Người em bé nhỏ

Tình cờ gặp lại em. Dĩ nhiên là qua Facebook. Đã hai mươi mấy năm rồi không gặp. Em vẫn trẻ và vẫn xinh như ngày nào. Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp được em. Tôi mở lời chào nhưng em không trả lời mà chỉ nhìn xuống đất. Tôi hỏi em tên gì em cũng không nói. Tôi quây qua thằng bạn đùa, “Mầy có đứa em gái xinh thế mà không giới thiệu”. Nó cũng làm thinh chỉ bước đi tiếp về nhà.

Lúc đó tôi thấy em chảnh quá nên cũng không nghĩ ngợi gì. Khoảng một tháng sau bỗng nhiên thằng bạn đưa cho tôi một lá thư nói, “Của em tao”. Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi gần như đã quên đi chuyện tháng trước. Về đến nhà tôi mở thư ra đọc. Em viết cho tôi bằng tiếng Việt. Em xin lỗi đã đối xử với tôi như thế và em còn nói là thích tôi. Đọc xong tôi điến cả người. Lần đầu tiên có người đẹp thích mình. Cảm xúc sung sướng không thể nào tả được.

Tôi viết ngay lá thư hồi âm. Hôm sau lên trường tôi trao cho thằng bạn nhờ nó chuyển dùm. Thằng bạn tôi trở thành mailman cho hai đứa tôi. Tuy nó không cằn nhằn hoặc không nói gì, tôi sợ làm phiền thằng bạn tốt nên tôi đề nghị em đổi qua nói chuyện điện thoại. Thế là ngày nào cũng ôm điện thoại đến khuya.

Mỗi lần muốn gặp em, tôi viện cớ qua nhà thằng bạn làm bài tập hoặc mượn dàn máy thâu nhạc từ CD qua băng cassette. Thằng bạn cũng biết điều để chúng tôi trò chuyện. Khi không có ai thì chúng tôi thân mật lắm nhưng khi có đám đông, nhất là trong những buổi văn nghệ của người Việt, thì dường như cả hai đều ngượng ngịu và làm như chẵng ai biết đến ai. Thú thật thì tôi sợ bị quê. Lúc đó tôi không muốn người khác biết mình đang cập kè. Vì lý do đó mà tôi đã chia tay với em.

Mối tình chưa đi đến đâu thì đã bị kết thúc. Sau đó đã có rất nhiều thằng theo đuổi em. Bây giờ nghĩ lại lúc đó tôi ngu thật. Tôi đã không biết quý mối tình đầu đẹp đẽ và thơ mộng đó. Giờ tôi đã có vợ và ba thằng con. Còn em thì vẫn available.

Dương Thụy: Oxford Đáng Yêu

Sau khi đọc Chờ em đến San Francisco, tôi muốn tìm thêm những tác phẩm khác của Dương Thụy vì tôi thích lối văn trôi chảy và dịu dàng của cô. Như câu chuyện Francisco, Oxford Đáng Yêu xẩy ra ở Anh. Cô gái Việt Nam được học bổng thạc sĩ ở Oxford. Cô gặp anh chàng Bồ Đào Nha. Được anh nâng đỡ trong việc học và lo lắng trong cuộc sống nên cô yêu anh. Thế là hai người yêu nhau. Chỉ thế thôi mà tác giả đã viết 280 trang. Chuyện tình không đau thương, không sầu thảm, cũng không rắc rối. Tôi chỉ thích những câu văn cô tả về cảnh vật.

Scalia Law and ON Designs Updates

Turned Scalia Law site into progressive web app. It was a great learning experience for my web developer.

Changed the typeface for ON Designs back to Acumin and makes it big . I am done messing around with it for now.

On an unrelated note, 24 Ways has kicked off for the season. Expect useful reads until Christmas.

Thằng con giữa

Trong ba thằng con, tôi lo lắng nhất là đứa giữa. Đán vừa tròn sáu tuổi hôm thứ Tư và nó đang trong giai đoạn dễ xúc động. Hôm qua nó bảo rằng tôi nói láo. Tôi hỏi nó ba nói láo điều gì thì nó rướm nước mắt. Nó lại nói ai cũng ghét nó hết.

Nhiều lần tôi đã giải thích với nó nhưng nó vẫn nói thế nên tôi giận và đã lớn tiếng với nó. Tôi kể lại ngày sinh nhật nó được cha mẹ đến lớp cùng ăn mừng cùng với bạn bè, được món quà nó muốn, và được đi ăn nhà hàng nó thích. Nó không biết quý trọng tình thương cha mẹ dành cho nó. Nó bỏ đi qua bàn học và vẽ lên hai cái hình. Một cái là hình dáng tôi đang đứng cười còn nó chỉ là những vết nguệch ngoạc. Nó nói tôi ghét nó.

Tôi nhỏ giọng lại và hỏi nó con thật sự nghĩ ba ghét con hả. Nó lắc đầu. Tôi ôm nó và nói ba biết con chỉ nói vậy thôi chứ con không nghĩ vậy. Con biết là ba mẹ thương con lắm. Nó lại đi qua bàn học và vẽ lên hết gia đình năm người cùng cây thông và những cánh hoa tuyết rơi.

Nó đưa cho tôi. Tôi lại ôm nó vào lòng và nói cám ơn con ba sẽ giữ hình vẽ này. Nó ôm lấy tôi và nói ba phải giữ forever nhé. Thằng này được cái là tình cảm lắm. Nó là đứa giữa nên lúc nào hai vợ chồng cũng quan tâm đến nó vì sợ nó nghĩ rằng nó bị hắt hủi.

Antediluvian Web Designer

I am officially an antediluvian web designer. Lately I have not kept myself up to date with web design and development. In the past, I read articles, blog posts, and books on the topic. Nowadays, I can’t even get past 10 pages on a JavaScript book without getting bored out of my mind.

I still design and develop websites using HTML and CSS. I know nothing about JavaScript frameworks. I only use JavaScript when I have no other option. Because my nine-to-five job required server knowledge, I know a bit about Linux. I also know a bit PHP and MySQL to get by.

I have no interest in doing flashing animation and interact design on the web. The death of Flash has something to do with it, but it also come with aging. My focus is still on typography and straightforward user experience. My development process is to build from scratch rather than forking existing codes. As a result, doing a WordPress project is just a pain. It is easier if I build for myself because I know exactly what I need and what I don’t need. I can’t take someone’s theme and customize it to fit the client’s need.

I have not done a client project for a while now and I don’t think I will any time soon. Services like Squarespace and Wix have eaten freelancers’ lunch. Why would small mom and pop shops pay thousands of dollars for a designer like me to build a small website when they can do it through other services for eight bucks a month or for free on Facebook? Brand matters, but these small shops don’t really care about branding. They don’t even care about being uniqueness.

I am fortunate to have a good full-time job that pays the bills. The remaining time that I have I spend with my family. Web design for me is no longer a passion like it used to, but I am fine with it. At least, I can still make a living and work on my own designs.

A Visual Object

Jia Tolentino on Melania:

First as a model, then as the third wife of a billionaire, and now as a mostly mute First Lady, Melania Trump has spent much of her life in America as a visual object.

What a great opening sentence.

Ninh Kiều: Bún chả

Tập truyện ngắn của bút danh Ninh Kiều kể lại những ký ức xa xưa của thời ấu thơ. Ở tuổi 70, tác giả còn nhớ rất rõ những chi tiết như chuyện cầu Cơ và nhớ đến Nội vào những ngày tết. Đã sống trên mảnh đất Pháp khá lâu, tác giả viết lên tâm sự của những tâm hồn xa xứ:

Chúng tôi là những phụ nữ sống xa quê hương, những bà nội, bà ngoại, có chồng, goá chồng, chồng bỏ, bỏ chồng, vắng chồng, chán chồng, chưa chồng. Tuổi từ năm mươi đến tám mươi, chúng tôi rời đất nước đã hơn nửa thế kỷ hay vài năm gần đây, bằng tàu thuỷ, máy bay. Đi du học, vượt biên, đào nhiệm, được bảo lãnh. Đã từng hay đang là nội trợ, đầu bếp, thư ký, thợ uốn tóc, doanh nhân, hầu bàn, chủ tiệm ăn, giáo sư, bác sĩ, văn sĩ, kỹ sư, luật sư, nhà nghiên cứu, chạy taxi… hoặc đang thất nghiệp, nghỉ hưu. Chúng tôi ở biệt thự, thuê nhà chung cư giá rẻ. Chúng tôi có xe hơi, có Navigo miễn phí. Tuy khác ý kiến chính trị nhưng chúng tôi nhớ quê hương và thích khiêu vũ.

Sau này tôi già không biết có viết được hay như tác giả Ninh Kiều không.

Nguyễn Nhật Ánh: Lá nằm trong lá

Quyển sách của Nguyễn Nhật Ánh viết về những hồn nhiên của tuổi học trò và những mối tình thơ mộng mới biết yêu. Với giấc mơ được làm thi sĩ và văn sĩ, các chàng thanh niên từ mười bốn đến mười bảy tuổi lập ra bút nhóm Mặt Trời Khuya. Để trở thành nổi tiếng, họ cũng giả vờ cặp kè với những nàng thơ và tập tành hút thuốc. Với lối văn thong thả và chậm rãi, Nguyễn Nhật Ánh đem lại những giây phút nhẹ nhàng và lạc quan của tuổi thơ. Đây là lần đầu tôi đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh và chắc chắn sẽ tìm đọc nữa trong tương lai.

Bên Mẹ

Sau cơn ác mộng, tôi đưa hết vợ con về thăm mẹ. Về đây chúng tôi chỉ quây quần trong nhà. Mẹ thì suốt ngày vẫn đứng trong bếp. Lâu lâu lại hôn thằng Xuân một cái. Bà không thể rời bỏ cái bếp để ngồi xuống nghỉ ngơi hoặc trò chuyện với con cháu.

Trước khi đi thăm mẹ, chúng tôi ghé lại khu Eden mua 10 lbs bánh ướt và bốn cây chả lụa để mẹ khỏi phải nấu nướng như mẹ vẫn đứng trong bếp. Mẹ đã có thói quên như vậy thì đành chịu thôi. Miễn là được ở bên cạnh mẹ là tôi thấy vui rồi. Không biết được ở bên cạnh bà bao lâu nữa.

Tối qua thằng Đạo hỏi tôi, “Sau những ngày nghỉ lễ là mình phải về đây”? Tôi chưa kịp trả lời thì thằng Đán đáp, “Tại vì bà nội sẽ chết một ngày nào đó”. Tôi không nhớ là tôi đã nói những lý lẽ đó với nó. Thằng này có cái suy nghĩ như tôi. Mẹ nó cũng nhận thấy rằng tính tình của thằng Đán rất giống tôi.

Thôi thì được bên cạnh mẹ ngày nào hay ngày nấy. Mẹ thấy ở nhà và ở trong bếp thoải mái hơn là đến nhà khác hoặc đi nơi khác nên tôi cũng không cần phải đi đâu xa. Chỉ cầu mong bà được khoẻ mạnh là tui an tâm rồi. Hôm nay phải trở về nhà để ngày mai đi làm lại. Những ngày nghỉ lễ đã nhanh chóng trôi qua.

Asia Golden Cha Cha Cha

Mấy ngày trước tôi cùng bà xã ăn đi thử một nhà hàng Việt gần nhà. Quán ăn trang trí cũng khá sang trọng. Bà chủ quán mặc chiếc áo dài lộng lẫy. Không khí ấm cúng hoà với vũ điệu nhộn nhịp cha cha cha làm tôi bùi ngùi hồi tưởng lại những kỷ niệm của thời trung học.

Lúc đó ngày nào tôi cũng lội bộ từ nhà đến trường và từ trường về. Mỗi lần đi tôi đều nghe nhạc qua cái máy walkman được một ông thích chị tôi tặng cho. Có một lần thằng bạn người Việt cho tôi mượn cái CD liên khúc Asia Golden Cha Cha Cha do Trúc Hồ hoà âm. Tôi sang lại qua băng cassette và đã nghe và bị mê suốt một thời gian dài.

Album được chia ra làm bốn phần liên khúc. Mỗi liên khúc dài khoảng mười mấy phút. Điệu nhac cha cha cha làm nền tảng không thay đổi nhiều. Cái đặc điểm là Trúc Hồ tài tình dùng keyboard điện và guitar để hoà những nhạc phẩm khá quen thuộc của Việt Nam lẫn Tầu lẫn Anh lẫn Nhật lẫn Mễ Tây Cơ. Từ “Vết thù trên lưng ngựa hoang” đến “Love potion #9” đến “Summer kisses winter tears” đến “Guantalamera” đến “Sukiyaki,” không hiểu những nhạc phẩm này có gì giống mà Trúc Hồ lại khéo léo hoà hợp chúng lại với nhau rất thú vị.

Tôi nghe album này từ những ngày nóng nực cho đến ngày lạnh buốc. Nhưng kỷ niệm đáng nhớ nhất là được nghe cùng một cô gái Việt học chung trường. Hôm đó trời mưa nên hai đứa nén lại một cái cửa hàng tạp phẩm nhỏ. Tôi đưa earphone bên phải cho cô ấy nghe và tôi nghe bằng earphone trái. Cô ấy cũng thích thú như tôi nên đã nghe cho đến khi tạnh mưa mới thôi.

Cô bé này học lớp bảy dưới tôi một lớp. Không biết cô từ đâu dọn đến nên chỉ mới nhập học không lâu. Cô bé thường đạp xe đến trường nhưng mỗi khi thấy tôi cô dắt xe đi bộ cùng tôi. Có một cô gái đi cùng tôi vui thầm. Khi tan trường về tôi xem coi có cô ấy cùng đi chung không. Lúc đó chúng tôi cũng không nói gì với nhau chỉ cùng nhau đi. Cô ta vào học chỉ được vài tháng rồi biến mất. Tôi hỏi thăm thằng bạn về tin tức của cô. Nó cho biết cô đã có thai và đã nghỉ học nuôi con.

Tôi buồn bã và từ đó đã không còn nghe lại album đó nữa. Tên cô ấy tôi cũng không nhớ nổi nhưng kỷ niệm ngày mưa ấy thì không bao giờ quên được.

Contact