Hoping for peace & joy this holiday season.

Season 24-25: Day 7

I drove to Whitetail today for its opening day. I spent about three hours skiing and snowboarding. The conditions were icy. I spent most of my time on the blue trails trying to carve. I am getting a hang of carving on skis. I am not quite there yet on snowboard. My feet got burn out the harder I tried to bend my ankles and knees. I am not worrying too much about carving. I am working on my open stance, which I am getting a hand of. Carving to where my hands can touch the snow I still have a long way to go.

I couldn’t work today because I needed to attend the Instructor Training Course (ITC) first. They have sessions for Saturday and Sunday. I’ll come in early tomorrow to do snowboard ITC. I also went to guest services to activate my employee pass and deactivate my Epic pass. I got reimbursed for my pass. The guest service rep also informed me that I could get dependents’ passes for a significantly low price. I am so glad that Vail cares about the family too.

Now I am motivated to work for Vail. We are saving thousands of dollars for our seasonal lift tickets alone. This is such a sweet deal. I made the right decision to work for the perks, not the pay. The only issue I am running into is that I can’t take my kids to skiing on weekends anymore because of my working schedule. I guess I can’t have everything. Something gotta give.

Visualgui 2025: Lang Gothic

Welcome to the 2025 rendition of Visualgui. The change is in the typography. Back in February, I set the blog in AT Lang, designed by Stephen Nixon, and AT Lang Gothic, but the Gothic sibling did not support Vietnamese at that time.

I typically don’t set my body text in a sans serif typeface; therefore, I wanted to change it up. AT Lang Gothic is the main text face complemented by AT Lang for headers and Recursive, also designed by Nixon, for dates and codes.

This redesign has lots of white space, especially on the right of the screen, which is similar to the thumb space in a book. I want this blog to have a book feel to it, but a modern book, instead of traditional long books that are set in a serif text face. I hope you will enjoy reading the new version.

Wasting Time & Money

As I am sitting on the coach listening to my second and third sons taking their piano private lessons, I hear no progress. The instructor is doing his best, but he can’t help them if they don’t put their effort into their playing.

They spend hours after hours on their digital devices each day. I hardly hear them practice playing piano. Their hearts aren’t in it, why are they still taking lessons? These private lessons aren’t cheap. My wife and I discussed and argued over this issue. She wanted them to continue. I caved in. I don’t want it to be the reason to break us.

My wife and I are moving further and further away from where we want to raise our kids. For example, I want to limit their use of screen time by shutting down the internet at a certain time. She wants it on all the time and they sit in front of their screens until she screams at them to get off. I don’t mind paying for private piano lessons, skiing, snowboarding, or any activities if they put their efforts into them. If they don’t appreciate what we provide for them, why should we waste our money?

If one of us lost our job one day, we would be screwed. The thought of losing an income worries me, particularly if I would be the one. It stresses me out everyday. I explained to the kids many times about taking these privileges for granted, but they just don’t get it. I don’t want to repeat it anymore.

Vũ Thắng Lợi: Hà Nội riêng tôi

Tiếng hát Vũ Thắng Lợi chưa từng nghe qua nhưng cái tên nghe hơi kiêu. Vũ Thắng Lợi có giọng ca trầm ấm và đẹp. Anh hát những ca khúc về Hà Nội với cảm xúc chân thật và những phần hòa âm phối khí cũng chất lượng. Ca khúc “Phố nghèo” của Trần Tiến cũng được phối theo giai điệu blues như version của Trần Thu Hà đã thu âm rất lâu. Cái khác biệt là Vũ Thắng Lợi hát không luyến láy như Trần Thu Hà. Tuy nhiên cái version của anh nó có vẻ thành thật. Anh trình bài hai ca khúc của Phú Quang, “Em ơi Hà Nội phố” và “Hà Nội ngày trở về”, cũng mộc mạc và cảm tình. Hà Nội riêng tôi đáng được thưởng thúc trọn vẹn.

Season 24-25: Day 6

Yesterday, we went to Roundtop. My wife and I let Xuân and Vương played hooky. My wife also invited four of her friends to come.

I spent about 2 hours introducing three of them to skiing. They were able to plow down the hill in the carpet area. One of them started to turn. They just needed a bit more practice.

My wife and Vương were easing back into skiing. My goal this season is to transition Vương from plow to parallel.

Xuân picked up snowboarding. He did really well on the green trails. If he sticks with it this season, we will be proficient in snowboarding.

After skiing for a few hours, I switched to snowboarding. I didn’t feel any discomfort when I bent my knees and ankles. I am going to stick with teaching snowboarding this season. I’ll teach skiing next season.

I’ll have trainings on Saturday and Sunday before I could start teaching.

Driving

Reading about the deadly crash that killed two adults, one 17-year-old kid, and injured 4 little kids devastated me. I didn’t know the parents personally, but I know someone who knew them. If you can help the surviving kids, please donate.

Driving has been really stressful for me. On my recent trip to Stowe, I drove 12 hours each way, even though Google estimated 8.5 hours. Last year, I drove our family to Mount Snow and we got hit with a snowstorm in late March. Our 2018 Toyota Sienna SE skidded. We couldn’t get up the hill. Luckily a local man helped us out and showed us the bigger road. It was a relief that we made it to the rental house.

I had always worried about driving the entire family. I have 6 lives under my watch. As a result, I had always been extra careful and over stressed. Even a small nail could derail our trip. Now I have an air pump and repair kit in the car just in case.

I bear the responsibility for their safety. I need to be extra careful and extra alert.

Thù hận

Sau khi gửi lá thư cuối cùng, tôi nhận được sự hồi âm. Thì ra người chị cả đã thù tôi suốt bốn năm qua. Nguyên nhân thì tôi không biết và giờ đây thì cũng không cần phải biết.

Mất đi một người chị lớn đúng là chuyện đáng buồn nhưng đó không phải là sự chọn lựa của tôi. Tôi đã cố gắng bốn năm rồi. Một con người mà ngay cả mẹ ruột khuất bóng mà vẫn căm thù, thì tôi cũng không cần gì phải buồn bã. Loài thú còn biết công ơn cha mẹ huống chi loài người nên tôi không bận tâm những người không bằng loài thú.

Kể từ hôm nay, tôi không còn đắn đo suy nghĩ gì nữa. Có những mối quan hệ nên chấm dứt cho dù máu mủ. Tôi sẽ không để những kẻ không đáng quan tâm khiến tôi suy sụp. Thù tôi, tôi khuyến khích thù tiếp. Tôi xin hứa rằng tôi sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc trên sự hận thù của chị.

Lá thư cuối cùng

Chị Hương,

Mẹ mình ra đi đã 4 năm rồi. Mỗi năm vào ngày giỗ mẹ đều vắng mặt chị. Giỗ thứ nhất, em gọi điện thoại và nhắn tin chị, chị không trả lời và cũng không đến thắp một nén hương cho mẹ hay viếng thăm mộ mẹ. Em rất buồn. Giỗ thứ nhì, em gọi chị nhưng số đã bị chặn. Em nhắn tin cũng không thấy trả lời. Em thất vọng vì chỉ một ngày để tưởng nhớ mẹ mà chị cũng không tới. Đến giỗ thứ ba thì em không buồn và không thất vọng nữa cho dù em đã nhắn tin và chị không hồi âm.

Đến giỗ thứ tư năm nay, em hoàn toàn không còn hy vọng nhưng vẫn nhắn tin đến chị. Kết quả vẫn thế. Chị vẫn không trả lời và vẫn không đến để tưởng niệm người mẹ đã mang nặng đẻ đau và đã có công nuôi nấng chị em mình nên người. Với người mẹ ruột đã nằm xuống mà chị còn tuyệt tình đến thế, thì đối với thằng em cùng mẹ khác cha này có tình nghĩa gì. Dĩ nhiên là em nhận thức được điều đó, nhưng em vẫn muốn hàn gắn lại tình chị em. Em luôn mang ơn chị đã bảo lãnh em qua mảnh đất tự do và đầy cơ hội này.

Tuy nhiên, em tôn trọng sự quyết định của chị. Chị không nhìn nhận thằng em này thì em đành phải chấp nhận. Đây là lá thư cuối cùng em gửi đến chị. Từ đây về sau, em sẽ không liên lạc hay làm phiền đến chị nữa.

Giỗ thứ tư của Mẹ

Hôm nay giỗ mẹ, gia đình tụi con về Lancaster cúng giỗ, viếng thăm mộ mẹ, và cùng dùng buổi cơm trưa với bà con mình. Gần đây con ít viết về mẹ nhưng lúc nào trong con cũng nhớ đến mẹ.

Thời gian trôi qua đã giúp con xoa dịu nỗi đau đớn về sự ra đi của mẹ. Đời người rồi cũng phải đến lúc ra đi không tránh được. Con cũng phải chấp nhận để sống thoải mái một chút và không lo sợ gì cái chết sẽ đến.

Cám ơn mẹ luôn phù hộ con mỗi khi con cầu cứu đến mẹ. Phép ẩn của mẹ luôn giúp con và gia đình tai qua nạn khỏi. Mẹ an nghỉ nhé.

Khánh Phương: LoFi Chill

Lâu rồi không nghe Khánh Phương hát nhưng tôi luôn ấn tượng chất giọng khàn và truyền cảm của anh. Đặc điểm là cái thô trong cách hát của anh. Hôm nay nghe lại các bài hits của anh như “Chiếc khăn gió ấm” (Nguyễn Văn Chung) và “Nỗi đau vô bờ” nhưng được hòa âm theo LoFi nên rất chill. Đêm khuya mùa đông lái xe trên đường phủ tuyết được nghe lại giọng hát của Khánh Phương như được sưởi ấm trong lòng.