Vĩnh biệt Chí Tài

Cám ơn sự đống góp cả cuộc đời của anh cho nghệ thuật và âm nhạc Việt Nam. Anh đã đem lại tiếng cười cho những tâm hồn Việt sống trên đất hải ngoại suốt mấy mươi năm qua. Cầu mong cho anh được an nghỉ trong bình yên.

I Cried

I broke down and cried last night. I couldn’t hold back my tears. I am scared and hopeless. I don’t know what to do. Should I put my life in danger? I just can’t sit back and watch. I need to do something. Praying is not going to work.

My heart broke. My soul numbed. My head hurt. The clock is ticking. Every waking minute, I cannot think of anything else but the tragic outcome. I can’t believe this is happening. One carelessness yields terrifying consequences. The ones closest to you could kill you.

It’s too late for regret. All I can do now is counting down the days and hoping for the best. Preparing for the worst is more realistic. It’s going to take a miracle to make it through 2020.

Giang Hồng Ngọc: Mùa thu chết

Có những tình khúc nên giữ đúng ca từ của tác giả cho dù người hát là nam hay nữ. Như “Tình bơ vơ,” nhạc sĩ Lam Phương viết theo tâm sự và trải nghiệm của ông. Đáng tiếc khi Giang Hồng Ngọc hát bài này trong album Mùa thu chết, cô đã đổi “anh” và “em” như “Anh khóc cho đời viễn xứ / Về làm chi rồi anh lặng lẽ ra đi.” Chỉ qua sự thay đổi nhỏ nhoi này, cô đặt mình vào câu chuyện thay vì dùng tiếng hát của mình để kể lại câu chuyện của tác giả.

Bài này được hoà âm nhẹ nhàng với tiếng đàn dương cầm êm dịu và tiếng sax xót xa. Giọng Giang Hồng Ngọc truyền cảm và ấm áp nhưng cô đánh mất đi cái tâm trạng lận đận của một người đàn ông: “Anh khóc cho duyên hững hờ / Em chết trong mộng ngày thơ.” Người nhạc sĩ buồn cho số phận trớ trêu của mình chứ không khóc.

Những bài khác trong album gồm có “Mùa thu chết,” “Thu ca,” “Thu sầu,” “Đời đá vàng,” và liên khúc Ngô Thụy Miên được hoà âm theo phong cách thính phòng. Không đặc sắc nhưng đủ chất lượng.

The Thrills of Rollerblading

I started rollerblading during the lockdown as an alternative to ice skating. I was fearful at first, but now I enjoy it as much as ice skating. The two are different, but they complement each other. Whereas ice skating is about techniques, rollerblading is all about the thrills.

Skating down the ramps at skateparks has been exciting. I try to increase incrementally from lower to higher slopes. I am taking my time to make sure I am not breaking any bones. I am not as fearless as my nine-year-old son whose skills surpassed me. I am not competing with him, but I am inspired by him. He pushes me to overcome my fears.

These days, I try to put in at least an hour a day whenever the weather permits. The only problem is that when the weather is nice, the skateparks are also crowded. Some wear masks and some don’t. As a result, I find alternative places to rollerblade and bike trails are ideal. One of the advantages of rollerblading on a bike trail is that our family members who do not skate can join us.

For a while, I had no motivation to stay active. I ate more and drank more, but hardly moved. I felt tired, lazy, and depressed. I just wanted to read. Walking didn’t seem to do much. I got tired of jogging. I got bored of running on the treadmill. I was not into biking that much. Rollerblading and ice skating excite me and improve my health. I feel better even when work stresses me out. I also sleep better at night. I doubt that I have lost any weight, but I feel lighter. I don’t even drink much anymore—partly due to my gout—and I am not craving for it. I hope these recreational sports can keep me active. These are the only workouts I liked so far.

Book Collection: Fiction

  1. Agatha Arch Is Afraid of Everything, by Kristin Bair, is heartbreaking yet hilarious.
  2. The Art of Floating, by Kristin Bair O’Keeffe, is poignant, witty and unconventional.
  3. Dress Your Family in Corduroy and Denim, by David Sedaris, takes us into the eccentric stories of his family.
  4. Dust Child, by Nguyễn Phan Quế Mai who is a gifted writer with an ear for language and a heart for humanity. In her stories, she puts the suffering of her characters over the conflicts from all sides.
  5. The Mountains Sing, by Nguyễn Phan Quế Mai, is one of the most level-headed historical accounts of the Việt Nam Wars I have read in recent years.
  6. On Earth We’re Briefly Gorgeous, by Ocean Vương, is a beautiful, painful, and lustful read. Even as a straight man, I find the gay sex scenes to be damn erotic.
  7. The Sympathizer, by Việt Thanh Nguyễn, is a well-written novel and a well-deserved winner of the Pulitzer Prize.
  8. Thirsty, by Kristin Bair O’Keeffe, is a dramatic novel that taps into human emotion, brutalization, and compassion.
  9. Who Do You Love, by Jean Thompson, featured fifteen skillfully-crafted fictions ranging from shocking to reminiscing to disturbing to shattering to enlightening experiences.

First Ice Skating Lesson Down

This Wednesday I will complete my ice skating lessons for Adult 2 level. The class started out with 12 students. In the past few weeks, only me and two ladies were left. Our coach has been great. She gave more individual attention with only the three of us. She kept reminding me to look up. I looked down quite a bit and it is a hard habit to break.

In retrospect, what have I learned? I spent the last eight weeks mastering forward one-foot glides. My right foot was better than my left. Now I can glide across the length of the rink on either foot. I found skating on one foot to be crucial. It helped me balance better and more confidence. My favorite technique was forward slalom. It looks nice and is easy to do. I am still struggling with backward skating. Fortunately, for this level I only had to do backward swizzles. I need to pick up and practice more backward skating. I also learned 180 two-foot turns in place.

I am very satisfied with my ice skating lessons. It only took half an hour a week and another half an hour for practice. I needed more time to practice; therefore, I have been going to public sessions almost everyday with the kids for an hour and fifteen minutes.

Hitting the ice arena after a long, stressful day of work helped me relax and get me off my office chair. It also gave me some bonding time with my kids. Xuân, my five-year-old, has been enjoying ice skating. I tried to give him a bit of lessons, but I let him find his own rhythm for the most part. Đạo, my twelve-year-old, is very careful; therefore, he picked up techniques slowly. He is still working on his hockey stop, but he is a bit frustrated because he doesn’t think he is making any progress. Đán, my nine-year-old, is the best skater out of all of us. He excels because of his fearlessness. I demonstrated whatever I had learned in class and he would master it. For example, he now can complete a 180-turn and continue to skate backward. I still can only turn in place. I wanted him to take ice hockey lessons, but he refused. I also wanted him to wear his helmet and protective gears, but he only wears his helmet and not protective gears. Last week, he banged his knee against the wall. If he had his knee pads on, he wouldn’t be hurt so bad.

I invested in a pair of Bauer Supreme S29. Because I fit in a junior size, it cost $130 instead of $260 for senior size. It has been a painful experience to break in. When it was brand new, I could barely stake for three minutes. Despite the expert advice, which I had to lace up as tight as possible, I loosened up my lace a bit. Now I can skate for ten minutes. As I get more comfortable, I will tighten it up bit by bit.

I am looking forward to my next Adult 3 ice skating lessons. I signed up with Fairfax Ice Arena to be closer to home. The current one is with Medstar Capitals Iceplex, which is closer to my work. My plan was to go to ice skating lessons after work, but the pandemic has changed that. Now I work from home. The curriculums for the two locations are different, but I tried to match up as best as I could. I hope this one will be as good as the current one. I also want to compare which place provides better lessons.

Xuân Hảo: Tình Trầm (Trịnh Công Sơn)

“Tình sầu” là một trong những ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà tôi ngán nhất. Đơn giản là từ giai điệu đến ca từ đều sầu thấu xương. Có lần lái xe giữa đêm mưa mùa hè hiu quạnh với tâm trạng buồn vời vợi mà nghe Thanh Lam rên rỉ ca khúc này tôi chỉ muốn đâm xe xuống cầu cho xong. Nhưng lúc đó cũng chưa sầu thảm bằng năm 2020.

Hôm qua tôi lái xe một mình sau giờ học trượt băng. Trời đã trở tối và thời tiết đã trở lạnh, tôi lại nghe “Tình sầu” nhưng với giọng hát ấm áp của Xuân Hảo trong album Tình trầm (Trịnh Công Sơn). Chỉ có tiếng đàn guitar đồng hành, Xuân Hảo như đang tâm sự một nỗi buồn sâu lắng chứ không sầu thảm. Khi con người có trải nghiệm mới chạm được thế nào là “Hồn mình như vá khâu / Buồn mình như lũng sâu.”

Và như thế tôi tiếp tục chìm lắng theo tiếng hát mộc mạc, chậm rãi, và thân mật của Xuân Hảo qua những ca khúc quen thuộc như “Ru em từng ngón xuân nồng,” “Nhìn những mùa thu đi,” “Đêm thấy ta là thác đổ,” và đặc biệt là, “Mưa hồng.” Tuy đã nghe đi nghe lại bài “Mưa hồng” rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấm thía như đây giờ. “Người nằm xuống nghe tiếng ru / Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.” Từng chữ như từng nhát dao đâm vào tim.

Chưa bao giờ tôi mong đợi một năm trôi qua thật nhanh như năm 2020. Chỉ còn 25 ngày nữa là dứt năm. Hy vọng sẽ không còn biến cố nào sẽ xảy ra trong cuộc sống. Và hơn bao giờ hết, lúc này tôi mới cảm nhận được ý của nhạc sĩ họ Trịnh qua đoạn: “Ta đi qua nửa đời / Chưa thấy được ngày vui / Đường trần rồi khăn gói / Mai kia chào cuộc đời / Nghìn trùng con gió bay.”

Tình em bán dừa

Hôm nọ thấy thằng con trai chặt dừa làm mình nhớ đến kỷ niệm em bán dừa. Khác với thằng con trai không có kinh nghiệm, em chặt dừa rất nhẹ nhàng và gọn gàng tuy dáng em dịu dàng. Nhớ hơn nữa là em không chịu lấy tiền. Em nở một nụ cười dễ thương và nói rằng hàng xóm mà sao Doanh khách sáo quá.

Mười mấy năm không gặp, em giờ đã trở thành một thiếu nữ rất đẹp. Dáng em cao. Mũi em thon. Răng em khểnh. Nước da em ngâm đậm chất Mỹ Tho. Khi em nhắc lại những ký ức xưa tôi thấy rất vui vì em vẫn còn nhớ.

Ngày xưa chắc chị của em học giỏi hay sau đó mà mẹ tôi thuê chị dạy học thêm cho tôi. Mẹ thì chẳng báo gì cho tôi biết cả. Bổng một hôm đang chơi bắn bi với mấy đứa trong xóm thì chị đến nài nỉ tôi đến nhà chị học. Lúc đó tôi học lớp hai hay lớp ba gì đó còn chị chắc lớp năm hay lớp sáu. Thấy chị tha thiết gọi, tôi cũng đành bỏ chơi mà đến nhà chị để học. Thấy tôi học một mình không tập trung nên chị bảo đứa em cùng lứa vào học chung. Hai đứa học dễ dàng hơn một tí vì những gì tôi không biết em trả lời dùm. Có lúc học hết bài mà vẫn chưa hết giờ, chị lơ là. Thế là mẹ chị vừa bán dừa vừa nhảy vô dạy thế. Còn tôi thì ngồi gục lên gục xuống.

Tôi không nhớ học được bao lâu nhưng tôi không thể nào quên được những chuỗi ngày thơ ấu đó. Không ngờ em cũng chưa đã quên. Lúc em nhắc lại chuyện xưa thì tôi hỏi thăm người thầy đã từng dạy kèm hai đứa mình. Em hỏi tôi muốn đi thăm thầy không em đưa tôi đi.

Em đưa tôi sang sông bằng chiếc xuồng ba lá. Em nắm lấy tay tôi mỗi lần lên xuống xuồng và qua cầu tre. Cuối cùng cũng đến nhà chị. Lúc đó chồng chị đi làm chỉ còn chị ở nhà trông mấy đứa con. Thấy tôi chị mừng rỡ và nhận ra ngay. Tôi vẫn nhận ra chị. Chị vẫn đẹp như ngày nào chỉ khác là nhan sắc mặn mà hơn. Chị hỏi thăm cuộc sống của tôi và mẹ ở Mỹ ra sao. Lúc đó tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học. Chị bảo rằng tuy chị đã bỏ học đi lấy chồng nhưng chị rất tự hào đã dạy dỗ hai đứa học trò thành công. Thấy tôi và em cười xung sướng chị cũng không ngại “giới thiệu” luôn. Không biết chị nói đùa hay nói thật, chị bảo tôi đưa em qua Mỹ luôn. Tôi hỏi em có muốn đi không tôi đưa em đi ngay. Em chỉ cười e thẹn.

Quả thật lúc đó tôi như được lên cung trăng nhưng tôi mất đi tự tin dưới sắc đẹp của em. Tôi như thằng Cuội được chị Hằng cứu vớt. Câu trong đầu của tôi lúc nào cũng, “It’s too good to be true.” Nếu như tôi không phải trai Việt Kiều thì làm gì mà có cửa. Tôi không chắc chắn em đến với tôi là thật lòng hay là giả dối. Tôi quay về Mỹ và khép lại mối tình vẫn chưa bắt đầu.

Vài năm sau nghe tin em đã lấy chồng tây và đã định cư nước ngoài. Thế thì tôi cũng mừng cho em. Chúc em được hạnh phúc nơi xứ lạ quê người.

Miếng bánh mì đường

Chiều nay nâng niu miếng bánh mì trên tay, từng hạt đường chậm vào ngón nhưng chưa kịp đưa vào miệng thì một ký ức nho nhỏ của tuổi thơ đã ùa về.

Không nhớ chính xác lúc đó 9 hoặc 10 tuổi nhưng nhớ hôm đó tôi bị ốm nhẹ nên chỉ đứng trước cửa nhà nhìn ra đường chứ không tung tăng chạy nhảy cùng mấy đứa hàng xóm. Bỗng nhiên thằng nhà kế bên đến trước mặt nhai rột rột miếng bánh mì có những hạt đường chiếu lóng lánh. Ngắm nhía miếng bánh mì giòn rụm đưa vào miệng nó và một vài hạt đường nhỏ rơi xuống đời mà tôi thèm thuồng. Nhất là khi nó bỏ hết miếng cuối cùng vào mồm rồi bỏ đi.

Tôi trở vào nhà với nét mặt buồn rầu. Mẹ hỏi con bị sao? Tôi nói con thèm ăn bánh mì giòn có đường. Mẹ lập tức chạy xe đạp khắp các tiệm bánh ở Mỹ Tho để mua cho tôi ăn. Giờ đây cầm miếng bánh mì thơm mùi bơ, ngọt vị đường mà không thể nào quên được tấm lòng thương con vô bờ bến của mẹ. Xin cám ơn mẹ rất nhiều.

Natasha Trethewey: Memorial Drive

Short, stirring, and soul-shattering, Natasha Trethewey’s memoir recounts the unbearable tragedy of domestic violence. Growing up as a biracial child, Tretheway bonded with her black mother despite her parents’ divorce. Their mother-daughter relationship was great until her mother remarried to an abusive, possessive man.

Poetic, poignant, and piercing, Trethewey’s storytelling has multiple layers. She changed from first-person to second-person narrative. She included her mother’s own writing. She also transcribed the chilling phone conversation between her mother and her stepfather. Their exchange gives us a sense of how it was impossible for a woman to leave her abusive husband.

It’s a powerful book that can be read in one gulp, but the story will stay with you for a long time.

Note

When Trethewey discovered that her stepfather had read her diary, she writes (p.108):

No longer was I content to describe my days, to begin my entries “Dear Diary,” to write as if to an intimate friend, a second self. Instead, I turned the page on any notion of privacy, certain that he would read whatever I wrote, and began again.

“You stupid motherfucker!” I wrote. “Do you think I don’t know what you’re doing? You wouldn’t know I thought of you like this if you weren’t reading my diary.” Each entry thereafter was a litany of indictments, my accounting of all the things he had done. Not only had I stopped expecting that my words could be private, but also I had begun to think of them as a near-public act of communication, with a particular goal, and that there could be power in articulating what I needed to say. Even more, there was something powerful in writing it. In my first act of resistance, I had inadvertently made him my first audience. Everything I’d needed to articulate came out in those pages, raw and unfiltered, and I felt for the first time in this new voice I inhabited a profound sense of selfhood. I could push back by not holding inside what might otherwise have continued to divide and erode me.

Contact