Private or Public?

In the past few days, I am contemplating on the future of this blog. With the recent incident, I am not sure if this is still a good space to pour out my heart and soul. Contrary to my belief that not too many family and friends read this blog, I have found out the hard way.

Last year, I got rid of Google Analytics to meet the GDPR compliance; therefore, I had no idea who visits this site. When I logged into my Cloudflare account, I found out some stunning numbers. This blog receives 1,337 unique visitors in 24 hours. That’s 1,330 more than what I had expected for a day. It has 231,884 requests through Cloudflare a month.

Since most family members and friends interact with me through Facebook, I didn’t realize that they would venture into this space. I was dead wrong. Now what I write can come back and bite me very quick.

When I started this blog, I wrote mostly music reviews, books I read, and films I watched. As years went by, I wrote mostly about my personal stuff. It became a place for me to work out my emotions. It feels good getting all my issues down the page and knowing some strangers somewhere in the world would read them. I didn’t know it would hit close to home.

I have been blogging for 16 years; therefore, I still value this blog. I had written more negative thoughts than positive ones because those were my feelings. I don’t think my feelings are more important than anyone else. If that’s is the case, I tell them to their face than writing them down here.

I am not going to abandon this blog because I made a few mistakes here and there. This is where it all began. I am where I am today because of it. In the early days, it was both my personal space and professional career. I also met my wife through here. It means everything to me.

Having said that, I am thinking of making it private and offering memberships to only people who really want to read what I have to write. I will be more personal, but I probably won’t get into much trouble. Then part of my don’t like to have a closed website. I like the web to be opened. Yes, this is something I am still pondering upon. I just want to put out my thoughts.

Designing a Diacritic System

Thy Hà, a graphic and digital designer living in Melbourne, is working on her final research project titled Up? Down? Left? Right? for the Master of Communication Design at RMIT University. Her topic is about designing a diacritic system for the Vietnamese language. She shares the project on her website. I am happy to see more Vietnamese designers delving into Vietnamese diacritics. I also glad that her project is a response to my Vietnamese Typography. I would love to see the final product once she is completed.

Moment of Clarity

Today is my mother-in-law’s birthday. The kids signed the card and presented to her. Đán and Xuân bickered over the card. Out of madness, Xuân ripped the card. My wife was furious. She chewed him out. He ran toward me crying. I calmly explained to him, “You shouldn’t have done that. That was not nice. You need to control yourself.”

He seemed to acknowledge his action, but my wife continued to scream. He cried louder. I tried to console him, “It’s OK. Everyone makes mistakes.” Before I could go on telling him it is important to recognized his mistake, but my wife yelled at me, “It is not OK. You can’t hurt someone and just say it is OK.” She channeled her anger toward me.

Yes, I did make a mistake and I did own up to it. I apologized and made an amend to right the wrong. Apparently my remorse was not enough. I wanted to move on, but she couldn’t let it go. I was responsible for what I had said, but the words were not all mine.

Vũ Anh Tuấn & Đồng Lan: Ảo ảnh

Sự kết hợp giữa saxophonist Vũ Anh Tuấn và ca sĩ Đồng Lan đem đến những giai điệu jazz êm dịu và mới lạ cho những ca khúc trữ tình Việt Nam. “Phố đêm” là thành công nhất trong album. Đồng Lan hát khác hẳn với cách sến sặc chúng ta thường được nghe qua ca khúc này. Cô sửa lại giai điệu một chút cho thích hợp với nhạc jazz Latin. Cách solo của Vũ Anh Tuấn tuy ngắn nhưng đậm đà. “Xuân này con không về” tuy không thay đổi nhiều như nghe cũng rất thấm thía. “Khi người yêu tôi không” được swing nhẹ nhàng khá phê nhất là lúc solo của tay dương cầm. Phải chi cả album đi theo hướng này hay biết mấy. Đáng tiếc những bài nước ngoài làm loãng đi không khí Việt jazz. Vũ Anh Tuấn chỉ nên đảm nhiệm phần hòa âm và chơi sax. Phần ca thì nên để Đồng Lan thực hiện. Anh ca thiếu tự tin và phát âm tiếng Anh chưa chuẩn. Hơi uổng cho album này.

Tình cậu cháu

Dạo này tôi thường gọi điện thoại tâm sự với thằng cháu. Tuy vai cháu nhưng nó chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi. Tưởng đâu về Việt Nam đổi đời nhưng chỉ sau hai tháng nó đã một mình trở về Mỹ. Không vợ con, không nhà cửa, không còn gì cả. Hiện giờ nó ở với mẹ nó.

Sợ nó buồn chán nên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của nó. Thằng này sinh ở Mỹ tiếng Việt thì không rành còn tiếng Anh thì nói như dân rapper. Có lẽ ảnh hưởng bởi hip-hop. Tuy câu nào nói ra cũng chửi thề nhưng nó là một thằng có tình nghĩa. Tôi hâm mộ cách nói chuyện thẳng thắn của nó. Nghĩ sao nói vậy không sợ mất lòng người khác. Tôi chỉ có thể dùng đến trang blog này để nói những gì tôi không thể nói.

Nó bảo rằng nó muốn được giống như tôi bây giờ. Có việc làm ổn định và sống thoải mái bên cạnh vợ con. Mỗi người có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Tôi khuyên nó đừng suy nghĩ gì nhiều cố gắng tìm việc làm rồi rước vợ con về đoàn tụ. Chuyện đó không có gì khó. Làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Đồng thời tôi cũng chỉ ra cho nó trong cái hỏng củng có cái tốt. Bù lại không được ở bên vợ con thì được ở bên mẹ. Dùng cơ hội này chăm lo cho mẹ nó. Từ ngày ly di chồng, mẹ nó đã sống một mình trong cô đơn. Hãy dành thời gian với mẹ. Đừng như tôi. Giờ đây cuộc sống của tôi cũng tạm ổn định nhưng tôi vẫn không yên lòng vì không được cơ hội ở bên cạnh mẹ để lo lắng cho mẹ.

Hy vọng nó hiểu được những gì tôi nói. Cuộc đời này là thế một cánh của này khép lại thì một cánh cửa khác sẽ rộng mở.

Seth Meyers: Lobby Baby

This is my first time watching Seth Meyers doing a stand-up special. He is obviously a pro. He is so calm and relaxing. He takes his time and stares into space to let his audience enjoy the jokes. The piece about his father laying in front of a bulldozer is hilarious. He drops F-bombs sparingly to give his lines a bit of a colorful effect. His materials aren’t too dark. Just don’t hit the skip button when he talks politics. You’ll love it.

Tự vệ

Cha mẹ tôi sống cách xa nhau nửa vòng trái đất. Vợ ở Mỹ không chịu về Việt Nam. Chồng ở Việt Nam không muốn qua Mỹ. Mỗi Chủ nhật vợ chồng gọi điện hỏi thăm nhau không quá mười lăm phút. Họ đã sống vậy gần 30 năm. Tôi thật sự không hiểu tình cảm vợ chồng của hai người. Tính tình mẹ rất mạnh mẽ. Mẹ sống không cần đàn ông.

Chị cả tôi ly dị chồng gần 20 năm. Ông chồng đã nhiều lần mèo mỡ bên ngoài và chị tôi đã nhiều lần tha thứ nhưng ông ta tính nào tật nấy nên cuối cùng cũng phải chia tay. Giờ thì chị cả bớt gánh nặng nhưng cô đơn.

Chị kế tôi ly dị chồng hơn 10 năm. Khác với hoàn cảnh chị cả, sự chia tay của hai người thật đáng tiếc. Trước khi vợ chồng đi đến ly hôn, anh rể đã tìm đến tôi để giúp hai người hàn gắn lại. Tôi đã cố gắng nhưng khi chuyện với chị tôi nhận ra được tình cảm của chị đối với anh không còn nữa. Giờ đây cả hai đối phương vẫn sống độc thân lo lắng cho con cái.

Hôm qua tâm sự với thằng cháu tôi khuyên nó cố gắng tìm việc làm, thuê một chỗ riêng, rồi rước vợ con về ở. Đừng để vợ chồng cách xa nửa vòng trái đất như ông bà ngoại nó hoặc đi đến ly dị như mẹ hoặc dì của nó.

Mấy tháng trước gia đình nó quyết định về Việt Nam sống. Bán hết nhà cửa xe cộ bỏ hết công ăn việc làm. Về Hà Nội hai tháng không tìm được việc làm và không hòa hợp với gia đình bên vợ nên nó đã bỏ về lại Mỹ. Vợ quyết định ở lại Việt Nam với thằng con.

Tôi không mê tín nhưng nhận ra được cái pattern của gia đình. Tôi cũng không phải là người chồng hoàn hảo. Ngược lại tôi có rất nhiều điều xấu xa. Mỗi ngày tôi điều lo ngại một ngày nào nào đó vợ chịu không nổi tôi nữa sẽ bỏ tôi. Sự thiếu tự tin của bản thân luôn khiến tôi suy nghĩ vớ vẩn. Trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý như một cách tự vệ (self defense) nếu điều đó sẽ xảy ra. Tôi sẽ sống ra sao và đám con của tôi sẽ phải như thế nào? Nếu điều đó xảy xa tôi chỉ yêu cầu làm sao đừng ảnh hưởng đến con cái.

Từ lúc cưới vợ đến bây giờ tôi vẫn tin là cách giữ gìn hôn nhân là không bao giờ bỏ đi (“Rồi mai đây đi trên đường đời đường buông tay âm thầm tìm về cô đơn”). Nhưng đó chỉ áp dụng cho bản thân của mình. Nếu người ta đã muốn đi thi thì làm sao tôi ngăn chặn được.

Dĩ nhiên muốn giữ được hạnh phúc tôi phải cố gắng rất nhiều nhưng tôi cũng không muốn mất đi những lý luận và lập trường của mình. Nếu lúc nào cũng phải chiều theo đối phương thì cuộc sống của tôi còn gì thú vị nữa? Tôi nhận xét được khuyết điểm của mình. Tôi có những đam mê (passion) tốt có những say mê xấu. Những đam mê của tôi sẽ đưa tôi đến những hậu quả khó lường (unpredictable) nhưng đó là cách tôi muốn sống.

TI’s Controversy

TI has a podcast called ExpediTIously. It’s a safe zone for free exchange of idea and opinion: no judgement, no preconceived belief, and no fear. The first and only episode I listened to was part one conversation between him and his wife Tameka “Tiny” Harris. When she said that part of a woman’s role was to give her man sex, TI shot back saying that sex was a verbal contract that came with marriage. No one had to give. Both husband and wife agreed to it. I concurred, but he went further saying he owned half of her body. That was far-fetch, but I was not judging.

They he jumped on another podcast revealing his eighteen-year-old daughter’s perfect hymen and that when hell broke lose on social media. A loving father who wanted to protect his daughter’s virginity turned into a creepy dad trying to control his daughter’s body. He probably didn’t anticipate the controversy, but it hit him hard. Again, I was not judging.

As I had to face some consequences with my words in the past few days, I wondered how he dealt with all the criticism thrown at him. As a celebrity, he must had much worse than I did. He probably just brushed the dust off his shoulders and moved on.

Advising for Vietnamese Language

In the past few months, I have been fortunate to play a role in advising Vietnamese diacritical marks for a handful of typefaces. I just updated the advising page with a list of clients. Some typeface are commissioned; therefore, I could not show them. The two recent ones I am excited about are Fragen and Recursive Mono. The Recursive family is still in beta. I can’t wait to see the sans version supports Vietnamese.

On a related note, the traffic for Vietnamese Typography is decent. I don’t use Google Analytics tracking anymore, but Cloudflare keeps track of some analytics. In the past 30 days, there are 16,493 unique visitors, 241,918 total requests, and 12 GB total data served. The last one is a bit of a concern because I use so many typefaces on the site. The recommendation page alone has over 20 typefaces with Vietnamese subsets. Hopefully my hosting provider won’t shut down my sites.

Tin giả trong chính trị

Qua lần bầu cử mới đây, tôi rất mừng khi tiểu bang Virginia chuyển từ đỏ qua xanh. Đa số do đảng Dân Chủ nắm quyền. Ngày xưa đất đai ở Virginia rất nhiều nông trại nhưng giờ đây đã mọc lên nhiều ngôi nhà đắt tiền của dân tị nạn thành công. Nhờ cộng đồng dân tị nạn như Hàng Quốc và Ấn Độ mà Virginia mới trở thành đảng Dân Chủ. Chỉ riêng cộng đồng người Việt phần nhiều vẫn đần độn trung thành với Cộng Hoà và ngu muội tuân theo con đười ươi màu da cam.

Cũng không trách họ được vì nếu như họ chỉ theo dõi tin tức cộng đồng người Việt thì họ cũng chỉ nghe theo một chiều. Họ không phân biệt được giữa tin tức thật và giả. Gần đây tôi đã đóng tài khoản Facebook cũng vì tôi không muốn thấy những tin tức giả mà những báo chí trong cộng động người Việt đăng lên rồi thiên hạ chửi bới ồn ào mà không chịu tìm hiểu sự thật.

Chẳng hạn như có một bài tiếng Việt được tranh cãi rầm rộ nói rằng tiểu ban New York từ đảng Dân Chủ thông qua luật cho người mẹ được có quyền phá thai sau 32 tuần chỉ vì lý do người mẹ chán nản (depression) hoặc không có khả năng nuôi bé sau khi sinh ra. Tin đó khi đọc xong không cần phải kiểm tra cũng biết là tin giả vậy mà cộng đồng tin như thật.

Thêm một ví dụ nữa là cộng đồng Việt chia sẻ một video buổi họp với nghị sĩ Alexandria Ocasio-Cortez. Đến phần câu hỏi và trả lời có một người đàn bà ra ý kiến bà ta đồng ý với AOC rằng bây giờ môi trường bị ô nhiễm rất nặng vì chúng ta có quá nhiều trẻ em. Để giải quyết sự việc này bà đề nghị chẳng những phải giết chết trẻ em mà còn phải ăn bọn chúng. Những lời lẽ điên cuồng đến thế mà cộng đồng người Việt vẫn tin rằng đó là lối chính trị của đảng Dân Chủ. Thôi hết lời để nói.

Dĩ nhiên tôi không vơ đũa cả nắm. Không phải người Việt nào cũng thế nhưng phần đông là như vậy. Bởi vậy tôi cảm thấy Facebook là một nơi rất nguy hiểm nhất là giờ đây Mark Zuckerberg cho phép những người làm chính trị muốn quảng cáo gì cũng được. Theo luật của Facebook, chúng ta không thể nào quảng cáo “Bánh Mì Ba Lẹ giết chó con làm pâté.” Nhưng ta có thể quảng cáo, “Bánh Mì Ba Lẹ giết chó con làm pâté do Elizabeth Warren ra lệnh.” Miễn sao có tên người làm chính trị trong đó thì muốn đưa lên tin quảng cáo nào cũng được.

Contact