Niềm vui nhỏ

Chiều thứ sáu sau khi ra sở tôi lái xe đến chỗ Đạo và Đán tập múa lân và họp nhóm hướng đạo. Đến 8:30 tối thì có lớp dạy tiếng Việt. Thầy giáo dạy tiếng Việt có ba đứa con. Nghe đồn là ba người mẹ khác nhau nhưng tôi không rõ. Chỉ biết là mẹ thằng út bị tâm thần và khi hai người chia tay tòa án không cho thằng nhỏ theo mẹ mà phải theo ba. Là ba nó cho biết thế.

Mỗi chiều thứ sáu ông cha tay dắt tay bồng ba đứa con đi hướng đạo. Chẳng những thế còn xung phong dạy tiếng Việt cho đám nhỏ. Nói mấy tháng nay rồi mà thứ sáu hôm qua mới bắt đầu. Dĩ nhiên làm thầy mà thằng con ôm chặt làm sau dạy. Cả đám mẹ ngồi trong lớp vậy mà ổng quăng thằng nhỏ cho tôi.

Thôi thì cũng đành nhận vậy. Tôi cho nó ra khỏi lớp rồi dụ dỗ nó đi vòng trường nhìn những tranh vẽ của học sinh. Nó lớn hơn thằng Vương chắc bốn hoặc năm tháng. Thằng nhỏ rất dễ thương nó cứ dắt tay tôi đi tìm ba nó mà càng đi thì càng xa. Nửa tiếng đồng hồ tôi và nó cứ đi vòng trường. Không ngờ đó là những giây phút thật nhẹ nhàng. Tôi bế nó lên và hôn lên má nó làm tôi nhớ đến thằng Vương của tôi.

Và trong thời gian đó cho tôi cảm giác được là tôi không thể sống xa con. Tụi nó là sự tồn tại của chính tôi. Tôi may mắn và hạnh phúc khi được sống bên cạnh chúng nó. Nhất là thằng Vương bây giờ đang trong lúc rất dễ thương và tương đối dễ chịu.

Vũ Anh Tuấn & Đồng Lan: Ảo ảnh

Sự kết hợp giữa saxophonist Vũ Anh Tuấn và ca sĩ Đồng Lan đem đến những giai điệu jazz êm dịu và mới lạ cho những ca khúc trữ tình Việt Nam. “Phố đêm” là thành công nhất trong album. Đồng Lan hát khác hẳn với cách sến sặc chúng ta thường được nghe qua ca khúc này. Cô sửa lại giai điệu một chút cho thích hợp với nhạc jazz Latin. Cách solo của Vũ Anh Tuấn tuy ngắn nhưng đậm đà. “Xuân này con không về” tuy không thay đổi nhiều như nghe cũng rất thấm thía. “Khi người yêu tôi không” được swing nhẹ nhàng khá phê nhất là lúc solo của tay dương cầm. Phải chi cả album đi theo hướng này hay biết mấy. Đáng tiếc những bài nước ngoài làm loãng đi không khí Việt jazz. Vũ Anh Tuấn chỉ nên đảm nhiệm phần hòa âm và chơi sax. Phần ca thì nên để Đồng Lan thực hiện. Anh ca thiếu tự tin và phát âm tiếng Anh chưa chuẩn. Hơi uổng cho album này.

Tình cậu cháu

Dạo này tôi thường gọi điện thoại tâm sự với thằng cháu. Tuy vai cháu nhưng nó chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi. Tưởng đâu về Việt Nam đổi đời nhưng chỉ sau hai tháng nó đã một mình trở về Mỹ. Không vợ con, không nhà cửa, không còn gì cả. Hiện giờ nó ở với mẹ nó.

Sợ nó buồn chán nên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của nó. Thằng này sinh ở Mỹ tiếng Việt thì không rành còn tiếng Anh thì nói như dân rapper. Có lẽ ảnh hưởng bởi hip-hop. Tuy câu nào nói ra cũng chửi thề nhưng nó là một thằng có tình nghĩa. Tôi hâm mộ cách nói chuyện thẳng thắn của nó. Nghĩ sao nói vậy không sợ mất lòng người khác. Tôi chỉ có thể dùng đến trang blog này để nói những gì tôi không thể nói.

Nó bảo rằng nó muốn được giống như tôi bây giờ. Có việc làm ổn định và sống thoải mái bên cạnh vợ con. Mỗi người có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Tôi khuyên nó đừng suy nghĩ gì nhiều cố gắng tìm việc làm rồi rước vợ con về đoàn tụ. Chuyện đó không có gì khó. Làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Đồng thời tôi cũng chỉ ra cho nó trong cái hỏng củng có cái tốt. Bù lại không được ở bên vợ con thì được ở bên mẹ. Dùng cơ hội này chăm lo cho mẹ nó. Từ ngày ly di chồng, mẹ nó đã sống một mình trong cô đơn. Hãy dành thời gian với mẹ. Đừng như tôi. Giờ đây cuộc sống của tôi cũng tạm ổn định nhưng tôi vẫn không yên lòng vì không được cơ hội ở bên cạnh mẹ để lo lắng cho mẹ.

Hy vọng nó hiểu được những gì tôi nói. Cuộc đời này là thế một cánh của này khép lại thì một cánh cửa khác sẽ rộng mở.

Tự vệ

Cha mẹ tôi sống cách xa nhau nửa vòng trái đất. Vợ ở Mỹ không chịu về Việt Nam. Chồng ở Việt Nam không muốn qua Mỹ. Mỗi Chủ nhật vợ chồng gọi điện hỏi thăm nhau không quá mười lăm phút. Họ đã sống vậy gần 30 năm. Tôi thật sự không hiểu tình cảm vợ chồng của hai người. Tính tình mẹ rất mạnh mẽ. Mẹ sống không cần đàn ông.

Chị cả tôi ly dị chồng gần 20 năm. Ông chồng đã nhiều lần mèo mỡ bên ngoài và chị tôi đã nhiều lần tha thứ nhưng ông ta tính nào tật nấy nên cuối cùng cũng phải chia tay. Giờ thì chị cả bớt gánh nặng nhưng cô đơn.

Chị kế tôi ly dị chồng hơn 10 năm. Khác với hoàn cảnh chị cả, sự chia tay của hai người thật đáng tiếc. Trước khi vợ chồng đi đến ly hôn, anh rể đã tìm đến tôi để giúp hai người hàn gắn lại. Tôi đã cố gắng nhưng khi chuyện với chị tôi nhận ra được tình cảm của chị đối với anh không còn nữa. Giờ đây cả hai đối phương vẫn sống độc thân lo lắng cho con cái.

Hôm qua tâm sự với thằng cháu tôi khuyên nó cố gắng tìm việc làm, thuê một chỗ riêng, rồi rước vợ con về ở. Đừng để vợ chồng cách xa nửa vòng trái đất như ông bà ngoại nó hoặc đi đến ly dị như mẹ hoặc dì của nó.

Mấy tháng trước gia đình nó quyết định về Việt Nam sống. Bán hết nhà cửa xe cộ bỏ hết công ăn việc làm. Về Hà Nội hai tháng không tìm được việc làm và không hòa hợp với gia đình bên vợ nên nó đã bỏ về lại Mỹ. Vợ quyết định ở lại Việt Nam với thằng con.

Tôi không mê tín nhưng nhận ra được cái pattern của gia đình. Tôi cũng không phải là người chồng hoàn hảo. Ngược lại tôi có rất nhiều điều xấu xa. Mỗi ngày tôi điều lo ngại một ngày nào nào đó vợ chịu không nổi tôi nữa sẽ bỏ tôi. Sự thiếu tự tin của bản thân luôn khiến tôi suy nghĩ vớ vẩn. Trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý như một cách tự vệ (self defense) nếu điều đó sẽ xảy ra. Tôi sẽ sống ra sao và đám con của tôi sẽ phải như thế nào? Nếu điều đó xảy xa tôi chỉ yêu cầu làm sao đừng ảnh hưởng đến con cái.

Từ lúc cưới vợ đến bây giờ tôi vẫn tin là cách giữ gìn hôn nhân là không bao giờ bỏ đi (“Rồi mai đây đi trên đường đời đường buông tay âm thầm tìm về cô đơn”). Nhưng đó chỉ áp dụng cho bản thân của mình. Nếu người ta đã muốn đi thi thì làm sao tôi ngăn chặn được.

Dĩ nhiên muốn giữ được hạnh phúc tôi phải cố gắng rất nhiều nhưng tôi cũng không muốn mất đi những lý luận và lập trường của mình. Nếu lúc nào cũng phải chiều theo đối phương thì cuộc sống của tôi còn gì thú vị nữa? Tôi nhận xét được khuyết điểm của mình. Tôi có những đam mê (passion) tốt có những say mê xấu. Những đam mê của tôi sẽ đưa tôi đến những hậu quả khó lường (unpredictable) nhưng đó là cách tôi muốn sống.

Tin giả trong chính trị

Qua lần bầu cử mới đây, tôi rất mừng khi tiểu bang Virginia chuyển từ đỏ qua xanh. Đa số do đảng Dân Chủ nắm quyền. Ngày xưa đất đai ở Virginia rất nhiều nông trại nhưng giờ đây đã mọc lên nhiều ngôi nhà đắt tiền của dân tị nạn thành công. Nhờ cộng đồng dân tị nạn như Hàng Quốc và Ấn Độ mà Virginia mới trở thành đảng Dân Chủ. Chỉ riêng cộng đồng người Việt phần nhiều vẫn đần độn trung thành với Cộng Hoà và ngu muội tuân theo con đười ươi màu da cam.

Cũng không trách họ được vì nếu như họ chỉ theo dõi tin tức cộng đồng người Việt thì họ cũng chỉ nghe theo một chiều. Họ không phân biệt được giữa tin tức thật và giả. Gần đây tôi đã đóng tài khoản Facebook cũng vì tôi không muốn thấy những tin tức giả mà những báo chí trong cộng động người Việt đăng lên rồi thiên hạ chửi bới ồn ào mà không chịu tìm hiểu sự thật.

Chẳng hạn như có một bài tiếng Việt được tranh cãi rầm rộ nói rằng tiểu ban New York từ đảng Dân Chủ thông qua luật cho người mẹ được có quyền phá thai sau 32 tuần chỉ vì lý do người mẹ chán nản (depression) hoặc không có khả năng nuôi bé sau khi sinh ra. Tin đó khi đọc xong không cần phải kiểm tra cũng biết là tin giả vậy mà cộng đồng tin như thật.

Thêm một ví dụ nữa là cộng đồng Việt chia sẻ một video buổi họp với nghị sĩ Alexandria Ocasio-Cortez. Đến phần câu hỏi và trả lời có một người đàn bà ra ý kiến bà ta đồng ý với AOC rằng bây giờ môi trường bị ô nhiễm rất nặng vì chúng ta có quá nhiều trẻ em. Để giải quyết sự việc này bà đề nghị chẳng những phải giết chết trẻ em mà còn phải ăn bọn chúng. Những lời lẽ điên cuồng đến thế mà cộng đồng người Việt vẫn tin rằng đó là lối chính trị của đảng Dân Chủ. Thôi hết lời để nói.

Dĩ nhiên tôi không vơ đũa cả nắm. Không phải người Việt nào cũng thế nhưng phần đông là như vậy. Bởi vậy tôi cảm thấy Facebook là một nơi rất nguy hiểm nhất là giờ đây Mark Zuckerberg cho phép những người làm chính trị muốn quảng cáo gì cũng được. Theo luật của Facebook, chúng ta không thể nào quảng cáo “Bánh Mì Ba Lẹ giết chó con làm pâté.” Nhưng ta có thể quảng cáo, “Bánh Mì Ba Lẹ giết chó con làm pâté do Elizabeth Warren ra lệnh.” Miễn sao có tên người làm chính trị trong đó thì muốn đưa lên tin quảng cáo nào cũng được.

Thậm tệ hơn

Tôi rất hối hận về những lời viết cẩu thả làm đụng chạm đến người khác. Ước gì tôi đã không viết ra những lời lẽ đáng tiếc đó. Nhưng lời đã thoát ra không thể nào thu hồi lại được. Tôi không có lời bào chữa nào cả. Chỉ cầu mong người tôi làm tổn thương rộng lượng tha thứ.

Vì những lời nói thiếu tự trọng, thiếu suy nghĩ, và thiếu tế nhị của tôi đã khiến cho mọi người phải khó xử. Hôm nay tôi đã xin lỗi. Người thậm tệ hơn chính là tôi. Nếu có thể bù đắp lại tôi sẽ sẵn sàng nhưng chắc đã quá trễ. Tôi không biết rồi đây có còn đối xử với nhau tự nhiên như trước không hay nhưng tôi sẽ cố gắng vượt qua sự ích kỷ của chính mình.

Giờ đây tôi cần phải kiểm soát lại những gì mình viết trên đây. Tuy là blog cá nhân nhưng tôi cũng phải chịu trách nhiệm với những gì mình viết. Không phải nghĩ gì viết nấy nhất là khi đầu óc không tỉnh táo và những lúc thiếu ngủ.

Dù sao gì thì cái blog này cũng là nơi công cộng. Viết blog được 16 năm và càng ngày càng viết về những điều xấu xa nhiều hơn những lời tốt đẹp. Nếu như thế có nên tiếp tục duy trì hay không hay nên dừng lại? Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này trong những ngày tháng sắp tới.

Tình dục trong hôn nhân

Trong hôn nhân tình dục không thể thiếu. Khi kết hôn tình dục cũng có phần trong hợp đồng. Tuy không ký giấy nhưng đó là điều vợ chồng tự cam kết. Dĩ nhiên tình cảm rất quan trọng nhưng tình cảm mà thiếu tình dục thì tình cảm cũng sẽ nhạt phai. Con cái cũng quan trọng nhưng khi tụi nó lớn rồi thì cũng chỉ còn lại vợ chồng.

Với một người đàn ông, nếu như thiếu tình dục trong hôn nhân thì sống độc thân còn hơn. Tình dục trong hôn nhân không phải là sự bố thí. Không phải vì chồng muốn vợ phải chiều. Tình dục không phải là sự hy sinh hay dâng hiến để nắm giữ hạnh phúc. Cho nên tình dục cần bàn luận cho rõ ràng trước khi bước vào hôn nhân. Đừng tưởng tình dục sẽ đến tự nhiên không cần phải nói trước.

Vợ chồng có cãi vã nhau nhưng tình dục vẫn tuyệt vời thì còn có thể ở đời. Còn có hòa hợp nhau lắm mà tình dục không có thì khó vững chắc. Đôi bên cần quyết định càng sớm càng tốt. Đừng để tình dục làm đổ vỡ mái ấm gia đình. Đừng để sự chịu đựng của hai bên phải hao mòn theo thời gian. Đừng để tiếng nói chạm tự ái nhau. Đừng để tình dục trở thành nỗi đau mộng màng.

Thậm tệ

Tôi viết bài này trong lúc quá xung đột. Tôi thường mượn blog này để viết xuống những tâm tư của mình. Có những niềm riêng không nên nói hết nhưng đã lỡ lời rồi. Ai buồn ai giận ai trách cũng đành chịu. Viết xuống rồi cũng thoải mái hơn nhưng phải đối diện với những lời lẽ của mình. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình và giải quyết những chuyện cá nhân của mình.

Cúp cua tiếp

Hôm nay Đạo và Đán vẫn còn nghỉ học vì bầu cử. Sáng dậy sớm tôi đi bầu. Thật sự tôi chẳng biết những ứng cử viên là ai chỉ biết bầu hết cho đảng Dân Chủ. Thú thật đến bây giờ tôi đã quá chán nản với chính trị và không có kỳ vọng gì về phía hai đảng. Nhưng phải lựa chọn một trong hai thì tôi chọn Dân Chủ. Nếu như chỉ vì quyền lợi cá nhân thì tôi nên bầu cho Cộng Hòa nhưng vì quyền lợi cho cả đất nước nên tôi bầu cho Dân Chủ. Vả lại tôi khinh bỉ đám Cộng Hòa làm chất cao hèn nhát ăn theo đảng bỏ mặt đất nước.

Sao khi đi bầu về ăn sáng cùng gia đình rồi xếp lại đồ đạc cả mấy tuần nay để ngổn ngang từ phòng khách đến phòng ngủ. Gần trưa tôi đưa ba thằng lớn đi Dave & Buster’s. Bắn game hơn năm tiếng đồng hồ tôi cũng muốn mù luôn cặp mắt. Thằng Đán mãi mê không chịu về. Nói nó không có tập trung cũng không đúng. Chơi game nó có bị phân tán gì đâu?

Năm giờ chiều về nhà ăn tối, tắm rửa, chui vô giường. Thế là hết những ngày nghỉ. Ngày mai sẽ trở lại bình thường. Được những ngày như thế cùng con cái là mãn nguyện rồi. Không cần gì nhiều.

Cúp cua

Hôm qua Đạo và Đán được nghỉ học mình cũng nghỉ ké. Lấy lý do ở nhà trông tụi nó nhưng thật sự mình cũng lười đi làm lắm nên lấy phép nghỉ. Thằng Xuân nghe hai anh không đi học cũng không muốn đi nhà trẻ. OK cho ở nhà luôn.

Ngày thường đi học sáng réo hoài chẳng thằng nào chịu dậy. Được nghỉ thì mới bảy giờ mấy tụi nó ra khỏi giường. Thế thì đưa hết cả nhà (luôn mẹ vợ) đi iHop. Tụi nhỏ thích ăn điểm tâm ở đây. Sau đó thì về lại nhà cho mẹ tụi nó làm việc.

Đến trưa hai vợ chồng đưa thằng Đán đi khám bác sĩ về chuyện ADHD của nó. Thầy và cô nó nghĩ rằng nó bị rối loạn tăng động giảm chú ý. Vô gặp bác sĩ mà nó ngồi một chỗ không yên. Bác sĩ cũng thấy được thằng này có vấn đề. Bước đầu tiên là đưa survey cho thầy cô và phụ huynh điền. Sau đó là test về học vấn của nó. Nếu như nó thật sự cần thì cho uống thuốc. Tôi thì không biết nhiều về thuốc nhưng nghe đến Adderall thì tôi nhớ có đọc một quyển sách của một người bị tâm thần hỗn loạn có viết về loại thuốc đó và những side effects của nó thật đáng sợ. Tôi quyết định sẽ không cho nó dùng đến thuốc.

Trên đường về tôi bàn với vợ mình dùng cách trị của Việt Nam thay vì cho uống thuốc. Nói không nghe và không tập trung đậm cho nó đến khi nào nó chịu nghe. Vợ bảo muốn vô khám ngồi thì cứ làm. Đùa thế thôi chứ tôi thật sự không nghĩ là nó bị ADHD nặng lắm. Sẽ cố gắng giúp đỡ cho nó. Ví dụ như bây giờ nó đọc vẫn chậm vì không chịu tập trung để đọc nhưng kiên nhẫn mỗi đêm đọc với nó thấy nó cũng có tiến triển. Tôi cũng không lo ngại về chuyện này lắm.

Về lại nhà ăn trưa và nghỉ ngơi. Vương thì ngủ trưa với bà ngoại còn bốn cha con chui vô phòng tôi thì đọc sách còn tụi nhỏ chơi iPad để cho mẹ nó họp hành qua điện thoại. Sau đó tôi đưa mẹ vợ, Đán, và Vương đi H-Mart mua cua về ăn. Đạo và Đán dạo này mê ăn cua lắm.

Chỉ thế thôi cũng hết ngày. Lâu lâu cúp cua dành thời gian với tụi nó cũng vui.

Contact