Đoạn Cuối

Bố vợ tôi mất gần một năm. Sự ra đi của ông thật bất ngờ khiến gia đình không kịp chuẩn bị tâm lý. Vì bố là người thân đầu tiên vướn phải căn bệnh hiểm nghèo nên chúng tôi hoàn toàn không biết phải làm sao để đối diện với sự thật ấy.

Nhiều lần tâm sự với vợ, vợ cứ tự trách rằng mình đã làm hết những gì mình làm được cho bố chưa? Mình đã tìm bác sĩ hay nhất chưa? Hay đã tìm cách trị khác chưa? Dỉ nhiên là những gì làm được vợ tôi đã tận sức.

Khi nghe tin dì 8 của tôi bị ung thư đến giai đoạn bốn, chúng tôi đến thăm dì ngay. Lúc hỏi thăm tình hình thì chồng dì là người Mỹ nói ông sẽ đưa dì qua Mê-hi-cô điều trị vì họ có một loại thuốc có thể chữa nhưng chưa cho dùng ở Mỹ. Sau khi bác sĩ Mỹ đều bó tay vì ung thư của dì sắp chiếm hết lá gan, tôi cũng mong rằng qua Mê-hi-cô là hy vọng cuối cùng. Tuy không được như ý muốn nhưng ít ra dì và dượng không buông tay cho đến phút chót.

Bây giờ người đã nằm xuống xin đừng nói ra vô gì nữa. Quyết định là từ nơi dì và dượng. Mình không giúp được gì thì thôi đừng suy đoán nói bừa. Đau buồn và thất vọng nhất là chứng kiến sự đối đãi với người thân trong lúc lâm nạn. Tiền bạc không phải là trên hết. Như lời Trịnh Công Sơn nhắc nhỡ, “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng.”

von Willebrand Disease

I have nosebleed all my life and I gave up treating it after many failed attempts. Now both Dao and Dan are experiencing nosebleed as well so I am taking it more seriously. I went to see a specialist in blood disorders and he wanted to check to see if I have the von Willebrand disease. I checked the blood test result today and I have low von Willebrand and low factor 8. The nurse only provided me the results and scheduled me to see the specialist, who is out of the office until next week, to discuss the matter.

Gia Đình Họp Mặt 2013

Sáng mai mọi người sẽ ra về sau một tuần họp mặt gia đình. Thời gian trôi qua thật nhanh khi được quấn quít bên người thân. Năm nay địa điểm tập họp là ở sông Anna, một nơi đồng quê khá hẻo lánh của tiểu bang Virginia cách nhà tôi khoảng hai tiếng lái xe. Chúng tôi mướn một miếng đất lớn với ba căn nhà kế bên nhau cho khoảng 40 người. Như thường lệ các bật chú bác đều đến đông đủ. Các anh em ở lứa tôi thì không nhiều lắm. Các cháu thì chắc cũng gần 10 đứa.

Chiều Chủ Nhật tuần rồi tất cả dọn vào với rất nhiều dụng cụ đồ bếp và thức ăn. Mỗi gia đình trổ tài nấu một món ăn tối. Thế mà đêm nay là đêm cuối rồi mà vẫn ăn không hết. Ngày mai lại phải đem về nhà.

Sáng Thứ Hai, tôi dậy sớm vì có cái hội nghị ở D.C. và đến tối mới về. Đáng lẽ ra thì Thứ Ba tôi đi ngày thứ nhì của cuộc hội nghị nhưng phải bỏ để cùng bà xã và cu Đạo lái xe bốn tiếng về Lancaster đưa dì 8 đến nơi an nghỉ cuối cùng. Sợ thằng cu Đán nó ngồi xe không nỗi nên cho nó ở lại với bà ngoại. Đến ngày Thứ Tư thì tôi mới được thư giãn. Tôi chỉ ở xung quanh nhà, trò chuyện với người lớn, tắm hồ bơi với mấy đứa nhỏ và nhậu với các anh. Tôi mang theo hai chai Hennessy R.S.V.P. còn các anh và chú thì đi câu cá về làm mòi. Khi có bạn nhậu và mòi ngon thì mấy chai Hennessy cũng không đủ cả. Vì biết sẽ bị say nên tôi ăn nhiều trước khi vào bàn nhậu nên không bị hangover.

Đám nhỏ thì chơi với nhau rất hài hòa. Cu Đán được chị Jolie rất cưng chìu. Nhìn hai chị em nó chơi với nhau rất dể thương. Cu Đạo thì rất thích tắm hồ bơi. Nó là đứa đầu tiên xuống nước và cũng là đứa cuối cùng không chịu lên. Hồ tắm có cả tủ lạnh và lò nướng nên vừa tắm vừa ăn uống thỏi mái.

Một khi tất cả hợp mặt đầy đủ, có gia đình vào D.C. du lịch, có gia đình lái xe đi sòng bài, có người thì đi shopping. Còn riêng tôi thì chỉ thích ở nhà ăn uống, trò chuyện và thư giãn. Chỉ vậy thôi mà một tuần đã hết. Nhìn thấy gia đình bên vợ đoàn kết và thương yêu nhau tôi cảm thấy rất may mắn được coi như con cháu trong nhà.

Nhậu & Nhạc

Trưa thứ sáu tuần rồi anh Trần Viết Tân hẹn gặp ở Eden và anh đã tặng cho cái CD Phía Không Người anh phát hành năm ngoái. Lần đầu gặp mặt, anh em trò chuyện rất hợp gu. Anh Tân từ Canada qua mà còn rành khu Eden về đêm hơn tôi. Ở đây đã mấy năm rồi mà tôi chẵng bao giờ đặt chân vào mấy quán nhậu cả.

Nghe anh nói đêm nào anh cũng thữ một quán tôi cũng thấy hứng. Tối đêm đó sau khi cho thằng Đán ngủ thì nhận được text của anh. Sau khi được “xếp lớn” cấp phép, tôi gặp anh và mấy người bạn của anh ở quán Hai Lúa vào giữa khuya. Mấy anh em nguồi bị tra tấn lỗ tai với ca sĩ nhậu nhưng đền bụ lại đượu mấy em xinh xinh rót bia mãi.

Tôi biết thân phận phải lái xe về nhà một mình nên chỉ lai rai ba chai Heinnie. Hai giờ sáng tiệm đóng cữa, chúng tôi chia tay nhau về. Tôi cũng biết đường 50 có rất nhiều công an canh chừng. Quả thật đã có hai xe bị chận. Nhìn trong gương thì sau tôi cũng có một xe cảnh sát theo sao. Hên là tôi còn tỉnh táo chưa bị dịnh.

Vừa về đến nhà thì nghe tiếng cu Đán khóc. Tôi liền lột hết đồ vì sợ nó ngửi thấy mùi thuốc lá rồi vỗ cho nó ngủ lại. Vừa nằm xuống thì tôi thấy choáng. Khi cu Đán thiếp đi thì tôi vào nhà vệ sinh mửa. Đầu óc bị quay cuồng. Chẳng lẽ tôi say?

Nhắm mắt được tí thì sáu giờ sáng và thằng Đán thức dậy. Đầu vẫn còn nặng trỉu khó chịu. Tôi dậy không nỗi và vẫn muốn mửa. Tôi nhờ bà xã đưa hai thằng qua nhà bác chơi với bà ngoại cho tôi ngủ thêm một chút. Tôi làm một ly sinh tố bơ với blueberry và almond để giải rượu nhưng không hiệu quả. Làm thêm một tô mì Thái chua cay nhưng cũng nuốt không vô. Tống thêm hai viên Tylenol nữa và đi ngủ lại. Đến trưa bị điện thoại đánh thức. Lúc đó thì cũng đỡ nhiều. Tôi ngẫm nghỉ lại sao uống có ba chai bia mà bị sai dữ vậy. Chẳng lẻ tôi bị trúng thực vì ăn bê thui với mấm tôm? Tôi chợt nhớ rằng chiều hôm đó tôi chỉ ăn rau với chao vì làm biếng nấu cơm. Mỗi lần không ăn đủ tôi uống rượu rất dễ bị say.

Dù sau đi nữa tôi rất vui được kết bạn với anh Tân. Anh ấy rất dễ hài hoà. Anh là một bác sĩ thích viết nhạc và rất chịu chơi. Anh tâm sự rằng đời sống phải cân bằng. Và như lời Trịnh Công Sơn đã viết, “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.”

Thiên Tôn – Hương Xưa

Thiên Tôn có chất giọng baritone khoẻ. Được đào tạo trong trường lớp âm nhạc nên anh có cơ bản nhạc lý rất vững vàng. Với cách hát nhẹ nhàng, cao vút và cách sử lý nhịp thở gọn ghẽ, anh đã chinh phục được khán giả trong cuộc thi VStar năm 2012.

Đầu tháng 8 Thiên Tôn vừa ra mắt album đầu tay do trung tâm Thúy Nga phát hành. Hương Xưa gồm 11 ca khúc vượt thời gian đã được hát đi hát lại khá nhiều nhưng Thiên Tôn không đem lại được gì nét riêng biệt ngoài cách hát bán cổ điển. Mỗi ca khúc trong album rất khác biệt. Từ tác giả đến màu sắc đều không đi chung với nhau. Dường như nhà sản xuất chỉ thu thập lại các bản nhạc rồi bỏ vào CD. Tuy nhiên lối trình bài của Thiên Tôn lại rất giống. Chỉ cần nghe một bài là có thể đoán được cách hát của Thiên Tôn trong những bài còn lại.

Hương Xưa là một album đẹp và sang nhưng lại bị ép vào khuôn khổ. Thiên Tôn ca rất chừng mực, rất đúng tông và không thố lộ quá nhiều cảm xúc. Mỗi bài nghe rất đều đặn tuy lối hòa âm có chút thay đổi như “Thu Quyến Rủ” qua điệu blues-swing. Tuy không biểu lộ nhiều nhưng bài “Lòng Mẹ” vẫn rất thấm. Có lẻ ai ca về mẹ cũng điều rung cảm.

Green Smoothie Recipes

I have been adding green smoothie as part of my breakfast and dinner on a regular basis. I only drink green smoothie instead of coffee in the morning and eat less dinner to save room for smoothie. My wife is also on board with the diet. In fact, she’s much more knowledgable about nutrition than me. The posted the two recipes I like in the eatery section: My Green Smoothie and Ultimate Green Smoothie. If you have come up with great recipes, hook me up. If not, here are a few sites I pulled together with plenty of green smoothie recipes:

Goodbye Auntie 8

My mother’s 8th sister passed away yesterday at the age of 65. She was another victim of cancer. Only two months ago that she found out she had stage-four breast cancer. The diagnose came too late. The cancer cells were already taken over her liver.

Less than two weeks ago when American oncologists recommended hospice, her husband took her to Mexico for an alternative treatment. Unfortunately, that method didn’t work. On her way back to the States, she was admitted to the hospital in San Diego because she couldn’t breathe and that was where she drew her last breath.

In my mother’s family, auntie 8 was the first one to migrate to the States. She then filed all the paperworks and found sponsors for the rest of the family members. If it wasn’t for her, I wouldn’t be here today. That is something I would never forget.

Goodbye auntie 8. May your soul rest in peace.

Carla Bruni – Little French Songs

Without prior knowledge of Carla Bruni as a pop singer, I wouldn’t have imagined that the sultry voice on Little French Songs came from the former first lady of France. Unlike the image of a glamorous politician’s partner who rocked Dior suits, Bruni comes across as a sensible singer playing an acoustic guitar. The music in the album does convey that laid-back intimacy and simplicity. Although she penned most of the album herself, my French is too limited to comment on the lyrics. I am not going to pretend I understand what I am hearing, but that doesn’t deter me from enjoying the beautiful French singing backing up by the spare, elegant arrangements. From the groovy Latin flavor in “Chez Keith et Anita” to the Happy Feet in “Le Pingouin” to the gorgeous melody in “Dolce Francia,” every track on this album is Français.

2013 Conference & Reunion

Next week is going to be awesome. I’ll be attending An Event Apart in D.C. on Monday and Tuesday. After two full days of soaking in all the information, I’ll be joining my in-law’s family for their annual reunion at Lake Anne to relax for the rest of the week. I am not so sure about the relaxing part since I have to look after the two loud, energetic kids. Still, I can’t wait.

Ánh Minh – Sunrise

Ánh Minh is one fine-ass shorty. Whenever she appears in front of a camera, it’s a visual treat. After she has joined Thúy Nga and the Paris By Night crew, her performances are much more sexier. Something about a chick in skimpy clothes swinging on a rope is so damn seductive.

Sunrise is her first solo release for Thúy Nga and it is sadly a huge disappointment. The title track kicks off the album with bland club beat, banal lyrics and robotic vocals (courtesy of Auto-tune). The next two tracks keep the groove up and her voice is lost behind the dance productions. The forth track slows things down a bit with a syrupy ballad that sounds pretty much like any other kiddy pop. Once you catch your breath, the next track picks up pace again with a dance duet featuring one of the most dullest male vocalists in the Vietnamese pop scene. Lyrically, the catchiest phrase on the track is, “ey ey,” the two wordless syllables that has nothing to do with the meaning of the song.

In all fairness, Ánh Minh is not in the camp of Như Loan (all visual no vocals). She has a decent voice and she could pull it off with the right tune, which something she did often when she was still with Asia. Her rock-up rendition of “Tình Yêu Tuyệt Vời” is quite splendid and her biker-chick image is pretty darn sexy. The differences between the two productions are clear. Asia is where she can push her vocal and Thúy Nga is where she can push her visual. Asia may be the right home for her after all.

Contact