Nhạc khiêu vũ

Sau vài năm định cư ở xứ lạ quê người, tôi không có sinh hoạt gì cũng chưa có bạn bè nên cuối tuần không luyện phim kiếm hiệp thì luyện tập khiêu vũ. Thỉnh thoảng tôi được chị Thơm đưa đến ngôi nhà di động xinh xắn của anh Hai chơi. Lúc đó anh và chị còn trong giai đoạn hẹn hò chưa đi đến hôn nhân. Anh Hai có tài nấu đồ ăn Việt Nam rất ngon. Đặc biệt hơn nữa, anh nhảy đầm rất sành điệu. Chắc là vậy nên chị tôi mới mê anh. Tôi thích đến nhà anh chơi vì được ăn món bún mắm anh nấu và được anh luyện cho những bước điệu khiêu vũ. Từ Cha Cha đến Rumba, từ Paso đến Tango, từ Valse đến Bebop, anh không chỉ dạy những bước căn bản mà còn những động tác fancy lả lướt. Nhờ có chị làm phụ tá nên anh dạy rất hăng hái.

Một trong những băng cassette anh Hai dùng để dạy tôi vũ điệu Rumba gồm có ba nhạc phẩm Ngọc Lan trình bài: “Yêu đến muôn đời”, “Dòng sông quê tôi”, và “Chuyện phim buồn”. Đến tận bây giờ mỗi khi nghe lại ba ca khúc này là ký ức ùa về. Giọng hát trong veo của Ngọc Lan chảy êm dịu như suối nước qua những dòng kẻ của điệu nhạc Rumba. Từng câu từng chữ (“Em yêu anh yêu đến muôn đời / Như đôi chim tung cánh trên trời” hoặc “Dù ta xa cách bến vắng, cuộc đời triền miên / Mà lòng còn như trôi trên dòng sông nắng ấm” hoặc “Lòng bao tái tê và mắt chợt bỗng ướt nhòa / Từng giọt buồn xót xa”), Ngọc Lan hát như rót một ly nước lạnh vào một ngày nắng héo khô. Lúc đó tôi không biết nguồn gốc của ba nhạc phẩm đó. Về sau này tôi tìm ra cả ba nhạc phẩm trong album Khúc nhạc tình hồng: Lambada 2 do Trung Tâm Hải Âu phát hành. Người nhạc sĩ tài hoa đã hòa âm những ca khúc này là Quang Nhật. Trong album còn có phần đóng góp của Kiều Nga, Trung Hành, và Trizzie Phương Trinh. Hai nhạc phẩm Cha Cha (“Yêu anh hơn là lời nói” và “Biết ra sao ngày sao”) đem lại phần vui nhộn cho album. Giọng Kiều Nga mạnh mẽ và rõ ràng nên rất thích hợp với những giai điệu tươi trẻ. “Tiễn em lần cuối” đóng lại album với một nỗi buồn vời vợi qua chất giọng khàn và đầy nam tính của Trung Hành.

Ngoài những album nhạc trẻ thời đó, tôi cũng sưu tầm những album nhạc khiêu vũ. Gần đây tôi mang ra những CD dạ vũ nghe để nhớ lại những giây phút đến vũ trường. Một trong những album tôi vẫn thường nghe đi nghe lại là Vũ khúc yêu thương của Kiều Nga qua Trung Tâm Lệ Hằng phát hành. Tôi rất thích chất giọng thanh thao và đầy sức lực của Kiều Nga. Về phần nhạc, Lê Đức Cường hòa âm những nhịp điệu khiêu vũ nghe rất đã tai như “Mây lang thang” (Cha Cha) “Buồn vương màu áo” (Rumba), và đặc biệt là “Khúc nhạc yêu thương” qua nhịp điệu Paso tưng bừng như đi chợ.

Một album khác cũng do Lê Đức Cường phụ trách phần hoà âm là Dạ vũ muôn màu qua giọng hát Sơn Tuyền. Tuy Sơn Tuyền không nổi tiếng bằng chị Thanh Tuyền nhưng đối với cá nhân tôi thì thích Sơn Tuyền hơn, nhất là khi chị hát dòng nhạc dạ vũ. Trong album này có hai bài Bebop (“Búp bê không tình yêu” và “Anh đến bên em”) xinh xắn và nhộn nhịp. Bebop là nhịp điệu khó học nhất đối với tôi nhưng rất thú vị khi đã học được những bước nhảy. Ngược lại, album cũng có những bài slow như “Tàn tro” và “Lời cuối cho em” buồn vời vợi.

Trung Tâm Asia tung ra rất nhiều nhạc khiêu vũ. The Best of Tango & Valse với những tiếng hát đàn chị như Julie, Ngọc Lan, Kiều Nga, Thái Hiền, Thanh Mai, và Thiên Trang. The Best of Cha Cha Cha với những tiếng hát đàn em như Lâm Thuý Vân, Thanh Trúc, Loan Châu, Shayla, và Nini. Đồng thời Asia cũng phát hành The Best of Dạ Vũ từ số 1 đến số 8. Riêng cá nhân tôi, hai album đầu rất ấn tượng. Nổi bật trong album thứ nhất có hai bài Rumba (“Mưa trên biển vắng” và “Kỷ niệm trong tôi”) do Don Hồ hát và một bài Cha Cha “Tình si” qua tiếng hát trẻ đầy triển vọng của Lâm Thuý Vân. Nổi bật trong album thứ nhì gồm có “Nhạc tình xanh” (Cha Cha) do Don Hồ trình bài và “Hoang Vắng” (Dance Pop) do Lâm Thúy Vân trình bài.

Một album nữa của Asia khá ấn tượng là Dạ vũ đen. Nhạc phẩm “Thôi” của nhạc sĩ Y Vân được hòa âm rất lạ và đặc biệt được thêm lời Anh của Đỗ Phủ. Don Hồ hát bài này rất có hồn. Lâm Thuý Vân và Trung Hành song ca bài “Mưa rơi” (Cha Cha) rất hợp gu. Từ nhịp điệu Rumba giòn giã đến tiếng hát cao vời vợi của Lâm Thuý Vân, “Tình đã bay xa” cắt thẳng vào vết thương của con tim.

Ngồi viết lại những sản phẩm này khiến tôi hồi tưởng lại một thời đã xa. Cách đây vài năm tôi bị trộm mất mớ CD vì quên khoá xe. Trong đó có The Best of Dạ Vũ 1 & 2Dạ vũ đen. Thật đáng tiếc vì không biết bây giờ còn mua lại được không. Cũng may là bây giờ dường như album Việt nào cũng có trên YouTube cả. Nếu bạn nào muốn nghe, thì tìm trên YouTube. Chỉ riêng Dạ vũ muôn màu chưa có.

PhD

Me: Đán, do your homework.
Đán: I don’t need to do my homework. I already got a PhD.
Me: Yeah? What is a PhD?
Đán: A Pretty Huge Dick.
Me: OK, we are done listening to Kanye West.

The Pain Has Subsided

The pain in my ass has significantly subsided. I no longer feel the sharp stab every time I get up or sit down. The downside is that the swell is still there as if I have grown a third ball right next to my asshole. I am hoping that the swell will also subside on its own. Right now I don’t mind if it doesn’t cause any issues. As long as I can still skate and rollerblade, I am fine with taking the time for it to flattened.

I am still contemplating on contacting my physician to get an expert examination, but I think I have a pilonidal cyst, which caused by ingrown hair. I didn’t realize that ingrown hair can cause such a huge problem. Now I have the reason and motivation to shave my hairy ass. I would love to pull out my ingrown hair too, but I can’t do it myself.

It seems like the older you get, the more strange issues you encounter. I have never experience any pain in the ass in my life until the last two weeks. I finally understand the true meaning behind “pain in the ass.” It is irritating as fuck so just don’t be a pain in the ass.

Pain-in-the-Ass Weekend

I spent a chunk of my time over the weekend taking selfie of my own ass. Is that a sign of becoming a narcissist? The pain in my ass got worse in the past three days. Every time I stood up, I felt a sharp stab to my buttock. Nevertheless, I was still able to rollerblade with a minimal pain as long as I bent my knees and not my butt.

On Saturday, the bump had started to swell and the pain was excruciating. I couldn’t sleep much. Last night was the same deal so I stayed up googling. The closest symptom I could diagnose is a pilonidal cyst. The treatment is to drain the pus or surgical removal. As a keloid former, I don’t want neither, particularly surgery. I don’t want to have keloid on my ass.

I planned on calling my physician this morning to get an expert examination and to see what I should do. The pain, however, reduced since I started taking Aleve on Sunday afternoon and evening. Should I waited out for it to seal on my own or should I consult my doctor? I am going to wait for a few more days hoping it will pop on its own.

Ngọc Lan & Don Hồ

Những năm đầu của thập niên 90, tôi mới định cư đất Mỹ. Tôi không nghe nhạc Việt nhiều và cũng không biết gì về làng văn nghệ người Việt tại hải ngoại. Tôi thích nghe nhạc Mỹ và nhất là rap để học Anh ngữ. Nhưng rồi những tiếng hát trẻ đã đưa tôi trở về với dòng nhạc Việt. Trong số những ca sĩ đó, tôi đặc biệt mê tiếng hát Don Hồ và Ngọc Lan.

Tôi bắt đầu để ý đến Don Hồ qua “Hãy sống cho tuổi trẻ”, nhạc ngoại quốc lời Việt anh trình diễn trên Asia 1: Đêm Sài Gòn. Giọng hát của anh nhẹ như khói, tự nhiên như thở, và có một chút khàng rất quyến rũ. Tôi xem đi xem lại nhạc phẩm đó nhiều lần và bắt đầu đi tìm băng nhạc của anh.

Còn Ngọc Lan, tôi mê tiếng hát của chị qua bài “Rừng chưa thay lá” (thơ Hoàng Ngọc Ẩn, nhạc Huỳnh Anh). Giọng hát êm dịu của chị lôi cuốn tôi từng chữ một, “Anh đi rừng chưa thay lá / Em về rừng lá thay chưa”? Tôi chưa từng nghe được giọng hát nào mong manh mà lại có sức thu hút mạnh mẽ đến thế. Từ đó tôi đã đi theo giọng hát đó cho đến ngày hôm nay.

Lúc 12 hoặc 13 tuổi, tôi chưa làm ra tiền nên không dám dùng tiền của mẹ mua băng nhạc. Mỗi lần được bước vào tiệm nhạc Việt, tôi như đứa trẻ lạc vào tiệm kẹo. Thấy gì cũng muốn mua. Nhưng mỗi lần vào tôi chỉ mua một băng thôi. Vì say mê hai giọng hát Ngọc Lan và Don Hồ nên tôi chọn ngay Ngọc Lan & Don Hồ 2: Con đường tình ta đi. Tôi không hiểu chiến lược của trung tâm Giáng Ngọc vì đây là album của hai ca sĩ nhưng Don Hồ có 6 bài, 2 bài song ca, còn Ngọc Lan chỉ có 2 bàì.

Thời bấy giờ Don Hồ hát đa số nhạc ngoại lời Việt, nhưng trong Con đường tình ta đi, anh hát những nhạc phẩm của tác giả Việt. Lúc đó tôi cũng không để ý nhiều đến những tác giả nhạc Việt nên không biết bài “Biết đâu nguồn cội” là của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Từ phần hoà âm tươi vui đến cách hai giọng hát hoà quyện với nhau, bài song ca này vẫn giữ một vị trí rất riêng trong tim tôi. Bài song ca thứ nhì, “Con đường tình ta đi” (nhạc sĩ Phạm Duy) không chỉ có hai giọng hát mà còn có giọng saxophone của Tham Lâm. Cả ba hợp tác rất chặt chẽ. Riêng bài “Thà như giọt mưa” (nhạc Phạm Duy, thơ Nguyễn Tất Nhiên), Ngọc Lan hát đầy cảm xúc và lối hoà âm cũng đầy gay cấn. Qua các nhạc phẩm Don Hồ thể hiện trong album này, từ “Ngủ đi em” (Lê Minh Bằng), “Em đến thăm anh đêm 30“ (nhạc Vũ Thành An, thơ Nguyễn Đình Toàn), đến “Gọi tên bốn mùa” (nhạc sĩ Trịnh Công Sơn), tôi bắt đầu thích anh hát nhạc Việt hơn nhạc ngoại lời Việt.

Ngọc Lan & Don Hồ 3: Tình phụ chứng minh được đường lối của anh chuyển sang hát nhạc Việt như “Kiếp đam mê” (Duy Quang), “Khúc thụy du” (nhạc sĩ Anh Bằng), và “Dấu tình sầu” (nhạc sĩ Ngô Thụy Miên). Ngọc Lan đã giết bao nhiêu con tim qua “Vì tôi là linh mục” (nhạc Nguyễn Đức Quang, thơ Nguyễn Tất Nhiên) và “Giết người trong mộng” (nhạc sĩ Phạm Duy). Cả hai trình bài những bài đơn ca rất đỉnh. Phải chi có thêm một hoặc hai bài song ca thì tuyệt vời.

Ngọc Lan & Don Hồ 4: Xin còn gọi tên nhau trở lại với những nhạc phẩm ngoại quốc lời Việt như “Vết thù trên lưng ngựa hoang” (lời Việt Pham Duy), “Trưng vương khung cửa mùa thu” (lời Việt Nam Lộc) và “Hận tình trong mưa (lời Việt Pham Duy). Tuy nhiên cũng có những bài của tác giả Việt như “Xin còn gọi tên nhau” (Trường Sa) và “Tôi đi giữa hoàng hôn” (Văn Phụng). Album này cũng đáng thưởng thức tuy không trọn vẹn như album 2 và 3.

Để sưu tầm cho trọn bộ, mãi sau này tôi mới tìm được album Ngọc Lan & Don Hồ 1: Comme Toi gồm những ca khúc Pháp và Anh được hát nửa lời Anh lời Việt hoặc nửa lời Pháp lời Việt. Không biết Don Hồ ca tiếng Pháp ra sao, nhưng anh ca tiếng Anh như bài “When You Go to San Francisco”, “Papa”, “Seal with a Kiss”, có một chút accent. Tuy nhiên nghe là lạ và dễ thương. Tôi thích hai bài song ca “Comme Toi” và “Tình yêu đó” trong album này.

Đó lại 4 album Ngọc Lan & Don Hồ do trung tâm Giáng Ngọc phát hành. Năm 1995, Ngọc Lan Musique phát hành Những lời mê hoặc của đôi song ca này. Ngoài nhạc phẩm “Về đây em” (nhạc sĩ Trịnh Nam Sơn), cả album là nhạc ngoại lời Việt. Có một lần được chat riêng với Don Hồ qua trang web của tôi, anh đã kể lại cơn bệnh hiểm nghèo đã cho cặp mắt cô không còn thấy được nữa. Cô mời Don Hồ hát và đã rất tận tình với người bạn đồng nghiệp của mình. “Khi tình xa” (lời Việt Khúc Lan) và “Những lời mê hoặc” (Phạm Duy), Don Hồ ca còn Ngọc Lan chỉ đọc nhưng họ lại ăn khớp với nhau như lúc ban đầu.

Ngọc Lan & Don Hồ đã để lại cho làng âm nhạc Việt Nam tại hải ngoại những kỷ niệm khó quên. Cám ơn hai người ca sĩ tài tình và dễ thương này. Tuy Ngọc Lan rời khỏi cõi tạm này đã lâu, tiếng hát của cô vẫn tồn tại mãi. Xin chúc Don Hồ luôn khoẻ để tiếp tục con đường nghệ thuật của anh.

Jimmy Soni: The Founders

The Founders is engaging and Jimmy Soni is an excellent storyteller. I was also curious about the story of PayPal since I have been using its service forever. Nevertheless, I could only get through half of the book. I am just tired of reading about fucking Elon Musk. This guy is taking up way too much space already.

Flushing Our Water Heater

Replacing the water heater has been on my mind for about a year now. I don’t want it to bottom out and flood our basement. A few months ago, I asked around for a few quotes and the price range was between $4,000 to $6,000. Thirteen years ago, I had a water heater replacement for $600 or $800. I can’t remember the exact number, but $4,000 to $6,000 is a bit too much.

When Ricardo came by last Wednesday to fix the dripping pipes, I asked him about our water heater. He told me it still looks good. A water heater could last 20 to 30 years, but if I wanted a peace of mind, he can replace it for me. I just need to buy the tank and he only charges the installation. I also asked him about flushing it, but he said it is OK since our water heater is electric.

After thirteen years, I finally flushed our water heater. I didn’t even know about it until recently when my brother-in-law casually mentioned to me and I started to look into it. This morning, I decided give it a shot after watching this helpful YouTube video from AmplifyDIY. I followed his steps closely and I flushed it about six or seven times. I saw rust coming out of the pipe as I drained the water. I wonder if it should be replaced. I’ll call more companies for estimates.

While waiting for the water to drain, I came across The Grumpy Plumber who suggests that we should not have to flush our water heater. If I came across this video before I started the job, I would have just said, “Fuck it, let’s just leave it the way it is after thirteen years.” The process was actually quite simple to do. I might as well just do it every year to maintain its lifespan. Yes, another job added to the growing list of owning a house.

Ocean Vương: Time is a Mother

Ocean Vương’s poetic intricacy is beyond my comprehension for literary. What the fuck is “black as god’s periods?” Did he mean what I thought he meant? I wish someone could sit down with me and break down his poems line by line. One of his lines reads, “Because everyone knows yellow pain, pressed into American letters, turns to gold.” Yes, everyone knows, but me. I like the analogy though. I do understand a few lines: “Nobody’s free without breaking open.” And these:

I’m on the cliff of myself & these aren’t wings, they’re futures.

For as long as I can remember my body was the mayor’s nightmare.

The second line strikes the political chord. Of course, I knew these lines:

In my language, the one I recall now only by closing my eyes, the word for love is Yêu.

And the word for weakness is Yếu.

I like that Vương incorporates Vietnamese into his poetry. Without diacritics those two lines wouldn’t have worked. He even has a Vietnamese title for his book. He translates Time is a Mother as Thời gian là một người mẹ. If I get a chance to meet him, I wanted to know how he would translate: Time is a motherfucker.

I need to re-read these poems again in order to understand everything he has written; therefore, I bought myself a copy. Gotta support our Vietnamese-American talents.

Pain in the Ass

The following post is literally about pain in the ass. Stop reading now if you want to spare the details. Don’t say I didn’t warn you.

Last weekend, I started to feel a sharp pain in my ass while camping. I wondered if a bug bit my ass while I was sleeping in the woods. I thought it might be the hot sauce I ate that burned my ass. I don’t know. I just hope it will go away because taking a shit is just painful.

When I reached down my hand and touched it, I could feel a lump on my left cheek. I tried to take a selfie of my ass, but I couldn’t. I am thinking of paying my family physician a visit, but the thought of her looking into my ass is just too embarrassing.

I am just going to wait it out for a few more days to see if I get any better. I don’t think I ever had any symptoms like this before. What a pain in the fucking ass.

Getting the Boys Back

I only hit the ice rink once this week. I am still working on my loop jump. I am not making much progress. A three-or-four-year-old girl skated by and gave me a compliment. I felt both embarrassed and inspired. I need to get back to the rink at least three times a week to get the loop jump down.

I have been back to the skatepark almost everyday. My pumps are getting better. I realized that I had been doing it all wrong. To pump, I just need to extend my body and keep skating to the top of the pipe. I jumped instead and that what how I lost my momentum. After I found my groove, I spent an hour pumping yesterday and my body was aching afterward. In the evening, I felt like I had no bone left in my body, but it was a good feeling.

Đạo is now taking over Đán’s Roces Aggressive Skates. He is breaking in and loving the skates. He can drop in with more confidence than before. He can also pump well. In contrast, Đán took over Đạo’s K2 Rollerblade. He is still a great skater. I am not sure if he wants to try skateboarding. I wanted to sign him up for a week-long skateboarding camp in the summer, but he is still unsure about it. He can if he wanted to, but I am not going to force him.

Đạo and Đán are willing to go to the skatepark with me and their reward would be a boba tea. I can accommodate that. I need to get Xuân back to the skatepark as well. He used to be good with the scooter, but he just stopped. The weather is so beautiful now and it would be awesome to be at the skatepark than to sit at home on their computers.

Contact