White Male Supremacy

An excellent piece from Ibram X. Kendi for The Atlantic. Kendi writes:

White male supremacy has granted the president the power to accost women and “grab ’em by the pussy”; the power to “stand in the middle of Fifth Avenue and shoot somebody” without losing voters; the power to call the first female major-party nominee for president “such a nasty woman” on live television and still win more white women’s votes than she did; the power to say the first Black president was not born in the United States and still have Black men say at his convention that he is “not racist.” White male supremacy has allowed the president to have a foreign power intercede in a presidential election on his behalf, to call neo-Nazis “very fine people,” to urge his supporters to vote twice, to build a monument of lies, to obstruct justice while freeing friends and punishing foes, to describe Americans who died at war as “suckers” and “losers,” and to look away as hundreds of thousands of American COVID-19 victims’ bodies pile up at cemeteries—and not face any consequences.

Kendi concludes:

Those who embrace Trumpism demand, like police officers, qualified immunity for their racism and sexism. When they hear “Me too,” when they hear “Impeach him,” when they hear “Black lives matter,” when they hear “No justice, no peace”—they hear the sounds of violent attacks on their supremacy, they envision their property burning, they see their America under attack. In their minds, slavery did not end.

Scary time in America, particularly for Black Americans.

Trump’s America

Americans who sacrifice their lives for our country are losers and suckers. Americans who sacrifice their lives for Trump are winners and patriots. Let’s face it. We are heading toward totalitarianism if we don’t vote him out.

Đại khái là vậy

Hôm nay ngày đầu tiên Đạo và Đán nhập học trên mạng. Tôi vừa làm việc vừa phải xem chừng bọn nó nhất là thằng Đán. Không có người lớn bên cạnh nó chẳng chịu ngồi tập trung. Đến chiều tụi nó học xong đầu tôi nhức như chạm thần kinh.

Cuối tuần lễ vừa qua gia đình anh vợ qua chơi. Lần đầu tiên mấy anh em bên vợ tựu hợp sau nhiều tháng cách ly vì đại dịch. Tám thằng cháu gặp nhau quậy tưng bừng. Tuy mệt né thở nhưng cũng vui. Dù sao đi nữa thì gia đình vẫn là gia đình. Được như thế thì mẹ vợ cũng thấy vui.

Nhà cửa bây giờ bề bộn quá. Cần thời gian để thu xếp gọn gàng lại. Nhìn thấy đồ đạc ngổn ngang tôi bị stress rồi. Không phải lỗi ai khác ngoài tôi. Vì hơi bị lười nên cứ hẹn đến cuối tuần. Cuối tuần thì càng chồng chất lên nhau. Đồ giặt thùng thùng chưa kịp xếp. Vớ cả thùng để ngày này qua tháng nọ cũng không tìm được những đôi giống nhau. Đồ chơi từ trên lầu xuống basement. LEGO thì chỗ nào cũng có. Mỗi lần đạp lên LEGO là đau thấu xương như bị gout vậy. Đồ dùng trong nhà cũng tràn ngập không biết phải nhét vào đâu. Còn xung quanh nhà thì cây cối tấp nập cỏ dại mọc thênh thang.

Lúc trước tụi nhỏ đi học đi nhà trẻ, tôi lấy ngày phép ở nhà dọn dẹp. Bây giờ lấy ngày nghỉ ở nhà cũng phải lo cho bọn nó nên lấy ngày nghỉ cũng không làm được việc gì. Vợ tôi còn bận rộn hơn tôi nữa nên cũng không có thời gian thu xếp đồ đạc. Thôi thì giờ đây làm được việc gì thì làm.

Chữ Việt cho người Việt

Nhờ quyển sách Vietnamese Typography (Nghệ thuật chữ Việt) mà tôi được cơ hội làm việc với những nhà thiết kế chữ từ Á Châu đến Âu Châu từ Nam Mỹ đến Bắc Mỹ. Tôi được họ tin tưởng trong việc nhật xét và góp ý để chữ của họ được rõ ràng và dễ dàng cho người Việt đọc. Được đóng góp một phần nho nhỏ trong công việc đưa nghệ thuật chữ Việt được dồi dào hơn là một sự vui sướng cho những con tim yêu thương chữ Việt như tôi.

Gần đây nhất, tôi được làm việc với Stephen Nixon qua bộ chữ mới Name Sans của anh được thiết kế dựa theo những bảng tên mặc khảm của NYC Subway. Name Sans đã được văn phòng Thống Kê Dân Số của tiểu bang New York chọn làm phông chữ nên họ yêu cầu anh Stephen làm bộ chữ với tiếng Việt và anh Stephen đã tìm đến tôi.

Tuy Name Sans vẫn chưa hoàn tất nhưng tôi tin chắc sẽ là một bộ phông rất hữu dụng, đặc biệt là Name Sans có tiếng nói Việt cho người Việt.

One Variable Font Rules Everything

Back in April, David Jonathan Ross sent me a demo version of Roslindale variable font upon my request. I hadn’t a chance to try it out until a couple of days ago when I had the idea of redesigning Trịnh Công Sơn’s lyrics sample page, which I had created to show off Vietnamese typography. In the previous version, I set each quote using various fonts from Font of the Month Club, which I am still a member. It was playful but distracting reading experience. Furthermore, the performance was terrible because of the amount of fonts. In this redesign, I wanted to take the opposite approach.

Although this version of Roslindale is still a work-in-progress, it demonstrates the power of the variable font technology. With just one file, I can use Roslindale for large display, body text, and everything in between. The level of control the designer placed in the typographer’s hand for setting text with variable fonts is unprecedented. As you can see on the page, the author’s name is set in ultra weight. Each song’s title is set in bold display. Each song’s lyric is set in text. Each song has highlighted quotes setting in thin italic display.

I am not sure who reads this page, but I read it all the time. Trịnh Công Sơn’s lyrics are filled with poetic prose. I love to read them when I have nothing else to read or if I need to kill time. It’s a great way to learn Vietnamese and to figure out Trịnh Công Sơn’s spellbinding lyrics. I have been using this page more than I had originally thought.

Many thanks to David for letting me experimenting with demo. I can’t wait to see the final release of Roslinsdale. I know it will be amazing.

Tin dữ

Sáng nay nhận được tin dữ khiến tôi vô cùng xót xa. Cả người đau điếng đầu óc rối loạn không biết phải tính sao. Trong hoàn cảnh hiện tại với COVID lan truyền, tôi có thể làm được gì trong giờ phút này?

Đêm qua trằn trọc không ngủ được. Những tâm trạng khó tả không thể nào viết được ra lời. Nhiều cảm xúc mâu thuẫn chồng chéo lên nhau.

Cuộc sống rồi cũng như thế. Tương lai rồi cũng như thế. Mình đến trên đời này rồi mình cũng phải ra đi. Còn sống một ngày là hẹn chết mai kia.

Thôi cố gắng ngủ được phút nào hay phút nấy. Ngày mai còn rất nhiều công việc phải làm. Nhất là trách nhiệm với đám con.

Guns and Rubik’s Cube

Đạo, my twelve-year-old son, has been fascinated with guns. He reads about guns and observes all of their components. I asked him why he is interested in guns and he told me that he liked the history and the mechanism behind them.

He loved telling me his latest creations. He walked me through the features he had created based on various guns. From the magazine holder to the front sight, I was impressed with the way he translated what he saw from real guns into his LEGO creations.

Building LEGO guns is one of his favorite activities when he’s not on the computer. He used to build tanks, airplanes, and helicopters with LEGOs. I am sure gun is just what he is into right now before moving on to something else. I am glad that he finds his creative passion, but I can’t help being a bit concerned given the gun violence in America.

Đán, my eight-year-old son, on the other hand, has been fascinated with the Rubik’s Cube after watching Netflix’s documentary The Speed Cubers. Unlike his brother, he just spends time messing around instead of following instructions. He figured out how to solve one side, but showed no interest in solving all six.

I used to be able to solve all six sides when I was a kid. Now I can only solve one. In the past few days, I spent a bit of time reading instructions and watching YouTube videos trying to solve it. I got pretty close and messed up at the last step. I wanted to solve it so that I could teach him, but I got frustrated and gave up. He is just going to have to figure it out on his own.

Không vacation năm nay

Mùa hè năm nay lặng lẽ trôi qua. Những ngày nghỉ dành cho mùa hè cũng không dùng đến. Tháng trước có ý định đi biển một tuần như hằng năm nhưng rồi cũng gạt bỏ vì vẫn còn sợ truyền nhiễm con COVID. Nếu có đi thì sẽ cẩn thận hơn. Chỉ ra biển chơi rồi về nhà thuê nấu ăn chứ không ra ngoài ăn như những năm bình thường. Tôi ngại vợ nấu ăn mỗi ngày ba bữa cho cả chục người (nếu thêm gia đình chị vợ) nên thôi quyết định không đi.

Thường khi đi biển, tôi phục vụ đám nhỏ còn vợ phụ trách việc bếp núc. Sáng đánh thức cả đàn dậy ăn sáng. Ăn xong lùa ra boardwalk đạp xe. Khoảng mười giờ lùa hết ra biển. Tắm biển đến trưa thì lùa về ăn trưa. Ăn trưa xong thì nghỉ ngơi. Đám nhỏ nhất thì ngủ trưa. Đám lớn hơn không còn ngủ chưa nữa thì chơi iPad. Tôi thì phụ dọn dẹp cho chén bát vào máy rửa rồi tranh thủ đọc sách. Khi đám nhỏ thức dậy thì lùa ra biển lần thứ nhì nếu không mệt. Mệt thì ra boardwalk đi dạo hoặc đi xe tramp. Chiều về lại nhà thuê tắm rửa ăn tối rồi ra boardwalk chơi games hoặc đi shopping bằng mắt. Tối về cho đám nhỏ ngủ. Thời gian còn lại thì thức khuya đọc sách. Thế là ngủ không đủ nên cũng mỏi mệt nhưng cũng cố gắng.

Nói đi nghỉ mát giảm căng thẳng nhưng ngày nào cũng mệt ná thở. Người cực nhọc nhất vẫn là người nấu ăn. Tại sao phải bỏ ra tiền thuê nhà mặt biển rồi phải đày đọa bản thân? Câu trả lời đơn giản là vì con. Muốn tụi nó được những giây phút rong chơi những ngày nghỉ hè và chúng nó cũng rất mê biển. Thấy con cháu vui vẻ dù có cực nhọc và tốn tiền cũng đáng. Tuy nhiên, tôi không muốn vợ cảm thấy mình phải hầu hạ mỗi người như một con sen. Tôi thì không kén ăn. Mì gói hoặc đồ ăn cấp tốc của Mỹ đều ăn được cả. Ngán nuốt không nỗi thì tống thêm rượu bia cũng trôi hết.

Nếu chỉ thỏa mãn bản thân, những ngày nghỉ lý tưởng của tôi là không cần làm gì hết. Chỉ cầm sách đọc nguyên ngày, đói thì ăn sơ sài gì đó, và ngủ bất cứ lúc nào cũng được. Vì con cái còn nhỏ nên đó cũng chỉ là ước muốn. Thôi thì kể như năm nay không đi biển hẹn lại năm sau. Nếu sang năm còn dư nhiều ngày nghỉ phép, tôi sẽ lấy cho mình reading vacation. Nghỉ phép để đọc và để viết blog.

The Zetrablade

After trying out four pairs of rollerblades, I settled on Men’s Zetrablade Inline Skates from Rollerblade. With this pair, I can skate up to half an hour before my feet get too painful to continue. With the previous three pairs, I could only skate up to five minutes.

To be fair, the previous inline skates were youth size. Even though they can be adjusted up to size 8, the width was very tight for me. I bought the Zetrablade for men; therefore, it is more comfortable to skate. That could be part of the reason. I have skated the Zetrablade for three times. It fits better and less painful each time. I am hoping that the pain will go away after I get break into it.

I am enjoying rollerblading more and more. It is getting less scarier, especially with protective gears. I enjoy rollerblading in the morning with a cup of ice coffee. That’s my only exercise of the day.

Hồ Ngọc Hà: Càng trưởng thành càng cô đơn

Tôi đã quá già để cảm nhận được album này như Hồ Ngọc Hà không còn trẻ nữa để bộc lộ những ca từ trong những bài hát cô đã chọn trong album này. Ngay trong bài mở đầu, “Cự Tuyệt,” Hà tâm sự, “Em ôm chặt anh, và không muốn cách xa / Anh đẩy em ra, ‘Chúng ta nên dừng lại em à.’” Thằng nào được Hà ôm chặt mà có thể đẩy Hà ra thì chắc chắn thằng này không thèm đàn bà mà thèm cùng hệ.

Rồi Hà lại hỏi, “Có phải càng lớn khôn người ta sẽ cô đơn?” Và câu trả lời, “Vì tình yêu chính là điều dễ dàng đổi thay nhất trên đời.” Nếu như mình cho rằng tình yêu chính là điều dễ dàng đổi thay nhất trên đời thì thật sự mình chưa trưởng thành. Vì khi đã trưởng thành thì tình yêu không còn quan trọng nữa. Và chỉ khi chưa trưởng thành mình mới đặt nặng vào tình yêu. Hà dư biết điều đó nên Hà không thể nào lựa gạt được cảm xúc của mình để diễn đạt bài này.

“Anh bây giờ nhạt quá” thì dành cho tuổi trẻ mới yêu. Còn từng trải và đầy kinh nghiệm như Hà thì bài, “Anh bây giờ béo quá” mới thích hợp hơn. Đùa tí cho vui thôi cứ không có ý cay cú đâu. Những phần hoà âm phối khí của Hoài Sa qua nhịp điệu r&b ballad hơi bị smooth nên nghe một lượt 10 bài cũng hơi bị oải.

Contact