Some early dawn, on waking up, I look about myself
The sun’s shining on the terrace; the birds are startled
I know my words of love had already been heard
Sunshine’s passing through the leaves,
The dewdrops fall from the branches of the trees
Why tell my story when Life’s so fragile
My love story is sad with no sunrise
The old familiar road, with love’s usual deceits
The path of love with a hundred jumbled threads,
Trying to find love within Life’s mess
Not many years left when our hair will turn silver
And by chance, if we should meet each other,
Only to feel like awkward strangers
What’s left then to give to one another.
Morning to evening, looking about myself alone
The familiar road I will not go,
Feeling awkward when we see each other
Just ’cause in my life, there hasn’t yet been a sunrise
Translated by Vương Thanh
Một Mình
Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình
Ngoài hiên nắng lóe, đàn chim giật mình
Biết lời tỏ tình, đã có người nghe
Nắng xuyên qua lá, hạt sương lìa cành
Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình
Nắng buồn cuộc tình, bỗng tắt bình minh
Đường xưa quen lối, tình dối người mang
Tình duyên trăm mối, một kiếp đa đoan
Cố tìm tình chồng chất ngổn ngang
Còn bao lâu nữa khi ta bạc đầu
Tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau
Để rồi còn gì nữa cho nhau
Sáng trưa khuya tối, nhìn quanh một mình
Đường quen không tới, tìm nhau ngại ngùng
Chỉ vì đời mình, chưa có bình minh
Lam Phương