New Site for Photographer Ann LT

Ann Lưu-Trọng is a storyteller. Through her len, she captures the beauty of isolation, displacement, and solitude. Her photography is often mysterious and ambiguous—leaving her visual narratives open to interpretation.

To showcase her work, I settled on a dark mode. The user interface recedes to the background to put the attention on the photography. The homepage features an automated slideshow to display a wide range of her work while the individual galleries showcase specific themes.

For typography, I chose Roboto Flex, designed by David Berlow, Santiago Orozco, Irene Vlachou, Ilya Ruderman, Yury Ostromentsky, and Mikhail Strukov, for its robustness and no-nonsense finesse.

The site is designed and developed using HTML, CSS, and bit of PHP. The galleries are powered by Flickity, developed by David DeSandro.

Visit Ann LT website.

Ngọc Lan ngậm ngùi hát ca khúc Phạm Duy

Sau khi hay tin Kiều Nga ra đi, tôi tìm nghe lại tiếng hát của một thời đã đọng lại trong tôi bao kỷ niệm đẹp của những năm đầu sống nơi xứ lạ quê người. Spotify có khá nhiều albums cô thu âm vào thiệp niên 90. Trong đó có Người đi qua đời tôi với giọng hát Kiều Nga, Elvis Phương, và Ngọc Lan.

Bài thu âm khiến tôi vô cùng ngạc nhiên là “Ngậm ngùi”, thơ của thi sĩ Huy Cận được nhạc sĩ Phạm Duy viết nhạc. Tuy đã nghe qua nhạc phẩm này rất nhiều lần qua nhiều tiếng hát khác nhau, tôi lại không nhớ đã từng nghe Ngọc Lan hát qua chưa. Lối hát nhẹ nhàng và giọng mát rượi như ly nước lạnh rót vào tâm hồn giữa mùa hè nắng gắt. Cô nhả chữ gọn gàng: “Trăm con chim mộng về bay đầu giường / Ngủ đi em, mộng bình thường / Ngủ đi em, mộng bình thường”. Tôi nghe đi nghe lại và khao khát được nghe thêm những ca khúc của cố nhạc sĩ Phạm Duy do Ngọc Lan hát.

Tôi nhớ ngay đến “Thà như giọt mưa” — thơ của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên được Phạm Duy phổ thành nhạc — vì ca khúc này đã chạm vào đầu óc tôi hơn 20 mấy năm qua sau lần đầu được nghe Ngọc Lan trình bài. Tiếng hát của cô êm dịu nhưng sắc bén: “Người từ trăm năm về như dao nhọn / Dao vết ngọt đâm, ta chết trầm ngâm / Dòng máu chưa kịp tràn, dòng máu chưa chảy đầm”. Không chỉ giết người ngoài thân mà cô còn “Giết người trong mộng” nữa “Ðể trả thù duyên kiếp phũ phàng”. Ca khúc này cũng đã đâm nhẹ vào tim tôi từ khi được nghe cô hát lần đầu 20 mấy năm trước. Cả hai “Thà như giọt mưa” và “Giết người trong mộng” tuy được hoà âm theo điệu slow ballad với một chút bi kịch.

Ngọc Lan chẳng những hát thành công những ca khúc cố nhạc sĩ Phạm Duy viết nhạc từ thơ Việt mà luôn cả những ca khúc ngoại được ông viết lời Việt. Sự tài hoa của nhạc sĩ Phạm Duy là ông viết lời lưu loát và trôi chảy đến nỗi khi nghe lần đầu mà không biết nguồn gốc của ca khúc sẽ không nghĩ rằng đó là một bài nhạc ngoại quốc lời Việt. Chẳng hạn như “Dòng sông quê cũ” khi nghe Ngọc Lan hát lần đầu qua điệu rumba lả lướt, tôi cứ ngỡ đó làm nhạc phẩm của Phạm Duy chứ không phải “La Playa” của Silvana Di Lorenzo. “Bài ngợi ca tình yêu (Dáng tiên nữ)” cũng thế, giọng hát Ngọc Lan dịu dàng cùng với cái flow êm ái vài cách nhả chữ thông thả, không thể ngờ rằng đó là ca khúc “La chanson d’orphée” của François Llenas. Càng không ngờ rằng Ngọc Lan lại có thể ca những ca từ đầy khiêu gợi như “Vùi trong hơi ấm nồng nàn / Thịt da thơm ngát tình nồng / Cùng chăn gối ấm giường hồng, tình yêu ngây ngất”.

Với “Mùa thu chết” — Phạm Duy viết nhạc từ thơ của Guillaume Apollinaire — Ngọc Lan hát “Em ngắt đi một cụm hoa thạch thảo”. Trước khi thu âm bài này, cô đã xin phép ông cho cô đổi từ “ta” thành “em” cho hợp với cảm xúc phái nữ và ông không chỉ đồng ý mà còn cảm động. Nghe tiếng kèn saxo là biết ngay đây là bài hoà âm của nhạc sĩ Thanh Lâm.

Tôi không rõ Ngọc Lan đã thu âm bao nhiêu ca khúc của Phạm Duy. Ước gì được nghe cô hát những ca khúc bất hủ của ông như “Tình ca”, “Tình hoài hương”, và “Kỷ niệm”. Tuy nhiên, những ai mê giọng hát của Ngọc Lan và thích ca khúc của Phạm Duy thì mời lắng nghe một cái playlist tôi đã tạo ra với những bài đã nhắc đến ở trên cùng với những ca khúc như “Nha Trang ngày về”, “Tình hờ”, “Trả lại em yêu”, “Bao giờ biết tương tư”, “Con đường tình ta đi”, “Hoa xuân”, “Tuổi thần tiên”, “Mộng du”, “Còn chút gì để nhớ”, và những ca khúc ngoại lời Việt.

Vĩnh biệt Cậu Khương

Nghe tin Cậu Khương ra đi, lòng như thắt lại. Dường như tôi chỉ gặp cậu, mợ, và các chị chỉ một lần trong dịp đại gia đình họp mặt duy nhất cách đây khoảng 30 năm ở Texas. Tuy nhiên, ký ức về những ngày đó tôi không bao giờ quên.

Tôi ngưỡng mộ cậu là một người chồng và người cha gương mẫu. Tuy cuộc sống ở xứ lạ quê người khó khăn lúc ban đầu, cậu mợ đã nuôi nấng và dạy dỗ các chị nên người và thành công.

Sau này nhờ Facebook, tôi được chứng kiến cuộc sống của cậu vui vẻ và hạnh phúc bên vợ, con, và đàn cháu. Đời người làm chồng, làm cha, và làm ông, cậu đã sống hết lòng cho gia đình.

Giờ cậu đã nằm xuống. Cháu cầu nguyện cho linh hồn của cậu được yên nghỉ trong bình an. Vĩnh biệt cậu.

No More Camping

After another year at First Landing, I am done with camping. I hate bugs. I hate the heat. I hate the rain. I hate packing.

Because of the weather, I could barely sleep at night. I didn’t bring an AC. Most families brought their AC. As a result, the kids ended up either staying in their tent, EV, or RV to stay cool and to be on their phones. The phones ruined the kids.

The backstabbers talking shit behind your back were annoying, but I decided a long time ago. Never let anyone’s words get me down. What people say or think about me has no effect on me—friends or foes. That’s my survival mechanism.

On the bright side, I had a great time with food, liquor, and friends.

Kiều Nga, Trung Hành, Ngọc Hương: Liên khúc tình yêu tuyệt vời

Nghe tin nữ ca sĩ Kiều Nga đột ngột qua đời, lòng thật bùi ngùi. Tuy chị đã ngưng hoạt động âm nhạc một thời giang dài, tiếng hát của chị vẫn tồn tại trong tâm hồn tôi. Để tưởng nhớ chị, tôi không thể làm gì khác ngoài nhe lại những sản phẩm chị để lại. Cuối tuần vừa qua, tôi nghe đi nghe lại album Liên khúc tình yêu tuyệt vời qua tiếng hát của chị, Trung Hành, và Ngọc Hương.

Dĩ nhiên tôi đã nghe LKTYTV rất nhiều lần vào những năm giữa của thập niên 90, lúc tôi mới bước chân đến Mỹ. Thời đó tôi mê tiếng hát Ngọc Lan lắm nên thường nghe những album Liên khúc tình yêu với Ngọc Lan, Kiều Nga, và Trung Hành nên cũng không để ý nhiều đến LKTYTV.

Giờ nghe lại LKTYTV mới cảm thấy thấm thía. Giọng Ngọc Hương khoẻ, cao, và smooth như Hibiki. Giọng Kiều Nga cũng mạnh khoẻ nhưng có hương vị đậm đà như Yamazaki. Còn giọng Trung Hành thì có chất smoky như bourbon. Khi ba giọng hát này harmonized lại với nhau thì chỉ khiến cho những người mê whiskey xỉn hồi nào không hay biết.

Từ “Madolay” đến “Daddy Cool” đến “Rasputin” đã đưa tôi trở về với ký ức tuổi thơ, nhất là cái melody của “Rasputin” với lời chế, “Trời sinh ra con gái cũng như con trai / mà con trai khôn hơn / còn con gái ngu như con bò”. Thời đó biết misogyny là cái quái gì. Giờ mà hát như vậy là phù mỏ.

Qua hàng loạt ca khúc từ tiếng Anh, Pháp, đến Tây Ban Nha và đương nhiên là thiếu tiếng Việt, cả ba giọng ca bay lượn qua phần hoà âm độc đáo của Trung tâm Asia, chứng minh âm nhạc không có biên giới. Trung Hành và Ngọc Hương thổi vào một làn không khí mới và tươi trẻ cho ca khúc trầm buồn, “I Don’t Like to Sleep Alone”. Ngọc Hương hát nhẹ nhàng nhưng gợi cảm câu: “Loving you the way I do / My mouth on yours and yours on mine.” Trung Hành tiếp lời, “Marry me / Well, let me live with you / Nothing’s wrong when love is right”.

Qua “Tình nồng Lambada”, giọng hát trong trẻo của Kiều Nga quyện vào với giọng trầm của Trung Hành một cách tuyệt vời, rất đúng với tựa đề của album, Liên khúc tình yêu tuyệt vời.

Breasts

I always thought
they were small—
my breasts.

But they filled
my baby’s mouth.
& my lover’s tongue
loves them,
& my memory is
filled with all
the pleasure they gave
over the years,

while my mother’s
100-year-old breasts
still hang
waiting.

For what?
For the tongue
of God?
For the spinning Fates
to release them
into the clouds
so she can remember
how to paint
again?

The sky awaits,
& earth itself.

She used to say,
we all
go back to earth
& become
beautiful tomatoes,
peas, carrots.

She was an
ecologist
before the term
was invented.

O Mother
I love you
despite everything.

Peas, carrots,
cauliflower.
Even cabbage.

Erica Jong

Over 11k Views

This cute couple broke my YouTube Short record with over 11k views.

Side Hustle

In 2021, I bought my first pair of skis through Facebook Marketplace. I paid $35 for a pair of 2008 Head XENON Xi 5.0. Then I had to spend $55 to get it tuned up. To complete the set, I bought a pair of Lange Comp 80 Team junior ski boots for $40. I spent $130 on mine and multiplied that by 6 for our entire family, which was around $780. Then we had to shell out $3,000 for our Epic passes. Yes, skiing and snowboarding are too damn expensive.

When I took my skis to the local shop to tune up, they made me sign a weaver because my skis were old and my bindings were no longer indemnified. I signed the weaver. With my first pair of skis, I went from the bunny hills to the double-black-diamond slopes in two seasons. Not only saving money, I also avoided the hassle of waiting in long lines for to rent skis.

The tuning costs were expensive and the services took at least three days; therefore, I decided to learn to tune them myself. With YouTube and a few pairs of old skis to practice, I have become proficient at ski and snowboard tuning. I tuned all of our equipment. It turned out to be a good skills to have.

As we got serious about skiing and snowboarding, we decided to invest in new equipment—at a steep discount price, of course. Even then, they were still pricey. For newcomers who are still on the defend about skiing and snowboarding, buying used equipment is one of the cost-saving methods to try out.

I had been hunting for used skis and snowboards. Of course, the condition still had to be good. I cleaned them up and sanitized them with rubbing alcohol. I then removed all the rust and sharpened the edges. I then patched up the cracks on the bases and gave them a good wax. I then checked the bindings to make sure they still popped out and tightened up all the screws.

When people buy skis or snowboards from me, they can be reassured that the quality is still good and they are ready to ski or ride at the resorts. That is how I differentiate myself from other sellers. While people are trying to get rid of their old equipment, I am trying to give it a second life. Most people don’t take care of their equipment. They either stored them in their garage or shed. Most of the time, the edges were rusted and the bases were scratched up. There were even some kind of bug nests and eggs around the bindings and in the boots.

The efforts I put in were more than what I sold, but I found it gratifying when I revived old gears.

Cutting Down on Drinking

I like drinking even though I know damn well it is not good for my health. I made a bit of a change. I don’t drink at home and when I go out with my family. I only go out drinking with friends. It seems to work out well. I hadn’t had a drop of liquor when I was at home or with my family.

I have no beer at home. I still have a couple of wine bottles, but I rarely drink wine anyway. I still have a couple of whiskey bottles, but I only bring them to a party or a gathering with friends. I’ll still buy liquor, but only for going out.

I used to have a couple of drinks at home with a meal or if I were out to a restaurant. That was when I didn’t have friends to drink with. Now I have a couple of folks to drink with, I need to make a change.

The change is good for me. When I go out to drink I can enjoy it and not have to worry about drinking too much. Gout flare used to warn me if I was drinking too much, but now that I take Allopurinol I haven’t had an attack. I don’t want to take it for granted or abuse it.

Maybe when there’s a time I have to stop drinking completely. Until then, this is a happy medium.

Nguyễn Duy Quyền: Quên Được Cứ Quên (đọc lại)

Cách đây tám năm, tôi đọc một quyển tản văn. Trong đó tác giả viết về ký ức tuổi thơ. Tôi nhớ nhất là những bài văn ngắn diễn đạt món ăn đồng quê. Cách viết của tác giả nhẹ nhàng nhưng khiến cho người đọc cảm nhận được những món ngon đi từ ký ức.

Thời gian gần đây, tôi muốn tìm để đọc lại quyển sách nhưng tôi lại không nhớ nổi tựa đề và càng không nhớ tên tác giả. Cho dù tôi đã viết vài hàng review ngắn cho blog của mình, tôi vẫn không tìm ra được manh mối gì cả. Tôi cũng chẳng nhớ hình dáng bìa sách ra làm sao.

Tuần trước tôi quyết định tìm cho ra quyển sách này. Tôi đã đến thư viện và tìm từng quyển sách một trong kệ sách tiếng Việt. Cuối cùng tôi đã tìm lại được. Quyển sách có tựa đề Quên Được Cứ Quên của tác giả Nguyễn Duy Quyền.

Đọc lại từng bài văn như được trở về với quá khứ. Như tác giả đã viết, “Nếu có chuyến đi nào ngược về trí nhớ, thì cho tôi xin một vé đi tìm lại tuổi thơ”. Với tôi, quyển sách này là một tờ vé để tìm lại tuổi thơ.

Tuy đã sống ở nước ngoài hơn 35 năm, thế mà hình bóng quê nhà của 10 năm đầu trong cuộc đời của tôi vẫn không hề phai. Cho dù giờ đây quê nhà đã không còn như 40 năm trước nữa, nó vẫn khắc sâu vào ký ức của tôi. Việt Nam có cái gì đó rất huyền diệu mà chỉ có những ai đã được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất ấy mới hiểu được.

Sau khi đọc xong quyển sách lần thứ nhì, tôi muốn mượn sáu bài trong 80 bài để làm một trang mẫu cho dự án Vietnamese Typography của tôi. Sáu bài này có những hình ảnh món ăn đồng quê mà đã làm tôi xúc động.

Để có được chữ Việt đẹp và dễ đọc, tôi đã dùng bộ chữ Pennyroyal DJR của David Jonathan Ross và Caramel của Robert Leuschke. Mời các bạn cùng đọc để còn một chút gì để nhớ về quê nhà.

Contact