Thùy Dung ca nhạc Pháp với điệu jazz

Gần đây tôi dùng thử Amazon Music để nghe nhạc khi lái xe đường xa như đi 10 tiếng đến Vermont để trượt tuyết. Thường thì tôi nghe nhạc jazz hay hip hop, nhưng tình cờ nghe nhạc Việt Nam và phát hiện ra tiếng hát Thùy Dung. Tôi không biết cô là ai hoặc cô ở trong hay ngoài nước. Cô có chất giọng tốt và hát tiếng Pháp nghe chắc ổn tuy tôi không biết tiếng Pháp gì cả. Nếu như cô chỉ nhạc Pháp không thì không có gì đặc biệt cả nhưng những bài hòa theo giai điệu jazz khiến những bài cover của cô nghe phê hơn. Chẳng hạn như cô trình bài “Paroles, paroles” theo điệu swing, “La vie en rose” theo blues và samba, và liên khúc “Toi jamais” và “L’amour c’est pour rien” theo bossa nova.

Tới đâu thì tới

Năm nay sẽ có thay đổi lớn, không sớm thì muộn. Đến nước này rồi thì còn gì phải lo ngại. Tôi vẫn cố gắng tập trung để không phải bị lôi vào phiền muộn. Xong keo này ta bày keo khác.

Cuộc sống là thế. Người trên luôn có quyền lực hơn người dưới. Lúc xưa tôi chỉ nghĩ đơn giản mình làm theo trách nhiệm của mình không cần phải lo lắng gì cả nhưng trong thực tế thì không phải như thế. Người có quyền lúc nào cũng trên cơ cả cho dù họ chẳng biết gì cả.

Đến cuối ngày cũng chỉ kiếm tiền nuôi sống gia đình. Tôi không còn xem nặng đam mê nữa. Tới đâu hay tới đó. Tôi chỉ cần làm những gì mình phải làm. Tôi cố gắng không để những công việc ngoài tầm tay ảnh hưởng đến cuộc sống và gia đình của tôi, nhất là con cái.

Giờ đây chỉ biết xuôi theo chiều gió. Đến đâu hay đến đó. Hy vọng cơ hội mới sẽ đến trong năm mới.

Nas: King’s Disease 3

I haven’t listened to Nas since his 2008’s release Untitled. His outputs were lackluster as he suffered from King’s Disease. In “Ghetto Reporter,” the opening track on King’s Disease 3, he admits: “King’s Disease: most of us catch it at one point or another, but evolve, find a new formula. One that takes everything in you to make.” With Hit-Boy locking down the beats, Nas rhymes as if he has been cured from the disease. The entire album is a banger.

Sống để tiễn người ra đi

Một năm sau khi ba tôi (thứ 5) qua đời thì chú 7 ra đi. Một năm sau đó đến chú 6 và tuần trước đến bác 4. Trong mấy anh chị em, giờ chỉ còn cô 3 và chú 10. Cô 3 giờ đã 90 mấy tuổi rồi và giờ đây chỉ nằm một chỗ.

Một năm sau khi mẹ tôi (thứ tư) qua đời thì cậu 6 ra đi. Dì 5, dì 8, rồi đến dì mất đã lâu. Trong mấy anh chị em, giờ chỉ còn dì 9. Đã lâu rồi không liên lạc với dì không biết sức khỏe của dì ra sao.

Thế hệ trước lần lượt ra đi. Không chỉ riêng cha mẹ tôi mà mỗi lần mỗi người thân ra đi, tôi đều xót xa tận xương. Trong cuộc đời còn lại của mình, không biết sẽ tiễn đưa bao nhiêu người thân xung quanh. Đời người ngắn ngủi quá. Sống hôm nay sẽ chết ngày mai. Những gì có thể làm được là hiện tại và đừng đợi đến ngày mai. Tôi muốn được sống an nhàn không phiền muộn. Tôi buông lơi những gì không cần thiết. Tiền bạc, công việc, danh vọng không còn quan trọng đối với tôi. Mất đi tôi cũng không hề nuối tiếc.

Giờ đây những gì quý giá nhất với tôi là tình cảm vợ chồng, tình thương con cái, và tình nghĩa những người thân và bạn bè. Mục đích còn lại của đời tôi là giữ gìn chặt chẽ những mối quan hệ đó. Không để những lời lẽ xấu xa của đời làm tổn thương lý trí và tâm hồn của mình. Tôi sẽ vượt qua những tham vọng của chính mình để sống được bình yên. Tôi đã quá mỏi mệt và không còn sức để phấn đấu hay tranh giành gì nữa cả. Tôi quý trọng những gì đang có và không hề với tới những gì quá tầm tay.

Survived the Blue Terrain

On Saturday, our whole family headed back to Liberty. The kids skied with their cousins. I skied with Vương for one run on the bunny slope and several blue and black terrains with Xuân and my nephews. I also taught my wife some basic skiing skills. We arrived around noon and left around 4pm. I didn’t get a chance to snowboard.

Today, we went to Roundtop. I skied with Vương for two runs on the green terrains then switched to snowboard. I did two runs on the green and headed up the blue. I was a bit nervous, but I made my way down with a few falls. This video from SnowboardProCamp helped boosted my confidence. I need to learn quick turns to get around the moguls. At least I made a bit of a progress on snowboarding.

After four weeks off, I will be returning to work tomorrow. I definitely need some adjustments for the reentry.

Zoo-Seeing & Snowboarding

On Thursday, I wanted to take Vương to skiing, but he didn’t want to go. We ended up taking the Metro to Smithsonian’s National Zoo. We had a wonderful bonding time together. He enjoyed seeing the animals and I enjoyed being with him. I just wanted him to get off the digital devices and spend more time outside. He is growing up too fast. I am going to miss him at this age.

Today, I headed back to Liberty early in the morning to practice snowboarding. My feet were still in pain when I turned, especially on my toe edge. I am not sure how to overcome this. I managed to make early edge changes and narrowed down my path. I picked up a tip from Malcolm Moore’s “Garlands” exercise—the front foot initiates the change the back foot follows. Here’s the rhythm: 1, 2 (heels), 3, 4 (toes). Once I mastered my edge changes, I will be ready to hit the blue and black terrains.

Of course, I had to hit two runs on ski before leaving the resort. I now have to carry both sets with me. Instead of having to choose one over the other, embrace both sports. Even though they share the slopes, the two sports are completely different. I like how my brain can switch back and forth for both. Snowboarding is still new to me; therefore, I enjoy the learning challenge. I am not an expert at skiing, but I am at the level where I can comfortably go down the steep terrains.

Fuck Dramas

Last year I got myself into hot dramas because I couldn’t control my outbursts. I spoke up because I cared too damn much and I gave a fuck. It turned out that caring and giving a fuck only made me into a human volcano. I erupted when caught fire.

In retrospect, what the fuck was going through my mind? Why did I even give a fuck? I made a promise to myself that I would not get myself under fire again. Fuck rumors. Fuck dramas. Fuck politics. In fact, fuck all controversies.

It’s better for me to keep my mouth shut. Focus on my family. Do what I have to do to feed my kids. Zone out anything that doesn’t involve me or my family. Life is too fucking short to give a fuck about anything else. The less shit I let into my head the better.

I am tired and exhausted to give a fuck. I don’t give a fuck if people hate me. I don’t give a fuck if people don’t like my work. I won’t put up a fight unless it affects my family or me. I just want to live a smooth life free of conflicts. It’s all good, baby, baby!

Family Picture

Life is the bitch, and death is her sister
Sleep is the cousin, what a fuckin’ family picture
You know Father Time, we all know Mother Nature
It’s all in the family, but I am of no relation
No matter who’s buyin’, I’m a celebration
Black and white diamonds, fuck segregation

Lil Wayne (an excerpt from “6 Foot 7 Foot”)

Climate Change is Real

Mother Nature hasn’t been nice to us all week with rain and warm weather. Despite 60°F today, I went to Liberty to see if the trails were still skiable. As expected, the ice was slushy. I couldn’t snowboard down the green trail without stopping to rest my feet. They were excruciatingly uncomfortable. I was using Đán’s rental boots because he took mine. After five runs, I couldn’t continue.

Because my feet hurt so bad, I didn’t make any progress on snowboarding. I wanted to work on the torsional twists and the pole drills, but I couldn’t do them. I ended up switching to skiing. I went up to the blue trail and skied around moguls. I still love skiing.

Climate change is making a huge impact on skiing and snowboarding. If the weather continues to get warmer and warmer in the winter, we won’t be able to ski in the next few years. I hope that won’t be the case.

Đi chơi với út

Sáng nay ba thằng lớn trở lại trường. Tôi vẫn nghỉ làm tới tuần sau. Định đi tập snowboard tiếp nhưng thời tiết đã trở ấm, hơn nữa lại mưa. Lưỡng lự không biết có nên lái xe mất một tiếng rưỡi hay không. Thôi thì quyết định không đi để rủ thằng út đi chơi. Dạo này nó ghiền xem iPad lắm nên nó không muốn đi đâu cả. Nó diện cớ trời lạnh, trời mưa, trời nắng để khỏi phải đi.

Sáng nay dụ được nó ra khỏi nhà lấy xe điện qua DC đi viện bảo tàng lịch sử thiên nhiên xem khủng long. Cũng mừng là nó chịu đi. Hai cha con ít có dịp đi chơi với nhau vì nó đeo theo mẹ nó nhiều hơn tôi. Còn tôi thì thường đi với ba thằng lớn. Thôi thì tranh thủ mấy ngày nghỉ làm dành thời gian với nó.

Thấy nó cũng thích thú đi ra ngoài mà không cần đụng đến iPad hoặc iPhone là mừng rồi. Đáng lẽ ra mấy năm nay nên cho nó đi nhà trẻ nhưng vì covid nên để nó ở nhà. Tháng Chín năm nay nó vô mẫu giáo rồi nên thôi để nó ở nhà luôn. Hy vọng đi học sẽ mở mang đầu óc nó hơn.

Contact