Tin ngắn

Kelvin Khoa:

Cám ơn Donny lúc nào cũng làm cho trang web của Ngọc Lan cũng xinh đẹp.

Donny:

Chào Anh Kelvin,

Rất cám ơn lời động viên của anh.

Regards,

Donny Trương

My Music Reviews

TN writes:

Hi Donny,

I just discovered your blog Visualgui today, and I have to say I really enjoy reading your music reviews for Vietnamese albums. It’s quite rare to see Vietnamese music get viewed in English proper.

I’m a frequent user of rateyourmusic.com, it’s an online music encyclopedia where people can catalog and rate music releases. I like to spend my free time there adding Vietnamese albums to the site’s database, especially those released in the 2000s and 2010s.

I’m writing this email to ask if it’s possible for me to collect your music reviews for 2000s and 2010s Viet albums into a list on my rateyourmusic profile page, with the proper attribution of course, hoping that they would help spread the good (and bad) word on Vietnamese music. Your reviews would only be visible in the list, and not elsewhere on the site.

Best regards.

I reply:

Dear TN,

Thank you for reading my blog. I am flattered that you want to include my music reviews on rateyourmusic.com. I have to decline your request because I wrote these reviews based on my personal taste and my limited knowledge of music. My music review is not professional. In fact, many of the reviews are very opinionated; therefore, I wanted to keep them on my blog and nowhere else.

I hope you understand.

Regards,

Donny Trương

Guilt by Association

I was chatting with my two male colleagues and one of them checked X (formerly known as Twitter). He informed us that more shit hit the fan. The sexual misconduct allegations still played out on social media.

One of my colleagues recounted an incident where he came to the ex-professor’s office and three students, including the adjunct professor, were hovering over him. The ex-professor joked, “We are not doing anything.”

My colleague knew about the ex-professor’s behavior for years and he didn’t say shit. What a shithead. At least three victims had pointed out that the school and the university hadn’t done shit to stop the ex-professor from engaging in sexual relationships with students. They are damn right.

I didn’t confront my colleague. I understood his situation. I had no idea about the ex-professor’s open secret. I never interacted with him in person. We only exchanged a few emails, strictly about work. If I knew about his behavior, would I do anything about it? I don’t know. My colleagues and I come to work everyday to make money to raise our family. We are just two minority employees.

I only interacted with people on the professional level; therefore, I don’t know anything else about them. I don’t play politics. I kiss up to no one. I stay as far away from the deans as I can. Even with my current supervisor, I keep things strictly business. Whatever he wants to do, I’ll do it. He has power over me. I am there to do my job and get the fuck out.

If I knew about the ex-professor’s misbehavior and if I were to report, I am sure no one would have taken my seriously. Even the victims themselves are facing a 108-million-dollar lawsuit. It’s fucked up, but we are still living under the white man’s world with white privileges and powers.

In Search of a New Board

I want to treat myself to a brand new snowboard for the next season. My budget is between $200 to $300. I have been doing a bit of research on rocker vs. camber. Apparently both of my used boards are cambers. No wonder I caught the edge so many times last season as a beginner snowboarder. From what I learned, rocker is a bit easier to learn for beginner. I didn’t know that. Since I had passed the edge-catching phrase, I want to continue with a camber.

After many months of looking, I finally came across a great deal: The 2023 Nidecker All-Mountain Thruster. It is on sale for $250. I bought the 150cm-long board instantly. Then I checked the Nidecker website and the chart recommends the 150cm board for riders between 121-143bls. Unfortunately, I am way over that range. I need a 156cm board.

I am not sure if 6 cm would make a different, but I better follow the recommendation. I tried to learn on a 143cm board, but it was not stable when I was riding down the blue terrain. My 156cm board was much more stable for me to ride.

I cancelled my order. Now I am back looking for a good deal on a snowboard. I might end up with a rocker or I’ll just use my 17-year-old board.

Interview with Prof. Christa Laser & Prof. Wagstaff

“Strangers on the Internet,” hosted by Irina Manta, conducted two exclusive interviews with Professor Christa Laser and Professor Brandy Wagstaff. Thank them for making their stories public. The law school and the university should have done more to prevent these behaviors. I had no clue.

8 Women Come Forward

Leah Nylen, reporting for Bloomberg:

[E]ight women told Bloomberg News that, over nearly two decades, Wright used his positions and influence to proposition female students, staffers and job applicants. Promising career help, he sent some of them flirtatious texts, invited others on trips where he would book only one hotel room and engaged in sexual relationships with three of them. Several of them said they feared losing opportunities if they turned him down.

The story is just blowing up.

Phạm Duy Music Typography

I discovered striking covers of Phạm Duy’s songbooks on Phạm Duy’s website. The illustrations are beautiful, but I am drawn into the custom typesetting with Vietnamese diacritics. I have to create a sample page to feature the covers. Of course, I have to add some text to the page as well. I selected Eric Henry’s “Phạm Duy and Modern Vietnamese History,” which was written in English with proper diacritical marks for Vietnamese words. For reading text, I chose Be Vietnam Pro, designed by Lâm Bảo, Tony Lê, and Nguyễn Việt Anh. Check out Phạm Duy music typography.

Vietnamese Typography Should be Renamed to Vietnamese Type Design

AI wrote:

Greetings,

I like the fact that your website exists. However, your website seems more geared to font designers designing fonts. I like that you are helping western font designers design Vietnamese fonts. So that we have more well designed Vietnamese fonts. However, if you want to add more to the website. I would want you to add more typography guides specifically for Vietnamese. Like punctuation, text formatting, page layout and type composition. Your website reminds me of the similarly named Matthew Butterick’s Practical typography, and Typography for lawyers. If you can extend your website to more topics other than type design. It would be gladly appreciated. Thank you.

Regards.

I replied:

Hi A,

Thank you for writing to me. I also appreciate your feedback. You are correct that my web book is for type designers, and it was intentional. The first version of this book, which was my thesis for my MA in graphic design, my goal was to enhance and enrich Vietnamese typography. I am a typographer and not a type designer. I can only set type. I don’t design type. When the book launched, however, many type designers had reached out to me and asked for my advice on Vietnamese diacritics.

For the second version of the book, I revised and expanded the book to include more information and illustration to help type designers support Vietnamese. It’s a win win. The type designers have to design Vietnamese diacritics in order for me to use their fonts. Without type, I can’t be a typographer.

I like the idea of adding typography guides specifically for Vietnamese. This is what I have been doing with the samples. Designing sample pages had become one of my favorite creative exercises. I choose the type of subjects I wanted to create, the design directions without needing approvals, and the typefaces I wanted to showcase.

Yes, Vietnamese Typography and Professional Web Typography were inspired by Matthew Butterick’s Practical Typography. I loved that book so much that I followed his lead. I wanted the information to be free for all and anyone who can support would be great.

Donny

Replacing Bathroom Faucet Cartridge

This morning my wife informed me that the shower head in her bathroom had been leaking. I opened up the valve to inspect. I looked up YouTube and came across “How to Fix Leaky Shower Tub Faucet” by Matt Taylor. I went to Home Depot to buy a single-handle replacement cartridge (Moen 1225). It also came with a white cap that can be used to losing up the old cartridge.

I also bought a cartridge puller for Moen made by Everbilt. This one was probably not necessary, but made removing the old cartridge with ease. I recommend it.

The process took about half an hour. Not bad for a Sunday home replacement project.

Parts

Total: $39.

Thư gửi Dì

Dì Chín Mến,

Cháu cám ơn dì đã có mặt trong cuộc họp gia đình lần đầu tiên của dòng họ Lý. Sự hiện diện của dì đã mang đến cho buổi gặp mặt tràn đầy ý nghĩa cho đại gia đình mình. Dì là người duy nhất đại diện cho thế hệ lớn của họ Lý.

Cháu rất vui được gặp lại dì sau mười mấy năm xa cách. Lần trước dì về Lancaster dự tiệc hôn nhân của cháu. Lần này gặp lại dì, cháu đã có được thêm tứ quý. Cám ơn dì đã dành một chút thời gian với cháu và đã kể lại cho cháu nghe những chuỗi ngày khó khăn lúc dì mới định cư ở xứ lạ quê người. Cháu rất khâm phục sự nỗ lực của dì. Dì không chỉ vượt qua qua được sự khó khăn trong ngôn ngữ mà còn tốt nghiệp đại học và đã trở thành một programmer tài giỏi.

Thú vị hơn là dì đã chia sẻ với cháu cuộc tình gần 30 năm của dì và dượng. Vui nhất là lời thực tế của dì trong giai đoạn hai người đang hẹn hò. Dì dặn dò dượng đừng lãng phí tặng hoa cho dì mỗi lần dượng đến nhà, nhưng dượng vẫn tiếp tục tặng hoa. Tặng hoa thì dượng không nghe dì nhưng có một điều quang trọng dượng phải nghe. Khi dượng muốn tiến đến hôn nhân với dì phải có sự đồng ý của Dì Hai. Dì giải thích cho dượng rằng khi cha mẹ dì đã mất thì Chị Hai là người thay thế ngôi vị của Mẹ. Tuy dượng là người Mỹ nhưng dượng cũng phải tôn trọng tục lệ của mình. Đây là một bài học rất có ý nghĩa đối với cháu. Cho dù sống ở bất cứ nơi nào, mình vẫn phải giữ gìn truyền thống. Cháu rất ngưỡng mộ mối tình sâu đậm và bền lâu của dì dượng. Dì và dượng đã thành đôi vợ chồng hạnh phúc bên nhau cho đến khi dượng chút hơi thở cuối cùng. Hy vọng sau này tụi cháu cũng được như thế.

Giờ đây dượng đã xa cõi tạm này, chỉ còn lại dì một mình. Chẳng những thế, dì còn ở xa những người thân nên cháu không mấy an tâm. Không những chỉ riêng mình cháu, mà các anh chị em khác trong họ ai cũng lo lắng cho dì. Trong mấy anh em nhà họ Lý, từ Dì Hai, Mẹ cháu, Dì Năm, Cậu Sáu, cho đến Dì Tám đều lìa xa trần thế, bây giờ chỉ còn lại dì mà thôi. Giống như tục lệ anh chị lớn thay thế cha mẹ, dì giờ đây thay thế mẹ của chúng cháu. Cho nên dì cần điều gì từ tụi cháu, xin dì đừng ngần ngại gì cả. Dì có thể gọi bất cứ cháu nào.

Dì tâm sự với cháu rằng đám cháu ở Lancaster ngỏ ý muốn dì dọn về Lancaster nhưng dì vẫn còn suy nghĩ. Cháu cũng đồng ý với mấy anh chị. Cháu ở Virginia nhưng chỉ lái xe hai tiếng rưỡi đồng hồ là đến Lancaster nên cháu sẽ về thăm dì thường xuyên hơn nếu dì dọn về đây. Tuy nhiên, cháu tôn trọng sự quyết định của dì. Nếu dì ngại dọn đồ thì các cháu sẽ giúp dì một tay.

Dù cho dì ở đâu đi nữa, sức khỏe vẫn luôn quan trọng. Dì đừng để căng thẳng trong cuộc sống làm hại đến sức khỏe. Như cháu đã khuyên dì, đừng để những chuyện nhỏ nhoi không đáng kể làm tâm trí dì phiền muộn. Đừng để lời lẽ của người khác ảnh hưởng đến cuộc sống của dì. Vì cơn bệnh tiểu đường khiến cho dì hay quên, cho cháu góp ý rằng, dì hãy viết xuống ngay những gì cần phải nhớ. Viết nhật ký thường xuyên đã trở thành thói quen của cháu. Cháu viết xuống để mai sau có thể tham khảo lại những gì cháu còn nhớ và sẽ quên.

Cuối cùng cháu xin kèm theo mấy bức ảnh cháu đã chụp lúc hai dì cháu mình thả bộ từ downtown Lancaster đến khu nhà trọ mẹ cháu và cháu đã từng ở lúc mới định cư nước Mỹ. Đi bên dì mà bao nhiêu ký ức ùa về. Cũng trên con đường mình đã đi, mẹ và cháu đã kéo xe tay ra chợ nông dân người Amish mua thịt, cá, rau, và trái cây. Mẹ cẩn thận chọn từng món hàng.

Căn phòng trọ mẹ và cháu ở là trên tầng hai nhà hàng Golden Eagle của gia đình Dì Hai lúc xưa. Tuy nhà hàng ở tuần dưới đã cho người khác thuê nhưng khu nhà trọ tầng trên vẫn không thay đổi. Căn nhà nhỏ chật hẹp đó đã đem lại rất nhiều kỷ niệm của mẹ và cháu. Trong căn nhà đầy ấm cúng đó, cháu đã được ấm no và đã được nuôi dưỡng qua tình thương vô điều kiện của mẹ. Cháu được ăn học nên người là nhờ đến sự hy sinh của mẹ. Dù giờ đây khu nhà trọ vẫn cũ kỹ và sơ sài, nó vẫn luôn đẹp đẽ trong lòng của cháu. Lúc đi bên cạnh dì, cháu rất nhớ đến mẹ.

Vài hàng dài dòng gửi đến dì đọc cho đỡ buồn. Xin chúc dì luôn khỏe mạnh và không bị phiền muộn. Hẹn gặp lại dì một ngày gần đây trong tương lai.

Cháu của dì,

Doanh