Julia Cameron: The Artist’s Way

Julia Cameron’s The Artist’s Way is a 12-week program to help unlock your creativity. One of the main tools is to write three pages every morning with whatever comes to your mind. Cameron’s message and exercise are simple to follow. Even Elizabeth Gilbert credits this book for writing her Eat, Pray, Love.

Kỷ Niệm Tám Năm

Nhờ cái còng số 8 vô hình khóa chặt chúng ta. Nếu không anh cũng không biết sao em chịu đựng nổi bốn cha con anh. Cám ơn sự hy sinh và đảm đang của em để đem lại cho anh và đàn con một mái ấm gia đình.

Cuộc sống hằng ngày của chúng ta vẫn còn vất vả và bận bịu. Cả hai đều phải đi cày và phải lo cho đám con. Cố gắng lên em nhé. Mình cùng đồng lòng thì không có gì không vượt qua được. Tám năm mình đã trải qua quá nhiều thử thách trong cuộc sống. Với tình yêu em dành cho anh và con, anh không thấy có trở ngại gì có thể chia rẽ hạnh phúc gia đình mình. Anh vẫn tin rằng mình vẫn có thể đến trăm năm vẫn còn say và đến trăm năm không rời tay.

Xin tạ ơn em và happy anniversary.

Weekend Reads

Trang Viết Buổi Sáng

Sáng nay tôi bắt đầu đọc cuốn The Artist’s Way của bà Julia Cameron. Một cách làm để đầu óc sáng tạo là viết ba trang mỗi buổi sáng. Nghĩ gì viết đó không được nhưng đoạn. Nếu không biết viết gì thì cũng phải viết, “Chẳng biết viết gì.”

Viết ra hết những tâm trạng tự do mà không hề quang tâm đến chích tả, ngôn ngữ, hay nội dung. Viết để tự rèn luyện chứ không phải cho người khác đọc. Riêng bản thân cũng không nên đọc. Viết lên giấy rồi cất vào một chổ kín đáo thì được chứ viết trên blog thì cất vào đâu?

Nếu viết bằng tiếng Việt thì tôi có thể dấu đi hết 50 phần trăm người đọc. Còn viết mà không đúng chính tả, không đề tài, không văn phạm thì cũng mất đi hết 50 phần trăm còn lại. Tôi cũng không đọc những gì tôi viết nữa thì coi như chẳng ai đọc cả. Thế thì tha hồ mà đánh (máy).

Thế thì tôi cứ thử nghiệm cái công thức này của bà Cameron xem thử tôi có được nguồn sáng tạo hay không. Những sự mệt mỏi và lặp đi lặp lại hằng ngày đã khiến tôi mất hết cảm hứng và sáng tạo. Ngày xưa không hiểu nhiều về thiết kế thì làm sao cũng được. Giờ hiểu càng nhiều càng bị hạng chế.

Get Ready

Elizabeth Warren advises students to “get ready” in her commencement address at Suffolk University. She also took a stab at Donald Trump. The seven-minute speech is worth-watching.

Blog Nhật Ký

Phong trao blog theo dạng nhật ký nay không còn nhiều. Thế nhưng tôi vẫn thích đọc những lời tâm sự hoặc tự sự của những tác giả tôi chưa bao giờ gặp mặt. Blog tôi vẫn chứa đựng rất nhiều lời tâm sự. Khi viết ra những gì bức xức tôi thấy nhẹ nhàng hơn. Chia sẽ những niềm vui nho nhỏ để thấy đời còn hạnh phúc. Hoặc ghi lại những niềm đau để tự an ủi.

Ngày xưa tôi cũng thử viết nhật ký vào quyển sách. Vì biết không ai đọc nên tôi đã viết lại những cảm nghỉ của mình mà không hề ngần ngại. Thế nhưng chỉ hơn một tháng tôi đã không còn hứng thú viết nữa cũng vì lý do không ai đọc. Trên blog thì khác. Tuy không biết rõ ai nhưng cái cảm giác có người vào đọc động viên tôi viết thêm.

Khoảng vài thắng vừa qua tôi nhận một email của cậu vợ nhắc nhớ tôi xem lại chích tả. Tôi cám ơn cậu và cũng cố gắng để học viết lại tiếng Việt của mình. Lúc xưa tôi ước gì tôi đến Mỹ như đứa cháu (cùng tuổi) lúc còn học mẫu giáo để tôi không bị thua kém vì phải học thêm ngôn ngữ mới. Bây giờ tôi mới biết trọng cái vốn luyến tiếng Việt tuy ít ỏi nhưng quan trọng.

Không biết đến bao giờ tôi sẽ chán và không viết nữa nhưng giờ đây tôi thích viết theo kiểu tự do (free writing). Nghĩ sao viết vậy không quang trọng về phần chích tả, ngôn ngữ, hay nội dung. Bạn sẽ thấy những bài viết như thế này nhiều hơn. Cám ơn bạn đọc. Tuy không có phần comment, tôi lúc nào cũng đón tiếp những góp ý của bạn qua email.

My Time’s Running Out

Đạo: Daddy, I want to go back in time because I don’t want to die.
Dad: You have a long way to go, buddy.
Đạo: But you don’t.
Dad: I know.
Đạo: Who are we going to live with when you die?
Dad: You still have your brothers.
Đạo: Who’s going to cook food for us?
Dad: Well, you’ll have to cook for yourself. You should start to practice now.

Con Trai Lớn

Sáng nay thức dạy bảo con đi đánh răng con cằn nhằn. Sáng nào cũng thế. Phải để ba mẹ la rầy con mới chịu làm. Xong con lại không chịu thay đồ đi học và không ăn sáng. Mẹ cho nhịn luôn nhưng sợ con đói mẹ đưa cho con một phông granola và một bình sữa lên xe ăn.

Hôm nay em Đán không đi học vì nhà trẻ đóng cửa nên chỉ có hai cha con. Trời nắng đẹp nên ba đưa con đến cổng trường chờ tiếng chuông reo. Con mở cuốn sách về khủng long của em Đán ra đọc. Con chỉ ba bản đồ ở trang cuối những nơi có khủng long. Trông con thật dễ thương.

Mỗi lúc con vui cười ba thấy hạnh phúc lắm. Nhưng con chỉ vui cười khi con được những gì con muốn. Mỗi khi bảo con đi súc miệng hoặc đi tắm con lại cự nự. Và rồi nói rằng cha mẹ không ai yêu thương con hết. Con là đứa anh lớn trong nhà và là một đứa con thông minh. Cha mẹ và bà đều thương yêu con cả.

Nhiều lúc con khiến ba quá bực tức. Ngày nào như ngày nấy và lúc nào cũng thế. Hể những gì trái ý con là con khóc lóc than thở nói rằng không ai thương yêu con cho dù cha mẹ đã nhiều lần giải thích với con tình yêu thương cha mẹ dành cho con và hai đứa em của con.

Những lúc vắng con, ba nhớ đến con lắm. Nghĩ đến những lúc rầy la con ba thấy khó chịu. Đau đớn hơn khi nghe con nói những lời, “Con không thương ba” hoặc “Ba không thương con.” Ba chỉ mong rằng con sẽ hiểu rỏ không lúc nào ba mẹ không thương yêu thằng con trai lớn cả.

Thảo’s Library

In this poignant documentary, filmmaker Elizabeth Van Meter and Orange Agent victim Huỳnh Thanh Thảo found a profound connection that transcends locations, languages, cultures, and races. Helping each other through their darkness, they bonded and built a new library and their new life. Thảo’s Library is streaming on Netflix.

Bình Đẳng

Thời nay vợ chồng sống bình đẳng nhất là khi cả hai đều có việc làm. Về nhà thì chia sẻ cho nhau những công việc thường ngày.

Khi vợ tôi nấu ăn thì tôi rửa chén. Vợ dọn cơm lên trước giờ ăn thì tôi dẹp xuống sau giờ ăn. Tôi không thích được hậu hạ. Khi ăn hết chén cơm thì tự tôi đi bới chén khác. Muốn uống gì thì tự mở tủ lạnh ra lấy. Tôi bị gout chứ đâu có bị liệt. Hai thằng con cũng thế. Lớn rồi đau phải chỉ ngồi đó rồi sai bảo cha mẹ lấy đồ ăn nước uống cho nó. Ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ăn không nổi cũng phải ráng ăn không bắc vợ phải ăn đồ thừa lại của mình. Vợ đâu phải là cái thùng rác.

Yêu nhau chia sẽ cho nhau dù ngon hay dở cả ngọt lẫn chua. Chia sẽ không phải ăn hết đồ ngon ngọt còn dở chua đẩy qua cho vợ. Như thế tôi mới cảm thấy bình đẳng hơn. Vợ không vì yêu tôi mà phải hy sinh những cái nhỏ nhặt như thế.

Contact