What is a Typographer?

Ruari McLean, True to Type, (Author’s preface):

Type is only a tool. It is one method of communication. Typography is the art, or skill, of using that tool in the most useful way for the purpose intended. The typographer is the person who exercises that art, or skill.

The words do not necessarily have to be read easily, but they have to be read unmistakably, and in the right frame of mind, by the right people.

It is the unique fascination of the typographer’s problem that it involves both design and literature. The designer who has no feeling for words will never make a good typographer.

A piece of typography may be ‘beautiful’: that is to say, pleasing to the eye. But to whose eye? If it is not pleasing to the eye of the customers it is intended to please, it is not a well-design job.

Tập Hợp Gia Đình 2014

Thưa bố,

Như hứa hẹn, đại gia đình mình gặp nhau đông ở vùng biển San Deigo. Cái vui là cả họ gặp nhau tay bắt mặt mừng nên hơi ồn ào một tí cho nên ngày đầu tiên đã bị đề nghị đổi nhà khác.

Như thường lệ, các bác, cậu mợ, dì chú đến tham dự gần hết. Đám trẻ tụi con cũng đến nhiều. Đám nhóc thì cả bầy. Mấy đứa cháu trai cưng của bố quậy lắm. Bố phải phù hộ cho tụi con có thêm cháu gái để tụi nó bớt phá phách.

Như mấy lần trước, mỗi gia đình trổ tài nấu nướng cho cả họ thưởng thức. Đặt biệt là con gái út của bố đã kho một nồi cá và luộc mấy bó rau muống. Được một bữa ăn Việt Nam thuần túy thanh đạm nên các cụ khen. Chắc chắn bố sẽ rất hảnh diện với cô con gái út.

Năm nay anh Hùng trổ tài làm sushi cả buổi cho mọi người. Hai đứa cháu bác Cần cũng enjoy cả mấy tiếng đồng hồ. Đây cũng lần đầu tiên con được gặp mặt gia đình anh Quý. Cả nhà bốn người ai cũng dễ thương.

Năm nay có cái mới là quý ông rất hăng hái trong việc rửa chén dọn dẹp cho quý bà và quý cô đỡ mệt sau khi nấu ăn. Một phần nào đó phải nhờ công lao cậu Dụng, người đã can đảm nói lên cảm nghĩ của mình sau khi uống hai chung Tequila.

Nói đến nhậu thì không thể thiếu. Anh Tiến làm mồi khá hấp dẫn nên rượu mấy chai cũng không đủ. Năm nay chẳng những nhậu không say mà còn học được thơ và câu châm ngôn từ anh Bi để giữ gìn hạnh phúc gia đình: “Ladies, please leave me alone. I am married.” Không biết lúc xưa bố có dùng câu này không.

Đám con nít chơi với nhau khá thân thiện. Thằng Cu Đán rất thích chị Jolie. Nó không muốn chia sẻ chị ấy với ai cả. Nó làm ai cũng cười hết.

Một tuần trôi quá rất nhanh khi được bên cạnh những người thân. Mọi người chia tay nhau hẹn lại năm sau. Riêng gia đình bé nhỏ của con cùng mom ghẻ lại thành phố đầy tội lỗi chơi vài ngày.

Hôm nay chúng con về lại Virginia cũng là ngày sinh nhật bố. Tuy bố không có mặt nhưng trong thâm tâm chúng con và mom lúc nào cũng có hình bóng bố. Mỗi khi chạy xe ngang qua nơi an nghỉ của bố, Cu Đạo và Đán vẫn la to “ông ngoại.” Khi hỏi Cu Đạo ông ngoại đâu, nó trả lời, “trên trời.”

Đức Tuấn – Requiem (Lễ Cầu Hồn)

Trong những năm tháng cuối đời của cố nhạc sỹ Phạm Duy, ông có cơ duyên với Đức Tuấn, người ca sỹ trẻ đem đến cho những tác phẩm của ông một chất đẹp nhẹ nhàng sâu lắng. Để đáp lại tình cảm đặc biệt ông dành cho anh, Đức Tuấn vừa hoàn tất Requiem (Lễ Cầu Hồn) như lời tri ân đến người nhạc sĩ tài hoa đã để lại cho đời một khối lượng tác phẩm vô giá.

Để có một sản phẩm chất lượng và giá trị, Đức Tuấn chọn Nguyễn Công Phương Nam đảm nhiệm trong việc hòa âm phối khí. Phương Nam là một nhạc sỹ sống ở Đức và người đã từng đưa smooth jazz đến với kháng giả Việt Nam qua Trăng và Em của Jazzy Dạ Lam và nhạc điện tử hiện đại qua Li Ti của Tùng Dương. Khác với những album đó, cái thử thách lớn của Requiem là khai thác và cải tiến những tác phẩm ca ngợi cái chết của Phạm Duy mà không phá đi hồn nhạc của ông.

Sự cộng tác giữa Đức Tuấn và Phương Nam đạt được kết quả tốt đẹp. Về cách phối âm, Phương Nam khéo léo đưa màu sắc jazz mềm mại nhưng đầy cảm xúc vào “Tình Kỹ Nữ” và “Mùa Thu Chết.” Qua solo dương cầm điêu luyện trong “Tình Kỹ Nữ” và tiếng kèn (muted trumpet) da diết trong “Mùa Thu Chết” cho người nghe cái cảm giác thoải mải và bình thản của cái chết. Về những bài semi-classical như “Nếu Một Mai Em Sẽ Qua Đời” hay “Đừng Bỏ Em Một Mình,” Phương Nam dùng giàn dây tứ tấu thật nên tác động giữa 2 violin, 1 viola và 1 cello tạo rạ một không gian bay bỏng và đầy “ma lực.”

Về cách hát, Đức Tuấn có sự thay đổi rõ rệt. Anh không còn phát âm điệu như những album gần đây. Lối chuyển tải ca từ thẳng gọn không rườm rà và không dùng quá nhiều kỹ thuật. Sự ngạc nhiên là anh đã trở lại với cách thức của thời “Ngậm Ngùi” và “Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà” nhưng đầy trải nghiệm và sâu sắc hơn. Như khi nhắc đến cái chết, anh lạc quan hát: “Rồi mai đây tôi sẽ chết / Trên đường về nơi cõi hết / Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?”

Từ khái niệm (concept) đến dàn dựng âm nhạc đến lối hát, Requiem là một trong những album hay nhất của Đức Tuấn đến nay và xứng đáng để tưởng niệm Phạm Duy. Tôi tin chắc rằng nơi cõi vĩnh hằng ông nghe được Requiem cũng sẽ vui và hài lòng.

Trần Viết Tân – Giữa Hai Chiều Quên Nhớ

Hôm thứ Năm tuần vừa rồi, tôi đi bộ từ văn phòng làm việc đến tiệm sách sau giờ ăn trưa thì nhận được tin nhắn qua điện thoại từ anh Trần Viết Tân. Anh Tân đến Virginia chơi và muốn tặng tôi cái album mới anh thu xong vào tháng ba. Chiều thứ Sáu tôi với cu Đạo qua nhà họ hàng của anh. Chúng tôi lai rai uống bia và trò chuyện đến khuya. Tuy tôi chỉ gặp và tiếp xúc với anh Tân ba lần nhưng rất mến tánh tình vui vẻ và dể hòa của anh.

Tuy ngoài đời anh thích đùa giỡn nhưng anh rất nghiêm túc trong nghệ thuật cho dù sáng tác nhạc chỉ là niềm đam mê. Ca từ của anh thơ mộng và lãng mạng. Bài mở đầu “Là Thiên Đường,” trong album mới Giữa Hai Chiều Quên Nhớ, anh viết: “Từng sáng thức giấc quờ tay sang cạnh… Tìm thấy tay người. Rồi khẽ mỉm cười. Rồi khẽ… mỉm cười. Xin lặng thinh xin lặng không nói.” Tôi hiểu được cái cảm giác đó khi mỗi sáng tìm thấy một cái tay bé nhỏ và mịm màng (của cu Đán). Tuy nhiên lối trình diễn của Hoàng Quyên hơi bị nặng cân cho một ca khúc nhẹ nhàng. Tùng Dương và Ngọc Khuê cũng không thích hợp với dòng nhạc Trần Viết Tân vì hai giọng ca nầy cần chút ma quái trong giai điệu. “Tuổi Thơ Hà Nội” (Tùng Dương) và “Mùa Xuân” (Ngọc Khuê) cho thấy cả hai đã phải kiềm chế đặc tính của mình nên hát không được tự nhiên.

Những tác phẩm của anh Tân sẽ hợp hơn với giọng hát nhẹ như Hồng Nhung, Lê Hiếu, Hiền Thục hay Đình Bảo. Trúc Nhân trình diễn tốt bài “Cánh Của Nhớ Bà” (lời của Đoạn Thị Tuyết Luyến). Tuy giọng thều thào nhưng Nhân có thể duy chuyển vòng quanh điệu bossa nova. Tuy nhiên Nhân cần phải học hỏi nhiều nếu muốn scat.

Bài thành công nhất trong album là “Gửi Lại Huế” do chính tác giả trình bài. Tuy hát hơn run và giọng Huế hơi cứng nhưng anh Tân đã diễn đạt hết tâm trạng của mình: “Em cam phận giữa cuộc đời thiếu nữ / tận phương trời anh chỉ áng mây hoang.” Cái CD tới em muốn nghe anh Tân hát trọn vẹn từ đầu đến cuối.

Type & Design Education Forum

Due to my conflict of schedule with family reunion, I can’t attend the TypeCon conference, but I managed to signed up for the Type & Design Education Forum, which allowed me to hear Tobias Frere-Jones’ keynote presentation.

This is my first time at TypeCon. Even though I haven’t made to the main event, I am already impressed. The attendees were very friendly, at least the ones at the Education Forum. What I learned was that most people who came to the forum are design teachers at universities and colleges. They shared their teaching processes, experimentations and student projects. I was very impressed and inspired. These speakers’ knowledge of type and typography were way above me. While all of the presentations were excellent, the one that stood out for me the most was Mitch Goldstein’s on Delightful Confusion. In a nutshell, he made his students embrace the idea of confusion: “Design what you don’t know.” In the process of searching for what they don’t know, they would find a solution that is unexpected. I don’t think that theory could apply to web design, but it worked on graphic design projects.

The highlight of the day was Frere-Jones’ keynote. His topic titled In Letters We Trust, in which he documented the history of bank notes starting from how Benjamin Franklin used type to make currency hard to counterfeit to the state of our bills. All the details he pointed out, such as reversing italics, using an upside down q for b and little nuances to avoid money fraud, were fascinating. Just the ways he took notice of these things alone proved that he is a brilliant type designer. I was so glad to get the opportunity to hear him speak.

Another person caught my attention was the sign language interpreter. I was sitting in the second row and couldn’t keep my eyes off her. Even though her sign language was amazing, what mesmerized me was her expression. One of the male speakers spoke in a monotone voice, but she translated with so much passion. Watching her helped me stayed awake. I loved it when a speaker took a pause to think, she expressed the same emotion on her face and body language. I don’t know how to describe it, but she was like a cartoon voice-over for sign language.

I’ll definitely attend the TypeCon next year or every year if I get the chance.

Vacation/Summer Reading List

In The Club Playlist

Cuối tuần này gia đình bé nhỏ của tôi sẽ qua Cali hội ngộ cùng đại gia đình bên vợ nên tôi chuẩn bị mốt số nhạc đem theo nghe. Cái playlist gồm có Miles Davis, Jimi Hendrix, Bob Dylan, Jay Z và một số đĩa Việt Nam gần đây. Tiện tay, tôi làm luôn một playlist nhạc nhanh gồm những bài dưới đây:

  1. “In The Club” by Tuấn Hưng
  2. “Độc Thoại” by Tuấn Hưng
  3. “Cầu Vòng Khuyết” by Tuấn Hưng
  4. “Vì Sao Anh Ơi” by Đan Kim
  5. “Tình Xa Khuất” by Đan Kim
  6. “Chia Tay Trong Mưa” by Đan Kim
  7. “Tôi Đi Tìm Tôi” by Ưng Hoàng Phúc
  8. “Cô Đơn Một Vì Sao” by Ưng Hoàng Phúc
  9. Bạc Trắng Tình Đời Non-stop by Thanh Thảo

Typographic Talks

Ken Elston for Manassas City Council

I am proud to introduce the launching of Ken Elston’s brand new web site, my first project for a political campaign. Ken is a theater professor at George Mason University and he is running for city council in Manassas.

For his branding and marketing campaign, he recruited Jim Van Meer, a creative services manager at American Petroleum Institute and a current graduate student at Mason. Jim and I met when I started my graduate study. We hit it off well. Jim is my go-to man for print-related questions. We collaborated on school projects, in which he did print work and I did digital part.

So when Jim was tasked with Ken’s logo, print collaterals and a web site, he asked me to work with him on the web component. Even though my schedule was packed, I agreed to do the job for two reasons: To have the opportunity to work Jim and to get into the political market.

As expected, Jim created a simple, elegant logo for Ken. To be consistent with Jim’s work, I had a set of design elements to work with. Jim chose red, white and blue for the obvious reason. For typefaces, he selected Goudy Old Style and Helvetica Neue. I like the combination because it plays on Ken’s message: “Building on our past and planning for our future.”

In the process of designing the web site, I want voters to get two things: the candidate and his stand on issues. For the homepage, I selected a friendly shot of Ken to let voters see right away who he is. I also pushed for a page with issues to let voters understand his position.

For the secondary pages, I used photos of him and his family to give voters a bit of his personal life. The site is powered by WordPress, which also gives Ken the ability to blog. I worked with Ken directly from providing him the design to getting the contents. Through our professional relationship, I have learned that Ken is a team leader who gives and receives thoughtful feedback. I am confident that Ken would be a great city council for Manassas. Vote for him.

Tuấn Hưng – Đam Mê (Remixes)

Even Tuấn Hưng recognizes the challenge of staying awake listening to his regular albums; therefore; he makes a remix to help you out. The intro, which gives you a glimpse of what his old shits used to sound like, captures how one would listen to his music: skip a song after 10 seconds.

The album kicks off with “Độc Thoại” written by Nguyễn Hồng Thuận. Unlike the slow, sleepy version, the remix begins with the money line: “Vì anh ngu si, lòng đã không suy nghĩ.” For Non-Vietnamese readers, allow me to translate: “Because I was a stupid motherfucker; therefore, I didn’t think.” Even with an uptempo beat, you can’t hide the problematic lyricism. It’s the first sign of self-destruction; therefore, I can’t let my boys listen to this track even though they love the dance rhythm. When a relationship doesn’t work out, especially teenage crushes, you don’t blame yourself. Nobody gives a fuck about your sorry ass. You learn from your mistakes and hopefully you’ll do better in the next relationship until you meet the one that can live with all of your flaws. Nobody’s perfect.

Even though the purpose of Remixes is to make you dance, the songs are depressingly sad. From “Anh Nhớ Em” (Anh Tú) to “Hối Hận Trong Anh” (Anh Tú) to “Đêm Định Mệnh” (Trương Lê Sơn) to “Dĩ Vãng Cuộc Tình” (Duy Mạnh), the album sounds like a therapeutic soundtrack for lovesick. As if your ass has just been dumped; therefore, you hit the club to shake it off.

“Cầu Vồng Khuyết” closes out the record and I am not ashamed to admit that the theme-park beat grooves me, and Minh Khang’s lyrics never seem to cease to amuse me. In just four lines, you could feel his pain as he reflects on his past: “I used to love a beautiful girl. She was like a flower and an angel. Now I am sitting here quietly witnessing her leaving me.” Then comes the top-dollar chorus: “Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao.” So why is he counting stars in the middle of the night? He obviously can’t sleep because he misses her. She’s probably fucking another guy right now as he’s sitting here alone contemplating in the past. He’s re-imagining the old good time they had together and jerking off. He still can’t fall asleep; therefore, the only thing left to do is counting stars.

All kidding aside, I still got mad love for Tuấn Hưng’s rough, raspy voice. Let’s hope that he’ll step out of his comfort zone one day.

Contact