Jerry Seinfeld: 23 Hours To Kill

Seinfeld’s latest Netflix special was passible. His materials were decent even when he joked about Porta Potties. He was definitely entertaining, but he was not killing it. His voice was hair-raising when he took it up a notch. His body gesture was goofy at times. I didn’t feel this special much.

Ngày của mẹ

Năm nay ngày của mẹ nhưng con không thể về bên cạnh mẹ. Mong mẹ thứ tha. Con hứa sau vụ coronavirus này chúng con sẽ về thăm mẹ.

Lâu rồi không gặp mặt nhau con nhớ mẹ lắm. Dường như thời gian xa cách tình cảm của mẹ đối với con có chút nhạt phai. Dĩ nhiên mẹ lúc nào cũng thương yêu con cái nhưng địa vị của con đã không còn như xưa. Có lẽ con đã trưởng thành nên mẹ không còn bận tâm như xưa. Có lẽ cuộc sống của con ổn định nên mẹ yên tâm. Có lẽ con bận bịu với con cái nên mẹ không muốn con phải thêm lo lắng cho mẹ. Đáng lý ra con phải là người lo lắng cho mẹ nhưng thật hổ thẹn con không thực hiện được. Mong mẹ hiểu và tha thứ.

Trong thâm tâm con mẹ lúc nào cũng quan trọng và lớn lao. Hình bóng của mẹ vẫn trọn vẹn không bao giờ thay đổi. Con biết rằng chỉ nói và suy nghĩ cũng không thể nào bằng được hành động nhưng ít nhất viết ra những tâm sự của mình con cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Có lần con ngỏ ý muốn mẹ về ở gần chúng con, mẹ đã nói một câu khiến con đau đớn vô cùng. Có lẽ cả cuộc đời này con sẽ không bao giờ quên. Con suy nghĩ mãi vì sao mẹ nói như thế. Chẳng lẽ mẹ cố ý nói như thế để con khỏi ái nấy phải về việc phải lo lắng cho mẹ. Chẳng lẽ mẹ muốn con được yên tâm để tập trung lo lắng cho gia đình của con.

Con hâm mộ chị Thơm và đội ơn chị rất nhiều vì chị luôn sát cánh bên mẹ. Tuy gia đình riêng của chị bị đổ vỡ nhưng bù lại chị được mẹ chở che. Chữ tình không trọn nhưng trọn chữ hiếu.

Hôm nay ngày của mẹ đáng lẽ ra phải nói lên những lời vui tươi nhưng lại viết xuống tâm sự của con đã ấp ủ từ lâu. Con không viết lại trên Facebook nên chắc mẹ cũng không đọc được những gì con đang viết ở đây. Thôi thì dân dịp ngày của mẹ con xin chúc mẹ sức khỏe dồi dào. Con thương mẹ và luôn nhớ đến mẹ. Mẹ vẫn là tất cả trong cuộc đời của con. Happy Mother’s Day!

Serious Race Issue

I saw the clip of two white men (a father and a son) shot and killed a black kid jogging. The violence shook me to the core. Then I saw another clip of black kids kicking an elderly Asian woman in the face just for the fun of it also broke my heart. Both incidents were outrageous. An unarmed black kid didn’t deserve to die and a defenseless Asian woman didn’t deserve to get kicked in the face either. I am no way comparing a murderous incident to a dumb-yet-disturbing act—they need to be brought to justice—but I want to draw attention to both cases. America, we have a serious race issue that needs to be addressed. We need to stop all these hate crimes.

Coming to the White House

As the idiot trying to reopen America, he is welcoming the unexpected guest into the White House. One of his Oval Office valets tested positive. The press secretary of his ass-kisser tested positive. His daughter’s personal assistant also tested positive. The coronavirus is moving on him like a bitch. Let’s hope it won’t catch up to him. If it does, it won’t grab him by the pussy. It will go straight for his life. That would be a bad case.

Live and Let Not Die

Before the pandemic, I posted a blog post on Facebook arguing how the idiot has ruined America and our democracy. My cousin who is one of the idiot supporters asked me to prove what he has done to ruin our country. I gave her top five items off the top of my head and she refused to believe them. Seeing how his supporters, even my own family members, believe his lies more than facts, I have no hope for getting common sense into them. They will believe his lies no matter what.

As we are facing the crisis of the pandemic, the lying idiot believes in his own lies. Despite the fact that we are losing almost 3,000 lives each day, the idiot wants to reopen the country. When asked if more Americans will die as the result of reckless reopening, he replied, “It could very well be the case.” Knowing damn well that people could die, he still wants Americans to take the risk anyway. He also doesn’t want testing because he argued that, “In a way, by doing all this testing, we make ourselves look bad.” We rather look bad than die? Aren’t we looking bad already? We have the highest cases of COVID-19 and the highest number of deaths in the world. The entire world already knows how the idiot has mishandled the crisis.

As November is coming and the coronavirus is not leaving, he is terrified of losing his reelection. His only distraction is to hype up his own bullshit. Unfortunately, only him and his supporters buy his own bullshit, the coronavirus does not. He gambles with human lives for his own reelection. I don’t know about you, but I do not trust him when it comes to gambling. Look what happened to his casinos. I urge you to think about being his playing cards. You’re not only gambling with your own lives, but others as well. I wouldn’t take that chance for an unstable idiot.

Tản Viên: Chuyện tình kim chi

Chuyện tình hai trái tim Việt trên mảnh đất Hàn. Hoàng Anh và Kiều My sang Hàn Quốc du học thạc sĩ ngành Y. Chàng qua trước một khóa nên giúp đỡ nàng trong việc học, đưa nàng đi chơi, cùng thưởng thức những món ăn kim chi, rồi tình cảm nảy nở. Nguyên một sách chỉ có thể thôi. Tình cảm của họ hoàn hảo từ đầu đến cuối không một lần giận hờn, cũng không một lần cãi vã, cũng không một lần ghen tuông vì đâu có nhân vật thứ ba nào cản trở đâu. Tản Viên là Tiến sĩ Y học nên văn viết khô khan lại xen vào những từ ngữ Anh nên đọc hơi bị choáng. Ví dụ, “[Ở] Việt Nam họ làm kim chi cho người Việt nên phải giảm bớt cay đi và modify để phù hợp với khẩu vị.” Viết mẹ “thay đổi” cho rồi. Tiểu thuyết không thu hút cũng không hấp dẫn nên đọc cũng không hứng thú.

Nhớ gì nhất?

Hai tháng nay quanh quẩn trong nhà riết rồi cũng thấy quen. Dĩ nhiên là nhớ nhiều thứ lắm. Chẳng hạn như buổi trưa lái xe ra khu Eden tìm món ăn Việt hoặc đi trượt băng cùng mấy thằng con hoặc đi bộ ra Dunkin Donuts uống cà phê. Nhưng nhớ nhiều nhất vẫn là những thư viện công cộng.

Bao nhiêu sách Việt tôi mượn trước khi thư viện đóng cửa đọc đã gần hết. Tôi đang đọc quyển cuối. Còn sách tiếng Anh, tôi lôi hết những sách cũ đã mua mà chưa kịp đọc ra đọc. Sau đó chắc phải đọc lại sách đã đọc rồi.

Thật sự nhớ thư viện lắm. Mỗi ngày sau khi ăn trưa không biết đi đâu cho tiêu cơm, tôi lại đến thư viện đảo đi đảo lại những kệ sách mới được trưng bày nhưng rồi không mượn sách nào cả vì tôi còn một số sách đã mượn nhưng chưa đọc. Thỉnh thoảng gặp chào hỏi cô bạn lúc trước làm chung ở trường. Tuy không thân thiện nhưng lâu lâu cũng tâm sự vài ba câu. Cô vui vẻ, dễ thương, và nhiệt tình.

Tôi ước gì thư viện mở cửa lại nhưng chỉ cho phép lấy sách ở ngoài chứ không được vào bên trong. Bây giờ mượn sách qua mạng quá dễ dàng. Chỉ cần đến trả sách hoặc lấy sách thì cũng an toàn. Tuy thư viện vẫn cho mượn ebooks nhưng tôi chưa bao giờ dùng. Tôi vẫn thích đọc sách bằng giấy hơn làm sách bằng điện. Vả lại đọc sách bằng iPhone dễ bị phân tâm. Tôi có vài quyển sách trong phone mà đọc mấy năm rồi cũng chẳng xong quyển nào. Nhưng nếu tình hình vẫn còn kéo dài thì chắc phải thử đọc sách điện.

These Trying Times

I’ve lost count of how many days we have been on the lockdown. It has been way too long. Fortunately, I am even busier with work from home. After we launched a page to let faculty and staff leave messages for the Law School graduates, I am working on the online program for graduation. Under a normal circumstance, the program booklet for graduation is about 40 pages. We’re trimming it down and put it on our site this year. I am also designing an animated banner on our homepage. The banner will scroll through all the names of the graduates on graduation day. We wanted to make something extraordinary for the class of 2020.

Since the university is part Virginia, it is affected by the hiring freeze of state employees. Even part-time employees must be resubmitted for approval to continue to work. I had to provide a statement to justify my developer’s position. It was not difficult for me to write because his role is critical to the daily operations of the law school. As classes moved online and administrative offices transitioned to remote operations, he has worked closely with me to support the law school including admissions, career services, centers, communications, and library to provide technical solutions, online training, and website updates. I hope they will extend his position.

In the past few days, my heart ached when I read letters from my son’s daycare educators. They have been furloughed this month. One of the educators had taught Đạo, Đán, and (most recently) Xuân. The other one had been hired not so long ago, but she made a good impression on the kids. At the beginning of the school year, Xuân’s class had a tough time with the constant turnovers. Xuân used to cry at drop-off. He didn’t want to go to daycare. Then he got better when the two educators came on board. He liked coming to school and participating in class activities. As they were about to settle in, the pandemic hit. Now that I am working from home and trying to take care of the kids, I have a much deeper appreciation for what they do at the daycare everyday. I wrote back to each of them to thank them for what they have done for our kids and I hope that they will return once we’re back to normal.

Russell Peters: Deported

Peters is still killing it after all these years. His materials haven’t changed much even though he got fatter. He makes fun of his own Indian fatness in his Amazon Prime special filmed in Mumbai. His subjects range from sex, race, and self deprecation. His wordplay and improvisation help brought out interactions from the audience. The special is entertaining to watch.

Phạm Thu Hà: Sau những ngày mưa

Truyện được kể theo một cô gái trẻ tên Huyên. Gia đình Huyên tan rã khi em trai (nhỏ hơn cô mười một tuổi) bị cơn bão và sóng biển cuốn đi. Cô theo mẹ và người yêu của mẹ đi khắp nơi với đoàn tổ chức hội chợ. Giữa những thú vị đằng sau hội chợ của hiện tại và những kỷ niệm buồn đau trong quá khứ (nhất là về người em ruột đã qua đời), câu chuyện của Huyên về tình cảm gia đình rất xúc động. Tác giả Phạm Thu Hà chỉ mới ở tuổi 20 mà viết rất chín chắn. Với cách kể chuyện gọn gàn cùng những câu văn trôi chảy, truyện dài của Hà nhẹ nhàng đi vào lòng người và để lại những cảm xúc sâu lắng. Khuyến nghị nên đọc.

Contact