Preferred Partner Plans with F.H. Furr
Just signed up the annual service plans with F.H. Furr.
Plans cost: $167
Scheduled 25 Point Cooling Inspections
Still need to schedule 28 Point Heating, Plumbing, and Electrical Inspections.
Just signed up the annual service plans with F.H. Furr.
Plans cost: $167
Scheduled 25 Point Cooling Inspections
Still need to schedule 28 Point Heating, Plumbing, and Electrical Inspections.
After dealing with Priority Toyota in Springfield, I have understood its brand. Priority puts its own priority over customers.
In our negotiation for a brand new 2018 Toyota Sienna, a sales manager accused me of milking the dealer. Sure, a small-time customer is milking a multi-million dollar dealership. I walked out, but a sale consultant ran after me and settled the price. He was a nice guy.
After driving the car home, I could not find any of the paper work a finance manager provided me. I called him to request another copy. I had to call five times to finally reached him. He told me to come to the dealer and he would print me everything. When I came in, a receptionist said he was with a customer. I left my name, phone number, and address so he could send me a copy. A couple days later, I emailed him and copied the general manager to follow up on the paperwork. I received no reply. Nothing. Fortunately, Đạo found the paperwork I left inside of the car.
The temporary license plates will expire tomorrow. The sale guy told me, they will be ready to be picked up within three weeks. On Monday, my wife got nervous and told me to call the dealer. I called about 20 times and left at least 4 messages. I heard nothing back. Yesterday, I drove to the dealer and requested the plates in person.
True to is name, Priority serves its own priority first, especially after it takes your money. Priority even attach its brand on my license plates and the back of my minivan. I obviously took them all off. Part of the deal with Priority is free oil change for life. I don’t know if I can put up with its service department. We’ll see.
If you live in Virginia and interested in purchasing a Toyota at a dealership, you might want to avoid Priority. It does not put your priority over its own.
Log off Twitter and Follow This, a new Netflix Documentary Serious in collaboration with BuzzFeed. Each episode is sixteen minutes on a peculiar topic that had been reported by BuzzFeed journalists. Two eye-opening stories for me are on the world of autonomous sensory meridian response (ASMR) and intersex. These mini documentaries are short, informing, and fascinating. Give it a try.
Việt Khang chưa phải là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng anh hát những ca khúc của mình bằng một con tim yêu đất nước Việt Nam. Từng lời ca của anh chứa đựng từng nỗi đau khi chứng kiến nước nhà bị Tàu xâm chiếm. Ca từ của anh nói lên sự đấu tranh cho người dân Việt Nam. Từ “Nước Nam của người Việt Nam,” “Anh là ai,” “Trả lại cho dân,” đến “Việt Nam tôi đâu,” những lời tâm sự của anh khiến tôi nghẹn ngào xót xa vô cùng cho quê hương của chúng ta. Thành thật cám ơn tấm lòng yêu nước của anh và rất kính trọng sự dũng cảm của anh.
Hôm qua sau giờ làm, tôi đến thư viện tìm sách mới. Đang chăm chú vào kệ sách Việt thì có một cô đến hỏi, “Cậu có phải người Việt không?” Tôi trả lời, “Dạ phải.” Cô nói tiếp, “Tôi không quen biết cậu nhưng tôi nhờ cậu chở dùm tôi cái bàn tôi mua ở nhà người bạn. Tôi sẽ trả tiền cho cậu.” Tôi hơi ngần ngại nhưng không nỡ từ chối vì thấy cô tội nghiệp. Hôm nay Xuân vẫn chưa nhập học nên tôi cũng không cần đi rước nó. Thôi thì giúp đỡ người đồng hương vậy.
Tôi mời cô lên xe và chúng tôi cùng đi đến nhà bạn cô. Hỏi thăm thì biết cô đã sáu mươi mấy tuổi và chỉ sống một mình. Sau khi cha mẹ cô qua đời, người em cũng không qua lại với cô. Cô rất buồn vì cũng không có bạn bè. Cô hỏi có biết ai giới thiệu cho cô làm quen. Tôi cũng chẳng quen biết ai ngoài gia đình.
Khi đến nơi cô bảo tôi đợi ngoài xe để cô đi vào lấy bàn. Vài phút sau cô trở lại nhờ tôi vào khiêng phụ. Cái bàn hơi to nên cho vào xe minivan không vừa nên tôi phải dẹp đi ghế ngồi của mấy đứa nhỏ ở băng sau. Người bạn của cô là ông Mỹ rất dễ thương đã cùng tôi khiêng bàn ra xe. Hai vợ chồng người Mỹ quen thân với cô nhưng họ sẽ dọn đi chỗ khác gần biển để nghỉ hưu. Thế là cô không còn ai qua lại.
Lúc trở về nhà thuê của cô, chúng tôi nhờ ông người Mexico phụ bê nhưng ổng từ chối. Tôi bèn phải khiêng một mình. May là cái bàn cũng không nặng lắm nhưng cô lại ở đến lầu ba. Một mình tôi không thể bê lên cầu thang được nên cô phụ tôi. Lên đến lầu ba thì tôi đã toát mồ hôi.
Hoàn thành nhiệm vụ tôi ra về. Dĩ nhiên là tôi không lấy tiền cô. Thấy cô sống cô đơn một mình tôi định để lại số điện thoại lâu lâu đưa cô đi ăn hoặc đi đây đó cho đỡ chán nhưng tôi e ngại vì sắp có thêm một đứa con. Thời gian eo hẹp nên tôi không muốn thất hứa với cô.
Tôi ra về với cảm giác áy náy. Tôi tự nghĩ sau này nếu rảnh tôi sẽ đến thăm cô để cô đỡ cô đơn nhưng không biết có nên làm hay không.
Ban đầu khi cha mẹ cháu ngỏ ý muốn gởi cháu lên ở cùng gia đình tôi vài tuần, tôi hơi e ngại. Mình trông ba thằng con muốn hụt hơi nay lại thêm thằng cháu với tính tình hơi khác thường làm sao mà lo cho xuể. Nhưng rồi chúng tôi cũng nhận.
Cháu Hân hiện giờ năm tuổi. Với những hành động khác thường của cháu cha mẹ và gia đình nghĩ rằng cháu bị autism nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi không phải là bác sĩ tâm lý gì cả nhưng tôi chỉ nghĩ đó chỉ là những cử chỉ riêng biệt của cháu. Tôi không thích đo lường sự phát triển của trẻ em và đưa vào tiêu chuẩn đã được đóng khuôn. Mỗi đứa trẻ có cái nét riêng của chúng.
Cháu rất kén ăn. Cháu chỉ ăn những gì nó thích như bánh Oreo với sữa hoặc mac and cheese. Cha mẹ sợ cháu đói nên nuông chiều cháu và chỉ cho ăn những gì nó muốn ăn. Mỗi lần cháu xem những phim hoạt hình nó thích, cháu múa mái tay chân rất hiếu động. Cháu nhút nhát không chơi với những đứa trẻ khác. Lúc nhỏ cháu không chịu nói. Bây giờ thì cháu hỏi liên tục không nghỉ khiến người khác khó chịu.
Nhưng khi cháu ở với chúng tôi nó rất ngoan. Cháu không lì cũng không mít ước. Tôi sợ nhất là hai thứ đó. Lúc đầu ăn cơm hay ăn phở cháu đều nói rằng những thứ này không tốt cho cháu. Nhưng chúng tôi bảo ai ăn gì thì cháu ăn cái đó. Không ăn con sẽ bị đói vì ở nhà không có đồ ăn gì khác. Nói vài lần cháu cũng tự một mình ăn hết cơm hoặc phở.
Khi trò chuyện, cháu hỏi như cái máy vậy. Hình này là ai? Nhà này là của ai? Xe này là của ai? Ba của Hân đâu? Ba của Đạo Đán là ai? Ngày nào cháu cũng lập đi lập lại những câu hỏi đó. Hai ngày đầu tôi cũng kiên nhẫn trả lời qua ngày thứ ba mỗi khi nó hỏi tôi thì tôi hỏi ngược lại nó. Hai chú cháu hỏi qua rồi hỏi lại như thế mà bây giờ vắng nó tôi lại nhớ.
Đáng lý ra cháu phải thích chơi với thằng Đạo và Đán nhưng nó lại chơi với thằng Xuân nhiều hơn. Vì thằng Xuân chịu nghe lời và làm theo những gì nó bảo. Khi chúng nó phá đồ đạc tôi rầy không cho phá. Thằng lớn không phá nữa chỉ xúi thằng nhỏ phá thôi. Lúc trước nó chơi thân với thằng cháu khác. Nhưng thằng kia thì bắt nạt nó nên giờ nó không chịu chơi nữa. Bây giờ mỗi lần gặp mặt thằng cháu kia thì Hân chỉ nói, “Tao không muốn ngủ với mầy.” Thằng kia nghe nổi quạu. La hét hoặc đẩy thằng Hân. Thằng kia bảo thằng Hân làm gì mà nó không làm theo là nó nổi giận la hét nên Hân cũng không thích chơi nữa.
Tôi là chú của hai thằng nên giải quyết rất dễ dàng vì tôi không thiên vị đứa nào cả. Thằng nào làm sai thì chỉnh thằng đó. Đi vacation tôi cũng phải làm quan toà để giải quyết chuyện các cháu. Sau hai tuần lể sống ở nhà tôi và một tuần đi chơi ở biển cùng cháu không chịu về lại nhà. Lúc chia tay, cháu khóc thật tội nghiệp.
Just wrapped up our last vacation for the summer. We rented a house just a block from the beach at Wildwoods. We had six adults and six boys ranging from two to nine years olds. Most of the time we had fun. In the morning, we took the kids out biking on the boardwalk for about an hour. We ate late breakfast then took the boys to the beach for two hours. We ate late lunch than hang out at the rental house and took nap. After dinner, we headed to the boardwalk for arcades and games. It was not a bad routine to spend a week vacation.
My only issue was the screen time. I wouldn’t mind if they spent one, two or three hours the most a day on iPads. One of the cousins, however, jumped on it every chance he had. If he was not biking, swimming, eating, or sleeping, he was on the iPad. When Đạo and Đán were not allowed screen time, they gathered around the cousin like two dogs waiting for a bone. I felt bad and caved in, especially in the hot afternoons when all the adults were tired. I wanted to take them out for mini-golf or something, but I could not have handled five kids all by myself. So I ended up taking Xuân to the tram car. We just rode from one end of the boardwalk to the other until he fell asleep. He loved riding the tram car with me. He requested it everyday.
With six boys living together, drama was inevitable and it was my biggest concern. One minute they played together the next minute they argued and so on. Đạo and Đán have the tendency to evoke friction and I am working hard on correcting it. For instance, when they said something the cousin didn’t like they wouldn’t stop. Whenever I was around, I had to tell them to stop. Đạo learned his lesson when the cousin punched him in the stomach. He didn’t punch back, but he told me about it and my response was, “Well, he told you to stop saying it, but you didn’t so you just have to take it. Next time, when he tells you to stop, you stop.”
Then it was Đán’s turn. He got the cousin pissed off in an argument, but the cousin knew Đán is not Đạo. Đán wouldn’t take punches. He would fight back. The cousin told Đán, “My mom told me I can punch you in the face if you don’t stop.” I didn’t know what they were arguing about, but I was shocked when I heard that. I confronted his mom, “Did you teach him that?” Her response was, “Yes, if they don’t stop when he told them to stop.” I was pissed, but I understood why a mother would teach her kid that. My boys need to learn their lesson. They should have known better. I would not stand by their side if the fault is theirs. Still, I don’t condone punching in the face.
I walked away and gave it some thoughts. The kids were back to normal playing nice with each other. I sat all three of them down and said to the cousin, “If you tell Đạo or Đán to stop saying something you don’t like and they kept saying it, tell them that you will tell me or their mom.” I turned to my boys, “If he tells me that he has to repeat the second time, I will punish you.” I turned back to the cousin, “Just tell me and I will punish them. You can punch them in the face, but they can also punch you back. Do you really want to hurt each other? You guys are family.” I hope that solved the violence.
Other than one or two minor frictions, we got along just fine. We just have different ways of raising our kids. I do not have anything to say about other parenting styles. I am just trying to do my part to keep the vibe cool and enjoyable, especially when we stay together. I hope the boys will get along better as they grow older. Now they are just being kids. We’ll face more drama with the next group. I am hoping the next four will be less dramatic than the older four. We’ll see.
Star Wars’ actress Loan Trần speaks on race and sexism:
I want to live in a world where children of color don’t spend their entire adolescence wishing to be white. I want to live in a world where women are not subjected to scrutiny for their appearance, or their actions, or their general existence. I want to live in a world where people of all races, religions, socioeconomic classes, sexual orientations, gender identities and abilities are seen as what they have always been: human beings.
This is the world I want to live in. And this is the world that I will continue to work toward.
In this short, breezy guide, Clark shows how easy it is to market your expertise online. From blogging to podcasting to public speaking, she provides insightful strategies to create multiple revenue streams. I am not sure how practical it is to follow because I have been blogging for more than 17 years and I have yet to make a dime. I am doing something terribly wrong. It’s too good to be true.
Nguyễn Thế Vinh mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Lúc chín tuổi anh bị bò hất gãy cánh tay phải. Vì không được đưa đi bệnh viện chữa trị nên tay bị thúi phải chặt bỏ. Anh không vì mất cánh tay mà không vươn lên trong cuộc sống. Ngược lại anh đã thành công và dùng nghị lực của mình để giúp đỡ người khác. Sự đàn hồi (resilience) của anh trong cuộc sống rất đáng được kính nể. Tự truyện của anh được nhà văn Nguyễn Thị Việt Hà chấp bút rất khéo. Đọc y như lời tâm sự từ chính tác giả nhưng lối văn trôi chảy chứ không phải là cuộc chuyện trò (conversational). Tôi không hề biết Nguyễn Thế Vinh trước khi đọc sách này. Sau khi đọc xong tôi sẽ tìm hiểu thêm về những hoặc động văn nghệ và giáo dục của anh.