĩ Phạm Duy do Ngọc Lan hát.

Tôi nhớ ngay đến “Thà như giọt mưa” — thơ của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên được Phạm Duy phổ thành nhạc — vì ca khúc này đã chạm vào đầu óc tôi hơn 20 mấy năm qua sau lần đầu được nghe Ngọc Lan trình bài. Tiếng hát của cô êm dịu nhưng sắc bén: “Người từ trăm năm về như dao nhọn / Dao vết ngọt đâm, ta chết trầm ngâm / Dòng máu chưa kịp tràn, dòng máu chưa chảy đầm”. Không chỉ giết người ngoài thân mà cô còn “Giết người trong mộng” nữa “Ðể trả thù duyên kiếp phũ phàng”. Ca khúc này cũng đã đâm nhẹ vào tim tôi từ khi được nghe cô hát lần đầu 20 mấy năm trước. Cả hai “Thà như giọt mưa” và “Giết người trong mộng” tuy được hoà âm theo điệu slow ballad với một chút bi kịch.

Ngọc Lan chẳng những hát thành công những ca khúc cố nhạc sĩ Phạm Duy viết nhạc từ thơ Việt mà luôn cả những ca khúc ngoại được ông viết lời Việt. Sự tài hoa của nhạc sĩ Phạm Duy là ông viết lời lưu loát và trôi chảy đến nỗi khi nghe lần đầu mà không biết nguồn gốc của ca khúc sẽ không nghĩ rằng đó là một bài nhạc ngoại quốc lời Việt. Chẳng hạn như “Dòng sông quê cũ” khi nghe Ngọc Lan hát lần đầu qua điệu rumba lả lướt, tôi cứ ngỡ đó làm nhạc phẩm của Phạm Duy chứ không phải “La Playa” của Silvana Di Lorenzo. “Bài ngợi ca tình yêu (Dáng tiên nữ)” cũng thế, giọng hát Ngọc Lan dịu dàng cùng với cái flow êm ái vài cách nhả chữ thông thả, không thể ngờ rằng đó là ca khúc “La chanson d’orphée” của François Llenas. Càng không ngờ rằng Ngọc Lan lại có thể ca những ca từ đầy khiêu gợi như “Vùi trong hơi ấm nồng nàn / Thịt da thơm ngát tình nồng / Cùng chăn gối ấm giường hồng, tình yêu ngây ngất”.

Với “Mùa thu chết” — Phạm Duy viết nhạc từ thơ của Guillaume Apollinaire — Ngọc Lan hát “Em ngắt đi một cụm hoa thạch thảo”. Trước khi thu âm bài này, cô đã xin phép ông cho cô đổi từ “ta” thành “em” cho hợp với cảm xúc phái nữ và ông không chỉ đồng ý mà còn cảm động. Nghe tiếng kèn saxo là biết ngay đây là bài hoà âm của nhạc sĩ Thanh Lâm.

Tôi không rõ Ngọc Lan đã thu âm bao nhiêu ca khúc của Phạm Duy. Ước gì được nghe cô hát những ca khúc bất hủ của ông như “Tình ca”, “Tình hoài hương”, và “Kỷ niệm”. Tuy nhiên, những ai mê giọng hát của Ngọc Lan và thích ca khúc của Phạm Duy thì mời lắng nghe một cái playlist tôi đã tạo ra với những bài đã nhắc đến ở trên cùng với những ca khúc như “Nha Trang ngày về”, “Tình hờ”, “Trả lại em yêu”, “Bao giờ biết tương tư”, “Con đường tình ta đi”, “Hoa xuân”, “Tuổi thần tiên”, “Mộng du”, “Còn chút gì để nhớ”, và những ca khúc ngoại lời Việt.

Vĩnh biệt Cậu Khương

Nghe tin Cậu Khương ra đi, lòng như thắt lại. Dường như tôi chỉ gặp cậu, mợ, và các chị chỉ một lần trong dịp đại gia đình họp mặt duy nhất cách đây khoảng 30 năm ở Texas. Tuy nhiên, ký ức về những ngày đó tôi không bao giờ quên.

Tôi ngưỡng mộ cậu là một người chồng và người cha gương mẫu. Tuy cuộc sống ở xứ lạ quê người khó khăn lúc ban đầu, cậu mợ đã nuôi nấng và dạy dỗ các chị nên người và thành công.

Sau này nhờ Facebook, tôi được chứng kiến cuộc sống của cậu vui vẻ và hạnh phúc bên vợ, con, và đàn cháu. Đời người làm chồng, làm cha, và làm ông, cậu đã sống hết lòng cho gia đình.

Giờ cậu đã nằm xuống. Cháu cầu nguyện cho linh hồn của cậu được yên nghỉ trong bình an. Vĩnh biệt cậu.

Kiều Nga, Trung Hành, Ngọc Hương: Liên khúc tình yêu tuyệt vời

Nghe tin nữ ca sĩ Kiều Nga đột ngột qua đời, lòng thật bùi ngùi. Tuy chị đã ngưng hoạt động âm nhạc một thời giang dài, tiếng hát của chị vẫn tồn tại trong tâm hồn tôi. Để tưởng nhớ chị, tôi không thể làm gì khác ngoài nhe lại những sản phẩm chị để lại. Cuối tuần vừa qua, tôi nghe đi nghe lại album Liên khúc tình yêu tuyệt vời qua tiếng hát của chị, Trung Hành, và Ngọc Hương.

Dĩ nhiên tôi đã nghe LKTYTV rất nhiều lần vào những năm giữa của thập niên 90, lúc tôi mới bước chân đến Mỹ. Thời đó tôi mê tiếng hát Ngọc Lan lắm nên thường nghe những album Liên khúc tình yêu với Ngọc Lan, Kiều Nga, và Trung Hành nên cũng không để ý nhiều đến LKTYTV.

Giờ nghe lại LKTYTV mới cảm thấy thấm thía. Giọng Ngọc Hương khoẻ, cao, và smooth như Hibiki. Giọng Kiều Nga cũng mạnh khoẻ nhưng có hương vị đậm đà như Yamazaki. Còn giọng Trung Hành thì có chất smoky như bourbon. Khi ba giọng hát này harmonized lại với nhau thì chỉ khiến cho những người mê whiskey xỉn hồi nào không hay biết.

Từ “Madolay” đến “Daddy Cool” đến “Rasputin” đã đưa tôi trở về với ký ức tuổi thơ, nhất là cái melody của “Rasputin” với lời chế, “Trời sinh ra con gái cũng như con trai / mà con trai khôn hơn / còn con gái ngu như con bò”. Thời đó biết misogyny là cái quái gì. Giờ mà hát như vậy là phù mỏ.

Qua hàng loạt ca khúc từ tiếng Anh, Pháp, đến Tây Ban Nha và đương nhiên là thiếu tiếng Việt, cả ba giọng ca bay lượn qua phần hoà âm độc đáo của Trung tâm Asia, chứng minh âm nhạc không có biên giới. Trung Hành và Ngọc Hương thổi vào một làn không khí mới và tươi trẻ cho ca khúc trầm buồn, “I Don’t Like to Sleep Alone”. Ngọc Hương hát nhẹ nhàng nhưng gợi cảm câu: “Loving you the way I do / My mouth on yours and yours on mine.” Trung Hành tiếp lời, “Marry me / Well, let me live with you / Nothing’s wrong when love is right”.

Qua “Tình nồng Lambada”, giọng hát trong trẻo của Kiều Nga quyện vào với giọng trầm của Trung Hành một cách tuyệt vời, rất đúng với tựa đề của album, Liên khúc tình yêu tuyệt vời.

Contact