Nhớ cha

Hôm qua nhìn qua điện thoại thấy ba đã yếu đi rất nhiều so với lúc tôi gặp ông. Mới đó mà đã ba năm trôi qua. Giữa tôi và ba không có chuyện gì nói ngoài những câu thăm hỏi thường lệ. Thời gian và khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn và quá xa vời nên cả hai đều không thể chia sẻ tình cảm cho nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn thương nhớ đến ba, nhất là trong những ngày tháng này.

Ngoài việc nghĩ đến ba tôi không còn làm được điều gì. Cũng may còn có anh chị và các cháu ở gần ba và luôn chăm sóc và lo lắng cho ba. Tôi cám ơn mọi người rất nhiều. Và tôi cảm kích người anh bạn luôn luôn dành thời gian cho ba trong khi thằng con ruột này không thể. Thành thật cảm ơn sự nhiệt tình của anh dành cho ba và gia đình.

Sau khi chuyện trò và cúp điện thoại, tôi lặng lẽ bùi ngùi với những cảm xúc lẫn lộn còn chưa tỉnh giấc của buổi sáng. Định ngủ lại thì thằng út chạy vào phòng và gọi “đa đa.” Tôi bế nó lên giường và ôm nó vào lòng. Nó ngoan ngoãn để tôi vuốt ve được vài phút trước khi nó cọ quậy để thoát khỏi bàn tay của tôi và trở về phòng mẹ nó.

Sự xuất hiện của nó cho tôi nhận thức được mỗi tình cha con mỗi khác. Có phức tạp có dễ dàng. Có yêu thương có xót xa. Có xa cách có gần gũi. Có mạnh mẽ có yếu đuối. Có thế nào đi nữa tình cảm cha con vẫn tồn tại.

Thư gửi con vi rút

Covid mến,

Tao cầu xin mày rời khỏi thế giới này càng sớm càng tốt. Mày không giết tao nhưng mày sẽ hành hạ tao đến chết.

Bởi vì mày mà tao bị nhốt trong nhà. Bởi vì mày mà vợ tao nướng ba ổ bánh bông lan phô mai trong ba ngày qua. Cái đầu tiên phồng, xốp, béo, và rất ngon. Chỉ bị lỗi vài đường nẻ thôi thế mà phải làm lại. Ổ thứ nhì nhìn tạm ổn nhưng chưa chín. Đến ổ thứ ba thì nó xẹp lép.

Khổ nỗi vợ làm ra mà tao không ăn thì lãng phí. Hơn nữa không ăn vợ cho nhịn luôn. Nhịn ăn thì còn được cho nhịn thứ khác thì thà chết cho rồi.

Một tháng nay bị nhốt trong nhà tao không dám đứng lên cái cân. Thế mà tao ngồi sụm hết hai cái ghế. Cái ghế trong phòng làm việc và một cái trong phòng ăn. Cho nên mày mà còn tồn tại thì tao cũng chết cho dù mày không trực tiếp hại đến tao.

Thôi thì mày thương hại dùm tao đi. Tao còn bốn thằng con nhỏ để nuôi dưỡng nên người. Tao còn nợ đời này nhiều lắm. Mày hãy buông tha cho tao. Sự ra đi của mày không chỉ cứu giúp tao mà cả thế giới nữa. Mày suy nghĩ lại đi nhé. Tao chưa từng năn nỉ con dịch dật nào cả. Mày là con đầu tiên đấy.

The Turtle and the Orangutan

Jane Mayer writes in The New Yorker:

McConnell and the President are not a natural pair. A former Trump Administration official, who has also worked in the Senate, observed, “It would be hard to find two people less alike in temperament in the political arena. With Trump, there’s rarely an unspoken thought. McConnell is the opposite—he’s constantly thinking but says as little as possible.” The former Administration official went on, “Trump is about winning the day, or even the hour. McConnell plays the long game. He’s sensitive to the political realities. His North Star is continuing as Majority Leader—it’s really the only thing for him. He’s patient, sly, and will obfuscate to make less apparent the ways he’s moving toward a goal.” The two men also have different political orientations: “Trump is a populist—he’s not just anti-élitist, he’s anti-institutionalist.” As for McConnell, “no one with a straight face would ever call him a populist—Trump came to drain the swamp, and now he’s working with the biggest swamp creature of them all.”

An in-depth, informative read.

Mary Norris: Greek to Me

I read anything written by Mary Norris—even all things Greek, which are foreign to me. With her passion for language, culture, and history, Norris takes readers on a journey to discover the ancient and modern beauties of Greek. She is hilarious, curious, and adventurous. Her writing brings everything about Greek and Greece to life. On the Amazons, Norris writes:

The Amazons were a mythical tribe of warrior of women who scheduled conjugal visits with the opposite sex once a year, strictly for procreation. The excelled at archery, and legend has it that a girl’s right breast was cauterized so that she would grow up better equipped to shoot arrows. (The name Amazon is supposedly from a-mazos, without a breast.) In our time the word Amazon is more likely to be associated with the empire of Jeff Bezos and online shopping for books and for the bows and arrows—and for bras and prostheses, for that matter. The behemoth company was named for the Amazon River, which was named for the Amazons.

What I loved the most about this book is how Greek plays a part in the English language. An enlightening read in the pandemic.

Súp xương bò

Năm ngoái cũng vào thời điểm này, chúng tôi dự một buổi tiệc sinh nhật của người anh cột chèo (chồng của chị vợ tôi). Lần đó chị đãi t-bone steak. Tuy ngại bị gout nhưng thấy mọi người ăn ngon miệng nên cũng xin một miếng.

Sau khi ăn xong thì bà vú (ngày xưa) của người anh cột chèo bảo giữ lại những cục xương để cô nấu súp. Ngày hôm sau thấy một nồi súp xương bò cùng rau quả và khoai tây. Tôi múc một chén nhỏ ăn thử. Nước súp ngọt tuyệt. Tôi làm thêm hai chén nữa.

Tôi nghĩ không biết chất ngọt là trong t-bone hay nước bọt của những người đã thưởng thức cái miếng steak. Tôi không biết cô ấy nhiều nên không dám hỏi đùa. Sợ cô giận. Đôi khi có những thứ không nên biết. Chỉ cần tin tưởng và cảm tạ người nấu cho ta những món ăn tuyệt vời.

Tôi sẽ nhớ hoài món súp đó của cô. Không ngờ chỉ những miếng xương vứt đi có thể trở thành một nồi súp ngon ngọt. Cách tận dụng thức ăn rất hay. Tôi kính phục cô.

What a Busy Week

I am happy to see the launch of “Mapping Corruption: The Interactive Exhibit.” I hope the information will shed some light on our current corrupting government. Let’s change that in November. Whether by ballot or mail, make sure to cast your vote in this extremely important general election.

I had the pleasure of working with Grilli Type to review their typefaces for Vietnamese support. I can’t wait to see Vietnamese language added to GT America, GT Pressura, and GT Sectra. I also worked with Signal Type on their Ballinger family. That’s a fine one as well.

What’s next? I started working on a website for a writer this week. She is releasing her third novel and needed a fresh website to promote it. The book won’t come out until November, but the website will be launched in the next few months.

It is unusual to have projects lining up at this time, but they keep my mind off the news, the pathological narcissist, and the coronavirus. I stopped drinking and no longer feeling depressed. I am doing my best to cope with this crisis. It hasn’t been easy, but I have to adapt. I am glad to have some resilience in me. I hope you are doing well too. Just hanging in there. Social distance is working. Stay home, stay safe, and stay informed.

Get Naked

Joining the CSS Naked Day 2020, I am removing my CSS to reveal the bare-bones HTML of this site. Without the CSS makeups, the site looks plain, but still works well. It also makes me appreciate the power of CSS. I didn’t realize that my SVG logo has no width or height in HTML. As a result, the default logo takes up the entire browser width. I fixed it. Other than the logo, the blog is all text. I hope you enjoy it. This is as naked as I get online.

Mapping Corruption

Since becoming president, Trump has brought his brand of corruption to every federal government agency and it is hard for us to keep track of it all. In the cover story of the March/April 2020 issue of The American Prospect, Jim Lardner unlocks extensive dossiers of the activities happening inside 15 federal departments.

Last week, the magazine contracted me to create an online version of the story. After discussing with its creative director who was my advisor for my final thesis on Vietnamese Typography, I developed an interactive page based on a map illustrated by Peter and Maria Hoey. My initial impression was that I might have to create an image map, which I used to despise and hadn’t have to create one in years. Thankfully, I was able to export the illustration into an SVG, which allowed me access individual shapes of the building to create links and hover state. When users hover each department, the building moves a bit and turns dark. Another requirement was to have the dollar signs flying across the map to show corruptions.

The project turned out well. The illustration is beautiful and the dossiers are informative. I invite you to check out “Mapping Corruption: The Interactive Exhibit.”

The Narcissismvirus

I am distancing from both the coronavirus and the narcissismvirus. The former spreads through contacts; the latter spreads through lies; and both could be deadly. I feel my friends’ outrage about the daily briefings of the White House Coronavirus Task Force and my advice to them is don’t watch. Don’t let the narcissimvirus get to you.

With the threat to his presidency and power, the narcissimvirus is ruthless. He entertained the idea of reopening the economy when American lives are still in jeopardy. His die-hard followers took up his words for it. They were willing to sacrifice their own lives in order to prevent the economy from crashing. He considered himself doing “a very good job” if only 200,000 people die. Does it sound like a cult? Remember Jim Jones’s followers lining up to drink poisonous Kool-Aid? While Jones killed over 900 of his followers, the narcissimvirus could cost hundreds of thousands of human lives and he won’t take any responsibility at all.

We know he won’t take any responsibility because he has been blaming everyone else but himself for the American crisis under his watch. The coronavirus was not preventable, but it wouldn’t have blown into a catastrophe if someone else led the country. Let’s face it. Not only he is incompetent, but he is also too afraid to take action in this pandemic.

Vĩnh Quyền: Trong vô tận

Quyển tiểu thuyết ngắn với những câu chuyện khó hiểu. Mở đầu người kể chuyện là một thanh niên ở nước ngoài về Việt Nam thăm người cha đang bệnh nặng. Qua chương hai, người kể chuyện đổi sang người cha. Ông tường thuật lại quá khứ và những mối tình của mình. Chương ba trở lại người con rồi chuyển sang chuyện truyện cổ tích Lạc Long Quân và Âu Cơ rồi chuyển sang lịch sử chữ Nôm. Tôi theo không kịp nên đã bị tẩu hỏa nhập ma từ đó nhưng vẫn cố gắng đọc cho xong. Tôi không rõ cách dẫn truyện của tác giả và càng không hiểu ông muốn đạt mục đích gì. Xin đầu hàng. Chắc văn chương của tôi vẫn quá kém nên không hấp thụ hết.

Tuy nhiên, tôi rất thích đoạn tác giả viết về chữ Nôm ở trang 121-122. Xin được chép lại nguyên văn Vĩnh Quyền viết:

Nhưng biểu thị vĩ đại lớn nhất của chữ Nôm là tinh thần Việt, là hạo khí độc lập dân tộc. Từ sau năm 939, khi người Việt thoát ách đô hộ giặc Tàu, chữ Nôm được tôn vinh. Đến thế kỷ 13 đã có dòng văn học chữ Nôm. Và Tây Sơn là triều đại thể hiện đỉnh cao ý thức độc lập văn tự. Trong hai mươi bốn năm cầm quyền, toàn bộ văn kiện dưới triều đại này được soạn thảo và ban hành bằng chữ Nôm.

Nỗi lo tiêu vong văn tự riêng có của dân tộc là có thực. Thứ chữ được cha ông sử dụng gần một nghìn năm, nếu chỉ tính từ 939 đến năm 1920 khi chính quyền thực dân Pháp lệnh buộc dùng chữ quốc ngữ thay thế cho chữ Hán và chữ Nôm vốn là phương tiện ghi chép, truyền tải một khối lượng khổng lồ tư liệu lịch sử, văn học và tri thức của ông cha trên nhiều lĩnh vực. Có thể nói, việc loại chữ Nôm khỏi đời sống là một đứt gãy trong lộ trình truyền đạt liên tục văn hoá Việt. Và tổn thất do việc này gây ra dường như không thấy rõ, bởi những tiện lợi của chữ quốc ngữ che khuất. Nhưng về lâu dài và từ góc nhìn bảo tồn di sản ngôn ngữ thì tổn thất đó là nghiêm trọng. Một thứ văn tự phát triển trên đôi cánh hạo khí độc lập, tồn tại nghìn năm bỗng chốc biến mất, chẳng phải là thảm họa văn hoá của một dân tộc? Con cháu muôn đời sau không đọc được chữ, không đọc được sách của tiền nhân viết ra trong nghìn năm chẳng phải là điều khủng khiếp? Thực tế cho thấy chúng ta chỉ có thể dịch một phần nào rất nhỏ từ gia tài chữ Nôm. Trong khi đó, Triều Tiên và Nhật Bản cũng vận dụng chữ Hán để sáng tạo chữ riêng của mình, nhưng họ đã không phải chịu thất đứt gãy đường văn tự như chúng ta.

Contact