Illusion

Is Life a verse or a flash of a dream?
A glorious morning or the night shadow falling?
A passing moment of picking on the guitar strings?
Is Life like the sea mist or the wandering clouds,
Or a touching moment of waiting in the evening?

Please let Spring blooms, and never wither
Let Summer be filled with golden sunshine,
Autumn with cool breeze,
And Winter not so frosty.
Let Winter brings a warm fragrance
And Life always beautiful as poetry.

Is Life infinite or is it a moment of forgetfulness?
Is it the sunset with fading sunshine still lingering on the terrace?
Is it grief burning the heart each night?
Is it just a dream shadow or is it Hope lighting up the soul,
or is it the aching sorrows buried in the heart’s?
O Life! O the sorrows and joys.

Translated by Vương Thanh

Ảo ảnh

Đời là câu thơ hay đời là thoáng ước mơ?
Là bình minh rực rỡ hay bóng đêm mờ?
Hay phút ơ thờ nắn phím buông đường tơ?
Đời là khói sóng hay mây bồng,
hay phút rung động chiều ngóng trông?

Xin cho mùa Xuân thắm không tàn.
Mùa Hạ nắng tươi vàng.
Mùa Thu gió nhẹ nhàng
Và mùa Đông không lạnh lắm,
Mùa Đông mang hương ấm
cho cuộc đời còn mãi mãi nên thơ.

Đời là Vô biên hay đời là chút lãng quên?
Là hoàng hôn nhạt nắng vương vấn bên thềm?
Hay nỗi ưu phiền đốt cháy tim từng đêm?
Đời là chiếc bóng hay hy vọng,
hay những cô đọng sầu bên lòng?

Cuộc đời ơi ! Vui buồn hỡi.

Dương Vân Châu Trúc Ca

Macklemore: Ben

Macklemore’s latest release kicks off with three happy-go-lucky tracks. “Chant” has an infectious Latin groove. “No Bad Days” features Collett’s sun-shine hook. Even the word “bullshit” sounds so damn cute. Then Macklemore parties like it is “1984.” The album, however, busts a sharp turn on “Maniac,” in which Macklemore talks about his drug addiction. The album turns darker on issues such as social media, depression, and death, and yet, the beats never turn grime. Macklemore is a lyricist on his own right.

Hesitant

Do make a tryst but please do not come, My Love
I’ll be sad and walk back and forth the grounds
Looking at the cigarette between my fingers
It’s almost burnt out
I mutter, “Gosh, I miss you so much.”

Do make a tryst but please do not come, My Love
For what is Love, if not the longings and affections
in the beginning of a relationship.
The stage where Love’s fragile like the silk rays of sunshine
Like butterflies and flowers hesitant and shy
Postpone until tomorrow for a bright and cheerful season
Only tomorrow’s beautiful; just tomorrow!

Do make a tryst but please do not come, My Love
I will reprove, but of course, very slightly
If you’re already on the way, please strive to return
Love’s only beautiful when it’s unfinished
Life loses its charms when its oaths’d been fulfilled.
Let a poem never be completed,
and a drifting boat never ends up in a harbor
For the Past and the Future to forever intermingle.

Translated by Vương Thanh

Ngập Ngừng

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần…
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách – cố nhiên! – nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…

Hồ Dzếnh

A Soul in Love’s Torment

Close my eyes to find the scents of yesteryears,
To return to the verse-inspiring road of memories,
To meet the girl that I adore.
But it is just a dream!
I hear Love’s dying inside me,
My heart‘s filled with regrets and yearnings
Till the end of my days…

Close my eyes.
Suddenly my heart filled with unceasing anguish.
Alas! Why are we forever a world away from each other.
Or is it that we have a rendezvous in some next life?
Where are you, My Love?
Where are we, My Love?
Is it the gloomy rain that fills your eyes with sorrow?

Close my eyes. Only to see a dark gray horizon
Only to find that… my heart’s full of memories…
And the singing… And the tears…

Sometimes I want to believe…, just want to believe
Alas for those, alas for those
Who cries in loneliness…

Translated by Vương Thanh

Nửa hồn thương đau

Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ
Cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi
Nghe tình đang chết trong tôi
Cho lòng tiếc nuối xót thương suốt đời

Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
Anh ở đâu? Em ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu

Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất
Và tiếng hát và nước mắt

Đôi khi em muốn tin
Đôi khi em muốn tin
Ôi những người ôi những người
Khóc lẻ loi một mình

Phạm Đình Chương

The Cost to Switch CMS

How much does a migration from a free, open-source CMS to a proprietary CMS cost? Here’s the breakdown:

  • Deliver 5 HTML pages based on provided mockups: $32,000
  • Implement a homepage, a landing page, a content page: $21,000
  • Implement 2 additional custom-page templates: $11,600
  • Implement events calendar: $10,000
  • Implement and customize employee directory: $9,600
  • Implement Google Custom Search and a sitemap: $4,000
  • Migrate pages from current CMS: $28,000
  • Import catalog: $20,000
  • Post-implementation support: $8,000
  • CMS license: $20,000 a year
  • Production servers: $20,000 a year

The total migration costs $184,200. CMS license, servers, and support could cost $60,000 a year. Even with so many great open source alternative, proprietary CMS is still a lucrative business.

New Wordmark for simplexpression

I have been struggling to come up with a wordmark for simplexpression. Choosing the typeface and designing the wordmark aren’t as simple as I had expected. I have been working and thinking about it for a while. This morning, Mireille, designed by Anita Jürgeleit, suddenly came to mind. I immediately licensed it, but I purchased the web format instead of an OpenType or TrueType format. Instead of using Illustrator, I created the wordmark in CSS. My wife, the true talent behind simplexpression approved it. I hope it will inspire her to create new pieces. Take a look at the new simplexpression wordmark.

Tạm ổn

Cứ coi như mọi chuyện tạm ổn. Cố gắng thư giãn một chút sẽ bớt đi phiền muộn. Tôi nhắc nhở bản thân mình sống nhẹ nhàng và buông rơi những gì quá tầm tay. Cố níu kéo cũng không giữ được. Có lo lắng cũng không giải quyết được gì. Chỉ lãng phí thời gian và hại sức khỏe.

Trong công việc, tôi tận hưởng những lợi ích đã tích lũy mười mấy năm qua. Tôi không lo ngại tương lai sẽ ra sao. Việt gì cần làm thì làm. Việc gì không liên quan đến mình không cần phải nhúng tay vào. Như thế tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Với con cái, tôi càng phải cố gắng hơn nữa để bớt sự lo âu. Tôi muốn các con tự giác hơn nhưng vẫn chưa thực hiện được. Ví dụ như lúc trước tôi mất đi nhẫn nại khi tập thằng Đán đọc. Tôi bỏ qua một thời gian rồi nó cũng đọc được tuy nó không thích đọc sách cho lắm. Giờ thằng Xuân học lớp một vẫn chưa đọc được nhưng tôi tin rằng nó sẽ biết đọc nên cũng không quá lo ngại.

Dĩ nhiên việc học là quan trọng và tôi vẫn thường xuyên nhắc nhở bọn nó. Hy vọng bọn nó sẽ cố gắng học hành nhưng mỗi khi đi làm về nhà chỉ thấy bọn nó chơi game hoặc xem bậy bạ trên Youtube. Ngoài việc bắt bọn nó ra skatepark chơi, bọn nó chỉ muốn ở nhà trên máy vi tính.

Thằng lớn thì lúc nào cũng có điện thoại trong tay. Làm việc gì cũng không chú ý. Đơn giản là ngày nào đi học cũng không nhớ đem theo bình nước uống nếu tôi không nhắc nhở. Lúc trước cho nó iPhone. Tôi thấy không ổn nên chỉ sau hai tuần tôi trả lại. Lúc đi ski, mẹ nó lo ngại không có điện thoại không thể liên lạc được nên cho nó cái phone Android. Giờ đây cái phone dính liền với nó không thể nào tách xa.

Thằng thứ nhì thì đủ thứ vấn đề. Càng thả lỏng nó càng nghiện nặng. Nó biết không thể đánh đập nên nó cũng chả sợ. Nói với nó như nước đổ đầu vịt. Chỉ còn cách tịch thu máy vi tính nó mới chịu nghe lời. Hy vọng một ngày nào đó nó sẽ đổi thay.

Thằng thứ ba thì tạm ổn. Nó vẫn còn vân lời. Bảo nó đi skatepark thì nó đi. Bảo nó tập đánh đàn nó cũng tập. Bảo nó đọc nó cũng cố gắng đọc. Dĩ nhiên nó cũng có lúc nhõng nhẽo và mê chơi game nhưng cũng ngoan.

Thằng út thì quá được cưng nên không muốn đi đâu cả. Chỉ muốn chơi game hoặc xem YouTube. Rủ nó ra khỏi nhà nó có đủ lý do để từ chối. Trời mưa, trời nóng, trời lạnh, đợi anh Xuân về. Những ngày tôi làm ở nhà, hai cha con kéo nhau ra McDonald’s ăn trưa. Chỉ có nơi đó nó mới chịu đi. Thế mà mỗi lúc nó giận tôi nói hăm rằng, “Ngày mai con sẽ không đi McDonald’s với ba nữa.”

Chuyện vợ chồng thì càng gay cấn. Có lúc lên thiên đàng cũng có lúc xuống địa ngục. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn sát cánh bên nhau. Dĩ nhiên tôi cần phải thay đổi và sửa chữa chính mình. Có những vấn đề cần phải giải quyết. Tôi cũng vướng vào những thứ nghiện cần phải vượt qua. Có những mối quan hệ cần phải hàn gắn. Có những trách nhiệm cần phải tiếp tục thực hành.

Tóm lại là cuộc sống vẫn ổn. Vẫn còn chỗ đi. Đoạn đường phía trước vẫn đầy chông gai nhưng chưa phải đến đường cùng. Căng thẳng thì có. Suy sụp thì không. Cuộc đời này vẫn còn những điều thú vị để tôi tồn tại. Một ngày nào tôi phải bắt buộc ra đi chứ không phải tôi muốn ra đi. Tôi vẫn muốn ở lại bên cạnh những người tôi yêu, người không yêu, và người chưa yêu.

Ten Years Apart, Ten Years of Longings…

Ten years hadn’t seen you, I thought my love for you has faded.
Like drifting clouds, I thought my love for you was forgotten.
Like rain droplets flying in the wind, carrying away a world of memories.
O My Love, in your world, are your eyes still sorrowful?
Ten years apart, feeling shy like strangers when we met again
Forget! Forget! A sad dream of Love all this long time
But, O My Love!
Still in my heart and memories are a World of Love.

A World of Love! When will it ever return?
Alas! I thought our being apart was a memory.
Alas! In our loving each other, I naively thought:
Love’s Beyond Separation
Love’s Always Beautiful…
Like A Dream!

Been telling myself to say goodbye to achingly tender sweet memories,
to endure the lonely years ahead…
Years passed, seen thousands of sunrises and sunsets
But today on seeing you,
I know my love for you has always been here: in my heart!

Ten years apart, love thought forgotten
Like the clouds, like the rains,
flying toward the far horizons…
But, O My Love:
a line from an old letter
reminds me of a crazy life of love.

Ten years apart,
Seems like you had forgotten
the words of Love that we said to each other.
O My Love, over there, do you still remember?
As for me, today, I see the rain returning.
Today, I feel my heart still full of regrets and longings…
Ten Years Apart,
Ten Years I Have Missed You!

Translated by Vương Thanh

Mười năm tình cũ

Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ
Mây bay bao năm tưởng mình đã quên
Như mưa bay đi một trời thương nhớ
Em ơi ! Bên kia có còn mắt buồn?
Mười năm cách biệt một lần bỡ ngỡ
Quên đi quên đi mộng buồn bấy lâu
Nhưng em yêu ơi! Một vùng ký ức
Vẫn còn trong ta cả một trời yêu

Cả một trời yêu bao giờ trở lại
Ôi! Ta xa nhau tưởng chừng như đã
Ôi! Ta yêu nhau để lòng cứ ngỡ
Tình bất phân ly tình vẫn như mơ

Đành nhủ lòng thôi giã từ kỷ niệm
Cho qua bao năm mộng buồn quên dấu
Nhưng sao bao năm ngày dài qua mãi
Trong anh hôm nay thấy tình còn đây

Mười năm cách biệt tình đành quên lãng
Như mây như mưa bay đi muôn phương
Nhưng em yêu ơi! Một dòng thư cũ
Vẫn còn trong ta một đời cuồng điên

Mười năm cách biệt hình như em đã
Quên câu yêu thương ta trao cho nhau
Em ơi ! Bên kia còn chăng nhung nhớ
Như anh hôm nay thấy mưa trở về
Như anh hôm nay thấy lòng tiếc nhớ
Mười năm không gặp
Mười Năm Nhớ Thương!

Trần Quảng Nam

Wise Words Being Quoted

I ain’t a killer but don’t push me
Revenge is like the sweetest joy next to shooting Hibiki

Michelle Obama: The Light We Carry

In her latest book, Michelle Obama offers the tools to navigate the turbulences in uncertain times. As a daughter, mother, wife, black woman, and First Lady, she faced many challenges. A handful of them, including the political turmoils, she had shared in her memoir Becoming; therefore, the book is somewhat repetitive. Nevertheless, I find her personal stories on relationship and parenting to be helpful. Ms. Obama writes about her relationship with her husband:

Our love is not perfect, but it’s real and we’re committed to it. This particular certainty sits parked like a grand piano in the middle of every room we enter. We are, in many ways, very different people, my husband and I. He’s a night owl who enjoys solitary pursuits. I’m an early bird who loves a crowded room. In my opinion, he spends too much time golfing. In his opinion, I watch too much lowbrow TV. But between us, there’s a loving assuredness that’s as simple as knowing the other person is there to stay, no matter what. This is what I think people pick up on in those photos: that tiny triumph we get to feel, knowing that despite having spent half our lives together now, despite all the ways we aggravate each other and all the ways we are different, neither one of us has walked away. We’re still here. We remain.

My wife and I have been married for almost 15 years and neither one of us has walked away. We’re still holding our hands to walk together on this road of life. Ms. Obama’s parenting experience also hits come to home. She shares:

As a parent, you are always fighting your own desperation not to fail at the job you’ve been given. There are whole industries built to feed and capitalize on this very desperation, from baby brain gyms and ergonomic strollers to SAT coaches. It’s like a hole that can’t ever be filled. And as a great many parents in the United States struggle with the high cost of childcare (which can consume about 20 percent of an average worker’s salary), the stresses only grow. You can become convinced that if you pull back even a little, thanks to one tiny advantage you didn’t figure out how to provide or afford, you’ve potentially doomed your own child.

I’m sorry to say that this doesn’t end with any one milestone, either. The desperation doesn’t go away when your kid learns to sleep or walk, or goes off to kindergarten, or graduates from high school, or even moves into their first apartment and buys a set of steak knives. You will still worry! You will still be afraid for them! As long as you are still breathing you’ll be wondering if there’s something more you can do. The world will forever seem infinitely more sinister and dangerous when you have a child, even a grown one, walking around in it. And most of us will do nearly anything to convince ourselves that we’ve got even a modicum of control. Even now, my husband, the former commander in chief, can’t help but to text cautionary news stories to our daughters-about the dangers of highway driving or walking alone at night. When they moved to California, he emailed them a lengthy article about earthquake preparedness and offered to have Secret Service give them a natural-disaster-response briefing. (This was met with a polite “No thanks.”)

Caring for your kids and watching them grow is one of the most rewarding endeavors on earth, and at the same time it can drive you nuts.

The Light We Carry has the self-improvement aspect to it. I find it a bit of a drag to read at times, but it also offers some useful advice. I am not going to pick up knitting anytime soon, but I’ll try to relax a bit on parenting advice. I hope the kids will turn out OK.