America is Fucked

Mass shootings, domestic violence, police killing civilians, Americans are killed by guns every day. Every time I glanced at the news, someone just got shot somewhere in America. Yesterday I was angry, hopeless and speechless once again to learn that a police officer had shot a sixteen-year-old Black girl four times. Through a body camera, we learned that she was holding a knife and attacking two people. Did she deserve to be killed?

She was a kid and kids don’t know any better. The situation could have been de-escalated without killing her. She was bringing a knife to a gunfight. One shot in her leg could have taken her down. Unloading four bullets on her was unnecessary. Not every situation had to be fatal. We badly need police reforms.

We also badly need gun reforms. Too many innocent lives have been lost if we continue not to do anything about this. Thoughts and prayers clearly don’t work. We need real actions. Human lives should not be a political issue, but I am sounding like a broken record here. How can one of the greatest countries in the world have failed to keep its people safe from gun violence?

Electing Virginia’s Next Governor

Early voting for Virginia’s next governor will begin on April 24, 2021. I am impressed with the diverse candidates in the Democratic party. Senator Jennifer McClellan and former Delegate Jennifer Carroll Foy have entered the race. Lieutenant Governor Justin Fairfax has also thrown his hat into the ring.

After careful research and consideration, I have to go with a 64-year-old White man, Terry McAuliffe, based on his records as our governor in the past. One of McAuliffe’s most notable accomplishments was leading Democrats to victories in the 2017 statewide elections. McAuliffe supported gun control, same-sex marriage, abortion rights, and voting rights.

To keep Virginia blue, I am supporting Terry McAuliffe as our returning governor.

Chiếc áo của mẹ

Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi ngắm những cánh hoa trên chiếc áo mẹ. Mỗi lần đến tủ quần áo tôi vuốt nhẹ lên miếng vải mút xơ lin mượt mà. Đây là một trong những chiếc áo mẹ thường mặt ngày xưa. Nhìn chiếc áo tôi hình dung ra mẹ đang mặt nó và những nụ cười của mẹ cũng đẹp như những cánh hoa trên đó. Rồi nỗi nghẹn ngào lại ùa về. Sự ra đi của mẹ vẫn là một cú sốc tôi không thể nào vượt qua được.

Tôi mất ba một tháng trước khi tôi mất mẹ nhưng mỗi khi nhớ về ông tôi không xót xa bằng khi nghĩ về bà. Với ba, tôi vẫn giữ mãi những ký ức đẹp. Tuy ba không còn trên thế gian này nữa nhưng tôi vẫn nghĩ ông chỉ ở một nơi xa xôi nào đấy. Trước khi ba mất, tôi đã không chứng kiến nỗi đau đớn ba phải chịu đựng. Sao này khi gặp mặt qua phim ảnh ba đã không có lời lẽ nào để nói với tôi và tôi cũng ngại không biết phải hỏi gì ngoài những câu thường lệ. Chắc ba không muốn tôi phải đau buồn quá khi ông phải ra đi.

Lúc ba từ trần tôi đau lòng nhưng không quá nặng nề. Tôi có thể nắm được lý trí và giữ được cảm xúc của mình. Tôi nhớ đến ông qua những kỷ niệm đẹp. Lần cuối cùng tôi gặp lại ông, hai cha con tuy chỉ có mười mấy ngày gần gũi nhưng đó là những giây phút thật đầm ấm và hạnh phúc nhất của tình cha con. Tôi sẽ giữ mãi trong tim và trí nhớ.

Tôi cũng muốn được như vậy với mẹ nhưng hoàn cảnh của mẹ hoàn toàn khác biệt. Những giây phút đớn đau của mẹ vẫn để lại vết bỏng trong đầu óc và tim tôi. Càng nghĩ đến tôi càng muốn rơi nước mắt. Ngày xưa mỗi lần thức dậy sớm tôi đi bộ hay đọc sách. Giờ đây tôi thức dậy với nỗi bùi ngùi tôi không muốn bước ra khỏi giường càng không muốn đọc. Chỉ muốn nằm đây và viết lên những tâm trạng của mình. Chỉ có viết mới giúp tôi xoa dịu những nỗi đau. Tôi không muốn than phiền với vợ con hoặc những người thân xung quanh về nỗi đau riêng của mình. Còn những dòng tự sự thì tôi viết riêng cho chính mình nhất là những khi nhớ về mẹ.

Improvements

Đạo and Đán had made tremendous progress according to their third-quarter reports. Their achievement levels had improved drastically. After their setback from the last quarter, my wife and I had some serious talks with them and we hoped that they would put more effort into their school work.

Since my wife and I both work from home and the boys take remote classes, we divided them up into separate rooms. Đạo stayed in her office. Đán and I went down the basement. The process seemed to work.

My wife made sure that Đạo completed his assignments on time. She checked his works before he submitted them. I don’t know about his class participation, but his achievement levels had improved overall. We’re very pleased with his efforts.

As for Đán, I had to constantly remind him to pay attention in class, especially during Spanish. I didn’t understand a word his teacher said so I just left him alone. Unfortunately, he put his head on his desk and zoned out. I got frustrated at times when he consistently did this. We’re still debating to pull him out of Spanish next year, but I really like his upcoming fourth-grade teacher who taught Đạo.

In fact, we kept him in the Engish-Spanish immersion program this year because of his current English teacher. She’s black, tough, and a wonderful educator. She doesn’t mess around, but she gives them credits when they deserve them. We knew that we needed her to help him get better with language arts. I have been learning along with him on poetry, writing, and words. Because I went to school in Vietnamese in third grade, I never learned English’s language arts; therefore, I find them intriguing. I have learned to write different types of poetry. I knew haiku, but I didn’t know anything about acrostic and limerick. If he can learn the foundation, he will have a much easier time later on. I even learned about Ancient China and Ancient Greece for social studies. It felt like I was being in class again and I wanted to participate, but I couldn’t so I encouraged Đán to. We discussed between us first before he raised his hand. He participated more when he felt he had the right answers. His confidence shot up when his teacher smiled and hollered his name.

With the scale of achievement levels from 1 to 4, he had twenty-five 2s last quarter. He made all 3s in the third quarter. In fact, he earned a 4 for writing efforts and another 4 for reading efforts. His teachers definitely noticed and we’re proud of him.

The issue is that he needs someone to constantly remind him and to push him. He needs to be more independence. I am loosening the reins in the last quarter to see how he performs then we will decide if he should be taken out of Spanish.

Xuân will start English-Spanish immersion kindergarten in the fall. More challenges to come and we haven’t even done with his older brothers yet.

My Book was Mentioned on One of My Favorite Podcasts

I look forward to every Friday to listen to “The Weekly Typographic with Micah Rich and Olivia Kane.” Somehow I missed the section where Olivia mentioned Vietnamese Typography in episode 52. You can skip forward to 22:00 to hear Olivia talked briefly about the entire free book on Vietnamese typography. Thank you, Olivia for the shoutout.

Less Technologies

Two weeks ago, we received a “friendly reminder” from our homeowners association telling us to edge our sidewalk, take care of our lawn (weed/feed), and tidy up our front yard. So we’re paying the homeowners association an annual fee so they can tell us what to do. How ironic is that?

In my defense, I like my lawn natural—no weeding and no feeding. We have kids running around our yard; therefore, we don’t want to use any chemical to kill the weeds. As for the edging, I liked my grass to grow organically even if it spread over the sidewalk. The homeowners association staff told me that the sidewalk must fit two people. My sidewalk definitely has enough space for two people and I am fine with them walking on my lawn. But to comply, I picked up a True Temper turf edger. My wife told me to get a power one, but I got a manual one so my sons can help me. I am thinking of picking up a manual lawnmower for them to do some exercise.

I don’t want to rely on technology too much. If I can reduce it, I will. For example, everyone in my family uses electric toothbrush, but I still a hand brush. I prefer physical books over e-books. During the pandemic, I did not use our car as much. I wish that one day, maybe when the kids grow up, I will get rid of the vehicles. My future goal is to move away from dishwasher, washer, and dryer. These tasks can be done by hands. I am looking forward to doing things manually again.

Making Complicated Site Less Complex

Craig Mod writes in the Wire:

A lot of this server work involved making complicated sites less complex. That is: Making the dynamic static. Gutting these sites of their PHP cores, Benjamin Buttoning them back into sleepy HTML and CSS, making them low maintenance and future friendly. It’s funny how even something as simple as a MYSQL database requires pruning, nurture. How a PHP script—so seemingly innocuous!—is rendered obsolete a decade later as deprecation creeps, mental models of languages evolve. But take a page of HTML from the early ’90s, and it renders as well as ever on most anything with a screen.

I concur.

Tục ca của Phạm Duy

Tuần trước đọc một bài văn của Trần Hữu Thực viết về ca từ của Phạm Duy làm tôi nhớ đến 10 bài tục ca của ông. Đã lâu rồi không nghe. Giờ nghe lại vẫn cảm thấy tục tĩu và vui nhộn.

Những bài tục ca của ông không có ca sĩ nào dám hát nên ông đành tự hát lấy. Nếu như tôi là ca sĩ, tôi sẽ thu âm một album nhạc tục của ông. Thôi thì dùng kỹ năng của mình để thiết kế một trang web gồm những ca từ của ông.

Về phần chữ thì tôi dùng Viaoda Libre của Nguyễn Giang Trà và Xanh Mono của Bảo Lâm và Đào Duy. Đồng thời tôi cũng mượn một tranh vẽ thoả thân của bác Đinh Cường để phụ hoạ cho tập tục ca.

Từ ca từ đến phông chữ đến tranh vẽ, tôi đều sử dụng những sản phẩm của người Việt. Vì thế tôi rất hãnh diện với dự án nhỏ này.

Về nguồn

Sáng nay trò chuyện với một cô bé Việt Nam rất dễ thương. Không biết nên gọi em hay cháu. Thôi thì gọi bằng cô bé đi vậy. Cô bé đang học môn thiết kế đồ họa tại trường đại học RISD và tháng sáu này sẽ ra trường. Cô bé liên lạc với tôi sau khi đọc luận án nghệ thuật chữ Việt của tôi. Cô bé muốn hỏi thêm chi tiếc về vấn đề này. Dù rất bận rộn nhưng tôi cũng tranh thủ thời giờ để chuyện trò. Tôi muốn kết nối và động viên những người Việt trẻ có ý định theo đuổi nghề thế kế chữ.

Hỏi chuyện mới biết cô bé sống và lớn lên ở thành phố Phila gần trường đại học La Salle tôi đã học lúc xưa. Cô bé sinh ra ở Mỹ nên không rành tiếng Việt nhưng giờ đây cô muốn tìm hiểu thêm về ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Cô đang nghiên cứu và đam mê những chiếc dấu trong chữ Việt. Cô sẽ làm một luận án về chúng và sẽ thiết kế những cái dấu đa dạng và phong phú hơn để làm đẹp cho chữ Việt. Tôi ủng hộ ý tưởng của cô bé.

Sau khi thảo luận với nhau về chữ thì cô ta hỏi tôi làm thế nào để học tiếng Việt. Cô bé ngại khi nói tiếng Việt vì cô cho rằng mình nói không đúng tông và hơi nản trí khi học mà không tiến triển. Tôi khuyến khích cô đừng ngại ngùng gì. Chắc chắn cha mẹ cô hoặc những người như tôi nghe được một người sinh ra và lớn lên ở nước ngoài mà vẫn cố nói và học tiếng mẹ đẻ của mình là đều đáng quý mến.

Tôi kể cho cô bé nghe sơ qua về hoàn cảnh của tôi. Tôi rời Việt Nam lúc 10 tuổi. Tuy đã có căn bản tiếng Việt từ mẫu giáo đến lớp năm, tôi đã phải gác lại chữ mẹ đẽ của mình để tập trung học tiếng xứ người. Mãi đến mấy mươi năm sau tôi mới học lại chữ Việt. Tôi thường xuyên viết blog cả hai thứ tiếng. Viết tiếng Anh thì trật ngữ pháp còn viết tiếng Việt thì sai chính tả. Nhưng tôi đã không e ngại vì tôi viết để rèn luyện cho chính mình. Ai khen ai chê cũng không sao cả. Ai có lòng muốn góp ý sửa chữa tôi rất hoan nghênh. Ngoài tập viết, tôi cũng cố gắng đọc sách tiếng Việt để không quên chữ nghĩa.

Tôi gợi ý cô bé thử hát karaoke để rèn luyện đọc chữ Việt. Cô hỏi tôi nên nghe nhạc nào. Tôi giới thiệu nhạc Trịnh Công Sơn và Lam Phương. Hy vọng những ca khúc bất hữu của hai nhạc sĩ này sẽ đưa cô gần đến nhạc Việt và chữ Việt.

Trần Hữu Thục: Tác giả, tác phẩm & sự kiện

Tập hợp những bài văn dài Trần Hữu Thục đã viết về những nhà văn và nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam và trên thế giới. Tôi chỉ chọn đọc những tác giả người Việt. Tuy Trịnh Công Sơn và Phạm Duy là nhạc sĩ nhưng ca từ của họ có thể tách rời ra nhạc và đọc thành thơ. Trần Hữu Thục nhận xét về ca từ của Trịnh Công Sơn có tính chất “trừu tượng, siêu hình, đầy tính cách tân.” Còn ca từ của Phạm Duy thì “thấm đẫm hiện thực.” Dĩ nhiên tôi không xa lạ gì với hai người nhạc sĩ cổ thụ của Việt Nam. Đọc bài nhận xét về thơ của Tô Thùy Yên khiến tôi muốn tìm đọc những sáng tác của ông. Trần Hữu Thục viết giản dị và nhận xét cặn kẽ.

Contact