Đại Mộc: Lỡ chúng ta gặp lại
Tập truyện về những mối tình học trò thơ mộng và trong sáng. Chỉ có sáu bài nên sách rất ngắn (110 trang). Đọc một mạch là xong nhưng không ấn tượng hoặc cảm động cho lắm. Chẳng có gì nổi bật cả.
Tập truyện về những mối tình học trò thơ mộng và trong sáng. Chỉ có sáu bài nên sách rất ngắn (110 trang). Đọc một mạch là xong nhưng không ấn tượng hoặc cảm động cho lắm. Chẳng có gì nổi bật cả.
Tập truyện ngắn dựa vào những tệ nạn trong xã hội Việt Nam hôm nay. Trong ngành giáo dục có vấn đề dạy thêm. Trong gia đình thì có vấn đề sinh con đẻ cái. Trong tỉnh nghèo thì có vấn đề kém học, chém giết, rượu chè, và ma túy. Những mẫu chuyện tuy không mới mẻ nhưng thấm thía qua ngòi bút đơn giản và mạnh dạn của Nguyễn Trí. Đọc hay nhưng hơi não nề.
Sáng hôm nay ho như chó sủa. Thằng út cứ hỏi “Are you OK, daddy?” Thôi thì xin phép được làm việc ở nhà để không phiền đến những người bên cạnh. Hôm nay thứ Sáu lại mưa. Trời buồn tâm hồn cũng buồn. Đám nhỏ đi học hết nên cũng được một chút yên tỉnh. Giờ chắc già rồi nên rất sợ ồn ào. Mà có con nhỏ làm sao tránh được.
Thế giới của tôi càng lúc càng thu hẹp lại. Chắc là càng già càng khó nên tôi không muốn làm phiền đến ai. Lánh mặt được thì cứ lánh. Năm trước mướn thành lính vô phụ công việc. Chổ làm không có văn phòng nên cho nó ké. Không ngờ chỉ vài tháng tôi đã không chịu nỗi nên cho nó về nhà làm luôn. Xếp lớn bắt nó phải vô văn phòng mỗi tuần một lần và cho nó cái phòng hội nghị lớn để nó ngồi. Mọi chuyện tưởng êm suôi thế mà nó giận tôi và nói rằng tôi tìm cớ đuổi nó ra khỏi văn phòng. Tôi phải giải thích rằng tôi không đuổi nhưng tôi cần làm việc riêng biệt để tập trung. Nó được một chổ riêng biệt còn phàn nàn gì nữa.
Giờ đây tránh được đám đông càng tốt. Có lẽ trông mấy thằng nhóc gần cả chục năm khiến tôi muốn trở lại với yên tĩnh. Nhất là mỗi lần đám nhỏ gây gỗ nhau rồi mất lòng đến người lớn. Tôi sợ những chuyện chạm tự ái lắm. Ba thằng con trông đã không xuể huống chi thêm con người khác. Tôi cũng rất sợ làm phiền đến người khác nên đâu dám vác theo ba thằng quậy làm om sòm nhà người ta. Thế thì ở nhà cho xong.
Ở nhà đôi lúc cũng gây xích mích với người trong nhà nữa. Tôi mà tiếp tục như thế chắc không ai dám qua lại người nhà cũng bỏ luôn. Như ông già bây giờ sống một mình trong một căn nhà. Cha nào con nấy. Phải chi tôi tin Chúa và giao hết mọi chuyện cho Chúa gánh dùm tôi để được nhẹ bản thân. Nhưng tôi không muốn làm phiền đến Chúa.
Tôi có một số họ hàng họ cầu nguyện Chúa trước khi ăn vậy là một ngày ít nhất ba lần. Cả triệu người tin Chúa đều làm như thế thì Chúa sao chịu nỗi. Một ngày ông phải giải quyết cả triệu lời xin. Như vậy làm sao ông không thấy phiền. Nên thôi tôi cũng không muốn ông phải lo cho tôi. Tôi còn tự lo cho bản thân được nên chưa cần đến Chúa.
Tôi thương Chúa nên không muốn Chúa bận tâm đến tôi. Còn những người nói lúc nào cũng tôn thờ Chúa lại lúc nào cũng làm phiền đến Chúa. Vậy thật sự họ có thương Chúa không hay chỉ cầu nguyện cho bản thân mình. Tôi cũng sợ nhất là những người cực kỳ tin Chúa vì họ không cho phép mình được suy nghĩ riêng. Cái gì cũng Chúa. Chúa không cho phá thai thì nhất định họ chống đối phá thai bất cứ trong trường hợp nào. Bị hiếp dâm, bị bệnh hoạn, bị loạn lưu cũng mặc kệ. Khi lớn lên ra đời đi học bị bắn chết cũng chỉ cần cầu nguyện cho qua. Nếu Chúa có linh nghiệm và nghe được những lời cầu nguyện ấy thì đâu có chết chóc nhiều đến vậy. Bao cao xu thì không cho dùng còn súng thì cho bắn thoải mái.
Không biết nói đến đâu rồi. Thôi không nói nữa. Nói cũng chẳng được gì. Mỗi người đều có niềm tin riêng và lý lẽ riêng của họ. Tôi nên làm những chuyện tôi cần làm. Không tranh cãi, không bon chen, không đụng chạm đến ai. Cho tôi xin hai chữ bình yên.
A collection of academic essays exploring the rhetorical, technological, and cultural roles of type and its letterforms. The subjects include Ames Hawkin’s hate relationship with Times New Roman, John Logie’s research on Amazon’s Bookerly for its Kindle, Philip Rice’s take on the new Google logo, and Garrett W. Nichols’s defense for Comic Sans. The chapter on Comic Sans was a challenge to read because the entire text is set in Comic Sans. It’s a struggling trying get through this book because the scholar style of writing is quite dry and boring.
Những ngày tết thế rồi cũng qua. Tối thứ năm mẹ vợ và gia đình anh vợ qua chơi nên tôi cũng xin nghỉ làm thứ Sáu. Tết ỏ đây chỉ có ăn, ngủ, và trông đám nhóc. Bảy thằng cháu trai tụ họp chung một nhà nên nó náo nhiệt còn hơn nhà giữ trẻ. Vui chơi, chạy nhảy, la hét, tranh cãi đều có. Cũng may là chưa đánh nhau hay khóc lóc ầm ĩ. Thấy tụi nó bắt đầu gây gổ tôi quăng cho mỗi thằng một cái iPad là êm chuyện. Khỏi phải mích lòng người lớn. Tôi sợ phiền lắm.
Nhờ Facebook Messenger nên tôi có dịp gọi video chúc tết những người thân và bạn bè bên Việt Nam. Những ngày tết Việt trên xứ người được như thế cũng vui rồi. Mong rằng năm con chó sẽ đem lại những chuỗi ngày êm ấm và tốt đẹp.
Google has succeeded where Genghis Khan, communism and Esperanto all failed: It dominates the globe. Though estimates vary by region, the company now accounts for an estimated 87 percent of online searches worldwide. It processes trillions of queries each year, which works out to at least 5.5 billion a day, 63,000 a second. So odds are good that sometime in the last week, or last hour, or last 10 minutes, you’ve used Google to answer a nagging question or to look up a minor fact, and barely paused to consider how near-magical it is that almost any bit of knowledge can be delivered to you faster than you can type the request.
Duhigg points on ways Google uses its dominant power to kill its competitors. I wonder how long this article will stay in Google search.
Không xem bất cứ tin tức bất cứ gì về đương kim tổng thống Mỹ. Không đọc những gì ông tweet. Không quan tâm gì đến chính trị Mỹ hiện giờ. Nước Mỹ đã bị chia rẽ ra quá nhiều. Những nhà cầm quyền vì lợi ít cá nhân và đồng tiền đã bán đi lương tâm và đạo lý làm người của mình. Thật không xứng đáng chút nào cả.
Càng để ý đến càng thêm tức giận. Nền tảng dân chủ của nước Mỹ đang bị đe dọa và làm nhục. Thế mà những người có trách nhiệm với chính quyền không dám đứng lên để bảo vệ nó. Để một thằng già với đầu óc hẹp hòi và tính tình của một đứa trẻ ba tuổi phá hoại tanh bành. Thật tội nghiệp cho đất nước Mỹ.
Tôi vẫn tin rằng chế độ dân chủ của Mỹ sẽ bền vững tuy nó đang trong tình trạng khủng hoảng. Chỉ còn chín thắng nữa chúng ta sẽ thấy được số mệnh của nước Mỹ. Tôi sẽ đợi. Đợi chờ đất nước Mỹ được giải thoát. Còn giờ đây tôi chỉ bị lờ đi và thu nhỏ lại thế giới riêng của mình. Trong chính trị tôi đã bớt căng thẳng nhiều vì thật ra tôi cũng chẳng làm được gì. Tôi còn một gia đình bé nhỏ để lo lắng. Chuyện chính trị tôi coi như kẻ ngu si hưởng để thái bình.
Tập truyện ngắn mộc mạc viết với tâm trạng ngộ độc màu xanh (blue). Cách viết của tác giả tuy nhẹ nhàng nhưng không lôi cuốn. Đọc đến Cụ Hồ là chán rồi.
Làm nhục công cộng trên mạng là một trong những tai hại lớn trên thế giới. Nếu nhẹ thì khiến nạn nhân xấu hổ trong xã hội. Còn nặng sẽ đưa đến tự sát. Với Thiện, Ác và smartphone, Đặng Hoàng Giang nêu ra những thí dụ làm nhục tập thể từ thế kỷ trước và trầm trọng hơn khi ai cũng có smartphone. Chỉ trong cộng đồng người Việt, tác giả ghi lại những câu nói ác độc của những kẻ vô danh đã làm tổn thương đến nạn nhân. Trong phần sau của sách, tác giả đưa ra những cách thức để giúp đỡ chúng ta cách đối xử với nhau qua mạng. Đề tài tuy hữu ích nhưng tác giả cứ lập đi lập lại khiến người đọc bị đuối. Theo tôi, biện pháp đơn giản là bình luận trên mạng như bình luận ngoài đời. Những gì không nói được ngoài đời thì đừng nói trên mạng. Không muốn phiền muộn thì đừng tham gia vào chuyện của người khác và quăng cái smartphone đi cho rồi.
More mass shooting, more children died, more thoughts and prayers, yet nothing has been done. How can one of the most children-loving nations in the world has failed to protect our own kids from horrific dead? From college students to high schoolers to kindergartners, we watched them murdered again and again and we have done nothing.
We protect our children from falling. We protect our children from bullying. We protect our children from domestic violence. We protect our children from sexual abuse. And yet, we have not protect them from getting shot right on school ground where are they supposed to be safe and sound.
If the children are our future, we have failed them repeatedly. We robbed their future by cutting their life short. At this point, if nothing can change our mind on gun law, I don’t know what else will motivate us to do something. More American children will die if all we can do is offering thoughts and prayers.
Shame on America for choosing politics over people and guns over lives. How is it possible that one of the richest and most advanced countries in the world failed to protect its own innocent children? What the fuck is wrong with America? We are not the do-nothing nation. We can do something about this. Not next election cycle, not next year, not next month, and not tomorrow. Now’s the time.