Đạo và Đán

Chiều Chủ Nhật đưa Đạo và Đán đi học võ. Đến sớm trước 15 phút nên ngồi xem hai anh em nó đấu với một đứa nhỏ khác. Thằng nầy không phải bạn học võ cùng lớp. Cũng chẵng quen biết. Nó cao lớn con hơn thằng Đạo. Đạo và Đán cùng phe nhưng vì yếu và nhỏ con hơn nên bị thằng kia vật xuống mấy tấm đệm. Thầy cũng ngồi đó nhưng đang đọc báo nên không để ý. Tôi cũng theo dõi nhưng không lên tiếng. Hai thằng này học võ đã sáu tháng rồi mà vẫn chưa áp dụng được để tự vệ gì cả.

Sau giờ học tôi đưa chúng đi ăn với đứa bạn Mĩ lúc trước cùng làm ở trường đại học Vassar. Nó cùng gia đình đi Washignton DC để tham dự biểu tình về luật lệ súng ống. Lúc ra Eden ăn tối hai thằng nhóc nói lia nói lịa. Đạo thì nói về lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai. Còn Đán thì tò mò hỏi “Ông thở được không vì lỗ mũi của ông thẳng quá.” Rồi lại hỏi, “Ông bơi được không vì lỗ mũi cũng ông dài quá.” Rồi lại hỏi, “Tại sao râu và tóc của ông trắng hết vậy?” Thằng bạn Mĩ trắng trả lời cũng ná thở.

Lúc ăn xong chuẩn bị chia tay, thằng bạn cười và khen, “Hai thằng con của mầy hiếu kỳ và thẳng thắn lắm.” Tôi cũng trả lời, “Tại mình quen biết quá rồi nên tao cũng không ngại.” Thật sự tôi cũng không biết tính tình của tụi nó được như vậy bao lâu. Nhiều lúc gặp mấy đứa con của bạn bè ở tuổi 11 hoặc 12 chúng nó thấy tôi cũng chẳng chào hỏi. Đợi ba mẹ nhắc nhở chúng nó mới mở miệng. Thế rồi hỏi nó câu gì thì nó trả lời câu đó chứ không hề nói năng gì thêm cả.

Ở tuổi này chúng nó rất hoạt bát và dễ dàng làm quen với bất cứ lứa tuổi nào. Già bé gì cũng được cả. Hy vọng rằng những đức tính đó sẽ không thay đổi. Đừng giống cha nó vừa rụt rè vừa ngượng ngịu trong xã giao.

Orchestrated DJs

A philharmonic performance via turntables. Simply stunning sound.

Gruber and Kottke

I haven’t followed John Gruber’s “The Talk Show” for a while. I am no longer interested in Apple products and I can’t keep up with each two-hour episodes. This one with Jason Kottke is different. They talked about the blog in its early days. Both John and Jason are doing quite well with the blogs. They also talked about redesigning Daring Fireball, which doesn’t seem to happen anytime soon. I enjoyed the conversation.

Ann Coulter Storms Trump

Ann Coulter tweeted:

So Stormy says she and Trump had sex only once. I guess if you want the guy to screw you repeatedly, you have to be one of his voters.

I have never agreed with Ann Coulter except for this one. I wish more Republican leaders could be as strong as she.

Owning Your Own Site

Anil Dash:

This one is so obvious, but we seem to have forgotten all about it: The web was designed so that everybody was supposed to have their own website, at its own address.

Ironically, Anil published this piece on Medium instead of his own site.

Xưa và Nay

Chủ Nhật chợt thức giấc lúc 4:45 sáng. Định ngủ lại nhưng mê đọc cho hết quyển sách. Đến sáng đầu óc nặng nề còn thân thể rã rời. Đến lúc tụi nhỏ dậy là chịu hết nỗi. Thế là cả ngày lừ đừ như người mất hồn. Ngày xưa thức luyện phim chưởng sáng đêm ngày nầy qua ngày nọ không sao. Ngày nay thức sớm đọc sách cũng tê tái cả người.

Mấy hôm nay thèm ăn phở bò và uống bia nên chân bị tê tê. Giờ phải nạp dấm táo vô để chữa gout. Cuộc đời thật khốn nạn. Ngày xưa uống gin và tonic ngọt lịm đã khát. Ngày nay chỉ uống dấm táo chua bỏ mẹ. Mà không uống thì khỏi đi luôn.

Gần đây lười nên ăn ở ngoài nhiều. Hai thằng con lớn hết ăn Chinese buffet thì ăn sushi buffet. Hết ăn phở thì ăn dim sum. Hết ăn mì Korean thì ăn mì Nhật. Một tuần ăn ở ngoài hai hoặc ba lần. Tụi nó thì ăn ngon lành. Còn mình thì vừa ăn vừa trông thằng nhỏ. Ăn vội ăn vàng. Khi chúng nó ăn không hết thì mình phải ăn đồ dư. Ngày xưa ăn bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu. Ngày nay ăn bao nhiêu vẫn còn đọng lại bấy nhiêu. Tôi sắp theo gót Quang Lê rồi.

Hồi còn trung học xin được việc làm ở tiệm cho mướng phim Video Update cũng chỉ để mượn phim porn về xem. Sợ bị mẹ khám phá nên xem chui xem nhủi vậy mà phê. Ngày nay chỉ cần mở internet lên là có vậy mà chẳng xi-nhê gì cả. Cũng không lạ lắm vì bây giờ thèm đồ thật hơn đồ giả.

Viết chơi cho vui thôi. Viết bậy bạ nữa là không còn gì cả mà mơ.

Goodbye Julie Yip-Williams

Julie Yip-Williams who had blogged extensively about her struggle with Stage IV colon cancer passed away on March 19, 2018. Ms. Yip-Williams was blind since her birth in Vietnam. She escaped the country on a fishing boat, received a bachelor’s degree in English and Asian Studies from Williams College, graduated from Harvard Law School, married a white man, and gave birth to two girls. Her blog, which started in 2013 when she was diagnosed with cancer, will turn into a memoir. Random House will publish it later this year or early next year. I am looking forward to reading it.

Back to the Blog

Dan Cohen:

Meanwhile, thinking globally but acting locally is the little bit that we can personally do. Teaching young people how to set up sites and maintain their own identities is one good way to increase and reinforce the open web. And for those of us who are no longer young, writing more under our own banner may model a better way for those who are to come.

Love to see more people getting back to blogging.

The Autobiography of Gucci Mane

With the help of Neil Martinez-Belkin, Gucci Mane has written a frank, compelling autobiography. Gucci grew up in a drug-infested environment. He sold drugs and hooked on lean himself. He went in and out of prisons and spent time in solitary confinements. What kept him from falling down was his music. He was one of the innovators of trap music. On the pages, Gucci lays out his chaotic, extravagant lifestyle. It’s a hell of a story.

Quả báo

Tối nào thằng Đán cũng bắt tôi nằm xuống cho nó nhổ râu. Nó nhổ cũng đã ngứa thật nhưng lâu lâu nó nhíp vào da rồi kéo điếng cả người. Không cho nó nhổ thì nó khóc nên đành đổi qua nhổ tóc bạc. Tóc trắng thì không thấy chỉ thấy nó giật một lần ba bốn tóc đen. Thôi cũng đã hói rồi mất thêm tóc cũng chẳng ăn thua gì. Còn bao nhiêu thì nhổ bấy nhiêu.

Đúng là quả báo. Ngày xưa được nhẹ tay nhổ từng cọng râu và dịu dàng bức từng cọng tóc bao nhiêu thì bây giờ bị thằng con nó mạnh tay bấy nhiêu. Ai cũng chỉ có một thời được sướng. Nên nắm lấy cơ hội vì “Tuổi xuân là bao chẳng đợi thời gian vụt tới / Rồi mai đây trăng tà soi bóng ngó quanh lại còn ai.”

Contact