Tình Anh Em

Mới đó mà Đán đi nhà trẻ đã được ba tuần. Bây giờ nó cũng hơi quen quen. Sáng vô lớp khóc đúng một phút. Được cô đặt vào lòng ngồi thì nín liền. Chiều qua khi thấy ba và anh đến đón, nó mếu máo chạy ra cửa, vẫy tay chào các cô và bạn, nhặt đôi giầy mang vào, chạy đi lấy cập rồi cùng anh Đạo tung tăng ra về.

Trên xe Đán la lên không rỏ lý do gì. Anh Đạo bảo, “Baby don’t cry. Big brother’s here.” Rồi anh Đạo cho em ăn cereal. Hai anh em ngồi nhai nhai cho đến nhà. Phải chi lúc nào anh Đạo cũng dễ thương như thế thì đâu có gây gổ.

Sáng thì tôi đứa Đán đến trường trước vì cu Đạo ngủ trể. Ngày nào hai mẹ con cũng gần mười giờ sáng mới đến. Cũng mai là hai vợ chồng không có làm hãng xưởng. Vì nếu như cần phải đến đúng giờ mỗi ngày thì chắc mất công việc từ lây rồi. Sáng nay khi đặt Đán vào ghế nó chỉ qua ghế của anh nó rồi nói, “Anh Đạo.”

Đán không nói nhiều như anh Đạo lúc xưa như nói rỏ từng chữ một. Bây giờ chữ nó thường nói nhất là, “Daddy, ẩm.”

God’s Mind in That Music

As a priest and a music lover, Jamie Howison takes on the challenge of examining the spirituality of John Coltrane’s music. He connects jazz and theology through extensive studies, researches, interviews as well as his own interpretation of Coltrane’s compositions including tracks from A Love Supreme, Ascension and My Favorite Things. Though Howison is not a musically trained, his detailed analysis makes God’s Mind in That Music an intriguing read.

Accessibility Handbook

Cunningham’s small, concise book makes a great checklist for making accessible web site. If you follow the guidelines presented in this book, your site would accommodate users with blindness, hearing impairment, physical disabilities and cognitive disorders. You can delve further into this subject, but this is a good start.

My Green Smoothie

After several weeks of experimentation, I came up with a wicked green smoothie. Even my little Dan is loving it. Here’s the recipe:
1 Fuji apple
1 banana
1 cup of carrot juice (Bolthouse Farms)
1 bottle of Lala Cult (probiotic dairy drink)
2 tablespoons of chia seeds
2 celery sticks
2 cups of baby spinach
10 cherry tomatoes

Put all ingredients in and blend with ice. I am using a Blendtec and loving it.

Nhà Thuê Xưa

Lúc mới qua Mỹ, mẹ, chị và tôi ở căn nhà thuê của một người dì cả. Ở dưới lầu là nhà hàng của dì. Còn trên lầu thì chia ra từng phòng cho thuê. Chổ tôi ở là tương đối lớn nhất. Kế bên vách tường có một cập chồng Trắng vợ Đen. Ngày thường thì không thấy người vợ. Khoảng ba ngày hay một tuần bà vợ mới về. Mỗi lần về là hai vợ chồng chửi nhau quăng toàn chử “fuck.”

Kế bên đó là cập vợ chồng Tây ban nha với đứa con trẻ. Hai vợ chồng này chỉ quanh quẩn ở nhà suốt ngày. Kế đó là một ông Đen lớn tuổi rất dể thương. Thỉnh thoảng tôi cũng qua trò chuyện với ông nếu như ông ngồi trước hành lang. Mùa hè chổ thuê không có máy lạnh nên rất nóng.

Kế đó là có một chú Việt Nam thiu thiểu một mình. Chú không nói cũng không chào hỏi ai nên tôi cũng không dám lên tiếng. Hằng ngày chú đi làm về rồi núp ở trong phòng hay đứng ở hành lang hứng gió.

Vài tháng trước tôi ghé lại thăm nhà trọ xưa thì tất cả đã thay đổi. Nhà hàng của dì đã đóng cửa lâu rồi nhưng trên lầu vẫn còn cho mướn. Tất cả những người xưa cũng đã đi chỉ riêng có chú Việt Nam. Chú vẫn sống cô đơn một mình trong căn phòng nhỏ không máy lạnh.

Khoảng vài hôm trước những người mướn xung quanh than với người anh họ (con của dì cả) là người quảng lý những căn phòng cho thuê là phòng của chú Việt Nam hôi quá và có nhiều rùi. Người anh gỏ cửa hoài mà vẫn không thấy mở nên anh gọi cảnh sát đến. Thì ra là chú ấy đã âm thầm ra đi vài ngày rồi mà không ai hay biết.

Nghe tin cũng thấy ngậm ngùi xót xa. Cuộc đời quá ngắn ngủi.

Bằng Cường & Thu Đặng – Thiên Từ Ca

Tuy Thiên Từ Ca là sự kết hợp giữa Bằng Cường và Thu Đặng, Bằng Cường không theo nổi đàn chị trong việc chuyên trị nhạc Trịnh Công Sơn. Thu Đặng có chất giọng trầm ấm và nồng nàn giống Lệ Thu. Khác là Thu Đặng ca khoảng âm thấp và không dùng chất vang như Lệ Thu nên cánh hát của Thu Đặng nghe rất êm và dể chịu.

Thu Đặng thả hồn mình vào những tình khúc của nhạc Trịnh như “Ru Ta Ngậm Ngùi” và “Để Gió Cuốn Đi” rất nhẹ nhàng và thanh thản. Tuy Bằng Cường cũng ca khoảng thấp nhưng lại bị lộ sự yếu ớt, run rẩy và thiếu tự tin như trong “Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng” và “Mưa Hồng.” Rỏ ràng hơn nữa là qua những bài song ca. Nhất là trong “Ru Tình,” Bằng Cường ca thiếu hơi và không biết nên lên cao hay xuống thấp. Ngược lại thì Thu Đặng chuyên chở ca từ và giai điệu với đầy kinh nghiệm.

Khi nghe một bạn trẻ cố gắng hát nhạc Trịnh ta nên động viên và cổ vũ nhưng Bằng Cường chưa đến thời điểm và đủ trải nghiệm để khai thác ca từ của ông. Bằng Cường cần thêm thời gian để rèn luyện nếu thật sự muốn theo đuổi dòng nhạc này. Thiên Từ Ca nên là album đơn của Thu Đặng. Vì đây không phải là một cộng tác mà là sự cứu vớt đàn em.

Tình Cha Con

Hôm nay nghe trên Fresh Air một bài phỏng vấn với nhà văn Kate Christensen làm tôi ngậm ngùi nhớ đến ba. Cô tâm sự với ông Dave Davies về cuốn sách mới nhất của cô. Trong phần mở đầu cô kể lại cảnh lúc còn nhỏ cô đã chứng kiến cảnh ba đánh đập má của cô. Sau này khi hai người ly dị thì cô chỉ ở với mẹ. Ông Davies hỏi về tình cảm của cô đối với cha bây giờ ra sau thì cô trả lời rằng cô thật sự không biết ông ta cho dù ông vẫn còn sống. Đã hơn 25 năm cô đã không gặp lại ông ấy. Những kỷ niệm về ông đã quá xa xưa và đã mờ đi. Cô đã không còn cảm giác mạnh mẻ với ông nửa. Tình cảm của cô chỉ dành chọn cho người mẹ đã nuôi dưỡng chị em cô.

Khác với cô Christensen, tôi không chứng kiến cảnh ba đánh má vì tôi nghỉ là không có chuyện đó sẩy ra. Vì nếu có mẹ tôi cũng đã ly dị với ba lâu rồi. Nghe mẹ kể lại chồng trước của mẹ đánh bà một bạt tay. Bà nhờ ông ấy vổ cho chị tôi ngủ nhưng ông lại lấy mền đấp lên con cho khỏi khóc. Bà chỉ nói với ông sao làm thế thì ông đánh bà. Sao khi mẹ tôi ru chị ngủ, bà bụp lại ổng rồi ly dị luôn. Nhờ thế mà bây giờ mới có tôi.

Cũng khác với cô Christensen, tình cảm của tôi đối với ba vẫn mạnh mẻ tuy tôi xa ba lúc mười một tuổi. Tính đến nay cũng gần 25 năm. Ngày xưa lúc còn ở Việt Nam ba cũng thường đi làm xa nên cũng ít khi gặp ông. Những kỹ niệm cha con tuy đã xa xưa nhưng tôi vẫn nhớ mãi bởi vì những chuổi ngày ở bên ba cũng không nhiều.

Cho đến nay tôi vẫn không biết lý do ba đã chọn lựa xa tôi. Khó hiểu hơn nửa là tình cảm giữa hai người. Tuy chẵng sống bên nhau nhưng vẫn là vợ chồng. Giữa hai người tôi thật sự không thấy mối quang hệ gì ngoài tôi ra cả. Lúc còn nhỏ tôi thường trách móc ông ấy nhưng bây giờ đã không còn nữa. Mỗi con người đều có chọn lựa riêng của họ. Ba đã chọn đường ba đi thì tôi cũng chỉ biết tôn trọng đều đó.

Hơn nữa bây giờ tôi cũng đã làm cha nên cũng cảm thông. Làm cha thật không dể và tôi cũng không phải là một người cha giỏi. Tôi có rất nhiều khuyết điểm nhưng cũng cố gắng làm hết mình. Có lúc tôi cũng phát điên nhưng có lúc cũng rất vui vẻ. Thấy được hai thằng con nó tiến triển mỗi ngày là hạnh phúc rồi. Bây giờ lúc mà tôi mong đợi nhất trong ngày là sau giờ làm việc đến đón hai con. Thằng Đạo thấy ba là mừng rở gọi “Daddy.” Còn thằng Đán thấy ba là khóc nức nở thật tội nghiệp nhưng chỉ cần ôm lấy nó và hôn nó thì nó nín ngay. Thế là ba cha con dắt nhau về nhà. Cả ba chui vô bồn đập nước tắm rữa sạch sẻ thì là cũng đến lúc mẹ nó về. Cả nhà ăn cơm, xem TV rồi cho hai đứa đi ngủ. Chỉ vậy thôi cũng mãn nguyện rồi.

Những chủi ngày như thế tôi đều nghỉ và nhớ đến ba. Giờ đây ông đã lớn tuổi rồi và cũng sống lủi thủi một mình. Mỗi Chủ Nhật ba đều gọi điện thoại thăm má. Lúc nào về thăm mẹ tôi cũng bắt điện thoại nói chuyện với ông nhưng ngoài câu hỏi thăm sức khoẻ thì cả hai đều không biết nói gì cả. Cảm giác thật xa lại khó tả. Tuy không nói ra nhưng ông cũng biết ông đã không tròn trách nhiệm nên ông cũng không đòi hỏi hay than trách gì. Ông chỉ có một yêu cầu, “Con ráng lo cho mẹ. Đừng lo gì cho ba. Mẹ khổ vì con rất nhiều.” Tôi cũng chỉ vâng lời nghe theo. Với mẹ, nếu có hai kiếp tôi cũng không thể nào trả nổi sự hy sinh và thương yêu bà đã dành cho tôi.

Our Lives

We’re in the process of readjusting our lives. Up until last week, we had grandma to relied on. After work we could go over to my sister-in-law’s place for dinner, went back home and called it the day. Now I pick up both kids, go home, give them a bath (bathing with them is more like it) and then feed them. On Monday, Dana told me to take them out to dinner, but I rather go to Whole Food to get something healthy. Going out to eat is such a pain and I can’t figure out where to take them. Fast food is obviously not a good choice, although Dao could be eat healthy at McDonald’s. He usual eats the entire side salad in addition to fries and two pieces of chicken nuggets. Dan, on the other hand, doesn’t like raw vegetables, but he enjoys drinking them.

Our weekdays are pretty much set in a routine. Get up go to work. Go home, eat, play a bit and go to bed. Dan goes out about 9 to 9:30pm. Dao goes out about 10 to 11pm. After Dan goes out, I go downstairs to wash the dishes and prep lunch boxes for the next day. After that I would do some freelance work, watch some NetFlix or read until about midnight.

With such a tight schedule, we hardly have the time to do things around the house. Our grass is growing wild. Our deck is deteriorating and needed paint. Our basement is in serious need of reorganization. I used to work from home on Fridays. The time that I spent commuting, which is one and a half our each way, I can use to mow the grass. Another advantage of working from home is that I could take a break, run down the basement and throw in some clothes in the washer or reorganize things around the house a bit.

Now I have to do things around the house on the weekend, which is very hard because the kids would run all over the place. Besides, I rather spend time with them then doing all these chores. Here are my choices: mowing the grass under 90 something degrees or taking the kids out to have some pho and hanging out in the mall with cool air conditioning? The choice is obvious. Some weekends we’re just out of town either visiting Lancaster or New Jersey. That’s how our little family rolls. We hardly stay home on the weekend, especially in the summer.

I might need to take vacation time from work to do work at home. Better yet, just enjoy the summer and get things done in the winter. We’ll see.

Reading Habit

I hated reading when I was a kid. I don’t recall reading much when I was still in Vietnam other than a few Chinese knight-errantry that were translated into Vietnamese. When I came to the States, I hated reading even more because I didn’t understand a word I read. Even through college, I never read any of the textbooks I bought. Trying to read philosophy books was just excruciating. Although people always said that reading is good. I ever saw the value in it. I thought it was a waste of time.

My reading habit only began to develop in my senior year of college when I had to read tech books. To my amazement, I was actually learning something from reading. I spent countless times at Borders and Barnes & Noble, drinking coffee and reading latest books on web and graphic design. At the same time, I probably picked up enough English words that could help me get through books. Then I began to read non-fiction simply because I felt like I might as well get something out of it if I am going to spend time to read.

Later on when I started the blog, I branched out to fiction and I paid more attention to the writing than the actual storyline. Some of the fiction writers have their way with words. When I got into jazz, I started to read books in addition to listening to the music. I enjoy reading jazz biographies and jazz criticisms quite a bit. Nowadays, I switch between typography to web design and development to jazz.

I don’t read that fast, but I try to read whenever I have a chance. I read when my kids sleep in the car. I read when I am in the car and I don’t have to drive. I read when I have to wait for somebody. I read before going to bed. Yet the best time for me to read is when I am on vacation. I am lucky that I live closed by George Mason and I am also an employee. I have the entire library within a walking distance from my house and George Mason is quite up-to-date with books on technology.

Web Site for F.H. Buckley

I am proud to present a brand new site for F.H. Buckley, one of George Mason Law School of Law high-profile faculty members and a prolific writer. For this particular web site, Professor Buckley would like to highlight his books and articles. He just released The American Illness: Essays on the Rule of Law a couple weeks ago and he already has another one, The Once and Future King coming out next year.

One of the things I love working with writers is that they always have their contents ready before meeting with me to talk about the project. With the real content to work with and an idea of what the client want, the process went sleeker than smooth jazz. I had the same working experience with both Kristin Bair O’Keeffe and Jennifer Karin. They are both fantastic writers.

The design for F.H. Buckley is simple and with the focus on readability. The layout is responsive and the content is powered by WordPress. It’s always a joy for me to launch a small project like this.

Contact