Súng

Chiều thứ sáu đi làm về, ăn tối xong, chở Đạo và Đán đi cắm trại trong liên đoàn. Đến nơi gặp mặt những phụ huynh đang sách nồi niêu xoong chảo vào cabin. Nào là thùng phở, nào là thùng cháo, nào là thịt bò ướp sẵn cho ngày buổi tiệc ngày hôm sau.

Có phụ huynh đi làm về là chạy đến ngay nên chưa kịp ăn tối thế là họ dọn đồ ăn ra nào là cánh gà chiên nào là mắm ruốc xào với thịt ba chỉ với dưa chua. Tất cả mười mấy người xem như một gia đình lớn ngồi quanh bàn trong một cái cabin ấm cúng cùng nhau trò chuyện. Rồi mấy ông khui beer, wine, và cognac lai rai cho ấm người. Tôi cũng tham gia làm vài ly này ly nọ đến xỉn lúc nào không hay. Xỉn lên lời ra.

Cũng chẳng nhớ rõ đã nói những gì nhưng trong bàn nhậu tất cả đều theo Cộng Hoà và bầu cho ông Trump trừ tôi. Tranh luận gây cấn nhất là khi nói về dụ súng. Theo tôi thì súng không hoàn toàn có hại. Tôi cũng muốn được có súng ở trong tay để bảo vệ gia đình mình. Đến lúc nguy hiểm nhất chỉ có súng mới bảo vệ được vợ con. Tôi cũng chẳng muốn cấm súng vì ở Mỹ đó là quyền lợi Second Amendment.

Trong nhóm chúng tôi ai cũng có con nhỏ cả. Nên tôi hỏi các anh rằng nếu như có thằng khùng nào cầm súng vào trường học của con anh bắn chết mấy đứa trẻ trong đó có con của anh thì anh làm sao? Một anh trả lời rằng anh ở gần trường học con anh chỉ có năm phút anh sẽ cầm súng vào. Anh nghĩ năm phút kịp cứu con anh sao? Anh ấy cảm thấy hơi bị xúc phạm khi tôi dùng gia đình anh làm ví dụ. Tôi hiểu được tâm lý của anh và tôi đã xin lỗi vì chính tôi thật sự lo ngại rằng một ngày nào đó tôi nhận được cú thoại từ trường học nói rằng con tôi bị bắn chết. Vậy tôi hỏi các anh rằng các anh có biện pháp nào để con cái chúng ta có thể cắp sách đến trường để tập trung học hành mà phải lo sợ rằng không biết chừng nào chúng nó chết vì súng. Vì hiện tại nếu không làm gì cả như đảng Cộng Hoà thì sẽ còn nhiều vụ bắn những đứa trẻ vô tội sẽ xảy ra. Tôi không muốn những “thoughts and prayers” nữa vì đó không phải là cách giải quyết. Các anh không có câu trả lời nên hỏi ngược lại tôi.

Theo tôi thì vấn đề này là của chung chứ không phải bên trái hay bên phải. Bên nào có đề nghị tốt thì thực hành. Súng thì không nên cấm vì muốn cấm cũng không được. Chỉ cấm những người không được bình thường cầm súng hại đến người khác. Các anh hỏi làm sao biết không bình thường vì mỗi khi con người bị snap trong lúc đó thì có thể giết người. Con người ai cũng có lúc nóng giận hoặc có lúc không kiềm chế được bản thân mình nhưng người tỉnh táo phải biết được hậu quả về việc làm của mình. Người tỉnh táo không bao giờ lên kế hoạch để bắn chết những người mình không hề biết đến. Muốn biết ai tỉnh táo ai có những lịch sử bạo lực chúng ta cần có một system và những database liên hệ với nhau từ bác sĩ đến những người thân. Đây là việc làm rất khó nhưng không thể không làm được.

Ông Trump và đảng Cộng Hoà muốn cho thầy cô có súng. Tôi thì cảm thấy không tốt vì thầy cô sẽ phải thêm một gánh nặng. Tuy nhiên nếu như để bảo vệ cho con cháu chúng ta, thì tôi cũng đồng ý. Theo tôi thì nếu như Cộng Hoà và Dân Chủ có thể gạt bỏ đi đảng riêng của mình mà đồng lòng làm việc cho đất nước và nhất là cho con cháu chúng ta có thể đi học an toàn thì đó là điều rất tốt cho tất cả người dân Mỹ. I rest my case.

Replacing Battery for 2011 Toyota Sienna

On Friday, the car alarm went off and I didn’t know about it until someone notified me. The battery drained and I couldn’t start the engine. I asked someone to jumpstart for me. I left the engine running for ten minutes.

On Sunday, I couldn’t get it to start again; therefore, I needed another jumpstart. I drove for half an hour, shut off the engine, started again, and it worked fine. I didn’t want to take the chance in the winter; therefore, I bought a new battery from Advance Auto Parts. After installed the new one, I realized that the old battery is a Toyota TrueStart with a 84-month warranty. I only had it a little over 36 months. In retrospect, I could probably get more life out of it.

In any rate, I purchased an AutoCraft Platinum AGM Battery Group Size 24F, 710 CCA from Advance Auto Parts with a 3 year free replacement.

Total cost: $200

Lời phê bình nặng nề

Sau khi đọc bài nhận xét của tôi về album Nghĩa mẹ tình cha bao la biển trời của Thanh Lâm, chú Sunny Nguyễn gửi email cho tôi như sau:

Đọc xong những lời phê bình của ông về nhạc sĩ Thanh Lâm, tôi mới tin là đa phần người Việt thích nói nhưng lại khg có sự suy nghĩ và tìm hiểu kỹ lưỡng trước khi phát biểu lung tung như: chó sủa… chim vẹt…?
Đúng là không thể nào so sánh Thanh Lâm với những tay jazz mà ông tự cho họ là legends. Bởi vì họ không phải legends. Chơi sax có hai cách, một là phun và một là phà. Để tôi dậy ông nhé, phun là nhưng tay sax mà ông cho là legends đó, họ chỉ phun hơi vô kèn rồi với 10 ngón tay chạy theo keys lên xuống cho lẹ, và dĩ nhiên là chạy theo những hợp âm được viết sẵn theo giai điệu jazz. Tiêng kèn của những tay phun thì lại bị non choẹt khi lên cao, thậm chí tiếng kèn tenor sax trở thành alto sax. Có lẽ vì vậy mà ông khg phân biệt được Thanh Lâm thổi kèn gì và cho là tenor sax. Thật nực cười. Thanh Lâm thổi theo loại phà, tức là ở trong cổ phải hâm ra âm thanh của bài nhạc và từ cây kèn mới huếch đại ra tiếng kèn. Chơi theo lối này cả ngàn người thì may ra được hai người và đó là Thanh Lâm và Paul Desmond, the legendary sax. Phun chỉ là loè thiên hạ của 10 ngón tay được di chuyển nhanh nhẹ trên những phím của cây sax nhưng khg thể nào đưa hồn vô tiếng kèn như phà.
Và cái ngớ ngẩn thứ nhì của ông là ông đi so sánh hai loại nhạc với nhau, Jazz và pop. Nói tới đây tôi lại nghĩ đến bản chất của cong người Việt thích phô trương nhưng người ngoại quốc và thích dìm hàng người Việt. Có lẽ đây cũng là từ máu đã được di truyền theo tổ tiên nhà ông, đành chịu vậy…
thêm cái ngu nữa, (khoái quá vì có người ngu để tôi chửi), ông có biết những bài trong CD 4 của Thanh Lâm là loại nhạc như thế nào khg ông dốt kia. Đó là những bài va ngợi về tình cha tình mẹ, cho nên cần phải nghiêm chỉnh khi chơi những bài như thế này để tỏ long tôn kính đến những bậc sinh thành, cũng như nhưng bậc sinh thành ra ông. Nếu đưa bài Lòng Mẹ vô theo kiểu jazz như ông thích thì còn gì là tôn nghiêm? Đừng nói gì đến những bài ca ngợi cha mẹ mà thể loại pop hoặc classical, người Mỹ đều khg đưa vô sử dụng theo jazz.
Cái ngu kế của ông phơi bày là: athanh Lâm hoà âm với một giàn nhạc giao hưởng theo classical và có pha thêm chút pop nhưng ông lại đi so sánh với một giàn nhạc chỉ… có 4 tay chơi? Má ơi sao trên cõi đời lại sót lại một thằng Việt ngu đần đến như thế, bất hạnh quá.
-Thanh Lâm chơi alto thì ông nói là tenor.
-Thanh Lâm chơi nhạc pop và classical thì ông lại đi so sánh với jazz. Nếu so sánh sao ông khg đi so sánh mấy thàng Mỹ chơi rock, ballad và classical với jazz thử coi nó có đập cho ông vỡ mỏ khg, ăn gì mà ngu thế hả man!
Nếu ông so sánh Sax Thanh Lâm với một vài thằng ngoại quốc chơi theo lối nhạc pop hoặc rock thì tôi khg nói ông ngu đâu mà cùng lắm tôi chỉ nói ông khg biết nghe thôi. Tôi biêt ông thích viết thích nói và thích dậy thiên hạ lắm nhưng ông nên nghiên cứu kỹ lưỡng hơn trước khi phát ngôn theo kiểu Viêt Cộng để mang tiếng ngu nhé. Đó là lơi dậy bảo của tôi tặng cho ông nhân dịp lễ Giáng Sinh sắp tới.
For your information, tôi đã từng đưa tiếng kèn sax của Thanh Lâm cho mấy tay nổi tiếng ở NOLA và họ xin được học master class với Thanh Lâm nhé. Còn và còn nhiều lắm về Thanh Lâm sax nhưng tôi dậy bảo ông tới đây tạm đủ rồi, nếu ông vẫn khg hiểu thì coi như tôi đã tốn thì giờ vậy. God love you, man.

Đọc thấy thú vị nên tôi trả lời như sau:

Cám ơn lời phê bình của chú về bài nhận xét của cháu. Cháu đã sửa lại sự thiếu sót của mình qua phần góp ý của chú.

Cháu chỉ viết theo cảm nhận riêng của mình và đang trên blog cá nhân của mình. Mục đích của cháu chỉ muốn rèn luyện tiếng Việt của mình.

Chúc chú ngày cuối tuần vui vẻ dồi dào sức khỏe.

Regards,

Donny Truong

Chú trả lời như sau:

I was not happy that you said his cd is just for phục vụ ở những nhà hàng and I felt insulting. sorry for coming on to you like that. Chúc Donny cuối tuần vui vẻ và good luck with your Tiếng Việt.

Bài học rút kinh nghiệm rằng cho dù người ta tấn công đến đau, chỉ cần mình vẫn giữ được bình tĩnh thì có thể trở thù thành bạn. Thật sự bài review của tôi chỉ viết cho vui thôi chứ không có ý định đứng đắn là một nhà phê bình. Tôi vẫn chỉ là người thích nghe nhạc và viết về cảm nghĩ của mình.

Letter to My Sons #11

Dear sons,

The other day, Đạo pleaded, “I don’t want you guys to get a divorce.” The room fell silent and he went on, “Please don’t get a divorce.” I forget what we were talking about that led up to that topic, but I remember the vibe. I was touched that my ten-year-old son wanted his mom and dad to stay together.

In a coincidence, your mom and I were going through a few issues a few days before, but we made up. I did not know how to respond to Đạo’s comment other than telling him the truth. I made a promise to myself that I would never divorce your mom. I am willing to do anything to stay together. Though I cannot hold your mother back if she wants to leave me. I hope that we will never have to come to that path because it will have a tremendous effect on all four of you. You guys are what your mom and I have together. You are our joy, our life, and our connection.

God forbid that divorce will never come up, but if it will, you will be our priority. We will do our best to make things work for you. Not having a father around had a profound impact on my life. I do not want that to happen to you. I promise you that I will be there for you as long as you need me.

I can’t speak for your mom, but I have a sense that she will do all that she can to keep us as a family. We are not perfect, but we will work on our flaws because we love our family. We will be there for each other through thick and thin. As long as we don’t give up on each other. We will make it.

When your mom and I got married, we chose a song titled “Bài ca hạnh ngộ” by Lê Uyên Phương that we loved. Whenever I feel down or doubt about our marriage, I remember this particular line from the song: “Rồi mai đây đi trên đường đời / Đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn.” (Later, on our journey through life / Don’t let go of my hand to seek your quiet solitude).

Love,
Daddy

Michael Eric Dyson: JAY-Z: Made In America

In his latest book, Professor Michael Eric Dyson dissects JAY-Z’s lyrical genius. In three parts, Dyson breaks down JAY-Z’s hustling spirit, poetic inventiveness, and political savvy. Dyson also unveils the nuances underneath JAY-Z’s braggadocious rhymes and clever wordplay. As a long time fan of JAY-Z’s lyricism, I was skeptical of this book at first, but I thoroughly enjoyed Dyson’s concise, engaging, and thoughtful examination of JAY-Z’s work.

Letter to My Sons #10

Dear sons,

In this tenth letter, I would like to address being uncomfortable—something you will face again and again in your life. If you ever feel uncomfortable, you can refer to this letter and you can always talk to us. I will share my own experience so that you know you won’t be alone.

As a husband and a father, I strive to give us a comfortable life, but I thrive under uncomfortable conditions. Paradox, isn’t it? Whether in my professional career or in my personal life, I don’t let myself become comfortable. If I become comfortable with my job, I would need a new challenge. If I become comfortable with my personal life, I would get bored—your mom always pushes my comfort level and I love her for it.

For me, being comfortable is easy. As long as I keep my thoughts and feelings to myself, I can make everything seems comfortable. Deep down, however, I am just avoiding uncomfortable feelings and I ended up making myself miserable. As a result, I often use my blog to express my uncomfortable feelings. I had made many people feel uncomfortable in both professional and personal settings. I felt bad and extremely uncomfortable, but I have learned that being uncomfortable made me face the truth. I can no longer hide my uncomfortable feelings. I had to deal with it head on and being uncomfortable helped move our relationships from negative to positive.

Your mom and I had many uncomfortable conversations and our marriage is strong not based on how comfortable we are with each other, but how we worked out our uncomfortable issues. She pointed out uncomfortable truths about me and they hurt, but I know they come from a place of love. If you find someone who isn’t afraid to tell you the uncomfortable truths, that’s real love.

I can’t wait until the day that we can watch stand-up comedy together. One of the reasons I love comedy is that it takes uncomfortable issues and make them funny. Great comedians can make you laugh and feel uncomfortable at the same time. It is an art form that I enjoy and respect.

Being uncomfortable will push you forward. Once you get past the uncomfortable zone, you will feel a whole lot better. You will get into more uncomfortable situations in the future, but you will be more equipped to deal with them. A comfortable life is good, but an uncomfortable life has the potential to turn great.

Love,
Daddy

Meet Cường

I just came across cuong.com and read all of the posts. Cường is a Vietnamese-American writer born in Sài Gòn, Việt Nam. In his new blog, Cường offers a Vietnamese-American perspective on various subjects including race, parenting, politics, education, and religion. Subscribed!

The End of an Era for Personal Design

When Jeffrey Zeldman published “Another Blue Beanie Day” on his website, I noticed that he has switched his design to WordPress Twenty Twenty and my heart sank a little.

The man who brought us web standards has given up on designing his own site. I still remember being in awe to see his website sported a new design every few months. He inspired me to do the same with my own site, which I still do til this day. I have kept this blog so simple that it doesn’t take me much to whip up a new design. The changes here aren’t so drastic, but I do make the changes several times a year.

I hope Twenty Twenty is just temporary until he cooks up a new design. No pressure!

Michelle Wolf: Joke Show

Michelle Wolf is vulgar and she is not hiding it. In fact, she brings her vulgarness to the forefront in her latest Netflix special. She talks about women topics, which include period, pregnant, and abortion, with fierce and frankness. She is both hilarious and provocative. I dig her writing.

Tôn trọng người khác

Chiều nay tôi rời khỏi chỗ làm sớm để đi đón Đạo và Đán sau giờ học vì hôm nay mẹ nó phải đi đón bà ngoại ở sân bay. Hai đứa thấy tôi cũng rất mừng. Khi bước vào xe Đán hỏi tôi có snack cho nó không. Thường thì mẹ nó mang theo đồ ăn vặt mỗi khi đón bọn nó còn tôi thì muốn nó để bụng ăn tối nên trả lời với nó là không.

Nó đạp ghế và bắt đầu la hét. Tôi nói một câu, “Hôm nay ba có chuyện không vui ở chỗ làm. Đừng làm ba tức giận.” Không ngờ câu nói có hiệu nghiệm. Đán xuống giọng hỏi nhỏ nhẹ, “Có chuyện gì khiến ba không được vui?” Đạo cũng hỏi, “Ba cho tụi con biết đi?” Tôi định không nói nhưng tụi nó có vẻ tò mò nên thôi cũng kể sơ qua cho nó nghe. Tôi tóm tắt là, “Hôm nay có người hẹn để có một cuộc họp với ba nhưng người đó lại không đến. Lần này là lần thứ sáu người đó hẹn mà không hiện diện. Ba đã bỏ qua nhiều lần nhưng lần này ba phải đối chất với người đó vì họ đã không tôn trọng thời gian của ba. Đó là hành động của những người không professional.”

Tiện đó tôi dạy dỗ hai đứa nó rằng nếu có hẹn với ai phải giữ lời hứa và cần nhất là phải tôn trọng thời gian quý báu của người khác.

Contact