Ngày thứ Bảy

Sáng 8:15 gặp người bạn ở Starbucks. Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy từ chuyện công dẫn đến chuyện tư. Lúc đầu tôi thiết kế trang web cho công ty anh nên hẹn gặp bàn về công việc. Sau đó thỉnh thoảng chúng tôi hẹn nhau uống cà phê xã giao. Mới đó mà đã 10 năm rồi. Anh ấy là một kiến trúc sư tài giỏi và một người con trai hiếu thảo. Tôi nể trọng anh.

Đến 10:00 giờ tôi trở lại nhà gọi hai thằng con lớn ra cắt cỏ dọn dẹp lại cây cối xung quanh nhà. Lỡ tay cắt cây hoa của vợ bị vợ cằn nhằn. Giữa hoa và cỏ tôi không phân biệt được vì nó quá nhiều. Đến trưa lục tủ lạnh thấy còn miếng cừu nướng hai hôm trước. Nấu hai gói mì khô ăn với rau và thịt cừu. Đói quá nên ăn thấy ngon.

Đến 1:00 giờ trưa, đưa hai thằng nhỏ ra skatepark. Trời nắng nóng nên trược khoảng một tiếng trở về lại nhà. Tôi buồn ngủ vô cùng nên nhắm mắt được nửa tiếng. Thức dậy xuống basement tiếp tục mài giũa đống skis và snowboards và nghe bài phỏng vấn của Ocean Vương nói về cuộc đời và quyển tiểu thuyết mới của tác giả. Dĩ nhiên tôi sẽ tìm đọc.

Đến 5:00 chiều tôi rủ vợ đi H-Mart mua trái vải và nhãn về ngâm rượu saké. Đến gần 7:00 chiều chúng tôi ghé lấy gỏi ốc xoài xanh đi dự tiệc sinh nhật 50 của người bạn. Tuy 50 nhưng tính anh ấy trẻ trung và tươi vui nên tui cũng thích đùa giỡn với ảnh. Đồ ăn ngon rượu saké trái cây thơm nên ăn uống cứng bụng. Lâu lâu có dịp sinh nhật bạn bè tụ họp cười đùa cho tinh thần đỡ phải căng thẳng.

Ngày thứ Bảy của tôi chỉ vậy thôi là quá đẹp rồi. Cảm ơn gia đình và bạn bè.

Shane Gillis: Beautiful Dogs

I must confess. I didn’t watch this special in one sitting. I watched a few minutes here and there during my lunch breaks. There were raunchy moments and he didn’t take things too serious even on politics. His impersonation of Trump was spot on. He nailed Trump’s voice and cadence. I should go back and pull out some highlights, but I am just too lazy. I enjoyed it though. I wouldn’t mind watch more of his specials.

Nhật Thảo: Kỳ diệu

Đây là lần đầu tiên tôi nghe tiếng hát của Nhật Thảo và cô đã cuốn hút tôi ngay bài đầu, “Kỳ diệu” (thơ Nguyên Sa, nhạc Anh Bằng). Giọng cô khàn khàn truyền cảm rất quyến rũ. Hơn nữa album được thu âm theo phong cách acoustic. Tiếng đàn guitar mộc mạc càng đưa tiếng hát của cô đến gần người nghe. Từ “Đoản khúc cuối cho em” (Hoàng Trọng Thụy) đến “Một mình” (Lam Phương) đến “Hẹn hò” (Phạm Duy) đến “Em còn nhớ hay em đã quên” (Trịnh Công Sơn), mỗi bài đều quen thuộc cả nhưng được Nhật Thảo thổi vào một làng gió mát nhẹ nhàng thoải mái. Tôi đã nghe đi nghe lại album này mấy lần rồi.

Wayne Karlin: Memorial Days

I picked up this book at a poetry-reading event to support the author, who is Việt Nam veteran. I also wanted to read Karlin’s perspective on the war since he fought there. I thought the stories were nonfiction, but they were fiction. I couldn’t fully wrap my head around the stories. I didn’t know what I was reading. Some stories have diacritics for Vietnamese words, which takes the guess work out of me, but some don’t. I might come back to this collection down the line.

Lưu Hồng: Yêu một mình

Năm 1996, Lưu Hồng thu âm Yêu một mình cho Tú Quỳnh Music. Cô tiếp nối đường lối nhạc trữ tình như “Yêu một mình” (Trịnh Lâm Ngân), “Ngày vui qua mau” (Nhật Ngân), và “Thành phố sau lưng” (Hàn Châu). Cô ca không sến súa cũng không não nề nhưng cũng không khác biệt. Hơn nữa phần hòa âm của ban nhạc Shotguns cũng không gì nổi bật. Kết quả là không có gì đáng chú ý ngoài “Tình lỡ” (Thanh Bình).

Flushing Water Heater (2)

Earlier today, I flushed our water heater. It was the second time I did the flushing based on the instructions I wrote for myself last year. Everything went well, except when I opened the valve at the bottom of the tank to drain the water. All I had to do was turning the big plastic knob to the left to open up the line, but I couldn’t remember. I tried to force it. Luckily I didn’t break it yet. It would have been a nightmare if that valve broke. I wanted to keep a note here so I can remember next year.

Yearning for Ice Skating

Damn! I miss skiing and snowboarding. I can’t wait to get back to the mountains. In the mean time, I am back rollerblading with Xuân scootering. Although I am not making any progress, I am enjoying my time at the skatepark.

I have been yearning to get back to ice skating. None of my kids is interested in taking lessons. I want to get back to the basics, but group lessons will take forever. I can’t afford private lessons.

I mapped out my lesson plan. I can work on relearning the techniques. I just need to get my ass back to the rink.

Lưu Hồng: Đôi ngã đôi ta

Năm 1996, Lưu Hồng thu âm Đôi ngã đôi ta cho Thúy Anh productions. Thiết kế bìa cho album này sến sẩm từ phông chữ đến background. Album này Lưu Hồng hát những ca khúc trữ tình như “Cay đắng tình đời” (Phượng Linh), “Yêu một mình” (Trịnh Lâm Ngân), và “Về đâu mái tóc người thương” (Hoài Linh). Album đang theo ý tưởng boléro, bỗng dưng xen vào ca khúc “Thần điêu đại hiệp” (nhạc Hoa lời Việt) nghe lãng nhách. Ca khúc đáng chú ý nhất trong album là “Gõ cửa” (Mạnh Quỳnh). Lưu Hồng trình bài rất say sưa với giai điệu bluesy.

50 năm

Chiến tranh trên mảnh đất Việt Nam đã kết thúc 50 năm. Mỗi năm vào ngày 30 tháng tư tôi đăng lên những slideshows ghép hình ảnh chiển tranh với ca khúc “Giờ này anh ở đâu” (Khánh Băng), “Một chút quà cho quê hương” (Việt Dũng), và “Biển nhớ” (Trịnh Công Sơn).

Hôm nay tôi đã lấy xuống YouTube cả ba slideshows này. Không ai xúi giục tôi. Không ai phê phán tôi. Cũng không ai đe dọa tôi. Tôi tự quyết định như thế. Tôi đã tạo ra ba slideshows này trong thời gian 25 năm qua. Giá trị hay không thì tôi không biết nhưng tôi không muốn giữ mãi những hình ảnh chiến tranh quá đau đớn.

Thắng hay thua, hằng triệu mạng người đã hy sinh. Hàng triệu hàng triệu mất mát. 50 năm rồi. Tôi chỉ cầu mong thế giới được hòa bình.

Nguyễn Phan Quế Mai: The Color of Peace

Nguyễn Phan Quế Mai returns to America on a book tour for her debut poetry collection in English titled The Color of Peace. Last Thursday, April 25, the day after my 47th birthday, I invited my son to join me to hear her read some of her poems and conversation with Vietnam veteran Wayne Karlin. As I am writing this, today, April 30, 2025, also marks the 50th anniversary of the end of the American War in Việt Nam. During the event, Quế Mai read “The Fish” and “Thorns of Roses” from her collection. I enjoyed her Vietnamese reading even more, especially when she incorporated ca dao singing into her poetry. In The Color of Peace Quế Mai the pain and the sorrow of a Vietnamese woman who were born during the time of war and who witnessed the casualties of war at a young age. Quế Mai uses literature to speak out for peace. Listening to her talking the war and her passionate of peace made me give her a title: “The poet of peace.” This collection is moving, powerful, and deeply personal. “My Mother” is one of her personal poems. She wrote:

When I told my mother
I would go to America
to read my poetry, she
knocked her pair of chopsticks
against the boiling pot
and called out “America?”

Forty-one years before that
when she was carrying me
inside her stomach
from the sky, blackness
came and
exploded into American bombs.

My mother jumped into a shelter so small
she had to arch her back
so her baby wouldn’t be squashed
against the crumbling earth.

And now, the baby—her daughter—the poet from Việt Nam
had been invited to come
to America—the land of her former
enemy to share her stories.

My mother cupped her palms
into a lotus in front of her chest
and told me she wished
she could replace guns, and tanks,
bombs, and bullets,
violence, and hatred,
with poetry.

Contact