Seventeenth Anniversary

We made it through 6,502 days. That’s a milestone. We had been through thick and thin. We had gone through hell and back. Our journey hasn’t been easy, but we’re still pushing along.

We are under tremendous pressure raising four kids. Each age presents a different set of challenges. Caring for an elderly is a daunting task. We are doing our best. Navigating through our jobs is stressful, especially during this turmoil, uncertain time. Above all, we have to deal with each other. There are moments of frustration, irritation, disappointment, shame (on me), and doubt.

What’s even in our marriage anyway? Our marriage is not always rosy. In fact, our marriage is quite messy. Nevertheless, our marriage is still worth committing to. We need to embrace both our ups and downs. Our marriage was built on a strong foundation, we need to maintain it.

For seventeen years, we traveled the road of life together. We weathered the storms together. We rose to challenges together. As long as we won’t let go, we will make it together, as we had promised: “Rồi mai đây đi trên đường đời / Đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn.”

Happy anniversary, my love!

Björk: Vespertine

Right off the opening track on Björk’s 2001 release, Vespertine, she takes us to her “Hidden Place” that is solace and sanctuary. The beat suggests somewhere out in space and yet fills with romance. “Cocoon” continues with love, “Who would have known / That a boy like him / Would have entered me lightly / Restoring my blisses?” The production is made of crackling sound from a fire pitch. On “Pagan Poetry,” the string intro works so well with the electronic white noise. Yet, the most fascinating part is when she nakedly repeats “I love him” eight times. All the way to the album closer, “Unison,” Vespertine offers a cohesive listening experience. Be patience with this album and you’ll find its quiet beauty. It’s such a romantic album without saturation.

Demented Donald Headed Toward the Wall

After a brief interaction with the press, Demented Donald walked straight toward the wall. If Mike Johnson didn’t stop him, he could have hit the wall. Let us not get distracted with Biden’s cognitive abilities. Biden is no longer in charge, but Trump is and his dementia is worrisome.

Björk: Homogenic

Björk’s 1997 Homogenic pushes her creativity and eccentricity further out. She has such a damn fine ear for her beats. Once again, the production for her album opener, “Hunter” is eerie yet catchy. The drum pattern on “All Neon Like” is throbbing and pounding. “Alarm Call” is the only explicit track. She claims “I’m no fucking Buddhist / But this is enlightenment.” My personal favorite on here has to be “5 Years.” The production is just fucking bananas. The distorted, scratching record is out of this world. Björk was away ahead of her time. It is such a joy rediscovering her visions and innovations almost three decades later.

Björk: Post

I love Björk’s 1995 release Post. The beat on the album opener “Army of Me” takes me back to the cyberpunk area, especially The Matrix. I just can’t resist the magnetizing club beat on “I Miss You.” Of course, jazz adds another layer of texture to the mix. My personal favorite has to be “It’s Oh So Quiet.” It’s the most idiosyncratic flavor of jazz swing I heard. Her screams are dramatic yet hysterical. This is a Björk album I have been returning to again and again from start to end.

Monroe Docu…

Demented Donald pointed to the portrait of the fifth president of the United States and stuttered, “That’s Monroe from the … uh … Monroe docu… document.” His dementia has kicked in. He should be checked for his mental capacity to be a president.

The Cluelessness of Demented Donald

Apparently, Demented Donald thinks that Joe Biden has stage-9 cancer. Demented Donald is a laughing gaffe, but not a laughing matter. He is suffering dementia and it is escalating. It won’t be too long.

Björk: Debut

I have been spending quite a bit of time with Björk starting with her 1993 Debut. The lead-off “Human Behavior” kicks open the electric door with bouncy rhythm and organic sounds. “Venus as a Boy” is a fascinating combination of electronic rhythm section and string orchestration. My personal favorite is the slow-smoking “Like Someone in Love.” The harp adds a soothing, Eastern vibe to her voice. The album is not coherent as a whole, but definitely worth listening to.

Không WiFi

Mẹ vắng nhà. Ba áp dụng chiến thực không WiFi. Thử xem không có kỳ đà cản mũi kết quả ra sao.

Sáng sớm thứ Bảy đưa vợ ra phi trường. Trở về nhà không ngủ lại được đành đọc sách. Đến 9:30 sáng, thông báo mọi người 15 phút nữa WiFi sẽ bị cúp. Đến 10:00 giờ, hai anh lớn thay phiên nhau cắt cỏ và trim. Còn hai em nhỏ nhổ cỏ dại. Ba chỉ hướng dẫn.

Đến trưa công việc cắt cỏ cũng vừa xong. Ba đãi đi ăn trưa. Hai em nhỏ chọn gà rán Hàn Quốc Chi Mc. Chọn địa điểm gần chỗ trường vẽ để đưa Đán đi học vẽ cho tiện. Ăn uống no nê rồi bỏ Đán trước cổng trường. Buổi trưa khí hậu lên đến 90 độ F. Định đi công viên trượt thì ông bạn nhắn tin qua nhà làm vài chai bia. Trong lúc đợi Đán thôi thì qua đó uống bia cho mát.

Hai tiếng sau, rước Đán rồi đi công viên trượt luôn. Dường như có chút bia trượt hăng hái hơn. Không té là may rồi. Đến 6 giờ chiều mới về đến nhà. Ăn tối xong, mở WiFi lên lại cho cả nhà thư giãn tối thứ Bảy.

Sáng Chủ nhật không có WiFi nên bọn nhỏ ngủ trễ một chút. Khoảng 9:00 giờ sáng tất cả đã dậy. Đồ đạc cả tuần chưa xếp. Gọi hai em nhỏ phụ ba xếp. Bảo hai anh lớn lên phòng ngủ dọn dẹp lại đồ đạc bừa bộn. Đò nào không bận nữa cất vào bị. Đến 10:30 sáng mọi chuyện hoàn tất. Mở WiFi lên mọi người cùng hưởng.

Đến trưa tắt WiFi kéo cả nhà, luôn cả bà ngoại và hai thằng cháu, đi đại hội Á Châu Á (Asian Festival) ở khu downtown. Ðồ ăn thơm phức mà hàng nào cũng xếp dài thòng. Không thèm đứng xếp hàng. Kéo hết ra nhà hàng Việt ăn. Ăn xong đám nhỏ muốn uống trà sữa. Chiều luôn.

Gần 3:30 chiều, đưa bà ngoại và Đán về nhà. Ba thằng còn lại và hai thằng cháu qua nhà chị vợ chơi. Sách chai whiskey qua nhà anh bạn lai rai thư giãn chiều Chủ nhật. Đến 8:30 chiều về nhà. Ba thằng kia cũng chưa về. Đến hơn 9:00 giờ bọn nó mới về. Cho WiFi đến 10:00 giờ tối đi ngủ.

Thật ra tôi không muốn làm vậy nhưng không tắt WiFi không thằng nào chịu tắt máy. Gọi nhẹ nhàng 1, 2, 3 lần như nước đổ đầu vịt. Chả thằng nào nghe. Có WiFi nhờ làm chuyện nhà, hồn bọn nó như đang bay trên mây. Không WiFi, không nhắc nhở, không la hét, không bàn bạc.

Trong Do Thái giáo, ngày Sabát là những giây phút cuối tuần nghỉ ngơi không được dùng những dụng cụ có điện. Tôi thấy cũng hay. Cuối tuần tôi chỉ muốn không WiFi. Khổ là không thông qua được bà chủ nhà. Bà chủ nhà cần WiFi để làm việc. Lúc trước dùng software để tắt hết WiFi trừ máy của bà chủ nhà nhưng bọn nhỏ chỉ cần đổi địa chỉ IP thôi là có WiFi lại. Dùng software phiền phức lại không tác dụng. Tụi nhỏ vẫn ôm máy cả ngày.

Giờ đây chỉ cần cúp WiFi là tự động tụi nó tắt máy, đứng dậy làm việc khác. Tôi thấy chiến thuật này có hiệu quả. Đến cả người lớn, không WiFi cũng tốt. Cuộc sống không cần bất cứ lúc nào cũng phải có WiFi. Cá nhân tôi cũng phải tự cai WiFi. Người lớn mà như thế huống chi đám nhỏ.

Một trong những thất bại lớn nhất của người làm cha này là không thể hạn chế được sự dùng máy điện tử của mấy thằng con. Tim tôi nhói đau mỗi khi nhìn bọn nó đắm đuối trong thế giới mạng. Đây cũng là một trong những vấn đề mà vợ chồng xích mích nhau. Vì hai người có hai ý nghĩ khác nhau nên không thể giải quyết được vấn đề càng ngày càng tệ hại hơn.

Giờ đây đã quá muộn nhưng dù sao thì không WiFi cũng đỡ hơn một chút. Ít nhất không lúc nào cũng cắm cúi vào trong máy. Nếu như hạn chế được máy móc từ sớm thì có lẽ những sinh hoạt khác đã không bị bỏ dở. Hơi đáng tiếc là máy vi tính đã cướp đi những tiềm năng của bọn nó, luôn cả học vấn. Đương nhiên không cha mẹ nào muốn tạo áp lực cho con cái nhưng thả lỏng ra cũng chẳng đi đến đâu. Điều quan trọng là làm sao hướng dẫn bọn nó cân bằng mọi sinh hoạt.

A Tribe Called Quest: People’s Instinctive Travels and the Paths of Rhythm

A Tribe Called Quest’s debut is an archetypal of an old school hip-hop album. The beats are banging. The lyrics are witty. The deliveries are engaging. On top of all, no cuss words were needed. The album opens with “Push It Along” and the hook is just addictive. The jazz horn samples are just so savory to the ears. The beat on “Lucky of Lucien” is so damn tuneful and you gotta love the wordplay from Q-Tip, “If you go to jail, then who will pay the bail? / Deport you back to France on a ship with a sail / Escargot, Lucien, you eat snails.” And of course the classic, “Bonita Applebum—you gotta put me on” with rhymes like, “38-24-37 / You and me, hun, we’re a match made in Heaven.” We need to get back to the good old rhymes sans the misogyny.

Contact