Trang: Trong

Đêm nay trời lạnh ngồi nghe tiếng hát của Trang. Trong, album thứ ba của cô, có ca khúc, “Tại sao phải say.” Qua giai điệu jazz say sưa, cô hát, “Đôi khi triết lý như là whiskey / Và những câu chuyện thật đời / Dù ta là hai người khác xa / Cần thêm một chút men thôi mà, phải không?” Vậy là phải lôi chay Aberlour A’bunadh ra lai rai tiếp.

Trang có tiếng hát nhẹ nhàng với cách phát âm rất dễ chịu. Cô tự viết nhạc và có máu jazz trong mình. “Làm bạn với em” là một bài swing tươi tắn với những lời ca êm dịu nhưng cảm xúc, “Vì tình yêu chẳng mãi như lúc đầu để chung con đường mai sau / Khi giấc mơ mỗi người tìm hai hướng ngược nhau / Để rồi ta bước tiếp theo tiếng gọi của thời gian / Chẳng còn tiếc nuối, xin hãy ghé đây và nghe em hát”. Cô chẳng những hát mà còn scat nữa. “Em chỉ nhìn thấy anh” được phối theo nhịp điệu bossa nova lả lơi. Ca từ thì cũng ướt át, “Ước gì giây phút này chợt đứng yên / Để bàn tay nắm / Từng lần chạm môi / Mãi ở đây thôi”.

“Cà phê và trà sen” là một ca khúc giản dị được hòa âm theo nhịp điệu waltz dịu dàng và lời ca cũng khá là mộc mạc: “Đừng uống cà phê lúc mới ngủ dậy / Đừng uống cà phê không thôi lại say”. Nếu “Cà phê và trà sen” viết cho buổi sáng thì “Cuộc đàm phán với nỗi đau” viết cho buổi tối. Ca khúc được phối khí và dàn dựng theo phong cách bán cổ điển. Được đệm với tiếng đàn dương cầm và dàn orchestra, cô hát với tất cả con tim, “Có lần tôi nắm tay của một nỗi đau / Khi nghe rằng thương yêu tôi trao chẳng đủ để giữ chân người / Và ta bước đi cùng những hố sâu / Loang bên lồng ngực trái.”

Album được khép lại với “Điều đẹp nhất về tình yêu” mang âm hưởng bán cổ điển. Giọng của cô bay bổng trên tiếng đàn dương cầm tao nhã và dàn dây nhã nhặn. Cô để lại trong tim người nghe hai câu cuối cùng: “Cứ yên giấc trong vòng tay anh khi bình minh lần cuối / Mình vẫn sẽ tìm nhau dù ở bất cứ dòng thời gian nào”.

Đây là một album đáng được trải nghiệm Trong nội tâm với vài ly whisky, như lời Trang hát: “Phải uống thật say để ta thành thật / Phải say để rũ bỏ hết vướng bận”.

Sinh nhật vợ

Vợ yêu,

Chúc em sinh nhật vui vẻ. Thời gian gần đây chúng ta đã có những chuỗi ngày không được vui. Anh suy nghĩ rất nhiều và chấp nhận rằng có những chuyện giữa vợ chồng sẽ không bao giờ thấu hiểu nhau hoặc có cái nhìn giống nhau.

Có những chuyện anh cho là lẽ thường, chẳng hạn như cách cư xử giữa người với người trong đời sống, em cho rằng anh quá khắt khe và thiên vị. Dù bất cứ ai, trong bạn bè hay người thân, anh chỉ mong muốn cách cư xử căn bản giống nhau.

Sau chuyện không may lần này, anh cảm nhận rằng giữa chúng ta đôi lúc không có điểm tương đồng. Dù cho anh cố giải thích, em không tiếp nhận thì anh đành chịu. Những gì anh không nói ra được, anh viết xuống để không giữ lại trong lòng.

Người mà anh cho rằng mình có thể mở rộng hết cũng không thể san sẻ được nữa. Nhiều lần anh đã tự kiềm chế cảm xúc của mình với em, nhưng anh không làm được. Chuyện vui, chuyện buồn, chuyện phiền, người đầu tiên anh muốn được chia sẻ là em. Giờ anh hiểu được những điều đó chỉ thêm gánh nặng cho em. Để tránh gây thêm áp lực cho em, anh sẽ nén lại những nỗi niềm riêng.

Trong mối quan hệ vợ chồng, em đã hy sinh vì anh quá nhiều. Anh luôn mang ơn em. Anh sẽ cố gắng không liên can đến những gì vượt qua gia đình nhỏ của mình để khiến em mphải khó xử. Hôm nay em bước sang tuổi mới, hy vọng em sẽ được những ngày mới tươi vui.

Yêu em,
Chồng

LYHAN: Tâm Linh

Chai Hakushu 12 tôi và anh bạn thân đã cưa sạch hôm trước. Khuya nay trong bóng đêm phải khui chai Yamazaki 12 để chiêm ngưỡng với tiếng hát lyhan qua album Tâm Linh đầy màu đen. lyhan có chất giọng êm dịu và cảm xúc như chim họa mi bị thương hót trong đêm. Hơn nữa cô hát với tâm trạng trầm cảm nên cô chạm đến tôi ngay, nhất là gần đây tôi có quá nhiều phiền muộn.

Ca khúc mở đầu, “Chim hót bên trong lâu đài”, cô tâm sự: “Em từng nghĩ đến kiếp sau / Để em không còn đau đớn thêm lần nào nữa / Em chỉ muốn xa nơi đây”. Với tiếng đàn guitar mộc mạc biến đổi thành một dàn nhạc orchestra hùng hổ, nghe cô hát mà cũng muốn kết thúc kiếp này để được đến kiếp sau.

Tựa đề tình khúc “Rơi tự do” mới nghe thì lạ nhưng khi dịch sang tiếng anh thành “Free Falling” thì hợp lý. Với tiếng đàn dương cầm ấm áp, cô thú nhận: “Nếu lúc ấy em lung lay, em buông tay em từ chối những vận may / Chắc có lẽ đêm buông xuôi, em chơi vơi / Một thế giới riêng trên đời!” Cô tiếp tục chia sẻ, “Người thương em nhất / Người làm em đau nhất / Người cho em khóc / Rồi lại lau xót xa!” Người làm ta đau nhất lại là những người thân thương ta, nhất là khi họ vô tâm hay không quan tâm. Cuộc đời nhiều lúc khốn nạn vậy đó để rồi: “Rơi vào vòng tay người đan siết / Rơi vì em không còn tha thiết / Rơi cùng tình yêu dần đang chết / Em biết em đang rơi tự do.” Với những nốt cao, cô hát như chim gãy cánh rơi tự do xuống vực thẳm.

“Vật đổi sao dời” là một thất tình khúc đầy đớn đau. Cô san sẻ, “Em với tay mà không tới / Em với anh, phải chăng xa vời”? Cách dùng chữ “với” với hay nghĩa khác sau rất khéo. Đến phần điệp khúc, cô tự dối mình, “Ngày chúng ta mang theo / Hạnh phúc riêng hai người / Là lúc em quên đi ngàn nỗi đau trên đời”. Nhưng rồi cô tiết lộ, “Em lau vết thương bằng nước mắt / Em khâu trái tim bằng chiếc kim đồng hồ”. Nghe cô hát mà muốn đâm ngón tay để dùng máu viết tên cô trên tường.

Viết đùa tí cho cuộc đời nó đỡ căng thẳng thôi. Những lời nhận xét trên chỉ là cảm xúc của riêng tôi. Ca sĩ và tác giả của những ca khúc trong đây không có ý gì ngoài nghệ thuật. Dù cuộc sống đen tối, tôi vẫn rất yêu cuộc đời này như “Bóng tối yêu đời”, tiếng hát của cô bay lượn theo điệu waltz : “Một mình trong bóng đêm / Một mình thấy êm đềm / Một mình đơn côi sao ta chẳng thiết tha điều gì.” Chỉ cần một chút whisky và một sản phẩm cảm xúc để cảm nhận được những điều thú vị trên cõi đời. Cho dù tuyệt vọng, tôi vẫn phải sống và phải vượt qua vì tôi còn nợ cuộc đời và người thân quá nhiều. Chưa đến lúc tôi phải ra đi.

5 năm vắng ba

Thế là 5 năm từ khi ba tôi ra đi. Lần cuối cùng tôi gặp lại ông là mùa hè năm 2017. Vậy là đã 8 năm rồi tôi chưa trở lại quê nhà.

Lúc 11 tuổi, tôi đã xa ba sống nơi xứ lạ quê người. Không có ba bên cạnh, tôi phải tự đối phó với những sóng gió trong cuộc sống. Dĩ nhiên, mẹ vẫn lo đầy đủ cho tôi ăn học, nhưng tôi vẫn thiếu sự cứng rắn của người đàn ông. Trong tình cảm và luôn cả trong cảm xúc, tôi rất yếu đuối.

Ba có nỗi khổ riêng của ông nhưng ông không hề chia sẻ. Một mình ba gánh chịu. Những ngày cuối đời của ông, tôi biết ông đau đớn lắm nhưng mỗi khi nói chuyện với tôi, ba lại lẩn tránh không muốn cho tôi biết nỗi đau của ông.

Giờ đây tôi cũng đã làm cha. Tôi lại suy nghĩ về ông rất nhiều. Làm cha quả thật không dễ dàng. Mỗi lần thấy con mình vấp ngã hay bị chấn thương, tôi đau cả ruột gan. Chỉ vì sợ tương lai con khổ sở, tôi đã lo lắng từng phút từng giây. Không biết là tôi không tin tưởng vào mấy đứa con của mình hay tôi không tin tưởng vào chính mình.

Có lẽ ba đã tin tưởng tôi. Cho tôi sự tự lập từ nhỏ. Có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải tự lo cho mình. Tôi không tài giỏi nhưng tôi đã sống sót được nên người. Tôi không giàu sang nhưng cuộc sống của tôi cũng không phải khổ cực. Những gì tôi có được cũng do hai bàn tay tôi tạo nên mà không phải nhờ vả vào ai.

Nhìn lại đoạn đường tôi đã đi qua. Tuy có nhiều sai lầm và cũng có nhiều lỗi lầm, tôi không hối hận. Cho dù hoàn cảnh nào hoặc lý do nào đã khiến hai cha sống ở hai phương trời cách biệt và giờ đây kẻ mất người còn, tình cha con vẫn luôn tồn tại trong tôi.

Nếu không biết, giờ sẽ biết

Ngày xưa mẹ dạy tôi, “Lời chào cao hơn mâm cỗ”. Lời nói không mất tiền mua. Một câu hỏi thăm đâu có khó khăn. Một lời nói trấn an đâu có mất mát gì. Dĩ nhiên, lời nói phải đi với tấm lòng.

Với những người không có tâm hoặc không quan tâm thì cũng không đáng buồn và cũng không đáng tiếc. Tôi không phải là thần thánh nên tôi không rộng lượng, không cao cả, cũng không quân tử. Ngược lại, tôi cũng không tồi tệ, không hèn hạ, và cũng không tiểu nhân. Tôi luôn cố gắng sống đúng với lòng mình và sống công bình.

Giữa tình người với tình người, tôi luôn đối xử sao cho êm đẹp và hòa đồng. Với tôi, một câu nhẹ chín câu lành và sống trên đời sống cần có ba thứ phải biết: Biết ơn, biết lỗi, và biết điều.

And if ya don’t know, now ya know!

Quốc Bảo & Phạm Hoài Nam: Những khúc hát với Nam

Năm ngoái tôi đã nghe Những khúc hát với Nam của nhạc sĩ Quốc Bảo và ca sĩ Phạm Hoài Nam. Có lẽ đêm nay mang tâm trạng thật buồn nên nghe lại càng thấm hơn. Với ca từ sâu lắng của nhạc sĩ Quốc Bảo cùng tiếng hát đầy cảm xúc và trải nghiệm của anh Phạm Hoài Nam, album này diễn đạt tâm trạng buồn của đàn ông.

“Chỉ có bóng tôi” là một bài ballad hiện đại mà Phạm Hoài Nam hát như móc ruột gan: “Chợt thức giữa đêm nằm đếm vết thương / Chợt thấy cõi lòng sao nghe luôn đắng”. Chỉ có những người đã từng trải qua mới thấu được giữa đêm nằm đếm vết thương trong lòng.

“Câu ru tình cũ” mở màn với dàn nhạc orchestra tạo nên một nỗi buồn vời vợi. Không chỉ thế mà ca từ như đâm vào trọng điểm: “Một khi giữa cơn mơ run lên vì buồn và lạnh / Ai sẽ về bên mình? / Tình yêu đến như mây ngang qua / Nụ hôn gió đưa mây đi xa”. Đàn ông cũng sợ nỗi cô đơn vô cùng.

Khi đàn ông cô đơn và buồn thì tìm đến rượu. Trong “Vui cõi riêng” Quốc Bảo tâm sự: “Người đi vắng thôi / Hôm nay người đi vắng thôi / Tôi đem rượu tôi ra uống / Đã say mềm”. Trong “Thời gian” and cũng nhắc đến rượu: “Thời gian đã gọi tên / Chỉ ta thôi mà em / Mình uống ly rượu đêm / Gần đến sáng ngày mai”.

Ca từ của Quốc Bảo mới mẻ trong cách xếp chữ. Trong “Bài ca đôi” có câu: “Tự nhiên đóa hoa vàng nở trong trí chưa tan / Hình như đã yêu / Sau đó sẽ không được yêu.” Hoặc trong “Pha lê đã vỡ”, với giai điệu blues, có câu “Tình tôi xin hết / Tình tôi xin hết lòng thôi / Yêu là hết lòng thôi”.

Dạo này nhiều chuyện xảy ra nên tâm trạng tôi buồn thê thảm. Chắc cũng phải lôi rượu ra uống cho đến gần sáng và nghe thêm Những khúc hát với Nam để vơi đi nỗi sầu.

Phạm Hoài Nam: Hát lời nào nhớ

Đêm qua thao thức suốt đêm suy ngẫm về những chuyện xảy ra gần đây. Chẳng lẽ lại mượn rượu giải sầu? Tôi đành mở Spotify lên nghe. Không biết là tình cờ hay cái thuận toán của Spotify thông minh đến nỗi đã nắm được tâm trạng của tôi mà nó cho tôi nghe ca khúc “Kỷ Niệm” của nhạc sĩ Phạm Duy qua tiếng hát Phạm Hoài Nam.

“Kỷ Niệm” bắt đầu với tiếng đàn guitar mộc mạc cùng với tiếng dế gáy trong đêm khuya, anh hát “Cho tôi”… bỏ một khoản trống rồi tiếp tục, “lại”… Anh nhả chữ “lại” với một tâm trạng mệt mỏi của một người từng trải. Mười mấy năm trước nghe ca khúc này, dĩ nhiên hai câu tôi thích nhất là, “Tôi mơ thành triệu phú, cứu vớt gái bơ vơ / Tôi mơ thành thi sĩ, đem thơ dệt mộng hờ”. Nhưng giờ đây, hai câu này mới thấm: Tôi không đòi khôn khéo, tôi không đòi bao nhiêu / Cho tôi lòng non yếu, dễ khóc dễ tin theo”.

Đương nhiên Phạm Hoài Nam không thể hát “Tình lỡ” của nhạc sĩ Thanh Bình trau chuốt như những ca sĩ chuyên hát nhạc trữ tình, nhưng anh đem đến những cảm xúc riêng của anh. Với tiếng đệm của đàn dương cầm, anh hát, “Thôi rồi”… Cách anh phát âm chữ “rồi” nhẹ nhàng nhưng không còn một chút hy vọng, “còn chi đâu em ơi”.

Với “Áo lụa Hà Đông” của nhạc Ngô Thụy Miên được Phạm Hoài Nam thổi vào làng gió blues nhưng vẫn giữ được cái đẹp của nắng Sài Gòn. “Gặp nhau làm ngơ” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh và “Tôi đưa em sang sông” của nhạc sĩ Nhật Ngân và Y Vũ được đổi sang nhịp điệu swing rất tao nhã. “Lệ đá” của nhạc sĩ Trần Trịnh được làm khác lạ qua điệu bossa nova.

Tuy 12 ca khúc trong album Hát lời nào nhớ, đã phát hành năm 2019, đều quen thuộc cả, nhưng Phạm Hoài Nam đã biến chúng nó thành của riêng anh. Với không gian acoustic pha vào một chút jazz và cách anh xử lý ca từ đã giúp tôi vượt qua một đêm đầy tâm trạng mà không cần đến men rượu.

Tipping

I tuned up a young man’s snowboard for $50. Yesterday he came to pick it up and tipped me $10. I didn’t expected it. As far as I could remember, it could be the first tip I ever received in my life. It made me even more appreciative of his generosity.

I taught snowboarding last season and I received no tip at all. I was not complaining though. I was doing it for fun and, of course, for the free passes. Although it is not required, you should tip the instructors if you take skiing or snowboarding lessons and if they had done an excellent job. We get paid very little.

On the other hand, these group and private lessons aren’t cheap either; therefore, don’t worry about tipping if you can’t. We do our job regardless to help you enjoy an experience of a lifetime.

Vết thương

Hôm qua bác sĩ chỉnh hình nhi khoa đã bó hết từ cánh tay đến bàn tay của Vương. Bác sĩ không muốn nó cử động vết nứt. Tuần tới sẽ chụp x-ray lại để xem có cần làm phẫu thuật hay không.

Chuyện thật sự đau lòng. Thằng bé lớn hơn Vương hai tuổi, bế nó lên rồi quăng nó xuống. Không biết thằng bé đó có ác ý hay không nhưng việc nó làm là sai. Thế mà không một lời nhận lỗi, không một lời hỏi thăm, thậm chí, không một lời nhìn nhận. Tôi không thể ngờ có những bậc cha mẹ vô trách nhiệm, vô tâm, vô ý thức, và vô nhân đạo đến thế.

Nhưng thôi chuyện đã xảy ra tôi cũng không muốn nhắc lại. Viết xuống đây một lần để giải tỏa nỗi đau của người làm cha này. Giờ đây chỉ lo lắng cho nó kĩ càng để hy vọng khỏi phải mổ và cầu nguyện cho nó sớm bình phục.

Nứt khuỷu tay

Tối thứ Bảy sau khi đám nhóc đi ngủ, mấy ông cha ngồi quanh lửa hồng thư giãn, trò chuyện, và nhâm nhi tí rượu cho đỡ lạnh. Tuy hai chai whiskey Nhật tôi rất thích (Yamazaki 12 và Hibiki Master Select), đến 12 giờ khuya thì cặp mắt tôi mở hết lên vì đêm hôm trước cũng ngủ trễ. Tôi chào anh em và trở về lều.

Tuy thời tiết khe khẽ lạnh, Xuân đã ngủ say sau một ngày sinh hoạt và chạy nhảy. Tôi chui vào túi ngủ kế bên thì tìm thấy Peanut, con rồng nhồi bông màu xanh lá cây của Vương. Đi đâu nó cũng lôi Peanut theo cả. Tôi ôm Peanut mà sống mũi cay cay. Đêm hôm qua Vương ôm Peanut và ngủ với mẹ nó trong cái túi ngủ này. Đêm nay hai mẹ con đã về nhà vì xương ở khuỷu tay của nó bị nứt lúc sáng. Tôi và mẹ nó đã đưa nó đến phòng dịch vụ y tế khẩn cấp chụp x-ray và băng bó tạm thời cho nó.

Nhìn thấy thân hình gầy gò với nỗi đau đớn của nó, người làm cha này xót xa vô cùng. Nước mắt tôi không thể cầm được khi nhớ lại cuộc trò chuyện của hai cha con lúc ăn cơm chiều. Nó chỉ được cử động một tay nên tôi giúp nó ăn cơm. Bỗng nhiên nó hỏi, “Daddy còn nhớ cái hồ phun nước mình ước nguyện rồi ném đồng xu xuống không”? Tôi trả lời, “Yes, con. Daddy nhớ”. Nó hỏi tiếp, “Vậy ước nguyện đó có thành sự thật không”? Tôi hỏi lại, “Con hỏi để làm gì”? Nó trả lời, “Con muốn ước nguyện cho tay con sớm lành”. Tôi mỉm cười trả lời, “Ngày mai sau giờ cắm trại ba sẽ đưa con đi tìm hồ phun nước để con ước nguyện nhé. Con phải mau lành vì mùa đông sắp đến rồi. Con đã hứa năm nay sẽ học snowboard với daddy.” Nó đáp lại, “Yes, con sẽ học snowboard với ba vì daddy là một người thầy dạy snowboard rất giỏi”.

Có thể men rượu đã tăng xúc động nên tôi đã bật khóc tuy biết được nó sẽ sớm hồi phục và đây cũng không phải chuyện to lớn. Trẻ con chơi với nhau, chuyện không may xảy ra cũng bình thường thôi. Tôi không trách móc mấy đứa nhỏ. Cám ơn chú bác biết chuyện đã hỏi thăm cháu.

Contact