Full Disclosure

Stormy Daniels:

He knows he has an unusual penis. It has a huge mushroom head. Like a toadstool… I lay there, annoyed that I was getting fucked by a guy with Yeti pubes and a dick like the mushroom character in Mario Kart… It may have been the least impressive sex I’d ever had, but clearly, he didn’t share that opinion.

I think I am going to read this book.

Sarah Soulless Sanders

Paige Williams writes in the New Yorker:

A press secretary who had an abiding respect for First Amendment freedoms likely would have resigned once it became clear that Trump intended to steamroll his way through the Constitution. But Sanders stayed, even after Trump praised Vladimir Putin and condemned his own federal intelligence agencies; even after he publicly considered handing over Michael McFaul, the former U.S. Ambassador to Russia, to Putin’s regime for “interviewing”; even after Trump announced his intention to revoke the security clearances of former national-security officials who had criticized his leadership; and even after Trump joked at a rally that Greg Gianforte, the Montana representative who body-slammed a reporter, had “fought—in more ways than one—for your state.” The Arkansas Times, an alt-weekly, recently declared, “If the Huckster spawn had a soul, she’s sold it.”

Nothing new really.

Thank You, Dr. Blasey Ford

It takes tremendous pains and risks for a woman to speak out against a powerful man. Professor Christine Blasey Ford had done what she has to do for our country. I have nothing but deepest respect for her heroic action. She could have stayed silence on the attempted rape many years ago, but her conscience and her love for this country had forced her to come forward.

She has done her part to save the highest court in the land. It is now the Republicans’ turn to do their part. It is up to them to put their country before their party and get the alleged rapest off the nomination. If they fuck this up. It will be their shame forever. Then again, I would not count on these spineless fuckers to do the right thing. They have zero decency left in them.

Thiếu ngủ trầm trọng

Cuối tuần vừa rồi lúc nào tôi cũng buồn ngủ. Sáng mở mắt không nổi nên chỉ muốn nằm. Trưa buồn ngủ quá nên đi ngủ. Thế mà tối chín giờ tôi không còn chống cự nỗi. Những ngày cuối tuần không làm gì được nhiều chuyên nhà ngoài việc lao chùi bụi cửa sổ, quạt điện, và hút bụi thảm. Đúng là tôi quá lười. Chỉ muốn ngủ, đưa con đi chơi, và phí tiền ăn tiệm.

Hôm thứ Sáu tôi nghỉ làm để tham dự hội nghị chuyên đề chiến tranh Việt Nam. Trong đó có một số giáo viên người Mỹ nhưng phần đông là người Việt. Chương trình tổ chức khá hỗn độn. Những người Việt trong ban tổ chức ngắt lời những giáo viên nhất là khi họ trả lời những câu hỏi của khán giả. Thà ít câu hỏi lại để dành thời giờ cho các giáo viên giải thích còn hơn đang nói phải bắt ngưng.

Dỉ nhiên là hội nghị này không có tiếng nói của miền Bắc nên khi một giáo viên người Mỹ đại diện cho phía Bắc bị những người Việt miền Nam tấn công. Câu trả lời của ông giáo sư người Mỹ dựa vào những nghiên cứu ông có về Cộng Sản chứ không phải là ý kiến cá nhân của ông. Thế mà một người giáo viên Việt đảm nghiệm phần chủ tịch (chairperson) của hội nghị đã lên tiếng rằng rằng ông đã bị “xúc phạm sâu” (deeply offended) bởi lời phát biểu đó của ông giáo sư Mỹ. Cũng may rằng có một người Mỹ khác trong ban tổ chức đã đứng ra xin lỗi.

Tôi có cảm nhận rằng cộng động hải ngoại vẫn chỉ đứng theo một bên khi nói về sự đau thuơng của chiến tranh. Những người Mỹ họ có cái nhìn cân đối hơn. Chẳng hạn như trong một bài thuyết trình, một người giáo viên Mỹ cho rằng cái thua là của Quốc hội Mỹ chứ không phải của những người Việt. Và ông đã đưa ra những lý do đem đến sự thất bại. Tôi muốn biết sự thật của chiến tranh chứ không phải một bên. Tuy nhiên tôi vẫn học đôi điều trong ngày hội nghị ấy. Rất cám ơn ban tổ chức. Hy vọng năm sau sẽ có nữa.

Tối thứ Sáu cả gia đình đi tham dự tiệc về hội nghị. Chiều đó số đông là người Việt. Đám nhỏ lên biểu diển võ thuật cũng khác hay. Thứ Bảy thì không làm gì nhiều cả chỉ đau đầu và buồn ngủ thôi và Chủ Nhật cũng thế. Tôi mới phát hiên rằng vì ba ngày cuối tuần tôi không uống cà phê. Ngày thường đến chỗ làm mỗi một ngày tôi uống lai rai sáu shots expresso. Sáng chơi shots. Trưa ăn cơm xong hai shots. Trước khi ra về làm thêm hai shots nữa. Tối đến tôi thức đến 12 hoặc 1 giờ rồi sáng dậy sớm đi làm tiếp. Cuối tuần ở nhà không có expresso miễn phí nên buồn ngủ la liệt. Chắc phải bớt expresso lại chừng 2 shots một ngày thôi và đi ngủ sớm để giữ gìn sức khoẻ.

Được ngủ nhiều đầu óc bớt căng thẳng và nhẹ nhàng hơn. Tôi muốn tập trung vào những công việc tốt nhiều hơn xấu. Sẽ viết lại những gì vui vẻ hơn là bực bội. Vì những niềm vui thất khó và quý hơn những chuyện làm mình bực tức. Tôi thật sự muốn lánh xa những gì khiến tôi tức giận và tập trung đến những gì tốt đẹp đang có trong tay. Tôi sẽ chia sẽ những gì mấy đứa con làm tôi vui hơn là những gì nó khiến tôi nổi điên. Vì khi chúng nó ngoan, chúng nó dễ thương vô cùng.

Nguyễn Quốc Vương: Mùi của cố hương

Con người càng đi xa càng nhớ về quê nhà và nhất là những ký ức của tuổi thơ. Chuyến đi du học ở Nhật đã khiến Nguyễn Quốc Vương nhớ lại những kỉ niệm ấu thơ của mình. Từng mùi hương, từng cánh hoa, từng cơn mưa, và từng trò chơi của những ngày ở thôn quê đã in đậm vào con tim và đầu óc của tác giả. Với lối viết văn mộc mạc, nhẹ nhàng, và đầy cảm xúc, Nguyễn Quốc Vương khiến tôi nhớ đến tuổi thơ thật đẹp của mình. Chẳng hạn như những lúc xem phim, Nguyễn Quốc Vương tả:

Hồi đó phim Tây du ký có sức hấp dẫn kinh khủng lắm. Bỏ cả ăn và no đòn cũng vì xem tivi. Hai làng mới có một, hai cái tivi đen trắng chạy bình ác quy. Dân làng cả già lẫn trẻ ngồi xem kín cả sân.

Nguyễn Quốc Vương viết đom đóm:

Một khi môi trường nước ô nhiễm, đom đóm sẽ không còn nữa.

Đom đóm quê tôi giờ dường như chỉ còn bay trong nỗi ngậm ngùi.

Và một câu Nguyễn Quốc Vương viết tôi rất thích:

Dường như có những thứ lúc đang trải nghiệm là đắng cay nhưng qua rồi lại trở thành những kỉ niệm.

Lê Đỗ Quỳnh Hương: Thương còn không hết…, ghét nhau chi!

Những bài tản văn mộc mạc viết về gia đình, hôn nhân, tình yêu, cách đối xử tử tế với mọi người và với chính mình. Trước khi đọc sách, tôi không biết tác giả là ai nhưng thấy cô đề cập đến truyền hình mới biết cô không phải là nhà văn mà là người hướng dẩn chương trình. Bài viết dựa theo cảm nhận riêng của cô và những thư từ người xem gửi. Gần đây tâm trạng của tôi không được bình thản cho lắm nên những bài viết, nhất là về hôn nhân, đem lại cho tôi giây phút nhẹ nhàng hơn. Tuy không sau lắng nhưng đủ để thấy cuộc đời này vẫn tốt đẹp và Quỳnh Hương nhắc nhở chúng ta rằng Thương còn không hết…, ghét nhau chi!.

On Reading

When I was a kid, I hated reading. Although I could read, I did see the point of looking at words. No one explained to me the benefits of reading. In retrospect, I wish my parents had forced me to read. Then again, I have never seen my mom pick up a book to read. For me, I had other priorities like billiards, video games, Chinese TV series, and hanging out with other kids in the neighborhood. Reading was not something we did.

When we moved in the States, my distaste for reading escalated as I struggled to learn English. Even though I was alone most of the time and bored out of my mind, I could not read because I did not understand the words. I fell asleep every time I picked up a book to read. I got frustrated and gave up. I went through high school and college ashamed of myself because I was performing poorly in any class that required reading. After my freshman year in college, I did not even bother to buy textbooks because I knew I was not even going to crack them open. My strategy was that if I never missed any class, I could not fail. If I could score at least a D on all my tests, I could walk away with a C. For most of my core courses such as English, religion, philosophy, biology, I was happy with a C. I had to withdraw a history and a literature course because I was failing so bad.

I hated college and almost dropped out, but then I discovered design. I was attracted to design because I did not have to deal with reading. I could work on my computer and push pixels all day long. I was interested in the visual more than text. I named my blog Visual Gui for that reason. Ironically, design brought me back to reading. In order to learn new technology such as Flash, HTML, CSS, and Photoshop, I had to read. Fortunately those instructional books were straightforward, easy to understand, and complemented with illustrations.

My reading began to pick up when I launched this blog. To find new content, I needed to read. The more I read, the more I was fascinated with what I had learned through reading. Now, despite my busy schedule, I read every free second I have. I started to carry a book with me everywhere I went. I would wake up early and stay up late to read. It took me more than twenty years to finally see the point of reading. I wish I had started early. It is one of my regrets in life. I blame no one, but myself for it and I do not want to make that mistake again with my kids. One of my goals as a father is to encourage my kids to read. Once they learn how to read, it is up them to continue or not.

When Đạo started kindergarten, we went through the Let’s Read book each night. Within a few months, he could read. When he was in first grade, he could read all by himself. I am so happy to have instilled in him the value of reading. Our bonding time are when we both laying in bed reading. We read our own book, but I have I use one hand to rub his back. I even started to teach him to read Vietnamese, but I had to put that aside to focus on Đán.

In contrast to my success with Đạo, I am failing miserably with Đán. We also started Let’s Read last year when Đán was in kindergarten, but he struggled to sound out the letters. Even now he has trouble with simple three-letter words. I am not sure if he is not paying attention or has some reading issues, but he kept getting a certain word wrong even though the same word is repeated again and again throughout a book. I got frustrated, but I do not want to push him to read. I brought up my concern with his kindergarten teacher and she told me to give him time. It’s a year now and he shows no improvement.

I understand that each kid develops differently. I am not comparing him to his brother, cousin, or classmates. He is a bright kid. He excels at everything, particularly gaming, except or reading. I wonder if he has some kind of reading issue. I brought it up to his first grade teachers again and they are in the process of evaluating him. I am hoping to hear back from them in the next few weeks. If he has reading disability, I rather find out sooner than later so we could get him some help. I don’t know when kids supposed to know how to read, but if my kid is struggling with it, I want to do something about it. Maybe reading is not for him, but I don’t want him to miss out like I did.

Duct Cleaning with F.H. Furr

The last duct cleaning was done when we first moved into our house, which was 10 years ago. Today, we have another duct cleaning service by F.H. Furr. Its inspector recommended the service and we figured we might as well do it before the new baby come out.

Service cost: $455

Following Directions

Just the first week back to school, Đán already received a warning. One of his teachers wrote:

Hello Truong Family,

I’m happy to have Dan in my class. I want Dan to be successful in first grade.

I have noticed that Dan needs many reminders to follow directions. Many times he is distracted and talking with others or simply not listening to my directions. Dan is also having difficulty following directions while walking in a red zone (quietly walking in the hallway).

I have given him reminders about following the rules.

Please speak to him about listening and following the rules in first grade. Please let me know if you have any questions.

We look forward to next week and hopefully see that Dan has turned his behavior around!

Thank you.

The boys, Đán in particular, have been ignoring our instructions and they irritates the heck out of me. For instance, when I asked him to stop bothering his brothers, he did it even more.

What drives me crazy is the constant playing, running, and screaming between Đạo and Đán. They have no concept of appropriate time and place. They played all the time and continued to do so even when we asked them to stop.

Last night my wife was not in good mood. Xuân was crying and she was trying to get him to sleep. She asked the boys to brush their teeth. They played around in the bathroom. She told them to stop and to be quiet so Xuân could sleep. I was downstairs doing the dishes. A couple of minutes later, I heard loud screaming and jumping. I knew they were going to get it. She came out and punished them.

It is so infuriating when they ignored our requests. When I asked them to put the toys away, wash their hands, and eat dinner. They just went on and played as though they did not hear me. A couple minutes later I repeated and still no response. Repeated for the third time and nothing happened.

I am not impatience, but I have limitations. They always push it to my limits.

Tâm sự mỗi ngày

Mỗi ngày tôi muốn viết ít nhất 300 chữ mà không cần nghĩ suy. Chỉ gõ đến chừng nào đủ 300 hoặc hơn mới ngừng. Nói thì dễ nhưng làm chắc khó lắm. Thử nhé.

Hôm nay ngày 11 tháng 9, lại là một ngày kỷ niệm khó quen nhất ở nước Mỹ. Mới đó mà đã 17 năm. 17 năm là một thời gian dài nhưng không làm sao quên được cái thảm hoạ đó. Xin được vài phút để tưởng nhớ đến những người đã tử trận ngày hôm đó.

Lúc đó tôi chẳng để ý gì đến chính trị và những chuyện khủng bố. Tôi chỉ thu hẹp thới giới của tôi lại và sống với những gì tôi quan tâm như thiết kế trang web, nhạc, gia đình, và gái. Giờ thì đã khác. Thiết kế bây giờ để kiếm sống chứ không còn là niềm đam mê nữa. Nhạc chỉ để nghe chứ không để ý đến. Có vợ rồi gái cũng dẹp luôn. Còn chính trị đã khiến tôi khá nhứt óc một thời gian. Bây giờ tôi cũng bớt đi về những phần tin tức. Có theo giõi nhiều cũng chẳng làm được gì. Tôi đã không còn tức giận khi nghe con đười ươi cam phát ngôn bậy bạ nữa.

Hôm qua đọc đâu đó thấy có một người mẹ cũng khá nổi tiếng chia sẽ bà đã đập bể hai cái iPads vì hai thằng con mải mê game Fortnite. Vậy mà vẫn bị thiên hạ trách móc tại sau không biết hạng chế chúng nó để rồi đập bỏ những thứ mà người nghèo không có tiền mua. Theo tôi thì không có tiền mua càng tốt khỏi phải hại con cái.

Đam mê thì ai không bị đam mê nhưng dường như tụi nhỏ bây giờ chẳng biết cảm giác hối hận hoặc khó chịu. Được chơi là nó chơi cho thả ga. Ngày xưa tôi cũng mê xem phim Tàu lắm nhưng khi bài vở bị điểm thấp thì hối hận vô. Mẹ mình làm cực khổ nuôi mình đi học ngược lại thì mình không đáp ứng lại được tình thương của mẹ.

Có lúc mẹ đi buông đường thùng bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Đằng sau chở thùng đường. Đằng trước chở tôi. Ngày nào cũng đạp xe mấy chục cây số giũa trời nắng để mua một thùng đường về bán lẻ. Có lúc bị bắt và tịch thu thế là hai má con về tay không. Những chuổi ngày đó làm sao tôi quên được tuy lúc đó tôi chỉ bảy hoặc tám tuổi.

Bây giờ tụi nhỏ không thấy cha mẹ nó làm cực khổ nên chúng nó cũng không biết được cái cảm giác tội lỗi (guilty). Cũng có lẽ tôi là đứa trẻ hay quan sát và hay bị nhạy cảm nên tôi thường để ý rồi để trong lòng nên khi thấy mẹ phải lăn lộn với cuộc sống tôi xót xa vô cùng. Mỗi lần sài tiền của mẹ tôi cũng bùi ngùi lắm. Tuy mẹ ít cản trở nhưng tôi không đòi hỏi nhừng món đồ chơi đắt tiền. Nên giờ đây tôi cũng ít chiều chuộng tụi nhỏ tuy rằng tôi có thể mua được.

Tôi muốn nhớ lại ngày xưa mẹ đã làm gì mà khiến tôi trở thành như thế nhưng ngẫm nghĩ ra dường như mẹ chẳng làm gì cả ngoài việc để tôi tự do đầu làng cuối phố những lúc mẹ bận rộn công việc. Chẳng lẽ tôi đã quá lo lắng cho con mình không để nó được tự lo cho bản thân của nó?

Không biết những người cha đi làm xa lâu lâu mới về nghĩ sao nhưng chỉ vắng chúng nó một ngày tôi nhớ ghê lắm. Cũng may là tôi không rơi vào trường hợp đi làm xa. Ngày xưa ba tôi đi làm xa gần cả tháng mời về một hai ngày rồi đi tiếp nên dường như hình bóng của ông đã không để lại cho tôi được nhiều. Khi ba nói lời chia tay lần cuối cùng khi ba về lại Việt Nam tôi cũng chẳng có cảm giác lưu luyến gì cả. Và thế là hai cha con tôi đã cách xa nhau mấy chục năm. Những ngày chúng tôi ở bên nhau thật ngắn ngủi so với những chuỗi ngày không có bên nhau.

Cuộc đời là thế. Hoàn cảnh trong cuộc sống đã đẩy đưa ta đến những cảnh xa lìa nhau. Tôi cũng hối hận và xót xa vô cùng khi mình không được ở bên cạnh cha mẹ. Nhưng giờ tôi còn phải có trách nhiệm với con cái. Làm sao bây giờ? Tôi cũng chẳng biết phải xử lý sau.

Contact