Vĩnh Quyền: Trong vô tận

Quyển tiểu thuyết ngắn với những câu chuyện khó hiểu. Mở đầu người kể chuyện là một thanh niên ở nước ngoài về Việt Nam thăm người cha đang bệnh nặng. Qua chương hai, người kể chuyện đổi sang người cha. Ông tường thuật lại quá khứ và những mối tình của mình. Chương ba trở lại người con rồi chuyển sang chuyện truyện cổ tích Lạc Long Quân và Âu Cơ rồi chuyển sang lịch sử chữ Nôm. Tôi theo không kịp nên đã bị tẩu hỏa nhập ma từ đó nhưng vẫn cố gắng đọc cho xong. Tôi không rõ cách dẫn truyện của tác giả và càng không hiểu ông muốn đạt mục đích gì. Xin đầu hàng. Chắc văn chương của tôi vẫn quá kém nên không hấp thụ hết.

Tuy nhiên, tôi rất thích đoạn tác giả viết về chữ Nôm ở trang 121-122. Xin được chép lại nguyên văn Vĩnh Quyền viết:

Nhưng biểu thị vĩ đại lớn nhất của chữ Nôm là tinh thần Việt, là hạo khí độc lập dân tộc. Từ sau năm 939, khi người Việt thoát ách đô hộ giặc Tàu, chữ Nôm được tôn vinh. Đến thế kỷ 13 đã có dòng văn học chữ Nôm. Và Tây Sơn là triều đại thể hiện đỉnh cao ý thức độc lập văn tự. Trong hai mươi bốn năm cầm quyền, toàn bộ văn kiện dưới triều đại này được soạn thảo và ban hành bằng chữ Nôm.

Nỗi lo tiêu vong văn tự riêng có của dân tộc là có thực. Thứ chữ được cha ông sử dụng gần một nghìn năm, nếu chỉ tính từ 939 đến năm 1920 khi chính quyền thực dân Pháp lệnh buộc dùng chữ quốc ngữ thay thế cho chữ Hán và chữ Nôm vốn là phương tiện ghi chép, truyền tải một khối lượng khổng lồ tư liệu lịch sử, văn học và tri thức của ông cha trên nhiều lĩnh vực. Có thể nói, việc loại chữ Nôm khỏi đời sống là một đứt gãy trong lộ trình truyền đạt liên tục văn hoá Việt. Và tổn thất do việc này gây ra dường như không thấy rõ, bởi những tiện lợi của chữ quốc ngữ che khuất. Nhưng về lâu dài và từ góc nhìn bảo tồn di sản ngôn ngữ thì tổn thất đó là nghiêm trọng. Một thứ văn tự phát triển trên đôi cánh hạo khí độc lập, tồn tại nghìn năm bỗng chốc biến mất, chẳng phải là thảm họa văn hoá của một dân tộc? Con cháu muôn đời sau không đọc được chữ, không đọc được sách của tiền nhân viết ra trong nghìn năm chẳng phải là điều khủng khiếp? Thực tế cho thấy chúng ta chỉ có thể dịch một phần nào rất nhỏ từ gia tài chữ Nôm. Trong khi đó, Triều Tiên và Nhật Bản cũng vận dụng chữ Hán để sáng tạo chữ riêng của mình, nhưng họ đã không phải chịu thất đứt gãy đường văn tự như chúng ta.

Hy hữu

Lâm Huyền Vi viết:

Donny đọc bài này chưa? Mình hoàn toàn đồng ý với tác giả bài viết. Có nhiều bản hòa âm cho các bài hát của chị Ngọc Lan dở quá. Không biết có ai đó có thể viết lại hòa âm cho các bài đó không? Tiếc quá! Giọng hát của chị thật là hay, nhưng hòa âm thật là tệ.

Tôi trả lời:

Dĩ nhiên là đã đọc vì mình chính là tác giả của bài đó. Thật là một tình cờ thú vị. Visualgui.com là trang blog cá nhân của mình. Không ngờ đã viết bài này tám năm rồi. Cám ơn Vi đọc và chia sẻ. Chúc Vi an lành và khỏe mạnh.

Đã lâu rồi tôi không viết về nhạc Việt nữa cũng nhớ nhớ. Chắc lâu lâu phải lôi ra những album cũ viết cho vui.

Thơ chống dịch

Thấy bà con làm thơ chống dịch vui vui nên cũng tham gia.

Tôi là Doanh
Sẽ không đi loanh quanh
Ở nhà tự xử cho nhanh.

Tôi là Donny
Ở nhà khỏi bận quần xì
Chỉ ăn mì và ngủ li bì.

Các bạn cố gắng ở nhà nhé để tai qua nạn khỏi. Chúc tất cả bình an và khoẻ mạnh.

Nhớ mẹ

Nhớ mẹ quá. Đã lâu rồi không về thăm mẹ. Tình hình bây giờ không biết chừng nào mới được đi xa. Tuy vẫn thường xuyên gọi thăm mẹ nhưng vẫn không thể nào bằng được những giây phút ở cạnh mẹ. Qua điện thoại cũng không biết nói gì nhiều ngoài những câu thăm hỏi bình thường.

Mẹ vẫn đi đứng khó khăn. Tuổi càng lớn cơ thể càng yếu. Cũng may là đầu óc vẫn sáng suốt và tinh thần vẫn mạnh mẽ. Mẹ vẫn vào bếp nấu ăn từ sáng đến chiều. Mẹ thích xem Youtube nhất là những bài diễn thuyết Phật giáo. Mẹ cũng thích xem Facebook và những hình ảnh và video của đám cháu tôi đăng lên. Mấy hôm nay đóng lại Facebook, tinh thần tôi nhẹ nhàng và yên ổn hơn nhưng cũng hối tiếc là mẹ không thể nhìn những thắng cháu của bà. Đây là một trong những lý do tôi không bỏ được Facebook. Có lẽ tôi sẽ trở lại.

Tôi xót xa khi không thể làm tròn bổn phận tình mẫu tử. Đã lâu lắm rồi tôi không chăm sóc cho mẹ. Càng ngày khoảng cách càng xa dần. Mẹ chẳng những không trách móc mà vẫn luôn bênh vực cho tôi. Lúc trước mỗi lần nói chuyện điện thoại với ba, mẹ nói rằng tôi không về thăm thường xuyên vì phải lo cho bầy con. Bây giờ mỗi khi ba trách móc tôi không về thăm mẹ, mẹ bảo bị dịch đâu ai dám ra đường mà đi. Tuy nhiên tôi vẫn áy náy vô cùng.

Tôi nhớ những món ăn của mẹ. Tôi nhớ những giây phút nằm bên cạnh mẹ tâm sự chuyện đời. Tôi nhớ những lời dặn dò của mẹ. Tôi nhớ những nỗi âu lo của mẹ. Tôi nhớ những nụ cười của mẹ. Tôi nhớ những niềm vui của mẹ dành cho đám cháu. Tôi nhớ những bước đi nhọc nhằn của mẹ. Tôi nhớ từng động tác chậm chạp của mẹ. Tôi nhớ hình dáng mẹ. Tôi nhớ mãi mẹ luôn nhắc nhở tôi rửa tay trước khi ăn. Tôi nhớ mẹ tha thiết. Càng nhớ mẹ tôi càng thấy thẹn. Càng nhớ mẹ tôi càng muốn rơi nước mắt. Càng nhớ mẹ tôi càng thấy mình bất lực. Càng nhớ mẹ tôi càng thấy mình bất hiếu. Trong thâm tâm tôi lúc nào cũng nhớ đến mẹ.

Lũ cuồng thằng già đạo dụ

Chém cha cái lũ Việt sùng bái thằng già đạo dụ. Đùa chút thôi đừng tẩy chay tôi như tẩy chay Mẹ Nấm nhé. Cô chỉ nói ra sự thật thôi mà cũng bị lũ cuồng Việt lên tiếng tống cổ cô ra khỏi nước Mỹ. Chỉ một câu phê bình của cô thôi đã gần 12,000 chữ ký (lúc tôi viết bài này) nói cô bôi nhọ thằng già đạo dụ. Mẹ Nấm viết:

Một vị lãnh đạo quốc gia mà hôm nay nói gì ngày mai quên mất, trong khi lời nói của mình có thể ảnh hưởng tới hàng trăm triệu người, đến sinh mạng của người khác thì thật đáng lo ngại.

Tôi không đồng ý với cô rằng ông “hôm nay nói gì ngày mai quên mất.” Không phải là ông không nhớ hay ông đã quên mà vì ông nói láo nhiều quá nên ông cũng chẳng biết mình đã nói gì. Tôi không bênh vực cô vì cô đủ sức mạnh để chống chọi lũ cuồng Việt. Họ sống ở Mỹ mà hành động không thua gì Cộng Sản. Cái gọi là “tự do ngôn luận” ở Mỹ là căn bản mà họ không chịu học hỏi. Cô đã từng sống dưới chế độ Cộng Sản thì cô còn gì sợ nữa? Và cô cũng đã thách thức bọn họ ký tên để trục xuất cô ra khỏi nước Mỹ. Tôi không biết ai đã viết cái đơn xin (petition) nhưng đọc thật buồn cười:

But recently, the Vietnamese community living in the US found she still has a connection with the Vietnamese communist government. She fraud created scam donations online for the Vietnamese government and also trashed the US system and POTUS. We believed she fraud abused the immigration system try to get into the US and spy for communists and disturbed our Vietnamese community.

Please help us to uncover this issue. She challenged all of us here who support the POTUS

“She fraud” là gì vậy? Đồ giả hả? Tôi nghĩ Mẹ Nấm cũng không cần lo ngại. Lũ cuồng thằng già đạo dụ làm hùng hổ lắm rồi cũng sẽ quên thôi. Họ có trí nhớ như con cá vàng vậy. Còn nhớ chuyện của ca sĩ Thu Phương hoặc chuyện của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn không? Quên bà nó rồi.

Huỳnh Trọng Khang: Những vọng âm nằm ngủ

Truyện được kể qua bà Sylvia Milosz, một cựu phóng viên người Mỹ sang Việt Nam làm việc vào thời chiến tranh. Bà yêu điên cuồng một chàng trai trẻ tên K. Bà kể lại những cảnh tình dục nóng bỏng, những cảnh hung bạo tàn sát, và những hậu quả về sau. Đây là lần đầu tiên tôi đọc truyện chiến tranh Việt Nam do một tác giả trong nước viết. Huỳnh Trọng Khang là một nhà văn rất trẻ (em sinh năm 1994) nên có những cái nhìn khác với những người đã sống trong bạo tàn của thời chinh chiến. Tuy nhiên đây là chuyện hư cấu và tác giả có những tưởng tượng quá xa vời gần như ảo giác. Viết rất khá. Tuy không mấy thích đọc sách tiểu thuyết nhưng tôi vẫn thưởng thức sách này. Hình như đây là sách thứ hai trong bộ ba tác phẩm vì tác giả cho biết còn tiếp và cuốn đầu, Mộ phần tuổi trẻ, tôi chưa đọc.

Cách ly Mặt Sách

Chiều qua vợ trổ tài khuấy một ly cà phê sữa đá (whipped coffee) mới học được trên Facebook. Uống cũng khá thơm ngon nhưng tối đến ba giờ sáng mới nuôi được giấc ngủ. Sáng nay sống như quái vật.

Nhắc đến Facebook, tôi phải cách ly với mạng xã hội này vì mỗi một ngày tôi mất đi tình cảm bạn bè và người thân. Thôi thì thà ra đi còn hơn. Tôi cứ tưởng rằng cho dù ai theo đường lối chính trị nào thì cũng không ảnh hưởng đến tình thân cá nhân nhưng tôi đã sai lầm. Bây giờ người Việt nào phê bình ông già dịch là bị tẩy chay ngay. Đọc sơ qua những tin tức của cộng đồng người Việt tại hải ngoại khiến tôi xấu hổ vô cùng. Họ thờ phượng ông như thờ phượng thánh. Không ngờ ông đã trở thành cái cult trong cộng đồng Việt.

Ai muốn tôn sùng hay cúng bái ông cũng không liên quan gì đến mình. Thôi thì nên cách ly với Facebook và tập trung vào cái blog nhỏ nhoi này của riêng tôi. Thế giới của tôi càng ngày càng thu hẹp lại. Biết sao bây giờ. Tôi cũng không phải là người biết xã giao. Sao cũng được. Hôm nay thiếu ngủ nên tâm trạng không sáng suốt lắm. Cuộc sống bây giờ thật khác thường. Tôi chưa bao giờ trải qua cả trong đời. Chỉ cầu mong cho mọi chuyện rồi sẽ qua và thế thới trở lại bình thường.

Thư gửi gia đình

Kính thưa đại gia đình trên toàn thế giới,

Trong những ngày tháng đầy hiểm trở và bấp bênh, cuộc sống của mọi người ra sao? Nhất là các chú, bác, cô, cậu. Nếu được, xin dành dài phút chia sẻ với mọi người về cuộc sống của mình nhé.

Ở đây gia đình cháu và mẹ cũng tạm ổn. Trường của tụi nhỏ đóng cửa cho đến hết năm học. Nhà trẻ thì không biết chừng nào mở lại. Ở nhà hai vợ chồng cùng làm việc cùng dạy dỗ và chăm sóc cho đám nhỏ. Cũng may là những tiệm rượu vẫn cho là cần thiết, nhất là vào thời điểm này, nên còn mở cửa. Nhốt trong nhà với bốn thằng con trai có cực nhọc nhưng cũng có cái vui như cái video clip này.

Coi như tụi cháu vẫn còn may mắn vì còn có công ăn việc làm và mọi người được bình yên. Mong tất cả mọi người trong họ hàng khỏe mạnh và an lành. Hãy cố gắng ở nhà và rửa tay thường xuyên. Cơn ác mộng rồi cũng sẽ trôi qua.

Mến,

Gia đình Dung, Doanh, Đạo, Đán, Xuân, và Vương.

Giây phút cách ly

Ở nhà tự nhốt trong phòng làm việc. Thế mà mở cửa ra là ngửi thấy mùi phở thơm phức. Bà xã ác thiệt. Biết tôi không ăn được thịt bò và biết tôi không biết kiềm chế bản thân mà cứ chơi nồi phở. Giữa phở đuôi bò và chicken pot pie anh chọn ai? Dù sợ bị gout nhưng cũng phải chọn tô phở thôi. Vừa ăn vừa cầu nguyện chúa gout đừng phát điên hành hạ tôi như con đười ươi cuồng da cam.

Gần hai tuần bị nhốt ở trong nhà, mấy chai rượu chát và két bia đã uống sạch. Thời buổi này cũng chả thèm bò ra ngoài mua. Còn một chai tequila đang uống dở dang và một chai vodka mua cho mẹ vợ ngâm tỏi vẫn chưa khui. Đó là chai vodka thứ ba rồi. Hai chai trước khui ra mẹ vợ chưa kịp ngâm thì tôi đã uống hết rồi. Lúc đó đi trượt băng nhiều nên chân không bị gout. Không biết rồi đây sẽ ra sao.

Sống kiểu này được bao lâu. Tối ngày quanh quẩn trong nhà. Ngồi vào bàn làm việc uống cà phê. Đứng dậy đi lục tủ lạnh kiếm đồ ăn. Xem tình hình hai thằng lớn học tập. Xem nhạc Việt và nhảy nhót với hai thằng nhỏ. Ăn mắng. Ăn mắng. Ăn mắng. Muốn xả stress phải có rượu. Uống nhiều rượu sợ bị gout. Cuộc đời nó khốn nạn thế đấy.

Nói đùa cho vui chút thôi. Tôi may mắn lắm rồi. Trong thời buổi gay cấn khó khăn, tôi vẫn còn công ăn việc làm. Tôi không bị ảnh hưởng vì công việc tôi làm ở nhà càng tốt. Khỏi phải dậy sớm la hét con đi học. Khỏi phải ủi đồ. Mỗi lần họp qua video, chỉ khoát lên cái áo sơ mi là xong. Khỏi phải mất thời gian lái xe đến chỗ làm. Khỏi phải chuẩn bị đồ ăn trưa. Khỏi phải ăn trưa vì muốn ăn lúc nào cũng được. Nghĩ lại chọn ngành về internet cũng không tệ. Cách ly cũng làm được.

Nói đến stress thì vợ tôi bị stress nhiều nhất. Cả ngày quăng mắng hết con đến chồng. Giờ đây không khí căng thẳng lắm. Nói đùa cũng bị ăn mắng luôn nên thôi không chọc ghẹo nữa cho yên cửa yên nhà.

A Vietnamese-American Voice

TN:

Donny,

I’m one of those who saw your long ago video “Bonjour Vietnam,” made some comments on it and a few after. Also saw what you went through after the event. I bookmarked your visualgui ‘politics’ read it from time to time.

I’m leaning liberal forever, sided with the Democrats since Jimmy Carter. I can’t stand Trump the chimp and cái lũ Việt đười ươi cuồng Trump, think your latest post on politics a gem.

I thought it’s time to pay you a compliment/contribution.

I glad I am not alone in the Vietnamese-American community to speak out against the incompetent leader whose ignorant and stupidity put us in jeopardy of a deadly pandemic. Not all of us are blinded or manipulated by the con artist. This blog allows me to have a Vietnamese-American voice in this political sphere. Thank you for your generous contribution. I can’t make any promises, but you have my word that I will continue to speak the truth. I hope you stay safe and healthy in this difficult time.

Contact