Lo xa

Đêm qua đang lim nhim ngủ thì bị cơn gió bão đánh thức. Nghe tiếng gió thổi mà lo sợ không biết có trốc mái nhà hoặc máng xối không nên không dỗ lại giấc ngủ được nên mở đèn đọc Bắt và thủ tiêu, sách mới của nhà báo trẻ Ronan Farrow. Dạo này tôi bị stress nhiều về căn nhà. Cứ chập chờn lo sợ cái này hư cái nọ hỏng nên đầu óc tôi lúc nào cũng cảm thấy không yên. Tôi chán cảnh làm chủ nhà lắm.

Hôm nọ thằng Đán hỏi tôi có thích ở biệt thự không tôi trả lời không vì lý dó phải duy trì và dọn dẹp mệt lắm. Tôi chỉ muốn một căn nhà nhỏ đơn sơ và nó tiếp lời tôi rằng, “chỉ cần có phòng cho ba đọc sách là được rồi.” Thằng này hiểu ý ba nó ghê.

Tôi cũng không hiểu sao bây giờ tôi lo xa đến thế. Bà xã cứ bực bội với cái lo xa này của tôi. Thì cũng biết là chừng nào hư thì sửa thôi chứ suy nghĩ chi cho khổ. Cũng biết vậy nhưng tôi vẫn cứ lo ngại sẽ ảnh hưởng đến đám con. Nhà mùa đông mà không có máy sưởi ấm thì tội tụi nhỏ. Basement mà bị nước ngập thì tiêu hết đồ đạc. Có lúc thấy mình chỉ toàn lo chuyện vớ vẩn nhưng không thể nào không lo ngại được.

Dĩ nhiên nếu tiền bạc không thành vấn đề thì tôi sẽ có cuộc sống thoải mái hơn. Nếu như tôi có thể bỏ ra bạc ngàn mà không nuối tiếc thì khoẻ biết mấy nhưng tôi không làm được. Kiếm được đồng tiền thật vất vả. Cả chục năm nay nghề freelance (thiết kế trang web) kể như đã chết. Nếu không có nghề chính thì chắc là sống không nỗi. Muốn kiếm vài ngàn thêm cũng khó vậy mà mỗi lần sửa xe, sửa nhà, sửa cửa đều đến bạc ngàn.

Nếu như tôi kiếm được thì chi cũng không ngại. Đằng này tiền vô thì khó mà tiền ra thì ào ào. Có thể vì tôi không có đầu óc thương mại nên chẳng kiếm ra được tiền theo kiểu thương mại. Chỉ làm lương bao nhiêu thì xài bấy nhiêu. Tôi thật sự rất muốn được sống một cuộc sống đơn giản. Không xe, không điện thoại, và không phung phí về vật chất. Chỉ sống với căn bản thôi và không cần phải lo ngại gì cả.

Giờ đây tôi không thể quyết định cho cuộc sống bản thân mình. Tôi còn phải lo cho gia đình nên cứ sống trong sự lo ngại. Nếu như một ngày nào đó tôi bị mất công việc thì sẽ làm sao? Thôi thì tới đó rồi lo. Lo xa chi cho mệt nhưng nó đã in sâu vào não rồi không nghĩ tới cũng không được.

Đầu óc tôi trong lúc nửa tỉnh nửa mê vì thiếu ngủ nên viết lung tung thôi thì cũng có sau đâu. Cái blog này là để tâm sự mà. Mất mát gì. Viết blog không có tốn tiền. Than thở với vợ có ngày mất vợ. Than trên blog không mất gì cả. Than được cứ than. Các bạn đọc chán sẽ không đọc nữa. Có nên đọc lại để sửa lại chính tả không? Thôi làm biếng quá. Cũng sắp đến giờ đi đón con rồi.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu. Một tuần trôi qua thật nhanh. Thôi chúng các bạn những ngày cuối tuần nhẹ nhàng nhé. Đọc sách hoặc đi chơi với gia đình và bạn bè nhé. Hưởng được cứ hưởng đừng lo xa như tôi làm gì cho khổ. Đúng là “Đời tôi ngốc dại. Tự làm khô héo tôi đây.”

Dâu lạnh

Khi trời trở lạnh tôi thèm ăn món gì đó cho đời đỡ nhạt. Thế thì còn gì mặn mà hơn là tô bún mắm? Đến quán lúc một giờ trưa nên cũng vắng. Chỉ có tôi và hai người đàn bà lớn tuổi đang ăn bún bò Huế. Hai bà vừa thè lưởi vừa tâm sự. Bà này nói bà nọ, “Thằng con trai tôi lấy vợ ở xa. Nó thì hai ba bữa gọi điện thoại về hỏi thăm còn con dâu thì cả năm gọi được vài lần.” Bà kia an ủi lại, “Dâu ở Mỹ nó lạnh vậy đó. Con dâu tôi chiều đi làm về trể, ăn tối xong nó cũng trốn vào trong phòng có để ý gì chồng con và mẹ chồng này đâu.” Tôi nghe câu “Dâu ở Mỹ nó lạnh vậy đó” thật buồn cười. Dâu ở Mỹ bị đông lạnh hết rồi dùng không được nữa. Đem đi xay ra là sinh tố hết cho rồi.

Nguyễn Xuân Khánh: Chuyện ngõ nghèo

Chăn lợn là một nghệ thuật. Bọn chúng không chỉ ăn no rồi ụt ịt cả ngày mà còn tranh đấu nhau mãnh liệt. Qua những chi tiết nuôi dưỡng lợn và những lời trò chuyện với bọn chúng, nhà văn Nguyễn Xuân Khánh dùng chất lợn để miêu tả những ô nhiễm của bản chất loài người. Những hư cấu đi quá xa với sức tưởng tượng của tôi. Tuy truyện khá thú vị nhưng tôi vẫn thích đọc sách phi hư cấu hơn.

Tình nghĩa

Tuy sống xa ba và gia đình bên nội hơn ba mươi năm, tôi luôn kính trọng sự đoàn kết giữa thế hệ cô chú bác và anh chị em. Từ lớn đến nhỏ, mọi người đùm bọc lẫn nhau. Vì ở xa thật xa nên tôi không có cơ hội sống cùng đại gia đình nhưng tôi vẫn ghi nhớ tình cảm tất cả đã dành cho tôi từ lúc còn bé. Sau này mỗi lần về lại Việt Nam tình cảm mọi người đối với tôi vẫn sâu đậm tuy xa cách mấy mươi năm. Dù thời gian có dài và đường xa vạn dặm, tình cảm đại gia đình vẫn không nhạt phai.

Hôm qua trò chuyện với người anh bà con, tôi rất vui. Tuy không nói nhiều nhưng anh em hiểu sự chân thật, thẳng thắn, và cảm thông dành cho nhau. Anh là người anh lớn tôi tin tưởng và quý mến. Thậm chí nếu cần anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ tôi. Và ngược lại tôi cũng thế. Không biết bao giờ anh em mình sẽ có dịp ngồi lại cùng chung một bàn nhậu. Thôi thì xin chúc mừng anh và gia đình trong những bước sắp tới.

Ở đời là thế, dù người thân ở xa bao nhiêu nhưng tôn trọng và nghĩ cho nhau vẫn luôn dễ dàng đối xử với nhau. Ngược lại, dù có ở cạnh nhau mà không nghĩ đến nhau thì cách cư xử cũng khó khăn, ngại ngùng, và ngượng nghịu. Dĩ nhiên luôn chỉ nghĩ cho chính mình thì cuộc sống sẽ dễ dàng và thoải mái nhưng sống trong đời sống cần có tình nghĩa nhất là đối với người thân trong gia đình.

Furie

Phim võ thuật do Lê Văn Kiệt đạo diễn và Ngô Thanh Vân trình diễn. Nội dung rất đơn giản. Một người mẹ làm nghề đòi nợ. Khi đứa con gái bị bắt cóc, người làm mẹ bằng mọi giá phải cứu lại đứa trẻ. Lê Văn Kiệt không chú trọng vào câu chuyện cũng không quan tâm phần đối thoại. Trong một tiếng rưỡi, những trận đánh nhau diễn ra không kịp thở. Xem Ngô Thanh Vân đập tơi tả những người đàn ông thật đã mắt. Đáng tiếc, đây chỉ là một phim hành động thiếu chiều sâu.

Nguyễn Ngọc Thạch: Lòng dạ đàn bà

Quyển tiểu thuyết bi thảm, hồi hộp, và rùng rợn được dàn dựng khéo léo của tác giả Nguyễn Ngọc Thạch. Thường thì câu chuyện được kể qua một nhân vật chính nhưng những nhân vật trong truyện của Thạch đều được kể riêng. Người đọc sẽ thấy được những khía cạnh khác nhau. Cùng sống chung trong một căn nhà bề ngoài thì rất giàu sang nhưng tình người bên trong thì rất tệ hại. Cách viết của Thạch đơn giản và ngắn gọn nhưng đặc sắc. Thạch cho đọc giả nếm được mùi ác độc của đàn bà: “Con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất ở nơi tấm lòng.” Sao khi đọc mấy quyển sách tiếng Anh liên tiếp, tôi khao khát được đọc tiếng Việt. Tuy đọc sách này như uống ly nước độc nhưng thật đã khát.

Có một dòng sông

Cuộc đời con người giống như một dòng sông trôi chảy không bao giờ dừng lại. Vì thế mỗi chặng đường đã trôi qua không thể nào ngăn chặn lại được. Những gì của quá khứ giờ đây cũng chỉ còn lại trong ký ức.

Tôi vẫn yêu quý tuổi thơ của mình dù biết rằng nó đã không còn tồn tại. Nếu như không xa quê hương lúc tuổi thơ đang lên cao vút, không biết tôi có còn nhớ nhung đến thế không? Sau ba mươi năm trở về căn nhà của tuổi thơ giờ đã không còn nữa và phố xá xưa giờ cũng đã thay đổi. Nhưng trong đầu óc của tôi, từng chi tiết vẫn y như cũ. Cũng may là còn có một số láng giềng vẫn còn nhớ đến tôi và những kỷ niệm xa xưa.

Thời gian trôi qua vun vút. Tôi tiếc nuối những tình bạn tôi đã vô tình đánh mất. Từ tiểu học, tôi có một nhóm bạn khá thân nhưng rồi sau trung học đường ai nấy đi. Xa mặt cách lòng. Tình bạn tàn phai theo ngày tháng. Giờ gặp nhau trên Facebook không nói không nụ cười. Chút tình dường như hiu hắt bay.

Rồi có những mối tình đã không giữ được. Từng người tình bỏ tôi đi như những dòng sông nhỏ. Rồi sông cứ trôi và tôi vẫn lạc lối. Nếu có thể quay lại, tôi sẽ sửa đổi lại những lỗi lầm xưa nhưng dòng sông không bao giờ chảy ngược. Thôi thì cảm ơn họ đã cho tôi những kinh nghiệm làm sao đừng phá vỡ những hạnh phúc đang có trong tầm tay. Có mất mát mới biết quý trọng tình cảm người khác trao cho mình. Có thất tình mới biết yêu quý tình. Có đau mới biết mở rộng con tim. Từ đó tôi thề sẽ nắm vững tình yêu và sẽ không bao giờ buông tay âm thầm tìm về cô đơn.

Thôi thì đời hãy cứ trôi. I just go with the flow.

Liên Đoàn Hùng Vương

Đạo và Đán tham gia liên đoàn Hùng Vương đã được bốn tuần. Mỗi chiều thứ sáu tôi có nhiệm vụ đưa rước bọn nó đến họp mặt từ 6:30 chiều đến 8:30. Lần đầu hai đứa nhút nhát không chịu sinh hoạt. Nhưng rồi thấy bọn con nít được chơi những trò chơi vui nên cũng nhảy vào. Lần thứ nhì thì chỉ còn thằng Đán rụt rè không muốn vào. Đến lần thứ ba thì không còn xa lạ gì nữa.

Riêng tôi trong thời gian chờ đợi chỉ muốn hai tiếng đồng hồ yên tĩnh để đọc sách sau một ngày làm việc. Tôi cũng chẳng hứng thú xã giao nhưng vì là người mới nên tôi cũng cố gắng chào hỏi những phụ huynh khác. Đại khái là hỏi han về liên đoàn và về con cái của họ. Rất vui là phụ huynh nào cũng niềm nở và dễ thương. Họ chia sẻ kinh nghiệm của họ và khuyến khích tôi chịu khó cho tụi nó tham gia.

Chỉ gặp nhau bốn lần thứ sáu và một lần picnic nhưng tôi có được cái cảm giác rất gần gũi. Đây là những bậc cha mẹ rất thương con cái và sẵn sàng làm mọi chuyện cho con. Có cha mẹ phải lái xe hơn cả tiếng đồng hồ mỗi chiều thứ Sáu để đưa con đến tham gia. Tuy có thể tham gia vào liên đoàn Mỹ gần nhà nhưng họ muốn mấy đứa nhỏ có thêm bạn bè Việt và hiểu biết thêm về nguồn gốc Việt Nam.

Trong lúc đám nhỏ sinh hoạt thì cha mẹ cùng bàn bạc với nhau về những lần đi cắm trại sắp tới trong liên đoàn, tương lai con cái, công ăn việc làm, dạy tiếng Việt cho bọn nhỏ, và những món ăn nhậu. Nghe nói có ăn nhậu là tôi kết rồi. Tuy mới gia nhập nhưng tôi nhận thấy được sự đoàn kết của cha mẹ Việt Nam với nhau. Lúc đi picnic ngày chủ nhật tuần vừa rồi phụ huynh có bàn với nhau về một cuộc họp mặt dành riêng cho cha mẹ để có cơ hội quen biết nhau.

Lúc đầu tôi cũng ngại tham gia liên đoàn nhưng mẹ bọn nhỏ bắt mấy cha con đi tôi phải theo lệnh mà thực hành nhưng giờ đây tôi thấy cũng tốt. Thứ nhất là cho bọn nhỏ rèn luyện kỷ luật, nề nếp, và kỹ năng lãnh đạo. Thứ nhì là sự đoàn kết giữa mẹ cha. Hy vọng rằng qua con cái cha mẹ cũng trở thành bạn bè để giúp đỡ lẫn nhau dạy dỗ con cái nên người để sau này bọn chúng góp sức cho xã hội. Làm cha làm mẹ nuôi con mình được như vậy là mãn nguyện rồi.

Học tiếng Việt

Tôi muốn mấy đứa con học tiếng Việt nhưng không muốn ép buộc bọn nó. Hy vọng rằng sau này nó muốn tìm hiểu thêm về ngôn ngữ của cha mẹ và ông bà nó thì tụi nó tự học lấy.

Tôi xa quê hương sau khi học lớp năm. Đến Mỹ tôi phải gác lại tiếng mẹ đẻ của mình để tập trung học tiếng của xứ người. Sau mấy chục năm không đọc và không viết, tiếng Việt trong tôi mất dần. Vài năm gần đây tôi cố gắng rèn luyện lại tiếng Việt. Tôi bắt đầu viết tiếng Việt trên blog của mình. Vì là trang blog cá nhân nên tôi muốn viết gì thì viết. Văn chương quê mùa cũng không sao. Nghĩ gì viết nấy. Chính tả lúc đầu đầy lỗi. Giờ thì chữ nào không chắc chắn nhờ đến Google. Trên iPhone tôi dùng bàn phím LabanKey để gõ chữ Việt. Nhờ công dụng gợi ý chữ để gõ nhanh hơn và ít lỗi chính tả.

Ngoài việc viết, tôi cố tìm sách tiếng Việt để trau dồi thêm. May mắn là những thư viện công cộng ở thành phố tôi đang sinh sống có vài kệ sách dành riêng cho tiếng Việt vì cộng đồng người Việt ở đây khá đông. Đồng thời tôi cũng thường xuyên nghe nhạc Việt nhất là những tác phẩm của Trịnh Công Sơn. Tuy đã nghe nhạc của ông rất nhiều nhưng mỗi lần chăm chú lắng nghe tôi lại nhận ra những câu thơ thú vị. Ví dụ như gần đây tôi chợt nhận thức và hiểu được câu: “Em đi về cầu mưa ướt áo / Đường phượng bay mù không lối vào / Hàng cây lá xanh gần với nhau.” Cho dù đã nhiều lần nghe bài “Mưa hồng.”

Đó là cách tự học tiếng Việt của tôi. Ngoài tiếng Việt, tôi càng yêu cả chữ Việt. Khi làm bài luận án để lấy bằng thạc sĩ về thiết kế đồ hoạ, tôi chọn ngay đề tài nghệ thuật chữ Việt. Mục đích của tôi là giúp những nhà thiết kế chữ ngoại quốc tạo ra những phông chữ rõ và dễ đọc cho chữ Việt. Sau khi phát hành sách luận án của mình trên mạng, tôi đã được đón nhận nồng nhiệt vào cộng đồng thiết kế chữ và được cơ hội giúp đỡ cách nhà thiết chữ vòng quanh thế giới để đem đến chữ Việt cho chúng ta. Mục tiêu kế tiếp của tôi là khuyến khích người Việt thiết kế chữ Việt.

Tình người

Hôm nay coi như đã hoàn tất được một trong những lời hứa đã khiến tôi phải căng thẳng mấy tháng vừa qua. Một mình tôi thì không sao cả. Chỉ sợ liên quan đến vợ và con cái nên nhiều khi cũng khó thực hiện. Trách nhiệm của tôi không chỉ một mình mà còn cả gia đình. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng suôn sẻ và tốt đẹp. Tôi hy vọng mọi việc rồi cũng như thế.

Trong đời sống tôi luôn đặt nặng tình người và nhất là người trong gia đình. Cho dù không ruột thịt tôi cũng xem như người nhà. Giúp đỡ được gì tôi chẳng những không ngần ngại mà còn sẵn sàng. Tôi không cần họ phải trả ơn gì cả nhưng thật thất vọng khi họ đối xử với tôi như người xa lạ. Thôi cũng không sao cả. Người ta không xem mình như người thân mình vẫn giữ lời hứa và làm trọn vẹn tình nghĩa của mình cho dù phải ngượng nghịu và không thoải mái. Những lúc khó chịu tôi chỉ nhớ đến lời dặn dò của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng / Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi. Để gió cuốn đi.”

Contact