Xuân Hảo: Tình Trầm (Trịnh Công Sơn)

“Tình sầu” là một trong những ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà tôi ngán nhất. Đơn giản là từ giai điệu đến ca từ đều sầu thấu xương. Có lần lái xe giữa đêm mưa mùa hè hiu quạnh với tâm trạng buồn vời vợi mà nghe Thanh Lam rên rỉ ca khúc này tôi chỉ muốn đâm xe xuống cầu cho xong. Nhưng lúc đó cũng chưa sầu thảm bằng năm 2020.

Hôm qua tôi lái xe một mình sau giờ học trượt băng. Trời đã trở tối và thời tiết đã trở lạnh, tôi lại nghe “Tình sầu” nhưng với giọng hát ấm áp của Xuân Hảo trong album Tình trầm (Trịnh Công Sơn). Chỉ có tiếng đàn guitar đồng hành, Xuân Hảo như đang tâm sự một nỗi buồn sâu lắng chứ không sầu thảm. Khi con người có trải nghiệm mới chạm được thế nào là “Hồn mình như vá khâu / Buồn mình như lũng sâu.”

Và như thế tôi tiếp tục chìm lắng theo tiếng hát mộc mạc, chậm rãi, và thân mật của Xuân Hảo qua những ca khúc quen thuộc như “Ru em từng ngón xuân nồng,” “Nhìn những mùa thu đi,” “Đêm thấy ta là thác đổ,” và đặc biệt là, “Mưa hồng.” Tuy đã nghe đi nghe lại bài “Mưa hồng” rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấm thía như đây giờ. “Người nằm xuống nghe tiếng ru / Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.” Từng chữ như từng nhát dao đâm vào tim.

Chưa bao giờ tôi mong đợi một năm trôi qua thật nhanh như năm 2020. Chỉ còn 25 ngày nữa là dứt năm. Hy vọng sẽ không còn biến cố nào sẽ xảy ra trong cuộc sống. Và hơn bao giờ hết, lúc này tôi mới cảm nhận được ý của nhạc sĩ họ Trịnh qua đoạn: “Ta đi qua nửa đời / Chưa thấy được ngày vui / Đường trần rồi khăn gói / Mai kia chào cuộc đời / Nghìn trùng con gió bay.”

Tình em bán dừa

Hôm nọ thấy thằng con trai chặt dừa làm mình nhớ đến kỷ niệm em bán dừa. Khác với thằng con trai không có kinh nghiệm, em chặt dừa rất nhẹ nhàng và gọn gàng tuy dáng em dịu dàng. Nhớ hơn nữa là em không chịu lấy tiền. Em nở một nụ cười dễ thương và nói rằng hàng xóm mà sao Doanh khách sáo quá.

Mười mấy năm không gặp, em giờ đã trở thành một thiếu nữ rất đẹp. Dáng em cao. Mũi em thon. Răng em khểnh. Nước da em ngâm đậm chất Mỹ Tho. Khi em nhắc lại những ký ức xưa tôi thấy rất vui vì em vẫn còn nhớ.

Ngày xưa chắc chị của em học giỏi hay sau đó mà mẹ tôi thuê chị dạy học thêm cho tôi. Mẹ thì chẳng báo gì cho tôi biết cả. Bổng một hôm đang chơi bắn bi với mấy đứa trong xóm thì chị đến nài nỉ tôi đến nhà chị học. Lúc đó tôi học lớp hai hay lớp ba gì đó còn chị chắc lớp năm hay lớp sáu. Thấy chị tha thiết gọi, tôi cũng đành bỏ chơi mà đến nhà chị để học. Thấy tôi học một mình không tập trung nên chị bảo đứa em cùng lứa vào học chung. Hai đứa học dễ dàng hơn một tí vì những gì tôi không biết em trả lời dùm. Có lúc học hết bài mà vẫn chưa hết giờ, chị lơ là. Thế là mẹ chị vừa bán dừa vừa nhảy vô dạy thế. Còn tôi thì ngồi gục lên gục xuống.

Tôi không nhớ học được bao lâu nhưng tôi không thể nào quên được những chuỗi ngày thơ ấu đó. Không ngờ em cũng chưa đã quên. Lúc em nhắc lại chuyện xưa thì tôi hỏi thăm người thầy đã từng dạy kèm hai đứa mình. Em hỏi tôi muốn đi thăm thầy không em đưa tôi đi.

Em đưa tôi sang sông bằng chiếc xuồng ba lá. Em nắm lấy tay tôi mỗi lần lên xuống xuồng và qua cầu tre. Cuối cùng cũng đến nhà chị. Lúc đó chồng chị đi làm chỉ còn chị ở nhà trông mấy đứa con. Thấy tôi chị mừng rỡ và nhận ra ngay. Tôi vẫn nhận ra chị. Chị vẫn đẹp như ngày nào chỉ khác là nhan sắc mặn mà hơn. Chị hỏi thăm cuộc sống của tôi và mẹ ở Mỹ ra sao. Lúc đó tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học. Chị bảo rằng tuy chị đã bỏ học đi lấy chồng nhưng chị rất tự hào đã dạy dỗ hai đứa học trò thành công. Thấy tôi và em cười xung sướng chị cũng không ngại “giới thiệu” luôn. Không biết chị nói đùa hay nói thật, chị bảo tôi đưa em qua Mỹ luôn. Tôi hỏi em có muốn đi không tôi đưa em đi ngay. Em chỉ cười e thẹn.

Quả thật lúc đó tôi như được lên cung trăng nhưng tôi mất đi tự tin dưới sắc đẹp của em. Tôi như thằng Cuội được chị Hằng cứu vớt. Câu trong đầu của tôi lúc nào cũng, “It’s too good to be true.” Nếu như tôi không phải trai Việt Kiều thì làm gì mà có cửa. Tôi không chắc chắn em đến với tôi là thật lòng hay là giả dối. Tôi quay về Mỹ và khép lại mối tình vẫn chưa bắt đầu.

Vài năm sau nghe tin em đã lấy chồng tây và đã định cư nước ngoài. Thế thì tôi cũng mừng cho em. Chúc em được hạnh phúc nơi xứ lạ quê người.

Miếng bánh mì đường

Chiều nay nâng niu miếng bánh mì trên tay, từng hạt đường chậm vào ngón nhưng chưa kịp đưa vào miệng thì một ký ức nho nhỏ của tuổi thơ đã ùa về.

Không nhớ chính xác lúc đó 9 hoặc 10 tuổi nhưng nhớ hôm đó tôi bị ốm nhẹ nên chỉ đứng trước cửa nhà nhìn ra đường chứ không tung tăng chạy nhảy cùng mấy đứa hàng xóm. Bỗng nhiên thằng nhà kế bên đến trước mặt nhai rột rột miếng bánh mì có những hạt đường chiếu lóng lánh. Ngắm nhía miếng bánh mì giòn rụm đưa vào miệng nó và một vài hạt đường nhỏ rơi xuống đời mà tôi thèm thuồng. Nhất là khi nó bỏ hết miếng cuối cùng vào mồm rồi bỏ đi.

Tôi trở vào nhà với nét mặt buồn rầu. Mẹ hỏi con bị sao? Tôi nói con thèm ăn bánh mì giòn có đường. Mẹ lập tức chạy xe đạp khắp các tiệm bánh ở Mỹ Tho để mua cho tôi ăn. Giờ đây cầm miếng bánh mì thơm mùi bơ, ngọt vị đường mà không thể nào quên được tấm lòng thương con vô bờ bến của mẹ. Xin cám ơn mẹ rất nhiều.

Natasha Trethewey: Memorial Drive

Short, stirring, and soul-shattering, Natasha Trethewey’s memoir recounts the unbearable tragedy of domestic violence. Growing up as a biracial child, Tretheway bonded with her black mother despite her parents’ divorce. Their mother-daughter relationship was great until her mother remarried to an abusive, possessive man.

Poetic, poignant, and piercing, Trethewey’s storytelling has multiple layers. She changed from first-person to second-person narrative. She included her mother’s own writing. She also transcribed the chilling phone conversation between her mother and her stepfather. Their exchange gives us a sense of how it was impossible for a woman to leave her abusive husband.

It’s a powerful book that can be read in one gulp, but the story will stay with you for a long time.

Note

When Trethewey discovered that her stepfather had read her diary, she writes (p.108):

No longer was I content to describe my days, to begin my entries “Dear Diary,” to write as if to an intimate friend, a second self. Instead, I turned the page on any notion of privacy, certain that he would read whatever I wrote, and began again.

“You stupid motherfucker!” I wrote. “Do you think I don’t know what you’re doing? You wouldn’t know I thought of you like this if you weren’t reading my diary.” Each entry thereafter was a litany of indictments, my accounting of all the things he had done. Not only had I stopped expecting that my words could be private, but also I had begun to think of them as a near-public act of communication, with a particular goal, and that there could be power in articulating what I needed to say. Even more, there was something powerful in writing it. In my first act of resistance, I had inadvertently made him my first audience. Everything I’d needed to articulate came out in those pages, raw and unfiltered, and I felt for the first time in this new voice I inhabited a profound sense of selfhood. I could push back by not holding inside what might otherwise have continued to divide and erode me.

Trang nhạc Phú Quang

Gần đây tôi hay nghe lại nhạc Phú Quang, nhất là với giọng hát của Quang Lý và Ngọc Anh. Nghe lời nhạc của ông đẹp và thơ mộng nên tôi muốn thiết kế một trang web nhạc gồm những sáng tác của ông.

Thứ nhất là để làm mẫu cho nghệ thuật chữ Việt (Vietnamese Typography). Gần đây tôi thu được bộ chữ Harriet, thiết kế của Jackson Showalter-Cavanaugh. Anh thiết kế những dấu Việt đẹp và rõ nên tôi muốn dùng để làm một dẫn chứng về chữ Việt.

Thứ hai là để làm thỏa mãn bản thân. Tôi có sở thích đọc lời nhạc như đọc thơ qua iPhone. Những lúc xếp hàng đợi mua ly cà phê hoặc đợi trả tiền ở Costco, tôi mở trang web nhạc ra đọc thay vì lướt qua Twitter hay Facebook. Tuy lời nhạc tìm rất dễ dàng qua Google nhưng những trang nhạc thường chỉ để từng bài chứ không hết những bài hát của một nhạc sĩ. Đa số những trang nhạc đó load rất chậm vì họ kèm theo quảng cáo và họ chỉ dùng phông chữ thường (generic). Tôi muốn dùng chữ khác hơn và dễ đọc hơn.

Mỗi khi đọc hết một bài trên những trang nhạc khác, tôi lại phải tìm đọc bài khác. Cho nên tôi dồn hết tất cả những tác phẩm của một nhạc sĩ vào một trang theo thứ tự của tựa đề. Đọc hết một bài thì scroll tiếp đến bài kế. Khi nào ngưng đọc vẫn để trang web như vậy không đóng lại và thế thì lần sau sẽ đọc tiếp.

Tôi đã tạo ra tập nhạc của Trịnh Công Sơn, lời rap của Rhymastic, và tập thơ của Hồ Xuân Hương. Những trang này xem như những sưu tầm riêng của tôi. Nếu như sau này những trang nhạc không còn nữa, tôi vẫn còn lưu lại cho mình. Tuy hơi tốn công một chút nhưng thiết kế cũng vui vui. Sẵn tiện học luôn chữ Việt. Dự án kế tiếp tôi sẽ làm khi thời gian cho phép sẽ là những tác phẩm của nhạc sĩ Diệu Hương. Nhưng bây giờ mời các bạn vào đọc những lời nhạc của nhạc sĩ Phú Quang.

Một ngày ngọt ngào

Thưa ba,

Hôm qua con vừa đọc xong quyển hồi ký rất cảm động của nữ danh ca Mariah Carey. Không ngờ đằng sau danh tiếng lẫy lừng và thành công rực rỡ, cô đã trải qua rất nhiều biến cố trong cuộc sống.

Lúc mới qua Mỹ, con thích giọng hát của cô và rất khâm phục lời hát cô đã viết, đặc biệt là nhạc phẩm “One Sweet Day” (Một ngày ngọt ngào) cô đã viết và trình diễn với nhóm Boyz II Men. Lúc nhạc phẩm này mới ra, con đã xem đi xem lại rất nhiều trên MTV. Lúc đó con biết được lời nhạc rất hay nhưng chưa cảm nhận được tâm trạng gửi gắm trong ca từ. Giờ nghe lại mới thấm, nhất là phần điệp khúc:

Và tôi biết được bạn đang tỏa sáng xuống tôi từ Thiên đàng
Như những người bạn chúng đã mất trên đường đời
Và tôi biết một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng bên nhau
Một ngày ngọt ngào.

Có người cho rằng những gì con viết chỉ là đạo đức giả. Lúc ba còn sống con đã không giúp đỡ được gì cho ba. Lúc ba đi rồi thì là kẻ la khóc to nhất. Con không giận cũng không trách họ. Những gì con viết xuống đây là để tưởng nhớ và chia sẻ những kỷ niệm của riêng con với ba. Điều đó con không cảm thấy xấu xa hay giả tạo. Điều con chỉ sợ là không còn gì để viết hoặc không dám viết.

Mấy mươi năm qua con viết về ba rất nhiều. Lúc bố vợ còn trên cõi đời này, bố đã đọc những lời tâm sự con viết về ba và bố đã hiểu được tâm trạng của con. Lúc mới biết con, bố cũng khá ngạc nhiên nếu không thất vọng. Mấy chục tuổi đầu mà không biết dùng cây búa để đóng cây đinh cho thẳng. Nhưng rồi bố cũng chấp nhận thằng con rể vụng về này tối ngày chỉ chăm chỉ đọc và viết. Sau khi trở thành con rể, bố tặng cho đồ nghề và đã dạy cho con cách sửa chữa những thứ lặt vặt trong nhà. Nhờ bố mà giờ đây con tự tin hơn mỗi khi phải sửa chữa đồ trong nhà.

Lúc tụi con mới cưới bố đã về Việt Nam và đã gặp ba và đã biết mặt nhau. Bố mến sự thân tình và tình cảm của ba. Hy vọng giờ đây bố và ba có thể gặp lại nhau vào một ngày ngọt ngào.

Mariah Carey: The Meaning of Mariah Carey

In her riveting memoir, Mariah Carey opens up about her family, marriages, and music. As a child, she experienced abuse at home and racism at school. As a wife of a powerful man in the music industry, she lived under constant surveillance and imprisoned in her own extravagant house.

While her life was suffocating, her music was taking off. She writes, “Though I was recording Daydream, parts of my life were still quite a nightmare. I was writing and singing upbeat songs like “Always Be My Baby,” and sweeping ballads like “One Sweet Day”.” She also shares insights and inspirations for the songs she had written, sung, and recorded with top producers including Jermaine Dupri. Her success included 19 No. 1 hits on the Billboard Hot 100 chart. Music saved her life.

With the help of Michaela Angela Davis, who makes her prose stronger, Ms. Carey has written a beautiful, heartbreaking, and hopeful memoir. I loved it.

Trở về ngôi chùa xưa

Thưa ba,

Tuổi thơ của con được gắn liền với đức Phật là nhờ công quả của ba. Ngày xưa được theo ba xây cất hoặc sửa sang lại ngôi chùa là những chuỗi ngày vui vẻ và bình yên mà con không bao giờ quên.

Ba được Sư Bà đặt cho pháp danh là Thiện Minh còn con là Huệ Quang. Con rất thích pháp danh của mình và luôn được Sư Bà, Sư Cô, và chị Mỹ Châu gọi nên con đã quên tên thật của mình lúc đó. Ngày ba hoàn tất công việc và tạm biệt các Sư và chị Châu con không chịu về. Con muốn ở lại chùa vì nơi đó con đã tìm được niềm vui. Chiều theo ý con, ba đã để con ở lại trong chùa.

Mỗi buổi sáng thức dậy con được thưởng thức những món điểm tâm chay rồi cùng Sư Bà, Sư Cô, và chị Châu đi tụng kinh. Con được giao phó phần gõ chuông mỗi lúc sư bà đọc kinh. Niệm Phật xong con phụ giúp Sư Cô đi tưới cây xung quanh chùa trong lúc chị Châu đi học. Giỏi thì được Sư Cô thưởng cho một trái dừa tươi uống vừa ngọt vừa đã khát.

Lúc trưa lại được ăn những món chay rất ngon. Món con thích thất là cơm rang bằng “dầu lửa.” Ăn trưa xong thì được ngủ trưa. Có lúc được ngủ trên chiếc võng sau vườn dưới gốc dừa. Nhờ những luồng gió man mát và những tiếng ve kêu da diết đã cho con những giấc ngủ nhẹ nhàng thoải mái. Ngủ dậy được Sư Bà dạy học nhưng con không nhớ rõ đã học những gì vì lúc đó con còn chưa lên mẫu giáo. Nhưng con lại nhớ rất rõ sau giờ học với Sư Bà là giờ chơi với chị Châu. Hai chị em chơi trốn tìm vòng quanh khu chùa, chơi lò cò, chơi thảy đá, hoặc chơi thắt lá dừa. Chị Châu thắt rất khéo những con thú và chong chóng bằng lá dừa.

Chiều đến đi niệm Phật và thắp nhang những tượng Phật. Rồi thì ăn tối những món chay rất ngon như tàu hủ chiên chấm nước tương và rau muống xào thơm phức. Sau buổi ăn tối thì con và chị Châu xúm lại nghe Sư Cô kể chuyện Phật pháp. Sư Cô kể chuyện rất hay nên con rất say mê nhất là những buổi tối trời mưa.

Được sống trong chùa là những giây phút thanh tịnh nhất của cuộc đời con. Dưới tình thương của Sư Bà, Sư Cô, và chị Châu, con được sống trong một thế giới nhỏ bé, an toàn, và hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài.

Giờ đây ba được trở về với ngôi chùa xưa ba đã bỏ công ra xây dựng và đóng góp, con rất an tâm. Hằng ngày ba cũng sẽ được nghe kinh phật như con lúc xưa. Con tin chắc rằng linh hồn ba được thanh tịnh và thanh bình trong ngôi chùa đó.

50% Off My Web Book

Now for just $5, you can support my web book, Professional Web Typography, and download sample projects including résumés, branding guidelines, blog post, editorial design, and the demo for the web book itself. All of these sample pages are created using simple HTML and CSS to help you get started.

For example, you can use the résumés I have built, replace all the content, switch up the typography, and rearrange the grid to make it your own. You can use the blog post I have designed and adapt to your own blog. You can also use my web book as a template to build your own web book. I made this offer because people had emailed me to ask if they could use the template for their own project. Of course, I said yes.

When I first started doing web design, I learned by taking people’s source codes and changing them to make my own; therefore, I encourage you to download the source, spend some time reading the markups, and experiment. If you messed up, try again.

Đạo đức giả

Cám ơn những bạn đọc đã gửi lời phân ưu về sự ra đi của ba. Hôm nay nhận một lời phê bình từ Rac Roi Qua ([email protected]):

Nhung ke luc cha me con song khong bao gio giup do duoc gi chinh la nhung ke la khoc to nhat khi cha me chet. Dung la do dao duc gia!

Đúng như lời bạn nói, lúc ba còn sống tôi đã không giúp đỡ được gì cho ba. Đến khi ba ra đi tôi cũng không giúp đỡ được gì cho ông nhưng tôi không khóc to nhất. Bạn đã phê bình tôi mà chưa đọc những gì tôi đã viết:

Lúc ba ra đi, con đã không khóc lóc không bi lụy. Không phải con mất đi cảm giác nhưng con vẫn giữ được ba trong lòng. Mối quan hệ của hai cha con xưa nay vẫn không đổi thay và nó vẫn tồn tại trong tâm hồn con cho dù nghìn trùng xa cách.

Đáng tiếc là bạn không dùng tên thật nên tôi đã không hồi âm. Tôi viết về ba không phải để than vãn mà để nhớ đến người cha đã xa cách mấy mươi năm qua. Nếu điều đó là đạo đức giả thì bạn đừng quan tâm đến làm gì. Nó không ảnh hưởng gì đến bạn và cũng không làm bạn phải tốn kém gì cả.

Contact