Một phút dại khờ

Lúc mới sang Mỹ, tôi được một người dì khuyến khích đi nhà thờ Tin Lành. Thời đó cuối tuần cũng chẳng có gì làm nên đi gặp người Việt cho đỡ nhớ quê hương và đồng thời giết thời gian. Sáng Chúa Nhật tôi ăn mặc chỉnh tề. Quần tây áo sơ mi thắt thêm cái cà vạt tất cả được mua từ tiệm Woolworth.

Lúc đến nhà thờ tôi cũng cố nở nụ cười chào hỏi. Lúc mọi người hát thánh ca thì tôi chỉ đứng yên. Lúc mọi người cầu nguyện thì tôi chỉ quan sát mọi người nguyện cầu. Lúc mục sư giảng đạo thì tôi ngồi ngáp lên ngáp xuống. Lúc học kinh thánh tiếng Anh thì tôi chả hiểu. Lúc học kinh thánh tiếng Việt tôi cũng mù luôn. Lúc sinh hoạt với nhóm trẻ cùng lứa tuổi thì chẳng đứa nào bắt chuyện với tôi vì tôi không biết tiếng Anh. Lúc đổi sang sinh hoạt tiếng Việt thì nhóm toàn lớn tuổi hơn tôi nên cũng chả thèm đếm xỉa đến tôi.

Không thể hòa nhập vào lớp nào cả nên đâm ra chán. Và rồi lời Chúa dạy và lời mục sư giảng cũng chẳng nhập vào đầu óc hoặc trái tim của tôi nên sau vài tháng tôi không đi nữa. Thay vì sáng Chúa Nhật đi nhà thờ tôi ở nhà luyện porn tự sướng. Xử xong tôi thấy được hiệu quả ngay khỏi cần đợi chờ lời nguyện cầu có được ban hay không.

Nhắc đến việc tự sướng, mấy hôm nay mạng xã hội ồn ào dụ của ông Jeffrey Toobin tự xử trong cuộc họp với đồng nghiệp qua Zoom. Lúc tự sướng ông quên tắt đi máy camera và mic.

Ông Toobin là một trong những người viết về chính trị tôi rất thích trên tạp chí The New Yorker. Đồng thời ông cũng là nhà phân tích về pháp luật cho đài CNN và một tác giả viết sách hay. Tôi khâm phục sự đa tài của ông. Việc đã xảy ra là một tai nạn nghề nghiệp thật đáng tiếc. Dĩ nhiên là tôi không biện hộ hành động hổ thẹn đó của ông nhưng có thể phần nào hiểu được.

Việc đầu tiên khi bị bắt quả tang tự xử là ông xin lỗi ngay đến người vợ của mình. Tôi không biết hôn nhân của ông ra sao nhưng nếu ông phải tự xử chắc có lẽ ông không được thỏa mãn nhu cầu trong tình dục. Tôi không đổ lỗi cho vợ ông cũng không có ý rằng đàn bà phải thỏa mãn đàn ông. Nhưng chỉ vì mấy ông thèm muốn quá mà không được nên phải tìm đến phương pháp khác. Ly dị là một lối thoát dễ dàng nhất nhưng ngoài tình dục còn có tình yêu. Nếu không muốn mất tình yêu mà cũng chả được tình dục thì chỉ còn cách thủ dâm để giữ mái ấm gia đình. Dù sao thì tự sướng không nặng tội bằng đi ngoại tình hay đi mua sướng. Chẳng hạn như có ông chơi pornstar lúc vợ mang thai vẫn trở thành một vị tổng thống của đất nước tự do và còn được tôn thờ là một nhà lãnh đạo vĩ đại được Chúa chọn.

Ông Toobin chỉ có mỗi tội là tự xử không đúng lúc và không cẩn thận. Chỉ cẩu thả một phút mà mất đi nghề nghiệp hai mươi mấy năm và danh tiếng mấy mươi năm. Một đời khôn không bằng một phút dại.

USA TODAY Endorses Biden

For the first time in USA TODAY’s history, the Editorial Board is endorsing a presidential candidate:

For nearly four decades, the Editorial Board has stood for certain core values: truth, accountability, civility in public discourse, opposition to racism, common-ground solutions to the nation’s problems, and steadfast support for First Amendment rights. These aren’t partisan issues, or at least they shouldn’t be.

Donald Trump has trampled each of these principles, making more than 20,000 false or misleading statements, ducking responsibility for his actions, spewing streams of invective at his critics, trafficking in racial fearmongering, governing more as the leader of the red states than of the United States, and relentlessly attacking the free press.

Everything about Biden’s nearly half-century political career suggests he would do a far better job of respecting these values. “We need to revive the spirit of bipartisanship in this country, the spirit of being able to work with one another,” the Democratic nominee said in a recent speech in Gettysburg, Pennsylvania.

Evangelicals Who Sacrificed Their Faith for Trump

I don’t believe in religions, but I respect people who believe in their religions. I have evangelical family members who I can trust to have deep, honest conversations about faith and politics without resolve to confrontations. I often questioned them on how they have come to accept Jesus. I was not trying to be ignorant, but I couldn’t find their answers convincing. Unlike science, math, or logic, religion makes no sense to me.

Every evangelical family member I have talked to had offered to pray for me after all of my questions. I accepted their prayers out of respect, but I know prayers never worked. Nevertheless, I consider evangelical family members to be grounded with high standards of morality. They are successful and generous. They are happily married and raising their kids well. I look up to them in those regards.

Their support for Trump; however, goes against their faith. Trump mocked evangelicals behind closed doors. “Those fucking evangelicals,” he said, “Can you believe people believe that bullshit?” On the other hand, evangelicals have considered him a “baby Christian” or a “born-again Christian.” Most Vietnamese-American Christians go as far as worshipping him as someone God had chosen to fight against the communists and China. The more I learn about these moral corruptions, the more I question their credibility. The hypocrisy is just too glaring to ignore.

My wife keeps telling me that I am being too harsh on them and that I don’t understand the reason they support Trump. From my conversations with them, I understand their religious view on abortion and Trump can help them with his appointments of conservative justices on the Supreme Court. Just for that issue alone, they are willing to sacrifice all other Christain values. Pro-life is the commitment to the sanctity of human life from the beginning to end. Allowing 220,000 deaths caused by the coronavirus is not pro-life. “It is what it is,” he said. Trump doesn’t care about human lives. He is just hijacking their faith for his own political gains. If people of faith trade moral integrity for political power then I do not want to be a part of it.

Nature Endorses Biden

Another respected scientific journal supports Biden. Nature’s Editorial Board:

No US president in recent history has so relentlessly attacked and undermined so many valuable institutions, from science agencies to the media, the courts, the Department of Justice — and even the electoral system. Trump claims to put ‘America First’. But in his response to the pandemic, Trump has put himself first, not America.

It has always been about Trump first.

Jean Kyoung Frazier: Pizza Girl

This is a gripping debut novel about a pregnant, half-Korean-half-White eighteen years old dealing with grief, alcohol, and relationships. Instead of applying to colleges, she delivers pizza. She is funny and curses like a sailor. Her story started out carefree and witty but progressed into a much darker territory. Frazier’s compelling storytelling combined with street literature make her writing so damn refreshing. From profanity to humanity to sensuality, it’s a moving read. I loved every sentence.

Thế hệ mới

Sáng thứ Bảy thức dậy chân trái vẫn đau điếng vì gout nhưng cũng phải ráng lết đưa Đạo và Đán đi hướng đạo ngoài công viên. Thấy mấy ông bố tụ tập bàn tán và trong đó có một ông mặc áo đỏ ngói với chữ Trump nên tôi tìm một băng ghế đá ngồi đọc sách chứ không dám tham gia. Cả tuần nay tôi không viết về chính trị cũng không muốn quan tâm đến nữa sau khi thấy một cái clip cộng đồng Việt tranh cãi nhau dữ dội giữa phe Trump và phe Biden.

Gần đến giờ kết thúc hướng đạo tôi quay lại chỗ tụ tập để đón bọn nhỏ. Người cha bận áo đỏ ra xe lôi ra cây cờ rất lớn với chữ Trump và dựa chiếc cờ vào băng ghế kế một người cha khác đang ngồi. Bỗng nhiên có một cháu gái khoảng 12 tuổi đến kéo bố đi không muốn ông ngồi gần lá cờ. Ổng nói tiếng Anh với đứa con gái rằng, “Ba không ủng hộ ai cả. Ba được quyền tự do ngồi ở đây.” Con bé trả lời lại bằng tiếng Anh, “Nhưng con là người nắm quyền cuộc đời của ba” (“But I control your life.”) Ông bố cũng lắc đầu. Rồi thì có vài bé gái khác khoảng 9 đến 12 tuổi chạy đến giật đi lá cờ rồi cuộn lại không cho cờ phát lên.

Tôi thấy thế nên đến gần hỏi mấy cháu, “Tại sao các cháu không ủng hộ ông Trump?” Một bé đáp rằng, “Vì ông ta là một người bần tiện (meanie).” Còn bé trả lời rằng, “Ông chế nhạo người tàn tật.” Tôi nói, “Các cháu trả lời rất đúng và chú rất hãnh diện về các cháu.” Một cháu trả lời, “Cám ơn chú. Ít ra còn có người lớn biết lẽ phải (common sense).”

Khi tạm biệt ra về, tôi lết đến bãi đậu xe mà lòng mừng thầm và nuôi hy vọng cho thế hệ sau. Các cháu là tương lai của người Mỹ gốc Việt và các cháu đã có thể nhận thức được những điều mà cha mẹ của các cháu không thể nào nhìn ra được.

It’s Friday

It’s Friday already. What a hectic week. Work had been overwhelming. Fortunately, I have a fantastic assistant. I am not sure if I can go back to handle everything when he moves on. He has two more semesters of school left.

In addition to doing my own work, I have to keep an eye on my son’s virtual schooling. Despite my effort, Đán is still struggling. He has trouble paying attention to his teachers. He has no clue what to do with his assignments. I have to use Google Translate to help him. Once he understood the instructions, he could do well. He enjoyed having me guiding him through his assignments. It felt great seeing him plowing through his assignments.

My gout still hurts like a motherfucker. Because I am taking Aleve and apple cider vinegar, I have to eat more to prevent stomach upset and yet I couldn’t move much. I am feeling bloated most of the time. I shouldn’t have taken the ice skating lesson with a gout attack. I made the pain worse. I am hoping to get some relaxing time over the weekend to recover. I have books to get me through, but I also have kids to look after. It drives me crazy seeing them playing video games instead of doing outdoor activities.

Tình bạn già

Dì Phan là người bạn thân nhất của mẹ tôi trên đất Mỹ. Hai người quen và thân nhau từ lúc cùng làm chung hãng. Tuy tôi quen biết với thằng con trai của dì trước khi dì và mẹ biết nhau như tôi với nó không thân bằng hai bà mẹ. Đám cưới của tôi và đám cưới của nó cả hai bên đều tham dự.

Sau này khi cả hai bà cùng nghỉ hưu, dì vẫn gọi điện thoại thăm mẹ hằng ngày. Dì thường biếu mẹ rau cải hoặc trái cây và mẹ cũng thường xuyên tặng lại. Mỗi lần về thăm mẹ tôi cũng không quên mua một vài món Việt Nam tặng dì. Hai gia đình rất thân thiện.

Bỗng nhiên vài tháng gần đây. Hai bà không còn liên lạc nữa vì giận nhau một chuyện rất nhỏ nhặt. Chuyện nhỏ đến nỗi không cần phải nhắc tới nhưng đã đánh mất đi tình bạn mấy mươi năm. Mỗi lần nói chuyện điện thoại với mẹ tôi hỏi dì có gọi mẹ không. Mẹ đáp rằng dì giận mẹ nên không gọi và mẹ cũng không gọi lại dì. Tính của mẹ tôi là thế. Ngoài cứng trong mềm. Dì chỉ cần gọi mẹ một tiếng là hết chuyện ngay.

Đáng lẽ ra chuyện của hai bà tôi không nên xen vào nhưng tôi thấy chỉ chuyện nhỏ nhặt như thế mà mất đi tình bạn thân thiết mấy mươi năm thì thật đáng tiếc. Tuần rồi về thăm mẹ tôi đã nhắn nhủ điều này với mẹ. Hy vọng mẹ sẽ gọi điện thoại cho dì. Mẹ sống ở đây cũng cô đơn nên có dì trò chuyện hằng ngày cũng vui. Mẹ có được một người bạn như thế nên biết quý trọng. Tôi rất ngưỡng mộ tình bạn của hai người vì chính bản thân tôi không có được một người bạn thân như vậy.

Lúc còn học cấp ba tôi cũng có được một số bạn rất thân nhưng tôi vô tình đã lơ đãng đi những mối thân tình đó. Giờ đây lúc nào cũng bận bịu với công việc và con cái nên cũng không còn thời gian bè bạn. Lúc trước về Lancaster cũng còn vài đứa giờ đã hết sạch.

Chỉ còn lại một anh bạn ở xa lâu lâu qua đây thăm gia đình đều nhớ đến tôi. Lần cuối gặp anh vào dịp Tết vừa rồi tôi vui đến nỗi nhậu say không biết đường về. Giờ đang mùa đại dịch không biết khi nào mới gặp lại anh. Cho dù một hoặc hai hoặc ba năm mới gặp một lần tôi vẫn luôn quý mến anh.

Hồng Hải: Ca khúc da vàng

Đã lâu lắm mới nghe một ca sĩ mới (đối với tôi) hát nhạc Trịnh. Hồng Hải có chất giọng tốt. Tuy nhiên, cô phát âm chữ “ch” và “tr” nặng nề quá nên nghe hơi khó chịu. Nhất là bài mở đầu, “Xin mặt trời ngủ yên,” phần đệm mộc mạc của đàn guitar càng làm cho cách nhã chữ của cô càng rõ hơn.

Tuy đây là album mới nhưng với những tác phẩm phản chiến của Trịnh Công Sơn và những bài hoà âm đơn giản không thể nào thoát khỏi hình bóng của Khánh Ly trước 1975. Tôi vẫn thường nghe lại cô Khánh Ly hát những tác phẩm đó.

Riêng chỉ có bài “Hành hương trên đồi cao” Hồng Hải mới thoát ra được cái bóng của cô Khánh Ly. Nhạc phẩm này được hoà âm với giai điệu blues buồn và Hồng Hải hát rất có diễn cảm. Phần solo cũng rất phê, nhất là tiếng đàn dương cầm và tiếng kèn muted trumpet.

Tuy không phải là một album xuất sắc nhưng đáng được thưởng thức.

Fantastic Wednesday

Woke up this morning with excruciating pain in my left foot. The joint near my big toe swelled up. I am having a gout attack, which means I have been consuming more alcohol than I should. I was planning on checking myself into a rehab after the general election, but gout beats me to it.

I took shots of apple cider vinegar with honey then made two sunny-side ups to go with Costco’s croissant. I made two bags of Trung Nguyên’s instant iced coffee and took a pill of Aleve. By 9:10 am, I went down to the basement to join the kids. They had class and I had work to do. I answered emails and revised projects I designed yesterday. At noon, I took our minivan to the gas station for inspection and emissions. While the car was being serviced, I walked over to Walmart to get a flu shot. I got all three things done in half an hour.

I drove back home and had a delicious bowl of bún riêu my wife made. At one, I continued to work until 4:30 pm. At five, we visited my father-in-law’s grave. My wife bought a dozen of beautiful roses for him.

At 5:30 pm, I decided to go ahead with my first ice skating lesson even though the gout attack was killing my left foot. I managed to pull it off. The only time I had trouble was when the instructor wanted us to skate with just our left foot. It felt great getting back on ice after all these months. Ice skating seems a bit easier than rollerblading, but now I liked them both.

I went back home around 8:00 pm and I was just in time for dinner with the family. After dinner, I gave the kids a bath and brushed Xuân’s and Vương’s teeth. My left foot started to torture me. I drank a few more shots of apple cider vinegar and took another Aleve. I hope the pain will go away in the next few days. I definitely need to take my mouth off the liquor.

Before heading to bed, I sucked the snot out of Vương nose, with the nasal aspirator of course. I once witnessed a mother sucking her kid’s nose with her mouth. It was both the grossest and loveliest thing I had ever seen. It proved that a mother’s love is unconditional.

Despite the gout attack, I had a fantastic Wednesday.

Contact