Dì Chín trong tôi

Dì Chín là em út mẹ tôi. Trong các anh chị em, dì là người duy nhất học đến nơi đến chốn. Dì không chỉ học giỏi mà còn chăm chỉ và nhẫn nại. Lúc mới đến Mỹ tuy đã quá tuổi cắp sách đến trường và không biết nhiều tiếng Anh nhưng dì đã không bị những trở ngại đó mà bỏ đi tâm quyết của mình vì dì nhận thức được sự quan trọng của việc học. Với sự phấn đấu không ngừng, dì học xong bốn năm đại học với bằng khoa học máy tính.

Đối với dì sống trong xã hội cần phải có học vấn mới được kính trọng. Cho nên dì luôn khuyến khích và động viên cháu chắt cố gắng học hành. Tuy lúc nhỏ không thấu hiểu được sự quan trọng của nền giáo dục, tôi chỉ biết phải đi theo con đường của dì và anh Minh và chị Hoa (anh và chị họ của tôi). Nhờ cố gắng và noi gương theo ba người này trong gia đình tôi mới có bằng tốt nghiệp bốn năm và bằng thạc sĩ hai năm. Sau này khi hiểu được sự cần thiết của học vấn tôi càng mang ơn của họ.

Là người em út trong gia đình, dì luôn lo lắng và thương yêu các anh chị của mình. Đặc biệt với mẹ tôi, dì kính trọng và biết ơn sự hy sinh của người chị lớn phải bỏ học để phụ bà ngoại việc bếp núc trong nhà để các em có cơ hội đi học. Tuy nhiên tính dì rất thẳng thắn. Có sau nói vậy hoặc nghĩ gì nói đó. Thương thì thương nhưng nói vẫn nói. Ai không chấp nhận được sự thật thì sẽ không thích dì. Còn tôi thì quý trọng cách đối xử của dì. Nhất là đối với những người trong gia đình, dì thương mới nói. Cho nên những gì dì góp ý với tôi (dù khen hay chê) tôi biết được đó là những lời lẽ từ đáy lòng. Hôm qua tôi rất vui khi thấy được một bài dì viết riêng cho tôi trên Facebook. Dì đã đọc những bài tâm sự của tôi nên đã viết để động viên tôi. Dĩ nhiên những gì dì viết hoàn toàn theo sự suy nghĩ của dì. Tôi xin được chia sẻ lại bài viết của dì trên trang blog của mình:

Đừng vì người thân hay bạn bè mà im lặng. Khi cháu nói cho họ biết sự thật những gì cháu biết mà họ vì tiền hoặc quyền lợi nhỏ nhoi nào đó mà không thấy được sự nguy hiểm sẽ đến với chính họ mà còn cả một quốc gia, lúc đó thì quá trể rồi, dù có muốn làm lại thì không thể được. Đặc biệt những người Việt của mình có lẻ vì chiến tranh triền miên khiến họ không cần biết gì nữa ngoài việc có tiền để sống sung sướng ngắn ngủi và tạm bợ họ cũng thấy vui hơn là sống theo lương tâm mà phải vất vã. Nhưng họ quên rằng đồng tiền làm ra bởi mồ hôi nước mắt của chính mình thì mới tôn tại lâu dài, ngược lại sống ví đồng tiền của kẻ khác thì sẽ khổ suốt đời về sau. Đó là luật “NHÂN QUẢ” mà ta thuờng nghe người đời nhắc tới hàng ngày trong xã hội.

Chẳng hạn như nước Mỹ hiện nay luôn gặp những điều không tốt kể thư Khi Trump lảm Tổng thống. Dì thuờng nói với ông xả dì rắng sở dỉ nước Mỹ bị chia rẽ đó là hậu quả của nước Mỹ nhận lấy sáu nhiều thế kỷ làm điều tội lỗi mà họ không thấy.

Nếu dựa vào lịch sử của nước Mỹ thì cháu sẽ thấy: Trước hết khi người Mỹ từ Âu châu đã bỏ đất nước họ để tìm đến đất nước phì nhiêu mầu mỡ nầy họ đã được người bản xử giúp họ trong mùa đông giá buốt không có thức ăn và được người bản xứ giúp đở họ và cứu họ sống qua những ngày băng giá lúc họ bước chân đến mảnh đất nầy. Vậy mà họ đã quên ơn mà trái trại giết những kẻ cứu họ.

Kế đến là người Việt nam mình mất nước đã phải ra đi để tìm nơi an bình sinh sống thì phải chết gì sóng biển hoặc đói khác khi lạc vào những khu rừng không có thức ăn nên phải chết đói.

Cũng chỉ vì họ chỉ nghĩ đến quyền lợi của chính họ mà đã giao đất nước Việt Nam cho Tàu Cộng để đổi lấy có được kinh tế giàu có do Trung Cộng đông dân nhân công rẻ, nhưng họ cũng không hưởng được suốt đời được. Vì Tàu Cộng nó đâu có ngu, chẳng qua lúc đó nó còn nghèo nên nó chịu đựng thế thôi. Chứ hiện nay bọn chúng đã ăn cắp các kỷ thuật công nghệ tân tiến của Mỹ rồi thì bọn chúng đâu còn sợ Mỹ nữa.

Mỹ lúc nào cũng cho mình là số “1”, nhưng thật sự hiện nay thì Mỹ không hẳn là số một nửa rồi. Các bọn tư bản nó chỉ muốn bốc lột sức lao động của kẻ nghèo để làm giàu cho chính chúng mà thôi. Nếu cháu nhìn hai chị của cháu hiện đang làm lao động cho các hảng xưởng của Mỷ cháu có thấy không?

Còn rất nhiều chuyện nhưng vì không có thì giờ nên nếu có dịp dì sẽ kể thêm. Dì rất mừng khi thấy cháu nhận thấy được những gì hiện nay đang xảy ra ở Mỹ. Người Việt mình có câu “ĂN HIỀN Ở LÀNH” thì không bao giờ sợ khổ.

Chúc cho gia đình cháu luôn luôn được mạnh khỏe và các con của cháu luôn luôn ngoan ngoản và học giở nhé

Tôi cám ơn những lời chân thật của dì. Giờ nghĩ lại lần cuối tôi gặp dì là lúc dì dự tiệc cưới của tôi. Thấm thoắt đã 12 năm rồi không gặp dì và dì cũng chưa hề gặp bốn thằng con của tôi. Hy vọng sẽ có cơ hội gặp gỡ lại dì trong một ngày gần đây. Xin chúc dì dượng luôn khỏe mạnh.

Taylor Tomlinson: Quarter-Life Crisis

Tomlinson is impressive for a twenty-five-year-old comedian. Even though her materials are familiar, they are polished, refreshing, and hilarious. Her observation on modern parenting is dead on. We are too damn soft on our kids. She revealed that spanking got her to where she is today. She isn’t apologetic about the fact that she makes more money than men she dated; therefore, she is perfectly fine with a man who would give up everything to be with her and not a man who would want to live off her. Tomlinson delivers her jokes and punchlines with confidence and control. She is also a damn good writer, which makes her new Netflix special enjoyable. Even though this is my first time watching her performance, I am already sold.

Phi chính trị

Hôm trước tôi tình cờ trò chuyện với một đứa cháu gái—tuy gọi là cháu nhưng nó cũng ba mươi mấy tuổi rồi. Tôi hỏi cháu có đi bầu cử không và cháu trả lời “không.” Vì chẳng phải là cháu của tôi nên cũng chỉ hỏi cho có lệ. Thế rồi cháu nói chuyện với cậu thật của nó. Thì ra cháu chẳng biết gì về chính trị và cháu chưa từng đi bầu cử cho dù cháu có thể sinh tại Mỹ hoặc định cư lúc còn rất nhỏ.

Tôi thật sự ngưỡng mộ sự thơ ngây của cháu. Cháu có thể sống một cách thoải mái mà không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào và điên đảo của chính trị diễn ra từng ngày trong xã hội. Thật sự thì biết cũng chẳng có ích lợi gì. Chính trị ở Mỹ bị mua bán từ mấy chục năm qua. Càng theo dõi càng thêm phiền muộn. Tôi đã cố gắng gạt bỏ nó qua đời sống của mình vì nó đã khiến tôi mất tình cảm bạn bè và người thân trong gia đình. Tôi thấy không đáng.

Tôi muốn tinh thần được trở lại như cháu. Chỉ cần làm những gì mình thích và chỉ quan tâm đến những gì ảnh hưởng đến riêng mình. Suy nghĩ như thế có lẽ quá hẹp hòi nhưng cuộc sống sẽ thoải mái và thanh thản hơn. Những ngày tháng sắp tới sẽ còn gây cấn và căng thẳng hơn. Chắc phải deactivate Facebook một thời gian để qua vụ bầu cử tổng thống.

Đúng ra tôi phải theo đảng Cộng Hòa vì không ai điên đến nỗi tự đánh tay nuôi cái miệng. Từ lúc đảng Cộng Hòa lên, nơi tôi làm càng mạnh. Đã nhiều giáo viên tạm nghỉ dạy theo lời kêu gọi của chính phủ. Trong bốn năm vừa qua trường đã nhận gần 100 triệu tiền đóng góp từ những tay Mạnh Thường Quân của đảng Cộng Hòa. Cho dù như thế tôi vẫn không thể chấp nhận đường lối vô lương tâm và sự rụt rè của những nhà lãnh đạo bên đảng Cộng Hòa. Linh hồn của họ đã bị con đười ươi màu da cam cướp đi mất. Họ không còn là những thủ lĩnh làm việc cho dân nữa. Họ đã trở thành những con chốt bị điều khiển. Họ chọn sự trung thành với đảng trên cả đất nước. Họ chỉ lo cho người giàu mà không quan tâm đến những người trung bình và người nghèo. Thật đáng tiếc quá.

Tôi không biết rồi đây sẽ bị ảnh hưởng gì trong công việc nếu đảng Cộng Hòa không còn mạnh nữa nhưng đất nước sẽ tốt hơn với một vị tổng thống mới. Nhất là sau khi đánh gục con đười ươi đã tung hoành phá hoại đất nước trong mấy năm qua. Tôi biết rất nhiều người trong cộng đồng Việt rất tôn thờ con đười ươi. Đó là quyền lợi tự do của họ. Chỉ hy vọng rằng dù sao đi nữa tình đồng hương, tình bạn bè, và nhất là tình người thân không bị ảnh hưởng. Cho nên nếu tôi có lời xúc phạm xin bỏ qua. Tôi không cố ý. Dù chính trị có thay đổi thế nào tình cảm của tôi đối với người thân vẫn không đổi thay. Lý do đơn giản vẫn là không đáng.

Taking Ice Skating Lessons

I signed myself up for ice skating lessons at the MedStar Capital Iceplex. I wanted to learn the proper techniques. I decided to skip level one and start at level two since I already knew the basics. I went to the first session yesterday after work.

The instructor was fantastic. She made ice skating look effortless. She emphasized the importance of having a good posture. She showed us how to shave the ice for us to learn to stop. She demonstrated the snowplow stop and the hockey stop and advised us not to do the latter until we learned the former. I already made the mistake of learning the hockey stop on my own. She also showed us how to fall without hurting ourselves—fall on your back pocket. She taught us to do backward swizzles. I haven’t even learned forward swizzles, but I managed to do fine. I need to practice that on my own.

The session was only half an hour long. I wished it was longer, but she gave us enough materials to work with on my own without feeling overwhelmed. I am glad I signed up for it. I can’t wait to come back next week. I also need to invest in a pair of ice skating shoes. I still don’t know what to get.

While I was waiting for our session to begin, I talked to a friendly lady. She moved from Atlanta to Arlington for her new job. She works at the embassy and she will be assigned to Sài Gòn for two years. She is now learning Vietnamese. I offered to help if she wanted. I told her I wanted her job. I asked her why she wanted to take ice skating lessons and her answer was just to try out something new she hasn’t done before.

Ted Chiang: Exhalation

Ted Chiang’s stories are thoughtful and imaginative. In “The Merchant and the Alchemist’s Gate,” the characters go between the past and the future—an intriguing time-travel experience. As a parent, I find the history of child-rearing through “Dacey’s Patent Automatic Nanny” hits close to home. In the modern day, most of our kids are being raised by Steve Jobs’s digital device. “The Lifecycle of Software Objects,” the longest and most fascinating story in this collection, examines the affection between humans and digients—robotic kids. I wish it was a full, fleshed-out novel. As much as I appreciate Chiang’s prose and inventiveness, I don’t have much imagination for science fiction to soak up everything he has written. Some stories just didn’t sink in. I need to revisit this book in the future at a much slower pace and in full focus.

Super Tuesday

I woke up at 6 am, headed to the poll, and cast my vote for Elizabeth Warren. I turned off my phone and continued to read Ted Chiang’s Exhalation until 8 am. An HVAC technician came to check out our twelve-year-old system. Of course, he recommended a brand new unit. My wife brushed it off.

I had a late breakfast Đán made for me. I took him to the pediatrician to take a look at his skin. He has Molluscum. I planned on taking my three older kids and their cousin out, but little Vương headed to the door and grabbed his sneakers as soon as he saw me opening the door. I cajoled my wife to come along because I could not handle five boys by myself. She took off work as well to join us. We went to Ballston Quarter for lunch then ice skating for a dollar on Tuesdays. Despite the rink being packed with kids, we got some good exercise for just a buck. Then we headed to Möge Tea for over-priced sugar drinks.

We headed back home and dropped my wife off at the polling place so she could vote. I hope she voted for Warren as well, but I do not impose my view on her. Though we would have a big problem if she supported that rotten orange whiny little bitch. I am just kidding. It would be an interesting relationship.

We celebrated Super Tuesday with chả cá Lã Vọng (Hanoi turmeric fish with dill). Even though I voted for Warren, whoever gets the nomination could beat the fucking incompetent incumbent is fine with me.

Voted for Warren

Yes, I voted for Elizabeth Warren. I still hold out hope for her. I am not going to let the media and the establishment influence my vote. She remains strong, smart, and strategic. I still want her to be our next and first-female president.

Kỷ niệm 29 năm của chị Thư và anh Hội

Cuối tuần cả gia đình tôi đi dự buổi tiệc kỷ niệm 29 năm của chị Thư và anh Hội. Nhìn thấy anh chị gần 3 thập kỷ vẫn yêu thương như thuở ban đầu, tôi rất hâm mộ.

Gia đình chị Thư quen với gia đình vợ tôi từ lúc còn ở Việt Nam. Bố mẹ vợ tôi và bố mẹ chị là bạn thân. Tôi không biết nhiều về chị nhưng nhận ra được sự cởi mở và thân thiện của chị mỗi lúc gặp và trò chuyện. Chị là người đã đưa hai thằng con trai và thằng cháu tôi đến võ đường của anh. Dĩ nhiên là hai thằng nhỏ con tôi và thằng cháu nhỏ cũng sẽ bái anh làm sư phụ khi tụi nó chịu nghe lời.

Tôi biết anh Hội qua võ đường Thần Phong. Tuy chỉ gặp anh vài phút những ngày cuối tuần lúc đưa mấy thằng con đến học võ, nhưng tôi luôn kính trọng bản chất khiêm tốn và điềm đạm của anh. Anh dạy từng đứa tận tình theo năng khiếu của mỗi đứa. Tôi tin rằng anh không chỉ dạy võ cho mấy đứa nhỏ mà luôn cả đạo đức làm người. Hy vọng bọn nó sẽ học hỏi võ thuật và noi gương theo nhân cách của thầy.

Tôi lấy làm vinh hạnh được chứng kiến buổi tiệc thật ấm cúng của anh chị. Con gái anh chị ca bài “The Power of Love” tặng cha mẹ đầy ý nghĩa. Bạn bè hát những bài nhạc tình gửi tặng cặp vợ chồng hạnh phúc. Đặc biệt là anh chị cùng song ca “Bài ca hạnh ngộ” của Lê Uyên Phương. Khi anh chị cất câu, “Rồi mai đây đi trên đường đời / đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn,” tôi hiểu được tình yêu bền lâu của anh chị. Lúc mới yêu và mới cưới, đôi uyên ương nào cũng nắm chặt lấy tay nhau. Nhưng khi đường đời đầy chông gai họ có còn nắm chặt hay không hay buông tay âm thầm tìm về cô đơn? Lê Uyên Phương đưa hai câu này vào nhạc thật độc đáo.

Vợ chồng tôi cũng nhận thức được hai câu này và hy vọng rằng chúng tôi cũng sẽ có kỷ niệm 29 năm như anh chị. Cám ơn anh chị đã cho chúng em cùng chung vui với anh chị trong một ngày tràn đầy ý nghĩa tình yêu. Qua tình cảm anh chị dành cho nhau, tôi tin chắc rằng anh sẽ đưa chị đến cuối cuộc đời.

My Athletic Đán

Đán is a good athlete. Because of his brave and wild personality, he can pick up any sport quickly. He learned to swim at the age of four by jumping into the deep end of the pool and trying to make himself to me. Đạo and Xuân never trusted me enough to do that.

When he learned to ski, he picked it real fast as well. He always skied at the edge of the slope or tried to find hills he could jump off. He made Đạo and his cousin went on the blue and black slopes with him. I sometimes worried about his fearlessness.

He wanted to take up fencing because it sounded cool when he told people that. He’s really into it and he does it quite well. The instructors encouraged him to practice more and get into private lessons to focus on his technical skills.

He picked up ice skating fast too. The first time he went out on the ice, he didn’t use the wall. He just walked, fell, got up, and walked again. He quickly found his balance. I instructed him to start skating instead of walking and he began jumping. In the last few weeks, I started to learn the hockey stop from watching some YouTube videos. He saw how I sprayed a bit of ice and got intrigued. He asked me to teach him. He got impatient at first, but I assured him that he could do it quickly. Not only he now can do the hockey stop, but he can also skate backward, crossover, and even one-foot eagle. He just tried out whatever he saw other people do that looked cool. He has the natural ability and now he just needed correct instructions. I wanted to enroll him into private lessons, but he is doing so many activities. He seemed to love all the sports he is playing and he didn’t complain about any of them.

Last week, Đạo and I joined him to play soccer from 9:30 am to 11 am. Then I took him ice skating from 12 pm to 3:30 pm. I was exhausted, but he had swimming class from 5 pm to 6 pm. After his lesson, he wanted extra time to play in the pool. He went straight to bed and slept right through the night after dinner.

I wish his academics were as good as his athleticism, but you can’t have everything. He had been diagnosed with ADHD. Sports seem to help with his overactive mind and body. He burned so much energy without feeling tired. If he sat around, he would get bored and beg for iPad time. Reading seems hard for him to focus. He is slowly improving; therefore, I am backing off making him read every night. He got in trouble in class once in a while for not paying attention or not listening to his teachers. He struggles with Spanish. We’re thinking of pulling him out of the immersion program next year so he can focus only in English. We’ll see if he would improve or fall further behind at the end of this school year.

The Biden-Buttigieg Ticket

Pete Buttigieg drops out just two days before Super Tuesday. The move is quite shocking, but it makes sense if the rumor is true about the Biden-Buttigieg ticket. I can get behind that. I am planning on voting for Elizabeth Warren on Super Tuesday unless Biden announces his VP pick before then.

Contact