Nguyễn Ngọc Thạch: Một giọt đàn bà

Tôi chưa từng đọc tập truyện ngắn nào viết về đĩ nhiều như Một giọt đàn bà của Nguyễn Ngọc Thạch. Từ kiếp đĩ đến đĩ yêu nghề đến đĩ còn trinh đến đĩ hạnh phúc đến mắt đĩ đến xóm đĩ, tác giả nói lên những khía cạnh khác nhau về việc làm đĩ. Những cảm xúc xót xa, đớn đau, mạnh mẽ, tốt xấu, và xung sướng cho kẻ mua vui đọng lại trên từng câu văn của tác giả. Đàn bà của Thạch thảm thương quá. Đọc cũng hay nhưng không nỡ đọc lại.

Netflix Comedy Specials

I have never been a fan of Mike Epps’s comic style. He’s too much clowning for me. Nevertheless, I gave Only One Mike shot and still didn’t like it. His materials are crude (too much on sex) and all over the place. The only subject matter that stood out was when he revealed that he was picked up and placed in special education.

The heavily pregnant Colleen Ballinger transformed into her Miranda Sings character. She combines dancing, singing, and social-media advising into her standup special: Miranda Sings Live…Your Welcome. The show is filled with screaming kids and their parents. I am not sure if they got the Comic Sans joke.

I have not heard of Katherine Ryan before, but her Glitter Room becomes my latest favorite. She is a feminist and she isn’t shy away from it. She trashed men a lot, but you simply can’t be mad at her. Her materials are thoughtful and funny. She takes on Celine Dion, R. Kelly, and Bill Cosby. The little history about Alexander Hamilton is quite good. I love this one.

Getting Old

Last week, I got a migraine everyday after work. My blood pressure has been on the range of stage-one hypertension. Lacking of sleep has taken a toll on my health. Even though I have read Matthew Walker’s Why We Sleep and understood the consequences of not getting enough sleep, I ignored the warning signs.

I am getting older now and still responsible for my family, I need to make better choice of my life. I am weaning off coffee and cutting down on alcohol. I am heading to bed before 10 pm with my kids and not waking up after they had slept. I am also leaving my phone far away from my bed. I am deactivating Facebook once again and spending less time on social media and reading on screen. I also cutting back on reading books at night, and only read in the morning. I will blog less as well.

I will also miss doing side projects at night. I am not young anymore. Staying up late is going to kill me in a painful way. I do not want that. I need to learn to live slower (in my own head). Getting old is tough when you’re not taking good care of yourself.

Mệt

Trời nóng nực. Thiếu ngủ. Nhiều chuyện đắng đo. Sau những ngày vacation là nhừng ngày stress. Nhà cửa bề bộn. Con cái ồn ào. Cuộc sống như bị quây cuồng. Chẳng có giây phút thoải mái.

Trong tuần sau giờ làm việc đầu đau như sắp vỡ. Thứ Sáu nghỉ làm để nghỉ ngơi nhưng đóng cây trước nhà thấy chướng mắt quá nên thuê xe đi quăng. Cũng may có vợ phụ giúp nên hoàn tất tốt đẹp.

Hôm nay trời vẫn nóng như điên cũng may là sáng cũng đã cắt xong cỏ. Có nhà có nhiều chuyện phải lo. Tôi cũng bị stress luôn. Phải chi dư dả tiền bạc mướn người làm hết cho khỏe. Tuy nhiên tôi cũng rất may mắn với số tiền lương của mình và không nên trèo cao.

Nếu như vứt bỏ được những tánh tình xấu xa của tôi thì tôi sống nhẹ nhàng hơn nhiều. Đã cố gắng lắm và vẫn tiếp tục phấn đấu. Tôi ghét sự ít kỹ và hẹp hòi của chính mình và tôi cũng tự nhận được như thế nhưng tôi không thay đổi được. Tôi chơi sòng phẳng. Có qua có lại. Ai rộng rãi với tôi thì tôi rộng rãi lại. Ai hẹp hòi với tôi thì tôi cũng thế. Tôi muốn thay đổi rằng dù người ta bần tiện với mình, mình cũng rộng rãi lại như tôi chưa làm được. Vì tôi cũng chỉ là con người chứ chưa thành thần thánh.

Ocean Vương: On Earth We’re Briefly Gorgeous

Ocean Vương’s devastating debut novel begins with Little Dog (Chó Con, a common nickname in Vietnamese) writing a long letter to his illiterate mother. In concise writing (242 pages of unwasted space) and lyrical language (drawing from his poetic skills), Little Dog recounts the heartbreaking stories of living with his loving-yet-abusing mother and schizophrenic grandmother, reveals the painful incident of being bullied as an immigration kid who spoke no English, and confesses his sexual preference in juicy details. As I was reading, I had marked a dozen of sticky notes in the pages. I would love to quote all of them, but one in particular, in which Little Dog writes about his mother’s past, stood out to me (p31–32):

As a girl, you watched, from a banana grove, your schoolhouse collapse after an American napalm raid. At five, you never stepped into a classroom again. Our mother tongue, then, is no mother at all—but an orphan. Our Vietnamese a time capsule, a mark of where your education ended, ashed. Ma, to speak in our mother tongue is to speak only partially in Vietnamese, but entirely in war.

That night I promised myself I’d never be wordless when you needed me to speak for you. So began my career as our family’s official interpreter. From then on, I would fill in our blanks, our silences, stutters, whenever I could. I code switched. I took off our language and wore my English, like a mask, so that others would see my face, and therefore yours.

It’s a beautiful, painful, and lustful read. Even as a straight man, I find the gay sex scenes to be damn erotic. Now, that is some fucking good writing. My only pet peeve is the mixed use of Vietnamese diacritics. For proper noun, such as Go Cong or My Tho, the author left out diacritical marks. For regular words including phở and bà ngoại, the author included diacritical marks. My suggestion is to add diacritics for all Vietnamese text.

Học tiếng Việt

Tối qua tôi đưa Đạo và Đán đến lớp hè tiếng Việt. Sẵn dịp tôi tham dự buổi họp phụ huynh. Tôi cảm kích sự tận tình của thầy cô và nhân viên đã không ngần ngại dành thời gian quý báu thay gì đi nghỉ hè để dạy dỗ cho con cháu chúng ta. Họ yêu tiếng Việt. Đáng tiếc rằng họ chỉ yêu tiếng Việt trước năm 1975 vì họ cho biết rằng trường có sưu tầm sách tiếng Việt nhưng chỉ những sách xuất bản trước năm 1975.

Ngôn ngữ Việt ít hay nhiều cũng thay đổi theo thời gian. Nếu chỉ đọc sách trước 1975 thì con cháu chúng ta bỏ đi hết 44 năm phát triển của tiếng Việt. Theo tôi đó chỉ là sự cố chấp. Sách thì sách. Sách nào cũng có giá trị. Nếu không chấp nhận sách về chế độ sau này thì đừng sưu tập loại sách có tính chất chính trị. Còn văn hoá và văn học đọc cũng bổ ích thôi không có hại gì.

Họp xong tôi cảm thấy hơi thất vọng nhưng dù sao đi nữa tụi nhỏ học được căn bản tiếng Việt là tôi mừng rồi. Tiếng Việt cũ hay mới không thành vấn đề. Sau này nếu chúng nó có hứng thú sẽ trao dồi thêm sách vở nào cũng được.

David Berlow on Variable Fonts

David Berlow writes for TypeNetwork:

The web has changed the typographer’s role. Typographers no longer decide on typefaces, font sizes, line lengths, line spacing, or margins; they make suggestions via marks and instructions so that text can make those choices for itself, responding to the context of an unknown reader’s environment.

The entire mini web book is worth a read.

Những ngày nghỉ hè

Một tuần nghỉ mát nhanh chóng trôi qua. Chúng tôi chẳng làm gì nhiều. Sáng thức dậy ăn điểm tâm rồi ra boardwalk đạp xe. Cho tụi nhỏ chơi playground và claw machines. Trở lại nhà trọ ăn trưa nghỉ ngơi. Trong lúc tụi nhỏ ngủ trưa tôi dành thời gian đọc sách. Đến ba hoặc bốn giờ trưa chúng tôi kéo nhau ra biển. Tụi nhỏ mê biển lắm nên chơi đến sáu hoặc bảy giờ về ăn tối. Sau đó chúng tôi lại đi dạo boardwalk và chơi games. Sau đó thì đám nhóc lăn ra ngủ. Tôi vẫn thức đọc sách hoặc thiết kế lại trang blog cho đến khuya.

Lần này chúng tôi giao hẹn là không được đem theo iPads. Bốn thằng con chúng tôi cùng hai thằng con chị vợ chơi với nhau dĩ nhiên là có cãi cọ nhưng người lớn cũng dè dặt nên không mất lòng. Thế là tốt lắm rồi. Tôi ngại việc cha mẹ bênh vực con cái của mình lắm. Tôi cố gắng để giữ vị trí công bình chứ không thiên vị con mình.

Chỉ bấy nhiêu thôi mà thời gian trôi qua thật nhanh. Ngày mai phải trở lại với công việc làm. Thôi tạm dừng bút ở đây vì tôi quá buồn ngủ.

Push & Pee

Dad: Why did you kick Xuân?
Đạo: I didn’t kick him. I just pushed him with my foot.

I made up a peeing competition to make it easy for Xuân to go pee pee.

Xuân: I win again.
Dad: You’ve always won. Can I win this time?
Xuân: Sure… We both win.

David W. Blight: Frederick Douglass

Just finished reading David Blight’s 764-page biography of Frederick Doughlass. There is so much to unpack about one of American’s towering political figures. Douglass learned to read as a young slave. He used his words to fight to end slavery. His push-and-pull relationship with Abraham Lincoln was intriguing. If you want to learn about one of the greatest orators of American history, this comprehensive biography is for you. It’s long, but your patience will be rewarded.

Contact