Thậm tệ

Tôi viết bài này trong lúc quá xung đột. Tôi thường mượn blog này để viết xuống những tâm tư của mình. Có những niềm riêng không nên nói hết nhưng đã lỡ lời rồi. Ai buồn ai giận ai trách cũng đành chịu. Viết xuống rồi cũng thoải mái hơn nhưng phải đối diện với những lời lẽ của mình. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình và giải quyết những chuyện cá nhân của mình.

Cúp cua tiếp

Hôm nay Đạo và Đán vẫn còn nghỉ học vì bầu cử. Sáng dậy sớm tôi đi bầu. Thật sự tôi chẳng biết những ứng cử viên là ai chỉ biết bầu hết cho đảng Dân Chủ. Thú thật đến bây giờ tôi đã quá chán nản với chính trị và không có kỳ vọng gì về phía hai đảng. Nhưng phải lựa chọn một trong hai thì tôi chọn Dân Chủ. Nếu như chỉ vì quyền lợi cá nhân thì tôi nên bầu cho Cộng Hòa nhưng vì quyền lợi cho cả đất nước nên tôi bầu cho Dân Chủ. Vả lại tôi khinh bỉ đám Cộng Hòa làm chất cao hèn nhát ăn theo đảng bỏ mặt đất nước.

Sao khi đi bầu về ăn sáng cùng gia đình rồi xếp lại đồ đạc cả mấy tuần nay để ngổn ngang từ phòng khách đến phòng ngủ. Gần trưa tôi đưa ba thằng lớn đi Dave & Buster’s. Bắn game hơn năm tiếng đồng hồ tôi cũng muốn mù luôn cặp mắt. Thằng Đán mãi mê không chịu về. Nói nó không có tập trung cũng không đúng. Chơi game nó có bị phân tán gì đâu?

Năm giờ chiều về nhà ăn tối, tắm rửa, chui vô giường. Thế là hết những ngày nghỉ. Ngày mai sẽ trở lại bình thường. Được những ngày như thế cùng con cái là mãn nguyện rồi. Không cần gì nhiều.

Cúp cua

Hôm qua Đạo và Đán được nghỉ học mình cũng nghỉ ké. Lấy lý do ở nhà trông tụi nó nhưng thật sự mình cũng lười đi làm lắm nên lấy phép nghỉ. Thằng Xuân nghe hai anh không đi học cũng không muốn đi nhà trẻ. OK cho ở nhà luôn.

Ngày thường đi học sáng réo hoài chẳng thằng nào chịu dậy. Được nghỉ thì mới bảy giờ mấy tụi nó ra khỏi giường. Thế thì đưa hết cả nhà (luôn mẹ vợ) đi iHop. Tụi nhỏ thích ăn điểm tâm ở đây. Sau đó thì về lại nhà cho mẹ tụi nó làm việc.

Đến trưa hai vợ chồng đưa thằng Đán đi khám bác sĩ về chuyện ADHD của nó. Thầy và cô nó nghĩ rằng nó bị rối loạn tăng động giảm chú ý. Vô gặp bác sĩ mà nó ngồi một chỗ không yên. Bác sĩ cũng thấy được thằng này có vấn đề. Bước đầu tiên là đưa survey cho thầy cô và phụ huynh điền. Sau đó là test về học vấn của nó. Nếu như nó thật sự cần thì cho uống thuốc. Tôi thì không biết nhiều về thuốc nhưng nghe đến Adderall thì tôi nhớ có đọc một quyển sách của một người bị tâm thần hỗn loạn có viết về loại thuốc đó và những side effects của nó thật đáng sợ. Tôi quyết định sẽ không cho nó dùng đến thuốc.

Trên đường về tôi bàn với vợ mình dùng cách trị của Việt Nam thay vì cho uống thuốc. Nói không nghe và không tập trung đậm cho nó đến khi nào nó chịu nghe. Vợ bảo muốn vô khám ngồi thì cứ làm. Đùa thế thôi chứ tôi thật sự không nghĩ là nó bị ADHD nặng lắm. Sẽ cố gắng giúp đỡ cho nó. Ví dụ như bây giờ nó đọc vẫn chậm vì không chịu tập trung để đọc nhưng kiên nhẫn mỗi đêm đọc với nó thấy nó cũng có tiến triển. Tôi cũng không lo ngại về chuyện này lắm.

Về lại nhà ăn trưa và nghỉ ngơi. Vương thì ngủ trưa với bà ngoại còn bốn cha con chui vô phòng tôi thì đọc sách còn tụi nhỏ chơi iPad để cho mẹ nó họp hành qua điện thoại. Sau đó tôi đưa mẹ vợ, Đán, và Vương đi H-Mart mua cua về ăn. Đạo và Đán dạo này mê ăn cua lắm.

Chỉ thế thôi cũng hết ngày. Lâu lâu cúp cua dành thời gian với tụi nó cũng vui.

Ronan Farrow: Catch and Kill

Farrow started digging into Harvey Weinstein’s predatory behavior for NBC, but the network’s top executives put a stop to his work. Instead of giving in, Farrow took his investigative report to The New Yorker and the rest is history. His new book provides all the roadblocks (from Black Cube to AMI) he had to plow through to bring the story to the public. In addition to Weinstein, Farrow reveals disturbing details of Matt Lauer’s sexual assaulting women in the workplace. The book has many fascinating revelations, but my personal favorite is about David Remnick and The New Yorker. I have tremendous respect for Remnick as well as the publication. Although this book is over 400 pages, it is a breezy read. I highly recommend it.

Ngày thứ bảy của tôi

Sáng thứ Bảy dậy sớm đưa Đạo đi cắm trại cùng với liên đoàn Hùng Vương. Lần đầu tiên thằng con trai lớn chịu đi qua đêm ngủ một mình. Không nghe ai gọi hết chắc bây giờ ngủ ngon lành rồi.

Trưa về ghé Home Depot mua đinh về đóng lại máng xối. Mua luôn cây thang dài 24 feet để leo lên nóc nhà cho chắc ăn. Đóng lại mấy cây đinh mà cũng đến chiều. Qua nhà chị vợ ăn chả cá Lã Vọng uống vài chai bia. Hết ngày. Thôi thì kể như cũng làm xong chút việc. Mùa đông sắp đến không sợ gió bay máng xối và mấy miếng trim bằng thiết.

Hội nghị InSITE 2020 sẽ tổ chức tại Phnom Penh. Có dịp đi Campuchia lần đầu và ghé qua Việt Nam thăm ba và gia đình. Đã ba năm rồi không gặp ba. Lần trước về thật ý nghĩa và hạnh phúc. Hỏi thử ý kiến vợ nhưng vợ không đồng ý. Đáng tiếc thật nhưng cũng hiểu được. Thôi thì, Penh yêu dấu ơi xin vĩnh biệt.

Thôi mệt mỏi lắm rồi. Đi ngủ ngày mai lại phải dậy sớm đi đón thằng con trai về.

Lo xa

Đêm qua đang lim nhim ngủ thì bị cơn gió bão đánh thức. Nghe tiếng gió thổi mà lo sợ không biết có trốc mái nhà hoặc máng xối không nên không dỗ lại giấc ngủ được nên mở đèn đọc Bắt và thủ tiêu, sách mới của nhà báo trẻ Ronan Farrow. Dạo này tôi bị stress nhiều về căn nhà. Cứ chập chờn lo sợ cái này hư cái nọ hỏng nên đầu óc tôi lúc nào cũng cảm thấy không yên. Tôi chán cảnh làm chủ nhà lắm.

Hôm nọ thằng Đán hỏi tôi có thích ở biệt thự không tôi trả lời không vì lý dó phải duy trì và dọn dẹp mệt lắm. Tôi chỉ muốn một căn nhà nhỏ đơn sơ và nó tiếp lời tôi rằng, “chỉ cần có phòng cho ba đọc sách là được rồi.” Thằng này hiểu ý ba nó ghê.

Tôi cũng không hiểu sao bây giờ tôi lo xa đến thế. Bà xã cứ bực bội với cái lo xa này của tôi. Thì cũng biết là chừng nào hư thì sửa thôi chứ suy nghĩ chi cho khổ. Cũng biết vậy nhưng tôi vẫn cứ lo ngại sẽ ảnh hưởng đến đám con. Nhà mùa đông mà không có máy sưởi ấm thì tội tụi nhỏ. Basement mà bị nước ngập thì tiêu hết đồ đạc. Có lúc thấy mình chỉ toàn lo chuyện vớ vẩn nhưng không thể nào không lo ngại được.

Dĩ nhiên nếu tiền bạc không thành vấn đề thì tôi sẽ có cuộc sống thoải mái hơn. Nếu như tôi có thể bỏ ra bạc ngàn mà không nuối tiếc thì khoẻ biết mấy nhưng tôi không làm được. Kiếm được đồng tiền thật vất vả. Cả chục năm nay nghề freelance (thiết kế trang web) kể như đã chết. Nếu không có nghề chính thì chắc là sống không nỗi. Muốn kiếm vài ngàn thêm cũng khó vậy mà mỗi lần sửa xe, sửa nhà, sửa cửa đều đến bạc ngàn.

Nếu như tôi kiếm được thì chi cũng không ngại. Đằng này tiền vô thì khó mà tiền ra thì ào ào. Có thể vì tôi không có đầu óc thương mại nên chẳng kiếm ra được tiền theo kiểu thương mại. Chỉ làm lương bao nhiêu thì xài bấy nhiêu. Tôi thật sự rất muốn được sống một cuộc sống đơn giản. Không xe, không điện thoại, và không phung phí về vật chất. Chỉ sống với căn bản thôi và không cần phải lo ngại gì cả.

Giờ đây tôi không thể quyết định cho cuộc sống bản thân mình. Tôi còn phải lo cho gia đình nên cứ sống trong sự lo ngại. Nếu như một ngày nào đó tôi bị mất công việc thì sẽ làm sao? Thôi thì tới đó rồi lo. Lo xa chi cho mệt nhưng nó đã in sâu vào não rồi không nghĩ tới cũng không được.

Đầu óc tôi trong lúc nửa tỉnh nửa mê vì thiếu ngủ nên viết lung tung thôi thì cũng có sau đâu. Cái blog này là để tâm sự mà. Mất mát gì. Viết blog không có tốn tiền. Than thở với vợ có ngày mất vợ. Than trên blog không mất gì cả. Than được cứ than. Các bạn đọc chán sẽ không đọc nữa. Có nên đọc lại để sửa lại chính tả không? Thôi làm biếng quá. Cũng sắp đến giờ đi đón con rồi.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu. Một tuần trôi qua thật nhanh. Thôi chúng các bạn những ngày cuối tuần nhẹ nhàng nhé. Đọc sách hoặc đi chơi với gia đình và bạn bè nhé. Hưởng được cứ hưởng đừng lo xa như tôi làm gì cho khổ. Đúng là “Đời tôi ngốc dại. Tự làm khô héo tôi đây.”

An Ode to My Blog

They say if you write long enough you will find your own voice. I have been blogging on here for fifteen years and I have yet to find my own voice. My writing is still filled with grammatical errors. My flow is still stilted. My subjects are all over the place. Despite all my flaws, I continue to write like no one is reading.

What this blog has been offering me is a space to be free. I don’t have to write for anyone else but myself; therefore, I have the freedom to be completely honest with myself. Over the years, I push my honesty as far as I could on the page. I write straight from my head and my heart. What I have written might come back to bite me later on, but I have gone too far now to censor myself.

After branching out to other platforms including Facebook, Medium, LinkedIn, and Twitter, I still return to this blog. As strange as Visualgui.com sounds, it is still a place of my own on the internet. From the design to the writing, I have complete control of it. I don’t have to follow any rules set by anyone else. I don’t have to worry about getting lock out of my own content.

I can change the design whenever I like. I can do anything without having to go through any approval process. It is still my own blog that I have total control. That’s way I am fine with not having a voice. Just have my own site is all that I have wanted.

Dâu lạnh

Khi trời trở lạnh tôi thèm ăn món gì đó cho đời đỡ nhạt. Thế thì còn gì mặn mà hơn là tô bún mắm? Đến quán lúc một giờ trưa nên cũng vắng. Chỉ có tôi và hai người đàn bà lớn tuổi đang ăn bún bò Huế. Hai bà vừa thè lưởi vừa tâm sự. Bà này nói bà nọ, “Thằng con trai tôi lấy vợ ở xa. Nó thì hai ba bữa gọi điện thoại về hỏi thăm còn con dâu thì cả năm gọi được vài lần.” Bà kia an ủi lại, “Dâu ở Mỹ nó lạnh vậy đó. Con dâu tôi chiều đi làm về trể, ăn tối xong nó cũng trốn vào trong phòng có để ý gì chồng con và mẹ chồng này đâu.” Tôi nghe câu “Dâu ở Mỹ nó lạnh vậy đó” thật buồn cười. Dâu ở Mỹ bị đông lạnh hết rồi dùng không được nữa. Đem đi xay ra là sinh tố hết cho rồi.

Arsenio Hall: Smart & Classy

I used to watch The Arsenio Hall Show on TV when I first came to America almost thirty years ago. With my limited English, I didn’t know what he was saying, but I liked his big smile and envied his perfect white teeth. I am so glad to see him performing standup on Netflix. After all these years, I now understand his jokes. From O.J. to Cosby, Rodman to Tyson, Snipes to R. Kelly, Hall brings back so many memories of the 90s. It’s nostalgic yet funny. Thanks for letting us taking a trip down memory lane.

Letter to My Sons #8

Dear sons,

The last letter I wrote to you was three months ago. Time flies and you boys are growing up way too fast, especially our lovely little king.

Vương, you’re already walking, babbling, and playing with the big boys in just thirteen months. I still love your adoring smile. Please keep on smiling as you grow. Life will treat you much better if you give it a smile. I really enjoy hanging out with you at this age. You bright me pure joy and disconnect me from the digital world. I can’t even express how much happiness you have brought into our life.

Xuân, you are growing way too fast as well. I understand that you are in that terrible-three stage; therefore, I have to be tough on you. I cannot let you cry your way out of things. The world is not yours, buddy. We need to share. I have to admit that you are quite an eloquent three-year-old kid. You express yourself clearly like, “I hate your food.” You’re already using big words like impossible and professional. Thank you for calling me a “super professional” when I climb onto the roof. I was more like “super terrified” as I made my way up the ladder. Please be nice to your brothers, especially with Đạo.

Đạo, I understand your frustration with Xuân because you think that I always sided with him. I have explained to you repeatedly that he is only three years old and he is still your baby brother. I need you to be more patience with him. It drives me nuts when you said that you hated him. I am sorry for yelling at you last night about it and other conflicts between you and him. I do understand your point of view from an older brother, but I still cannot accept the way you treated your little brother. I am glad we talked last night until 10:40 pm, which was way past your bedtime. I promise you that I will do more activities with you. We will get a chance to bond one on one, but I need your help with your little brothers. You are a smart kid and voracious reader. I would really appreciate your help if you teach your brothers to read as well as you. I want to teach you Vietnamese, but I need to get Đán to up his reading skill.

Đán, it has been a pleasure reading with you at night. I am glad that you are trying and you have made tremendous progress. I have been tough on you because I don’t want you to make the same mistake I made when I was a kid. Like you, I hated reading. Everyone told me that reading was important, but I did not see the value of just trying to put the letters together into words. I thought reading was a waste of time until later in life when I was way into my 30s. I regretted that I didn’t find the joy and value of reading earlier. You still have time and I hope that I can help you to enjoy reading. As a brother, your love for Vương is unspeakable. I can trust him with you if you paid attention. You are great with Đạo even though you and him played rough at times. You are getting much better with Xuân. When you treat him nice, he wanted to hang out with you. He wanted to sit next to you at meal time like his big brothers. I am so glad that you have decided to play with him instead of against him. At school, you still have some trouble listening, but I believe that you will behave better. You’re a caring, charming kid. I love it when you pluck out my beard while I read. Sometimes, you stab me with a tweezer, which hurt like hell. Other then that, I find your service relaxing.

I love you four,

Daddy.

Contact