Nhà cao cửa rộng

Mấy hôm trước thằng cháu gửi cho tôi xem hình căn nhà vợ chồng nó muốn mua. Nhà có bốn phòng, hai phòng tắm, và mảnh đất xung quanh nhà rất rộng. Tụi nó trả giá thêm 50 ngàn đô để mua vì vợ nó thích căn nhà đó quá. Nhà tuy đẹp và sang trọng nhưng gia đình chỉ có hai vợ chồng và một đứa con, mua chi cho lớn. Dĩ nhiên đó là quyền tự do của tụi nó, tôi không có ý kiến. Riêng cá nhân tôi thì quá sợ duy trì nhà lớn. Nhà càng lớn dọn dẹp càng nhiều. Tôi thà để dành thời gian đi chơi với con cái hoặc bạn bè.

Lúc trước mỗi khi đến nhà những người bạn, tôi có phần ganh tị vì ai cũng có nhà cao to và sang trọng. Nhưng giờ đây dường như ai cũng mua nhà cao cửa rộng cả. Chẳng lẽ để khoe khoang? Có người ở nhà rộng quá không dám mở máy lạnh mùa hè hoặc máy sưởi ấm vào mùa đông vì tốn tiền điện. Vợ chồng con cái rút vào trong phòng dùng máy lạnh hoặc máy sưởi ấm nhỏ đỡ tốn tiền hơn.

Giờ đây nhà lớn và xe xịn đối với tôi không có nghĩa lý gì cả. Ai ở nhà to chạy xe đắt tiền cũng thay kệ. Tôi không đua đòi về vật chất. Tôi rất muốn bỏ không cần đến xe nữa. Không những chỉ tốn tiền xăng mà còn tốt rất nhiều tiền để sửa chữa và duy trì. Sau này khi các con tôi lớn và không còn ở chung nhà nữa, tôi muốn ở căn nhà nhỏ hơn và thậm chí sẽ không dùng đến xe nữa. Đó là ước muốn của tôi. Tôi muốn cuộc sống đơn giản và không bị căng thẳng bởi vất chất nữa.

More Brand Designs

I added a handful of brand designs to my professional portfolio. Take a look.

A Note From Dr. Mỹ An T. Nguyễn

In conducting my research for the redesign of Everlasting Eye Care, I looked around at other optometry websites to see how they are done. What I have found are similar templated designs on their homepage with stock photos of people wearing glasses, a few marketing words, and a big button to schedule an appointment. They all claim to be “personable” and yet they all look and feel generic.

In talking with Dr. Nguyễn, I felt the deep passion she had for her profession and the genuine caring she had for her patients. As a result, I decided to scrap all the marketing materials on the homepage and just put up a personal note from Dr. Nguyễn:

Hi, I am Dr. MyAn T. Nguyen and I have been practicing optometry, specializing in dry eyes and contact lens, since 2007.

I have a passion for vision care because I get to enhance people’s quality of life by improving their eye health. As an optometrist, I enjoy interacting with many different people and learning about their diverse backgrounds.

Your eyes are precious; therefore, I will take the time to get to know you, to address your concerns, to provide you with the best treatment options, to offer the latest advancements in the vision industry, and to reassure that you are completely comfortable.

I invite you and your family to come to one of my offices for all your eye needs.

–Dr. MyAn T. Nguyen

I just love that she wants to enhance people’s quality of life by improving their eye health. Her message is relatable and a nice photo of her added a personal touch. When you come to one of her offices, you know exactly who will take care of your eye health. If you live around Trappe or Norristown, Pennsylvania and need an optometrist, come see Dr. Nguyễn. I guarantee that you will get the highest quality of services. I have known Dr. Nguyễn since fifth grade.

Darned Dangling Modifiers

I received the following sponsored message in LinkedIn from some dude:

Hello Donny,

As a Director of Design & Web Services at George Mason University – Antonin Scalia Law School, I thought this report would interest you on how to drive campaign success through TikTok.

I couldn’t help but thinking of a few bars from Ye’s “All of the Lights,” in which he rhymed:

I’m heading home, I’m almost there
I’m on my way, headed up the stairs
To my surprise, a nigga replacing me
I had to take ’em to that ghetto university

I thought the dude replaced my job.

Vũ Văn Song Toàn: Đoản khúc chiều phù dung

“Những lúc hận đàn ông, mẹ hay đánh tôi những trận đòn thừa sống thiếu chết.” Vũ Văn Song Toàn viết trong truyện ngắn “Thôi mùa hoa cải.” Thú thật tôi chỉ nhớ câu đó thôi chứ câu chuyện ra sao tôi chẳng nhớ dù đã đọc qua. Dường như tôi chỉ nhớ cốt truyện trong “Nước mắt của mụ Dạ Dần”. Còn những bài viết khác, nhất là về đời sống trong xã hội, tôi đọc rồi trả hết lại cho tác giả. Có thể tôi thiếu tập trung hoặc những bài văn không đủ ấn tượng với tôi. Chắc sẽ đọc lại trong tương lai.

Everlasting Refreshed

Dr. Mỹ An T. Nguyễn and I go all the way back to elementary school when we were two new kids immigrated from Việt Nam. Right from the start when took ESL (English as a Second Language) classes together, I knew she would become successful later in life. Despite her limited English, she excelled in all subjects from elementary throughout high school.

After more than two decades of losing contact, we rekindled our friendship. As I had predicted, she has become a successful optometrist who runs two eye-care offices. When she reached out to this old friend of hers to help redesign her website, I could not refuse. Her goal is to showcase both of Everlasting Eye Care offices on one website. She also wanted her site to be easy on the eyes with personal attention in the message.

In our initial conversation, I could tell that Dr. Nguyễn cares deeply about her patients. She wants to enhance people’s quality of life by improving their eye health. In revamping her website, we featured a personal note from Dr. Nguyễn addressing to her patients right on the homepage. For the look and feel, we decided on a clean, crisp, and simple design with a straightforward and intuitive user experience.

The body text for the website is set in Lexend, designed by Bonnie Shaver-Troup, Thomas Jockin, Santiago Orozco, and Héctor Gómez, for comfort reading experience. Headers are set in Literata, designed by Vera Evstafieva, Veronika Burian, Irene Vlachou, and José Scaglione, for high-contrast display to grab readers’ attention.

As a bonus to an old friend, I created a new word mark for Everlasting Eye Care. I combined P22 Cezanne, designed by James Grieshaber and Michael Want, with Optician Sans, design by ANTI Hamar and Fábio Duarte Martins. While the fancy script, which based on Cezanne’s handwriting, provides a free, creating vision, the geometric sans, which based on the LogMAR Chart, provides legibility for visual acuity. The two contrasted typefaces complemented each other for the word mark.

With Dr. Nguyễn’s busy schedule, the site took a long time to launch, but it is my pleasure to redesign the new Everlasting Eye Care website for my friend.

An

Chiều hôm đó tôi và Tùng đến nhà An ôn bài cho kỳ thi cuối năm của môn hóa học. Ba đứa chúng tôi cùng chung lớp hóa học tuy tôi và Tùng học lớp 10 còn An học lớp 9. Dĩ nhiên An học giỏi hơn chúng tôi. Cả năm học môn hóa học dường như tôi không vô đầu được gì cả.

Ba đứa bạn cùng ôn bài đến 10 giờ tối Tùng ra về. Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng cũng ráng ở lại học vì An rất tận tâm giải thích cho tôi từng câu một. Hơn nữa tôi muốn được chút thời gian bên An vì hai đứa bạn từ trường tiểu học ít có cơ hội gặp mặt nhau. Đêm đó dường như tình bạn của hai đứa được gắn bó hơn. Tôi ra về cũng rất khuya chắc một hai giờ sáng nhưng đầu óc vẫn trống rỗng. Ngày hôm sau lên lớp thi. Như dự đoán, An đậu điểm “A” còn tôi bị “D”. Tuy hơi buồn nhưng điểm cuối năm của tôi vẫn được “C”, đủ để lên lớp. Dĩ nhiên tôi mừng cho An vì bạn ấy rất xứng đáng.

Vài ngày hoặc một tuần sau, chúng tôi gặp nhau ở lớp thầy Hoàng, nơi tụ họp của đám sinh viên Việt. Tôi không nhớ rõ tôi và Luân đang đùa giỡn điều gì nhưng chúng tôi thường gọi nhau “thằng đĩ này” hoặc “con quỷ kia”. Lúc đó có An, tôi vô tình đùa nên đã gọi An là “con quỷ”. An nổi giận bỏ đi.

Hôm sau Bình chận đường tôi và cảnh cáo tôi vì tôi đã gọi bạn gái của mình là “bitch”. Bình cho biết vì tôi ganh tị với An khi An thi đậu còn tôi thi rớt. Tôi với Bình không thân thiết nhưng tôi kính nể bạn. Bình trông hiền lành và rất tốt với An. Bình rất xứng đáng làm bạn trai của An. Tôi rất ngạc nhiên về những gì Bình đã nói với tôi nhưng nhắn lời xin lỗi vì đã gọi An là “con quỷ”. Tôi giải thích với Bình tôi không hề gọi An là “bitch” vì “con quỷ” dịch là “devil” chứ không phải “bitch”. Nói tôi ganh tị với An về bài thi thì quá buồn cười. Nếu có ganh tị thì tôi ganh tị với Bình thì đúng hơn vì Bình chiếm được trái tim của An.

Tôi không biết Bình có chuyển lời của tôi lại với An không. Tôi định chính mình đến xin lỗi và giải thích với An những điều hiểu lầm nhưng chưa có cơ hội. Vậy mà hai mươi mấy năm đã trôi qua và chúng tôi đã mất liên lạc. Hai năm gần đây, nhờ Facebook mà tôi và An kết nối lại tình bạn xưa. An mướn tôi thiết kế lại trang nhà cho văn phòng kính của mình. Giờ đây An đã trở thành bác sĩ mắt thành công.

Đáng lẽ ra chúng tôi bàn chuyện công nhưng lại quay sang chuyện tư và những chuyện trong quá khứ. An vẫn còn giận tôi về hai chữ “con quỷ” thời xa xôi đó. Cuối cùng tôi cũng được giả thích trực tiếp với An và xin lỗi An về việc đó. Hy vọng uất ức mấy mươi năm qua được giải thoát.

An nói đúng một phần về thời gian lên trung học tôi đã ham chơi hơn học và đã vô tình đánh mất đi tình bạn thân thiết từ thuở nhỏ. Tôi không phải là kẻ “có mới nới cũ”. Lúc đó An đã có Bình cho nên tôi cũng e ngại không dám tiếp xúc với An nhiều. Cái sai lầm trong sự suy nghĩ của tôi là bạn trai quan trọng hơn bạn bè. Nếu như tôi có thể tách rời ra được giữa hai tình bạn đó thì tôi đã không mất đi tình bạn bè.

Dù sao đi nữa những chuyện cũ cũng đã nằm trong quá khứ. Có hối hận cũng không quay ngược thời gian trở lại. Giờ thì hãy sống cho hiện tại và tương lai. Hy vọng bạn cũ mấy mươi năm có cơ hội tái ngộ.

Sẻ chia với mẹ

Những ai còn có mẹ hãy dành thời gian với mẹ của mình. Đừng lãng phí đi cơ hội vì ngày mai không biết có còn được thấy mặt mẹ mình nữa không.

Tuy đau lòng nhưng không có đường chọn lựa. Một ngày nào đó mẹ chúng ta cũng phải rời xa cõi tạm này. Lúc mẹ còn sống tôi không thể nào tưởng tượng được một ngày không còn mẹ. Tôi không biết mình có thể chấp nhận được hay không. Điều tôi không thể nào ngờ được sự ra đi của mẹ vô cùng đớn đau. Trong những giây phút tuyệt vọng nhất, tôi xin ơn trên cho tôi được đi thế bà. Chắc tôi không có niềm tin nên không Chúa hay Phật nào lắng nghe lời cầu nguyện của tôi.

Nghĩ lại nếu tôi là người ra đi, mẹ sẽ đau khổ gấp trăm ngàn lần. Con mất mẹ tuy đau đớn nhưng chắc chắn không thể nào so sánh bằng mẹ mất con. Tuy tim nhức nhối và những giọt lệ tuôn rơi mỗi khi nhớ đến mẹ, tôi tạ ơn trên đã giữ tôi lại trên cõi tạm này. Ngược lại, tôi không biết mẹ sẽ sống ra sau nếu mất đi thằng con cưng này. Người ở lại lúc nào cũng đau khổ hơn người ra đi.

Mẹ đã khổ đau suốt một đời vì con. Thôi thì cái đớn đau cuối cùng để con được sẻ chia với mẹ. Hôm nay ngày lễ mẹ. Con luôn ghi nhớ công ơn của mẹ.

Stuck

My figure-skating progression has come to a halt. I am stuck on the loop jump and the flip jump. Taking off and landing on the same foot have been a challenge. I can’t maintain the balance to check out. I am thinking of hitting the reset button to spend more time relearning all the basic skills to build a stronger foundation.

Last night I went back to Fairfax Ice Arena to see how my old colleagues were doing. I spoke to two of them and they struggled with the loop and flip jumps as well. The other two colleagues had dropped out of Freestyle 4. There were only four students left. The struggle is real and I am not alone. They encouraged me to keep going. I am going to keep trying for a few more weeks to see where I go.

As for rollerblading, my pumps have improved a bit. I’ll just keep pumping more. The drops are now solid. I am still working on my power stop and T stop. I want to get these techniques down first before moving on.

Đạo and Đán are rejoining me at the skateparks. Xuân is also picking up his scooter again. It is nice to hang out with my boys. We just enjoyed the rides. We don’t need to push ourselves into doing things beyond our comfort level. Of course, we get to have boba tea afterwards. Skating life is good.

Only My Blog Matters

I am once again at odds with social media networks. Thank goodness I haven’t even tried Instagram, TicTok, and new social media platforms. I am still on old school platforms. I use Twitter primarily for web development and Vietnamese typography. Twitter seems to work out OK, but it has been taken over by the richest motherfucker in the world. I am not sure how it would change. Although I had been on LinkedIn for a while, I only started to post a few months ago to promote my professional work. I don’t see anything in return. I haven’t landed any career-changing or freelancing opportunities.

I use YouTube to post videos of my kids and I skiing and skating. I just wanted a place to post my videos. I don’t interact much with YouTube, but I do use it quite a bit for all sorts of DIY activities including skating, skiing, and home-improvement.

Facebook is the one that I am disillusioned with. I post photos and videos of our family activities. I am not sure if they come across as showing off or just to let family and close friends see what we’re up to. It made more sense when mother was still alive so she could see her grandchildren. After she passed away, I deleted every post, photo, and video. Then I started posting again. Now I am beginning to wonder what the fuck is the point.

I am not going to deactivate my social media accounts, but I want to return to my blog. My blog is where I can be true to myself. It is liberating to just be able to put down my thoughts without having to check in with anyone. I can write 100 words or 1,000 words on my blog. I can decide how my blog looks and feels. Posting the big hero text alone on my homepage is just so satisfying. The grid layout and the typography are the fun part of improving my blog. My blog feels most personal to me. I have no problem shutting down all my social networks, as long as I still have my blog.

Contact