Job Title Matters

When I was promoted to Director of Design and Web Services, I did not think much of it. I had a raise and a part-time web developer/editor reporting to me, but not a whole lot changed.

Recently I was invited to be on the hiring committee for the position of Director of Communications. My role was to make sure the candidate have sufficient technology to do basic tasks including putting together a monthly email newsletter, writing a blog post, and, of course, using social media.

After all the interviews, the committee discussed the best candidate to make the recommend to the Dean. We all came up with the same candidate, however, I was concerned about the lack of technical skills from a potential candidate. When I voiced my concern, one of the committee members suggested that I should be reporting to the new Director of Communications. I was shocked, but my reply was, “You can’t direct a director. I am the Director of Design and Web Services.” The committee member didn’t say anything.

The Explainer

As we were driving to Taekwondo class yesterday, Đán asked Đạo, “What are genes?” Đạo explained, “Genes are DNAs that come from your parents. For example, I am addicted to books like daddy and I like to shout like mommy.” I had to hold my laughter, but I could not help treating them to their favorite frozen yogurt place.

Nhảm tiếp

Chiều thứ Sáu sau một ngày làm việc mệt óc, tôi đến đón thằng Xuân. Dân dịp hai thằng anh đi học võ, tôi dành chút thời gian riêng với thằng em. Hai cha con vào mall ăn gà chiên Popeye rồi chạy chơi trong khu playground nhỏ. Tôi nhớ đến hai thằng lớn lúc trước.

Khoảng bảy giờ rưỡi tối, chúng tôi cùng nhau về, tắm rửa, và xem phim Polar Express. Nó ngồi trong lòng tôi. Con một ly sữa, cha một ly rượu chát. Uống một hồi xỉn không hay. Chín giờ tối vợ đưa hai thằng lớn học võ về. Tôi hỏi thăm vợ vài câu vu vơ nhưng không nghe trả lời. Tôi hỏi lại thì trả lời trống rỗng cho qua. Tôi nghĩ chắc chuyện con cái hôm qua. Tôi lên phòng ngủ đọc sách. Vợ bước vào phòng hỏi, “Không cần trông con hả?” Dù buồn ngủ tôi cũng xuống lầu xem thằng nhỏ xem TV.

Sáng thứ Bảy tôi dậy sớm. Thấy trời đẹp chưa nóng nên ra cưa đốn những cây dại đầy gai. Đến mười giờ mệt nhưng nhìn thấy đám cỏ mọc ngổn ngang sau cả tuần mưa lớn nên đi cắt. Mười hai giờ trưa vợ kêu đưa đám nhỏ đi hái trái cây. Tôi đồng ý. Khi ra xe tôi đã đói meo. Hỏi vợ có đi ăn trưa không. Không nghe trả lời nên tôi chạy thẳng đến vườn hái trái cây.

Cũng may là vườn cây có những trái plum vàng ngọt lịm. Ăn vừa đã khát vừa đỡ đói. Hái một chút thì thằng Xuân mệt đòi ẵm. Tôi đưa nó ra xe nghỉ để mấy mẹ con và bà ngoại tiếp tục hái. Tôi bật TV trong xe cho nó xem còn tôi đọc sách nhưng mệt quá tôi thiếp đi một chút.

Khi mấy mẹ con và bà ngoại hái xong, ai cũng đói meo tôi lại hỏi có đi ăn không vợ cũng không trả lời. Tôi hỏi đám nhỏ muốn ăn gì thì thằng Đạo nói phở. Thế là tôi vừa lái xe vừa bấm điện thoại kiếm nhà hàng Việt. Sau khi ăn xong tôi nhắc hai thằng lớn chút về nhà tắm rửa đi gặp bạn mới với ba.

Tháng trước một đứa bạn cùng học chung trung học rủ hai gia đình gặp mặt ở Maryland, khoảng 45 phút từ nhà đến đó. Cô ta có chồng và hai đứa con cũng bằng Đạo và Đán. Thấy 21 năm không gặp nên cũng cố gắng đi gặp vài tiếng. Tôi hỏi ý vợ ngay nhưng vợ không muốn đi. Tôi cũng hiểu vợ bụng bầu đi lại khó khăn nên tôi hỏi để tôi dẫn hai đứa lớn đi. Vợ đồng ý.

Lúc đi ăn trưa xong về đến nhà thì thằng Xuân ngủ. Tôi bế nó vào trong giường rồi mẹ nó cho nó ngủ tiếp. Tôi cho hai thằng lớn tắm rồi đi. Lúc chúng tôi ra xe mẹ nó cũng tạm biệt hai đứa.

Lúc đi đến nhà, tôi mới biết có tiệc sinh nhật đầu tiên của đứa gái đầu lòng con của em đứa bạn. Thằng em tôi cũng biết lúc học trung học. Đạo và Đán vừa đến đã nhập vào chơi với hai đứa con của bạn tôi. Tôi thì ngồi nói chuyện với vợ chồng bạn và nhắc lại kỷ niệm 21 năm trước. Lúc đó cô ta mới qua Mỹ nhìn dễ thương nên mấy thằng con trai trong trường theo. Một trong những thằng bạn thân cua được nên chúng tôi cùng đi chơi chung. Trước mặt chồng mà cô ta nhắc lại thằng bồ cũ tỉnh bơ. Anh chồng cũng không ghen tuông gì và anh ấy cũng biết thằng bạn tôi. Chúng tôi cùng một cặp vợ chồng khác đánh poker đến chín giờ rưỡi mà tôi vẫn chưa thua nên đành all in để đi về. Hai thằng con chơi vui quá nhưng cũng ngoan. Ba bảo về là về liền nhưng xin ngày mai trở lại. Khâm phục hai thằng này luôn chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã làm quen được bạn để cùng chơi. Chúng chơi với nhau không cần iPads.

Sáng Chủ Nhật hơi nhức đầu vì hôm qua uống một chai bia với một ly rượu chát. Không xỉn nhưng hai thứ hòa lại nên như thế. Đang ngồi với thằng con thì vợ bảo cộc lốc, “Xuống basement lấy quần áo lên.” Thấy vợ lại không vui nên tôi hỏi luôn, “Mấy hôm nay em có vấn đề gì vậy?” Vợ la lên, “Đi hái trái cây với vợ con thì mệt, còn đi gặp bạn thì hớn hở. Anh coi vợ không ra gì cả. Đi gặp bạn mà chẳng nói một tiếng.”

Lúc đó đang nhức đầu nên thôi không cãi. Đúng, buổi sáng cắt cây và cắt cỏ nên cũng mệt nhưng thằng con nó còn mệt hơn nên bắt ba nó ẵm. Còn đi gặp bạn thì đã nói cả tháng trước rồi và đã thỏa thuận rồi chứ đâu phải tôi không nói mà đi đâu.

Sau đó vợ đưa thằng Xuân với bà ngoại đi. Tôi cũng đưa hai thằng lớn đi tắm hồ. Tôi muốn đi bơi để hết nhức đầu mà không cần uống thuốc. Bơi xong tôi đưa hai đứa đi ăn mì ramen của Nhật rồi đi ăn kem. Còn dư thời giờ nên đưa chúng nó đến thư viện đọc sách trước khi đi học võ. Được hai tiếng thảnh thơi, tôi nằm trên bãi cỏ đọc sách và ngủ một chút. Nhờ vậy mới hết nhức đầu.

Chiều về nhà vợ nướng sườn ăn cơm. Thấy nói chuyện trở lại và bớt hờn giận nên tôi cũng vui vui. Hy vọng ngày mai tin thần sẽ tốt hơn và chiến tranh lạnh chấm dứt.

Tôi viết xuống đây không phải để kể lể. Tôi không muốn để lại trong đầu những suy nghĩ. Những gì tôi viết dĩ nhiên là cách suy nghĩ của riêng tôi. Người trong cuộc có cái suy nghĩ riêng của họ. Tôi viết xuống để tránh tranh cãi. Vì có lúc tôi không đối đầu với việc đó. Có khi những gì tôi chia sẻ sẽ cho thấy sự hẹp hòi và ích kỷ của riêng mình. Nó hiện ra những tính nết xấu xa của tôi. Tôi nói lên những sự ganh ghét và nhỏ mọn của mình. Người ta thường nói đẹp khoe xấu che. Tôi không khoe khoang cũng không che những cái xấu. Thậm chí tôi muốn lôi những cái xấu để không cần phải giữ nó lại.

Tôi tự biết mình không phải là một người hoàn toàn tốt. Cũng không có tấm lòng cao cả. Tôi chỉ là một người bình thường có thích có ghét có cái tốt có cái xấu. Tôi không ngại ai nghĩ sau về mình. Có thể nói cái blog này đã giúp tôi làm được việc ấy. Tôi có thể viết xuống những gì tôi suy nghĩ mà không cần biết người đọc là ai. Ngày xưa tôi hay lo ngại và sợ người khác không thích mình. Càng lớn tôi càng hiểu và càng cảm thấy không cần thiết. Tại sao tôi phải chú trọng đến những người ghét hoặc không ưa mình? Mình sống cho chính mình chứ đâu sống cho họ?

Nếu tôi đem tâm sự của mình kể cho người khác nghe, bảo đảm nó cũng sẽ truyền đến tai người khác và người khác nữa. Nên cũng không có gì gọi là bí mật trừ khi mình giữ nó lại trong đầu. Nhiều lần sau khi tôi tâm sự với người khác tôi hối hận ngai. Rồi người đó sẽ nghĩ sau về mình? Tại sao tôi lại tin tưởng người đó? Người đó có thật sự giữ kính câu chuyện của mình hay không hay lại kể lại cho người khác nghe? Viết lên đây ai cũng đọc được và ai cũng không đọc được. Dĩ nhiên chỉ có những ai theo giỏi và hứng thú những chuyện của tôi mới đọc. Không thì chỉ nhảm nhí thôi đọc mất thời giờ.

Tôi cũng học được bài học rằng ai nói xấu sau lưng mình cũng không ngại. Tôi biết khi quay lưng đi sẽ có vì trước mặt mình thì người đó nói xấu người khác. Tôi cũng chẳng care nữa. Có muốn nói gì thì nói thẳng mặt tôi. Tôi cũng không biết cái post này nó đi đến đâu. Rượu vô lời ra. Viết nhảm quá. Thôi đủ rồi.

Lại chuyện con với cái

Thứ Năm hai vợ chồng ăn mừng kỷ niệm hôn nhân nên sáng đã đem thằng con qua chơi với Đạo và Đán. Tôi hơi lo vì dạo này cậu ta hơi bị mít ướt. Không vừa ý cậu là cậu khóc om sòm. Tôi phải rầy la hai thằng con mình để tránh cãi cọ. Thêm nữa là Đạo và Đán không được chơ iPad. Cậu ta mà không có iPad sẽ nổi điên. Trưa ở chổ làm tôi gọi về nhà hỏi vợ mọi chuyện êm xuôi không. Vợ bảo chúng nó chơi với nhau vui vẻ không có vấn đề gì cả. Thôi tôi cũng yên tâm.

Chiều đón thằng Xuân về thấy vợ không được vui còn cậu ta không còn ở nhà nữa nên tôi hỏi chuyện gì. Vợ bảo cậu ta không vui khóc lóc rồi đòi về nhà rồi. Vợ giận lớn tiếng rằng thằng đó hở ra là khóc chẳng lẻ phải rầy la hai thằng con mình hoài. Tôi với bà xã đã cãi cọ nhau về dụ này nhiều lần. Vợ cứ nói tôi muốn chia rẽ bọn chúng. Giờ thì chính vợ chứng kiến rồi.

Một tiếng trước khi đi học tiếng Việt, mẹ cậu gọi điện thoại nói tôi khỏi qua đón để ba cậu đưa cậu đi được rồi. Mấy tháng hè học bơi, học võ, và học tiếng Việt tôi đều đưa đón cả như là trách nhiệm của mình mà chẵng nghe một lời cám ơn. Giờ cậu con trai khóc lóc không cảm thấy thoải mái nữa nên con ai nấy đưa đón chứ không phải thay phiên vì tôi đã đưa đón mấy tháng nay.

Tim Brown: Flexible Typesetting

From 2002 to 2008, I had the honor of working with Tim Brown in a small web design and development group at Vassar College. Even in the early days of his career as a web designer, Tim had already built a vast amount of knowledge on type. Just being around him, I had learned so much about typography even though we were still limited to using system fonts (Georgia, Verdana, and Helvetica Neue) on the web.

Reading Flexible Typesetting, his latest book for A Book Apart, reminds me of good old days when Tim gently and patiently guided me through the world of typography. I can feel his passion and articulation in his writing as if he were explaining typesetting to me over our lunch breaks. The best part about this book is that Tim has collected and shared all the best practices and methods he has honed and developed over the years. As a result, you will learn just what you need to set legible, readable, and pressure-free text.

If you are new to typesetting on the web, this book is for you. You will learn why typography has changed for the first time in hundred years. You will get to see his design decisions, including text preparation and type selection, to help you find your own process. You will gain the hands-on experience by following and coding a real-world project. You will recognize all the pressures related to setting type on the web and how to relieve them.

My thanks to Tim Brown and A Book Apart for publishing an essential guide to shape better typography on the web. It’s our turn to do it.

Dan Kennedy: The Return of the Moguls

In his informing and engaging book, Dan Kennedy provides insightful accounts on how Jeff Bezos transformed the Washington Post, John Henry revived the Boston Globe, and Aaron Kushner failed to save the Orange County Register. Kennedy delves into the state of newspapers, the challenge of journalism in the age of the Trump administration, and the difficulty of moving from print to digital subscription. Kennedy’s reporting is concise and balanced. Designed by Mindy Basinger Hill and typeset in Arno Pro, this book—in addition to its high-quality content—is such a pleasure to read. Highly recommended for anyone who cares about journalism and the newspaper industry.

I Failed Again

Đạo and Đán are adapting well without screen time. They played together and haven’t asked for their iPad. I am not sure if I should bring back screen time.

I am, on the other hand, failed miserably. After returning a dozen of books to the library, I felt empty. Everyday at work, I walked to the library after lunch just so I get some exercise. I browsed the new bookshelf and could not help myself. I picked up one English non-fiction and two Vietnamese books.

When I spent time with my kids, I did not pick up my phone. I also did not open my book. Although I got tired of watching Polar Express for the hundredth time, I enjoyed having Xuân sitting in my lap. I just kissed his head and rubbed his arms. When I took Đạo and Đán to Taekwondo or Vietnamese school, I could not wait to spend the next two hours reading. When I them to Vietnamese school last night, the rain was pouring hard; therefore, the parents who waited around went inside the school. They sat around and chit chat. I just sat and read. I could have joined them, but I didn’t feel like doing the work. I must admit. I am suck at socializing.

My kids aren’t like me. They can play with anyone and I am happy about that. I am also glad that they are not like me in that regard.

The Berating

Trump’s sycophant, Sean Spicer, has written a memoir. I haven’t read it and won’t read it, but I bet it is full of ass-kissing shit. Can’t this lickspittle just go away? No one wants to read a lying-ass book.

Đánh con

Lúc Đạo hai tuổi, nó thường đánh hoặc cào mỗi khi tức giận. Tôi khẻ tay nói vài lần và nhắc nó. Mấy lần sau nó vừa vươn tay ra định đánh, nó nhớ hậu quả nên thôi. Thế rồi nó bỏ. Đán cũng thế. Lúc hai tuổi nó đánh anh nó và tôi. Tôi cũng khẻ tay nó vài lần rồi hết. Bây giờ thằng Xuân cũng bắt đầu đánh. Nó đánh hai thằng anh, hai thằng anh không đánh lại. Tôi không khẻ tay nó nữa mà chỉ nhắc nhỡ nó.

Tôi không hối hận đánh con. Nói đánh, chứ tôi chỉ dùng tay khẻ nhẹ tay nó thôi. Nhưng tôi ân hận vì chúng nó không đánh trả lại khi bị đứa khác đánh. Hôm nọ, thằng Đán chơi với một thằng khác bằng tuổi. Không biết thằng Đán nói gì thằng kia mà nó giận dữ đấm vào lưng thằng Đán hai cái. Tôi bảo nó ngưng nó lại thoi thêm bốn cái. Tôi phải chạy đến đẩy thằng Đán ra và bảo thằng kia không được đánh. Thế là nó khóc ầm lên. Cha mẹ thấy xót ruột nên lại dỗ dành con mình. Tôi nói với thằng Đán trước mặt cha mẹ thằng kia, “Lần sau nó đánh con con đập lại hoặc tránh đừng ngồi ở đó để làm bao đấm.”

Thằng kia lúc hai tuổi đã thế. Mỗi lần giận nó ném đồ hoặc đánh đập cha mẹ. Rồi cha mẹ cứ để thế nên bây giờ sáu tuổi rồi nó vẫn thế. Có lần nó đập thằng Đán sặc máu mũi. Ngăn cản không cho chơi chung thì không được. Nhất là bây giờ có thêm thằng Xuân. Thằng này không như Đạo và Đán. Thằng Xuân đụng nó là nó bọp liền. Dĩ nhiên không phải con mình thì mình đâu làm được gì nên lúc nào cũng phải canh chừng cả.

The Art of Kung Fu Films

In “How to See Kung Fu Films,” MoMA film curator La Frances Hui explains the techniques and styles of Kung Fu through the master works of legendary filmmaker Lau Kar-leung. A fascinating clip.

Contact