Rachel Andrew: The New CSS Layout

Web layouts used to be hard and painful. Not anymore, thanks to CSS Grid and Flexible Box Module. In her latest book for A Book Apart, Rachel Andrew shows you how to create powerful, flexible layouts with just a few lines of CSS. With her in-depth technical knowledge and a gift for making complexity simple, Ms. Andrew provides only what you need to get started. Once you’ve comprehended the basic concepts and principles, the only limit is your imagination. A highly recommended read for web designers.

Dương Thụy: Chờ em đến San Francisco

Sau khi đọc một loạt sách với những tản văn ngắn, tôi muốn đổi khẩu vị đọc chuyện dài và đã bị Dương Thụy lôi cuốn vào câu chuyện tình cảm lãng mạn. Từ Sài Gòn đến New York đến Chicago đến Paris đến Los Angeles, những hình ảnh được tác giả mô tả đẹp và thơ mộng. Mối tình hai mươi năm giữa kẻ đi Mỹ và người ở lại Sài Gòn rung động và quyến rủ. Những ai mê tiểu thuyết sẽ thích thú với quyển sách này.

Và đây là một trong những đoạn tôi thích:

Tôi mở cửa bước vào thăm nhà của Chúa vài phút, ngắm những bức tranh ghép kính tuyệt đẹp rồi bước ra mà không biết phải cầu nguyện điều gì. Tôi luôn cho rằng cuộc đời mình không nên dựa vào thần thánh, mọi việc đều phải tự mình quyết định lấy. Thiên hạ vài tỉ người, làm sao Chúa nghe hết mà cứ cầu nguyện xin xỏ đủ điều. (trang 164)

Khoảng cách

Tôi và mẹ đã không sống chung một nhà từ lúc tôi có việc làm. Thế là đã mười mấy năm hai mẹ con mỗi người mỗi ngã. Nhưng tôi vẫn tranh thủ về thăm mẹ vào những ngày cuối tuần hoặc vào những dịp lễ.

Nhiều lúc tôi cảm thấy có lỗi khi không được kề cận để lo cho mẹ. Là con trai trong nhà tôi không nuôi được mẹ. Tôi cũng muốn mẹ về sống với chúng tôi nhưng mẹ thương con gái sống có một mình nuôi hai đứa con nên mẹ muốn phụ giúp. Gia đình chị tôi cần mẹ nhiều hơn tôi cần mẹ.

Tôi mong muốn hai đứa cháu biết sự yêu thương của bà ngoại dành cho hai chúng nó. Dù bà chậm chạp hay nói lăng nhăng, bà lúc nào cũng lo lắng và yêu thương chúng. Có lúc tụi nó lớn tiếng hoặc có ý bất mãn với bà tôi phải nhắc nhở chúng nó là nó rất may mắn được có bà bên cạnh.

Tôi buồn và xót xa khi không còn được sống bên mẹ nữa tuy biết rằng hoàn cảnh hiện tại bắt buộc như thế. Lúc nào mẹ muốn về bên con, cánh cửa chúng con luôn mở rộng đón chào mẹ.

Pixel 2

Đã hai thàng từ lúc về lại Mỹ sau chuyến đi Việt Nam tôi đã không dùng đến điện thoại thông minh (smartphone). Phải bỏ ra gần cả ngàn đô cho cái phone tôi thấy không đáng. Vả lại tôi cũng muốn thử cuộc sống không có phone như thế nào.

Hai tháng nay tôi sống rất thoải mái. Không có phone tôi đọc sách nhiều hơn và không bị quấy nhiễu bởi tin tức, Facebook, hoặc Twitter. Tôi vẫn dùng laptop để blog và làm công việc. Chỉ có một vấn đề nhỏ nhưng quan trọng là tôi cần phone khi làm việc ở nhà. Tôi cần dùng đến VPN để nạp an toàn vô chổ làm. Tôi cũng cần phone để báo hiệu nếu trang nhà của trường bị trục trặc hay có vấn đề.

Vì việc làm của tôi cần có phone nên được hảng trả tiền hàng tháng. Vì thế tôi bắt buộc phải mua điện thoại mới. Tôi ngắm nghía em iPhone X nhưng phải trả hơn cả ngàn đô thấy phí quá. Tuần vừa rồi thấy em Pixel 2 của Google cũng mới ra lò. Ở Best Buy được bớt 100 đô, chỉ nửa giá của iPhone X, nên chơi luôn. Bây giờ tôi chán cái thiết kế của Apple nên muốn sự đổi mới. Thấy design của Google bây giờ rất hay nên thử cho biết. Mong là sẽ không bị thất vọng.

Chất Độc Tanqueray

Thứ Bảy về thăm mẹ. Vợ trổ tài làm món chả cá Lã Vọng. Cả nhà cùng với một số anh chị bà con thưởng thức. Thấy ở nhà chị Thơm có một chay Tanqueray to tổ bố chưa khui. Thế là mua vài chai tonic water (Fever-Tree Premium Indian) về làm gin and tonic. Lâu lắm rồi mới được ngồi cùng anh chị em trò chuyện. Lâu lắm rồi mới được cùng gia đình ăn chả cá Lã Vọng. Lâu lắm tồi mới được uống gin and tonic.

Đến khuya khi mọi người ra về tôi phụ dọn dẹp, tắm rửa, rồi đi ngủ. Vừa nằm xuống thì cả thế giới cùng xuây. Mùi chả cả và mấm tôm cũng trào lên. Chịu không nổi tôi chạy vào toilet cho ra hết. Cả người nóng hổi như muốn được thác loạn. Tôi hối hận vô cùng và không sao ngủ được. Ngồi dậy thì đầu óc quây cuồng. Miệng thì khô khan mà không thể đứng lên được. Tôi bị chất độc Tanquery điều khiển nên nằm nhắm mắt chịu trận cho đến ngày hôm sau.

Sáng đói meo nhưng không muốn ăn. Chỉ ăn vội tô cereal với sữa rồi đi nằm tiếp cho đến 12 giờ trưa. Bây giờ là sáng thứ Hai mà vẫn còn chưa hết hẳn cơn say. Sẽ không đụng đến rượu mấy tháng nữa và sẽ không dám đùa giỡn với em Tanqueray quá chớn. Hoa hồng có gai còn Tanqueray thì có độc.

Càng Kỹ Càng Khó

Mỗi lần gọi điện thoại cho mẹ tôi đều hỏi thăm bàn chân của mẹ còn đau không và câu trả lời vẫn đau chịu không nổi. Mẹ đang làm gì? Và câu trả lời vẫn đang làm đồ ăn. Sao mẹ không nghỉ ngơi? Câu trả lời vẫn không làm ai làm. Trăm lần như một tôi cũng không biết phải nói gì.

Cho dù đôi chân và đầu gối bị đau, mẹ vẫn đứng trong bếp mỗi ngày từ sáng đến khuya. Tính mẹ kỹ lưỡng lại chậm lại khó nên tự làm khổ bản thân mình. Càng lớn tuổi càng kỹ càng chậm càng khó. Mới đó mà đã mười mấy năm rồi tôi không còn ở với mẹ. Mỗi lần về thăm mẹ tôi không dám báo trước sợ mẹ lo làm đồ ăn cực nhọc cho dù tôi thèm và nhớ những món mẹ đã nấu cho tôi từ bé.

Không ngày nào tôi không nghĩ đến mẹ và lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Nhưng nếu mẹ không tự lo cho bản thân mình thì tôi cũng không làm gì được. Nói thì tôi đã cạn lời nhưng mẹ vẫn không thay đổi. Thuốc đã không còn tác dụng nữa vì mẹ không chịu nghỉ ngơi. Như lần chị Hương có nói với bác sĩ rằng trời cũng không chữa hết bả nữa huống chi là ông. Từ đó mẹ giận chỉ và đã không cho chỉ trở đi bác sĩ và thông dịch nữa. Thật sự thì chị nói cũng không sai.

Ngoài việc nghĩ và cầu nguyện cho mẹ tôi cũng không biết phải làm sao giúp đỡ cho mẹ. Phải chị mẹ đừng khó ăn quá và được kỹ lưỡng quá đừng khó quá thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng 80 năm đã không hề thay đổi thì giờ đây làm gì mà đổi thay được. Thôi thì đến đâu hay đến đó.

Mason Law School seeks rebranding from SoA alumnus

This article was written by Natasha Boddie for George Mason School of Art website.

In April 2016, George Mason University renamed the law school after the late Supreme Court Justice Antonin Scalia. The decision came after an anonymous $30 million donation. Shortly after the announcement, the Antonin Scalia Law School drew attention to a new project. School of Art alumnus Donny Truong was tasked with that next big project—rebranding. According to Truong, the rebranding gave Scalia Law the opportunity to step-up its game.

Being almost six years since Truong was hired by Scalia Law to handle web design and development, his career’s pivotal point arrived when Dean Henry N. Butler and Senior Associate Rher, who was responsible for the school’s marketing strategy, approached him about the rebranding project. It later led to a promotion for Truong to becoming the Director of Design and Web Services for Scalia Law.

Having completed his MA in Graphic Design in December 2015, Truong was able to further explore his new-found passion for typography and continue to work on print design. Being in classes with professors who work in the design industry, designing branding guidelines, and developing a brand for a class project prepared Truong with the skills he needed to take on the Scalia Law rebranding project. In addition, an elective course permitted Truong to further enhance his passion for typography. After extensive research, Truong wrote and designed a book on Professional Web Typography and led him to his final thesis on Vietnamese Typography.

One of the challenges of the Scalia Law rebranding projects was restriction. Compliance with Mason’s branding guidelines was a must. The limitations, however, didn’t concern Truong. His first objective led him to interview the Deans to learn more about their vision for Scalia Law. His strong passion for typography was a coherent starting point. Being a collaborative project, it was agreed upon by all that the new brand would have to be simple, modern, and flexible. Myriad Pro, a contemporary sans serif typeface with an extensive family that can be used in any circumstance, was the perfect choice.

According to Truong, the previous logo was designed specifically for the web; therefore, it was not scalable for other media. With this in mind, he proceeded to eliminate “unnecessary details” including the shield, the bevels, and the drop shadows. In doing so, it would allow the new logo to be used in a variety of ways.

Continuing to lead the team through a successful rebranding process, he further strengthened the new brand by incorporating larger typography, richer colors, and bolder visual elements.

Scalia Law’s tagline was also developed in concurrent with the rebranding project. During the initial development phase, Truong applied the skills learned while enrolled in the MA program to bring the slogan to fruition.

“This simple catch phrase has been used on promotional items ranging from the website to t-shirts, postcards, social media accounts, newsletters, name badges, and even the elevators in the law school building,” says Associate Dean Keene. Truong gave this simple slogan new life using bright bold colors to radiate energy and communicate success, achievement, and triumph.

“He’s repeated this thoughtful approach to his other designs, but this one really stands out in a way that is unique among law schools,” Keene concludes.

The law community immediately accepted the new brand. Senior Associate Dean Alison Price who was one of few on the team has this to say about Truong’s work, “I have enjoyed working with Donny Truong in rebranding the law school. Without fail, when I articulate a concept, Donny has demonstrated the ability to turn it into something visually appealing and on message. I also admire his ability to suggest changes that will lead to a more polished product.”

To view the Antonin Scalia Law Schools simple branding guidelines, click here.

To learn more about Donny Truong and other projects, click here.

Phong Điệp: Bay trên mái nhà thành phố

Qua những bài văn ngắn gọn, Phong Điệp viết lên những xô bồ và tranh đua trong đời thường. Khi tả về người phụ nữ bán mặt nạ để chữa bệnh cho con hoặc kể về một thanh nên bị “ết” vẫn có vợ con, tác giả cho thấy những hoàn cảnh trắc trẻo và nghiệt ngã của cuộc sống. Qua những bài “Gửi”, tác giả nói lên dùm những đồ vật không có tiếng nói như ngôi nhà sắp chết và lời của thùng thư. Và khi vội vã vẽ lên một nụ hoa cho đứa con bốn tuổi, Phong Điệp đã cảm thấy hổ thẹn:

Người lớn chúng ta, hóa ra không bằng trẻ nhỏ. Chúng ta biến cuộc sống của mình trở nên nhàm chán và rỗng tuếch. Thay bằng việc bước ra ngoài thiên nhiên, tận hưởng những bông hoa rạng rỡ khoe sắc trong nắng, bung nở những hương thơm quyến rũ, chúng ta sắm về nhà những bình hoa giả vô hồn và tốn kém.

Những bài văn xuôi đẹp và ý tứ.

Reset

I probed Đạo and Đán some more on the k-word. Đạo gave me an explanation that seemed to make sense. In the video games they played, Minecraft for example, in order to reset their character they have to kill themselves. I asked Đán if that what he meant and his answer was obviously “yes.”

We had taken the step to ban the use of iPad on the weekdays. They only get to play on weekends and sometimes on vacations. I don’t want to completely ban them. Furthermore, Minecraft isn’t all that bad. Đạo has been building his own houses, playrooms, and everything. They seem to be pretty neat. I asked what had Đán built in Minecraft and Đạo said that Đán doesn’t like to build anything. He just goes around and kills animals.

I am now having a dilemma about toy guns. I let them play with Nerf guns. These colorful guns are obviously toys. With the mass shootings and the gun culture in America, I am not sure if it is still OK to play with toy guns. We mentioned to Đạo and Đán about the recent incident on Las Vegas and I also brought up the idea of donating their Nerf guns. They didn’t give us a direct response.

The K-Word

As we sat on the couch, Đán said to Đạo, “Don’t tell Khôi. I am going to kill myself.” Đạo didn’t pay attention, but I was shocked and furious. “Why did you say that?” I asked Đán and he responded, “Because he hates me.”

I was deeply wounded as if a knife just cut through my gut, but I had to explain to him that it is not something to take lightly. I am positive that Khôi (his cousin) did not say that. Even if he did hate him so what. People will hate him, but that is not his fault. I do not want to hear him to think like that anymore. I am not sure if my words sink in or not.

I ask him where did he learn that from and he told me he heard it from Đạo. Again, I know Đạo doesn’t say that kind of thing. His dishonesty also concerns me. He says some of the most ridiculous, outrageous things even though he has such a sweet personality. At school, he is doing well. He gets along with all of his classmates and his teacher has not raised any issue with him. Still, I have to keep an eye and ear on this kid.

Contact