Replacing Shower Trim Kit

I hardly use our master bathroom’s shower, which is a Moentrol (pull-and-push) valve. Last week, I was shocked to see my oldest Đạo pulled the handle. The entire faceplate was yanked from the wall and snapped back in. I tried to tightened up the faceplate, but it was still lifted off every time someone pulled the handle. I imagined the pipe would burst if it being pulled over time, but my wife ensured me that she had used it for over a decade without any problem. Still, I wanted to be safe than be sorry. I don’t want to deal with water pouring all over the house. That’s my fear. I kept thinking about it and the night before and I lost sleep over it. I am an over-thinker.

Yesterday I woke up early, but didn’t go to the skatepark like usual. Instead, I went to Home Depot to pick up Danco’s one-handle valve trim kit for Moen’s shower faucet. I watched a YouTube video and it seemed straightforward to replace the trim kit. The best part was that I didn’t have to shut off the main water because I only replaced the trim, not the valve.

The Danco’s trim kit had everything that I needed for the replacement. It comes with both a clear plastic and a lever handle. I went for the level handle. The instruction that came with the kit was easy to follow, but the Bilt app has 3D modelings and interactive features to guide me through the process.

I am glad I was able to replace it, but I need to stop overthinking or over-stressing on such a minor issue. Being the man in the house, I feel the burden to keep everyone safe and sound. As a result, I got stressed out over tiny issues related to water and electricity.

Parts

Danco’s one-handle valve trim kit for Moen’s shower faucet: $45

Chữ Việt phong phú

Thông thường những nhà thiết kế chữ liên lạc với tôi để cố vấn về phần dấu trong chữ Việt của chúng ta. Họ muốn biết những dấu họ thiết kế có đúng và dễ đọc cho những người bản ngữ. Cho nên trách nhiệm của tôi là nhận xét cách thiết kế và vị trí của từng dấu. Chẳng hạn như dấu sắc và dấu huyền nên đặt bên phải hay bên trái của dấu ớ để người đọc có thể nhanh chóng nhận ra chữ ngay. Hoặc các dấu cao hay thấp để những hàng chữ không bị chạm vào nhau. Tóm lại là tôi chú trọng vào sự rõ ràng và dễ đọc trong phần chữ Việt.

Tuy nhiên cũng có đôi lúc những bộ chữ không thuộc về sự rõ ràng mà thuộc về thẩm mỹ. Phần lớn chữ được thiết kế theo thẩm mỹ có những cá tính rất riêng. Chẳng hạn như bộ chữ Megazoid của nhà thiết kế David Jonathan Ross. Bộ chữ này có tính cách hình học (geometric) qua sự thử nghiệm giữa hình tròn và hình vuông. Khi David thiết kế dấu cho chữ Việt, anh hỏi ý kiến của tôi như thế nào. Lúc đầu nhìn cũng khó chấp nhận, chẳng hạn như những cái dấu bị dính liền với nhau, nhưng để ý kỹ tôi nhận thấy lạ và hay.

Lúc đầu anh đưa tôi xem, những chiếc dấu rất mong manh so với chữ cái nên tôi góp ý với anh là thiết kế dày dặn hơn để dấu và chữ được phối hợp chặt chẽ với nhau. David đồng ý và đã sửa lại. Dĩ nhiên bộ chữ này không thể dùng để đọc mà dùng để đẹp.

Nếu như bạn thích những bộ chữ có tiếng Việt để thư viện chữ của mình phong phú hơn, bạn nên tham gia câu lạc bộ Font of the Month Club của David. Mỗi đầu tháng anh sẽ gửi một bộ chữ cho những người trong câu lạc bộ. Mỗi tháng chỉ có $6. Nếu tài chính bạn hạn hẹp, bạn chỉ cần đóng $2 một tháng. Tôi đã tham gia từ lúc anh mới bắt đầu ba năm trước. Đến giờ tôi vẫn là thành viên.

Lawrence Wright: The Plague Year

As I finished reading this book, the pandemic is far from over. Even though the Biden administration has a much better handling of Covid, it was only last year that America had experienced the failure of the previous administration that cost us over half a million of human lives, including my mother’s. Through thorough research, vigorous stories, and compelling histories, Lawrence Wright illustrated how our government at the time botched the response from Covid, even with the simplest method of wearing a mask. If we had a competent leadership, we would have come out much better and this book proved it. It is a riveting revisit of America under Covid.

The follow account, in particular, brought back the experience that I had gone through with my own mother (p. 247-248):

On November 14, Selene got a call advising that her mother’s blood pressure was plummeting. “Based on how she’s declining, how long do we have?” Selene asked, thinking that she would pick up her father so that he could say goodbye. “A couple hours,” the doctor said. Ten minutes later, a nurse called and said, “Get here now.”

“They put me in a helmet,” Selene recalled. “There was a plastic flap that closed around my neck. Inside the helmet there was a fan at the top that blew air down, so that any air that got in would be flushed away.

And they put a gown on me, and double gloves, and they let me go in and say goodbye to her. That was the biggest shock, to see her, and to see how she looked. She was twice her size, because she was swollen from steroids. Her tongue was hanging out the side of her mouth because she was on the ventilator—she’d been intubated. They had to brace her head to keep it straight on the pillow, and they had tape around her mouth to keep the tube in. I’ll never forget it. But I think the thing that will haunt me is the smell. It’s like the smell of decay, like she had already started to die.

“The thing that made it so hard to see that was to juxtapose it against President Trump out there, saying he felt like he was twenty-eight years old again and he never felt better. So how could the same thing that did this to her, how could someone ever take it for granted that this was nothing, you have nothing to be afraid of?”

Selene gathered her mother in her arms as the machines went silent.

Tin ai?

Tuần trước người chị họ gọi điện thoại rủ chúng tôi về Lancaster chơi nhân dịp tưởng niệm người dì (chị của mẹ tôi). Đã lâu rồi không gặp bà con họ hàng nên tôi cũng mừng rỡ và nói với chị để tôi xem lại thời khóa biểu của mình. Tôi chợt nhớ ra một điều nên hỏi chị có chích ngừa Covid không? Chị trả lời là không. Còn em chị, em rể, và đứa cháu có chích không. Chị cũng trả lời không.

Chị hỏi lại tôi có chích không và tôi trả lời là có. Cả gia đình luôn thằng Đạo cũng đã chích. Chỉ còn ba thằng nhỏ chưa đủ tuổi để chích. Chị khuyên tôi đừng chích bọn nhỏ. Chị vừa tin Chúa và tin người em của mình nên không chích. Vợ chồng người em cho rằng vaccine đã khiến cho đứa con duy nhất của anh chị bị autism rất nặng nên đã không chích.

Vì để bảo vệ cho ba đứa con chưa được chích ngừa, tôi từ chối sẽ không tham dự năm nay. Nhất là giờ đây chủng Delta đang hoành hành nước Mỹ và cả thế giới. Tôi biết có nói gì thì mấy chị cũng không nghe. Hai chị đã chứng kiến mẹ tôi đã mất thê thảm như thế nào bởi Covid mà vẫn không chịu chích ngừa.

Người chị họ lớn của tôi rất hiền lành và rất phúc hậu. Người em của chị cũng thế. Hai chị giúp đỡ tôi và gia đình rất nhiều từ khi chúng đặt chân đến Mỹ. Tôi rất quý mến, kính trọng, và luôn luôn nhớ ơn mấy chị. Nhưng hai chị và tôi không cùng một lối suy nghĩ. Tôi đặt niềm tin vào khoa học. Chị lớn đặt niềm tin vào chúa. Còn chị nhỏ thì đặt niềm tin vào misinformation. Tôi hy vọng Chúa Giê-su tiếp tục che chở cho hai chị và gia đình đừng bị nguy hiểm đến tính mạng.

Too Much Activities?

Yesterday morning, I took Đạo and Đán to try out Vovinam. While they were training, we had a parent meeting. I raised a question about practice. Since the class is only held once a week, how would they practice at home? I wouldn’t know what to help them. The master suggested that I should join the class as well so I can practice at home with them. Instead of waiting around for an hour and a half, why don’t I just take the lessons? That’s a great suggestion. Even though I would love to use that time to read, I am considering joining. I need the exercise anyway. My only fear is that once I am committed, I will need to dedicate my time to it.

I started ice skating lessons because I wanted to learn and practice with the kids. Now I am more devoted to it than they are. After their Vovinam lesson, I asked them if they wanted to go to the ice rink to practice. They all said no. I didn’t want to force them so I went alone. I practiced for almost three hours. I reviewed all the techniques for Freestyle 1 since I will have a test coming up in two weeks. I also learned the ballet jump from watching Coach Julia on YouTube. My poser was not that great, but I got the technical part down. I felt great and guilty at the same time knowing that my kids were playing video games with their cousins for the same amount of hours.

My wife and I got into a heated argument over her work schedule again. I don’t know how she prioritizes her work, but she always scrambles at the last minute to meet her deadline. On Saturday afternoon, I asked her how she was doing with her work and she chewed my head off. When I didn’t ask, she would say I didn’t care. When I asked, I got an earful. There’s no win in this situation.

I don’t know what her work involves, but she has a deadline at midnight every other Saturday. I suggested that she tries to get her production done the first week instead of the deadline week. It might not be possible, but it would give her less stress trying to meet the deadline. Then again, what do I know?

I thought that getting involved with the kids’ activities would give her free time at home to do her work. By taking them out to eat, she wouldn’t have to cook as much to give her free time to do her work. I took them to hockey, summer school, private tutor, and private lessons, so she didn’t have to and she can do her work. Still, I am not doing enough.

I was considering joining Vovinam with the kids, but I won’t. Now that the kids aren’t into skating anymore, I should quit as well after my group lesson is done. We should wrap up private lessons for Đạo and Xuân since they don’t seem to be enthusiastic about ice skating anymore. Once Đán is done with hockey, we’ll call it quit as well.

I realized that my motivation for doing all of these is to get them off their screen. It would be much easier to let them have their way. Why bother?

Trượt tiếp

Sáng Chủ nhật trời mưa nên không đi được skatepark. Đành nằm trên giường đọc sách. Cả nhà vẫn còn ngủ nên không gian yên tĩnh.

Trưa nay sẽ rủ ba thằng lớn đi ice skating. Đã lâu rồi bốn cha con không có dịp đi chung với nhau. Tụi nó không còn hào hứng với môn này như lúc trước nữa. Đán thì đã chuyển qua chơi hockey. Một tuần chỉ có một tiếng đồng hồ. Đạo và Xuân vẫn đi học tư (một dạy một) mỗi tuần cũng chỉ nửa giờ. Tụi nó không chịu tập luyện nên không tiến triển lắm. Không biết có nên cho hai thằng học tư tiếp tục hay ngưng.

Trong lúc Đạo và Xuân học, tôi xem mấy đứa khác tập và học. Đa số là những đứa gái người Châu Á (Tàu và Hàn Quốc) trượt rất hay và rất đẹp. Tụi nó cũng rất chịu khó. Nhảy té đứng lên nhảy tiếp. Tôi thấy người mẹ ngồi xem con tập tôi cũng đến hỏi thăm vài ba câu.

Tôi vẫn tiếp tục học nhóm gồm sáu học sinh một huấn luyện viên. Ngoài giờ học tôi muốn luyện tập thêm ít nhất là ba lần một tuần nhưng cũng cảm thấy guilty vì phải để vợ trông con. Có bọn nhỏ theo thì vừa tập vừa dành thời gian với bọn nó luôn. Tiếc rằng bọn nó vẫn mê chơi game điện tử hơn là đi skating. Nên giờ đây tôi cũng đâm ra chán nản.

Lúc mới bắt đầu tôi tập trượt vì muốn đi chơi cùng đám nhỏ. Giờ tôi lại thích hơn bọn nó. Muốn tiếp tục khám phá thêm để xem mình có thể đi đến đâu. Dù sau thì ice skating cũng không nguy hiểm bằng rollerblading. Từ lúc bị té, tôi cũng ngán ngán rollerblading. Không dám thử những chỗ cao hơi nguy hiểm nhưng tôi vẫn thích tập. Mỗi buổi sáng tôi tranh thủ đi nửa tiếng hoặc bốn mươi lăm phút ở skatepark trước khi vào làm việc. Tôi cảm thấy thoải mái và làm việc hăng say hơn.

Ghen

Đêm qua và sáng nay tôi say sưa đọc những dòng ký ức của dì Chín, người em út của mẹ. Qua những câu chuyện thú vị được dì kể lại, tôi được biết rõ hơn về ông bà ngoại, các dì, và cậu. Họ đã sống vất vả để kiếm ăn. Nhờ vào tài năng, uy tín, và tích cực, họ thành công trong việc thương mại. Cho dù đã có tài sản và cơ sở ở Việt Nam, họ đã bỏ lại tất cả trải qua sóng gió vượt biển để tìm đến bến bờ tự do. Trên xứ lạ quê người, các dì và cậu đã xây dựng lại tất cả một lần nữa từ hai bàn tay trắng.

Bài dì viết riêng về mẹ khiến tôi bùi ngùi xúc động. Tôi không biết gì về chuyện chồng trước của mẹ vì mẹ chưa bao giờ nhắc đến ông. Trong thâm tâm mẹ, ông không còn tồn tại. Dì cho rằng lý do hai người ly dị là vì ông thường đi xa và mẹ thì ghen tuông nên mẹ đòi hỏi ông đưa tiền nuôi con. Ông không đưa, hai người cãi nhau, rồi đi đến chia tay.

Theo tôi thì mẹ không phải là một người đàn bà ghen tuông. Kêu gọi người chồng đưa tiền nuôi con là chuyện đáng lý ra không cần phải mở miệng. Trách nhiệm của một người cha là phải lo lắng cho con cái mà không cần phải nhắc nhở. Chắc số phận mẹ đã định nên không thể nào trốn tránh được. Khi lập gia đình với ba tôi cũng thế. Ông đi làm xa có khi cả tháng mới về được hai ba ngày rồi đi tiếp. Khi mẹ hỏi đến tiền nuôi con thì ông không có vì ông chỉ đi xây chùa làm từ thiện. Mẹ phải bán vàng dành dụm sống cho đến ngày đi Mỹ.

Những ngày tháng xứ lạ quê người, mẹ lại một mình nuôi nấng con cái. Mẹ buồn và trách móc ba đã không lo lắng cho vợ con nhưng mẹ không hề ghen tuông. Cho dù mẹ biết ba ở Việt Nam lăng nhăng với người đàn bà khác, mẹ vẫn không hề quan tâm đến. Ba mươi mấy năm sống cô lập, mẹ đã không cần đến sự giúp đỡ về tài chính hoặc sự hiện diện của một người đàn ông nào cả. Có vài lần tôi cũng hỏi mẹ có nhớ ông không hay có ghen tuông gì không. Mẹ lắc đầu đáp, “Có thời giờ đâu mà nhớ mà ghen”. Dĩ nhiên thời gian của mẹ chỉ quanh quẩn trong nhà bếp từ sáng sớm đến đêm khuya.

Tôi luôn nhớ và kính phục sự mạnh mẽ đó của mẹ cho nên tôi không hề nghĩ rằng mẹ là người biết ghen. Có thương mới có ghen. Nếu như mẹ có ghen có lẽ mẹ đã tìm cách giữ được ba bên cạnh. Một là mẹ trở về Việt Nam sống với ba. Hai là mẹ ép buộc ba ở lại Mỹ. Nhưng mẹ đã không làm hai việc đó. Mẹ cho ba quyền tự do. Sau nhiều năm vất vả làm giấy tờ, cuối cùng ba đã sang Mỹ đoàn tụ cùng vợ con nhưng chỉ ba tháng sau ba đã muốn trở về lại Việt Nam. Mẹ đã không ngần ngại mua vé máy bay cho ba về cho dù biết rằng ba đi sẽ không còn cơ hội quay lại.

Tuy tôi không mạnh mẽ như mẹ nhưng mẹ đã dạy cho tôi một bài học rất quý báu trong tình cảm và hôn nhân: không thể nào giữ lại người muốn ra đi. Trước khi lập gia đình tôi cũng đã trải qua những cuộc tình và rồi “từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ”. Tuy buồn nhưng tôi đã chấp nhận để họ ra đi mà không hề giữ lại. Giờ đây tôi cũng tìm được hạnh phúc. Tôi vẫn giữ bản tính của mình khi đã yêu và đã chấp nhận cùng nhau đi trên đường đời tôi sẽ không bao giờ “buông tay âm thầm tìm về cô đơn.” Tuy nhiên tôi vẫn sẽ không giữ lại nếu người yêu muốn ra đi. Tôi sẽ chấp nhận như mẹ tôi đã từng chấp nhận. Giữa người ở lại chứ không bao giờ giữ người muốn ra đi cho dù có yêu đến cuồng dại.

Nhạc demo của nhạc sĩ Đức Trí

Tôi biết anh Đức Trí qua vai trò nhạc sĩ và một producer với lỗ tai sắc bén. Nhưng lần đầu tiên tôi được nghe anh hát là qua ca khúc “Ngày tạm biệt” của nhạc sĩ Lam Phương. Bài này anh song ca cùng Đức Tuấn được thu âm trong album Trọn một kiếp yêu gồm những ca khúc của Lam Phương qua tiếng hát Đức Tuấn và do Đức Trí đảm nhiệm về phần hoà âm phối khí. Giọng anh có nét trầm buồn và chậm chạp nên không mấy hợp với giai điệu nhanh trong phần hoà âm của “Ngày tạm biệt”.

Tuy vậy nhưng tôi vẫn chú ý đến giọng hát dễ gần gũi của anh nên tôi đã đăng nhập vào kênh YouTube của anh khoảng một năm vừa qua. Lúc đó anh chỉ đăng tải những scoring session do anh hướng dẫn. Chắc anh bận bịu trong công việc nên không đăng lên nhiều. Bỗng nhiên gần đây anh để lên rất đều đặn những bài demo chính anh sáng tác. Sáng nay nằm nghe những nhạc phẩm của anh do chính anh hát và đàn dương cầm, tôi cảm nhận được giọng hát mộc mạc, chậm rãi, và với tất cảm xúc của anh. Tự đệm cho mình, anh hát như đang chia sẻ tâm sự qua lời ca mình đã viết. Thú vị hơn nữa là trong phần description, anh ghi lại những câu chuyện và nguồn cảm hứng từ mỗi bài hát.

Chẳng hạn như “Sầu khúc mùa đông” được viết về một câu chuyện của một người bạn ở Đức bị tù. Anh cố gắng vượt qua thời gian khó khăn đó để đến gặp lại người yêu của mình. Nhưng anh không biết được rằng cô ta đã có người yêu mới. Thế là nhạc phẩm “Sầu khúc mùa đông” ra đời.

Ca khúc “Mỗi đêm tôi về” lấy nguồn cảm hứng từ cuộc sống đơn côi của chính mình. Anh tâm sự, “Luôn để TV để trong nhà có tiếng, chiều chiều làm vài cuộc gọi “tối nay rảnh không”… vui thì vui đấy, nhưng lâu ngày nó trở nên vô vị”. Và như thế anh viết, “Mỗi đêm tôi ngồi, lặng nghe tôi khóc nỗi đau vô cùng.” Bài demo này anh ca rất chậm để bộc lộ nỗi buồn một mình.

Bài “Ngỡ như” là một nhạc phẩm ấn tượng mà tôi chưa từng được nghe. Giai điệu tuy buồn như rất đẹp như một lời ru. Lời nhạc mang máng buồn và đầy tự sự với những cảm giác ngỡ như vui lại buồn, gần mà xa, và lạ như quen. Tôi đồng cảm với lời anh muốn nói, “Là em đấy của ngày đang vui / Sau khi không bỗng thành vợ rồi / Dù em vẫn chỉ là em thôi / Nhưng sao tôi vẫn nghe bồi hồi”.

Vào những ngày sắp tới tôi sẽ lắng nghe tiếp những bài demo anh đã đăng lên và sẽ đón nhận những bài sắp tới của anh. Rất cám ơn anh đã chia sẻ những tác phẩm và tâm sự của mình.

Fixing Chipped Bathtub

Not sure how it happened, but our bathtub has two huge chips. Something hard must have been dropped on the tub.

I picked up a tube of Super Glue’s Porcelain Chip Fix to patch it up. The Fix is only available in white and our bathtub is a beige color. As long as the chipped areas won’t rust, I don’t care. Our bathtub is pretty old anyway, but it is still in good condition. Replacing the entire tub, which is way out of my ability, is unnecessary.

Another day, another home maintenance.

Parts

  • Super Glue’s Porcelain Chip Fix: $5
  • Sandpaper: $5
  • Scott Blue tapes: $5

Total cost: $15

Update (July 28, 2021)

Super Glue’s Porcelain Chip Fix didn’t work too well because the chips were huge and deep. I had to take it off and my wife patched them up with WaterWeld instead. The formulated epoxy putty is quite tough. She covered the chips a bit thinker than the surface. As a result, we have to sand it down. It takes quite a bit of time to sand. I think we’re good to go now. I still wanted to find out the culprit who caused this damage.

Parts

  • WaterWeld Epoxy Putty: $5
  • Sandpapers and hand sander: $10

Mask Up for the Kids

As the school year reopening in the fall approaches, the American Academy of Pediatrics strongly recommends all students, teachers and staff to mask up. Without masking up, we are leaving children who are under twelve highly vulnerable.

Although adults faced serious illness and high risk of death from COVID-19, almost 500 children died, 240,000 hospitalized, and over 4,000 developed multisystem inflammatory syndrome. The rise of the Delta variant puts our kids in even more danger.

Even though our family members who are eligible for vaccines have been vaccinated, we are continuing to mask up when we have to go indoors. We still have three kids who are not eligible to be vaccinated and we need to protect them.

If you are eligible for vaccines, but refused to be vaccinated, that’s your choice. Our children, however, have no choice at this time. I hope that everyone—whether you are vaccinated or not—will mask up for the kids. They do not deserve to get infected.

Contact