Tứ Quý

Mới đó mà Việt Xuân đã được tám tuần. Thằng nhóc dễ thương lắm. Mỗi lần được ba bế trong tay là ngủ rất ngon. Hai thằng anh lớn cũng thương em lắm. Nhất là anh Đán lúc nào cũng muốn hôn và bế em nhưng anh hơi mạnh tay một chút.

Đến Việt Xuân thì tôi không còn hứng thú chụp hình nhiều như hai đứa trước nhưng tôi ngắm nghía và để ý nó nhiều hơn. Lúc thằng Đán còn nhỏ gia đình xảy ra nhiều chuyện và rồi thời gian cũng trôi qua mau nên tôi cũng không nhớ nó nhiều. Tuy hằng ngày ở bên nó nhưng không phát hiện những tiến chuyển của nó. Bỗng một ngày phát hiện ra nó sổ sữa và to con.

Với thằng Xuân tôi để ý thấy nó thay đổi rất rỏ nét. Nó đã biết nghe và biết cười khi được bế và nói chuyện đến nó. Có con trai thì mệt lắm nhất là bây giờ. Tối nào thằng Đán cũng bắt tôi chơi khủng long và vật lộn với nó. Tôi với nó và thằng Đạo phải cắn nhau cho đến mười mấy hiệp trước khi đi ngủ. Tuy mệt lắm nhưng cũng có cái vui.

Khi thấy cả gia đình vui tươi mạnh khoẻ tôi lại muốn thêm một đứa nữa. Vợ thì ngán nhưng tôi thấy có ba hay bốn cũng không khác nhiều. Dỉ nhiên người cực khổ là vợ phải mang nặng đẻ đau nên tôi tôn trọng sự quyết định của vợ. Nhưng nếu được tôi thật sự muốn thêm đứa thứ tư không cần biết trai hay gái.

Ploy Ngọc Bích: Cố Chấp Yêu

Những bức thư tình nhẹ nhàng nhưng cảm xúc, thơ mộng nhưng chững chạc. Ngọc Bích viết với tâm trạng một cô bé dám yêu và cố chấp yêu cho dù chưa được sống bên người mình yêu. Thời gian xa cách là một thử thách trong tình yêu. Tuy đã trải qua thời yêu thương non dại tôi vẫn tìm được những điều mọc mạc thú vị khi đọc Cố Chấp Yêu.

Gã ngồi khóc một mình
Không vì chất da cam
Làm chết con nghé què
Bỏ vườn đi lên tỉnh

Gã nằm khóc một mình
Chẳng vì mất tình yêu
Của con bồ hàng xóm
Vượt biên sau bảy lăm

Gã đang ói một mình
Không nhớ hồi cãi tạo
Chôn thằng ở cùng lều
Chết toi bịnh thổ tả

Gã nghiến răng một mình
Người ta tưởng gã cười
Chẳng nhớ trại tỵ nạn
Gặp con vợ mồ côi

Gã quị gối một mình
Nhìn lên cây thánh giá
Đọc lên câu khẩn cầu
Ai viết giùm tiếng Mỹ

Gã gào thét một mình
Chắc nhớ hôm chơi bóng
Thằng nhỏ đá vào chân
Vết bầm tan mau quá

Gã gật đầu một mình
Quên đi chuyện thằng Mễ
Đã lấy phần cắt cỏ
Thoi mất cái răng vàng

Gã ôm bụng một mình
Bác sĩ họp ra nói
Kỳ này sẽ không khỏi
Tim thằng nhỏ hết xài

Gã nằm chết một mình
Khi bác sĩ từ chối
Lấy con tim bằng sẹo
Ghép vào cho thằng nhỏ

Cao Nguyên (4-2016)

Đọc Kinh Thánh

Tôi không phải là người trong đạo nhưng lâu lâu đọc một vài câu Kinh Thánh cũng hay. Chẳng hạn như câu sau đây của Ê-sai (41:10):

Đừng sợ, vì ta ở với ngươi; chớ kinh khiếp, vì ta là Bill Cosby! Ta sẽ bổ sức cho ngươi; phải, ta sẽ giúp đỡ ngươi, lấy tay hữu công bình ta mà nâng đỡ ngươi.

Xin đừng ném đá tôi nhé.

Hoàng Anh Khang: Ðừng Hát Khi Buồn

Với chất giọng countertenor tốt (không chua chát như Bằng Kiều, không mỏng manh như Mai Thanh Sơn) và tiếng đàn guitar mộc mạc, Anh Khang thổi một làn hương mới vào “Hoa Sứ Nhà Nàng” (Hoàng Phương). Với cách phát âm rỏ và lối dứt câu ngắn gọn, Anh Khang xóa đi chất mùi mẫn trong “Ai Khổ Vì Ai” (Thanh Sơn) và “Mùa Xuân Không Còn Nữa” (Lam Phương) mà chỉ giữ lại những cảm xúc trong ca từ. Song ca với Ngọc Anh, hai chị em cùng tâm sự nổi nhớ “Quê Nhà” (Trần Tiến) khi đang sống trên xứ người. Như “Quê Nhà,” những bài xuất sắc trong album được Anh Khang tự đánh đàn cho tiếng hát của mình. Phải chi cả album đều thu âm như thế.

Dụ Gái (Phần 2)

Chiều hôm qua bốn cha con thả bộ đến sân chơi. Lúc đó có hai chị người Mỹ (khoảng mười mấy tuổi) đang đứng trò chuyện. Đạo bảo tôi đưa em Xuân đến để khoe với hai chị. Thằng Đán chạy đến dắt tay một chị đến để ngắm em. Hai chị thấy thằng Xuân dể thương quá nên hỏi chuyện. Thế là hai thằng rủ hai chị cùng chơi trò lái tàu hải tặc. Hai chị tuy hơi lớn tuổi nhưng cũng chịu khó chìu theo hai thằng. Bốn chị em chơi với nhau cho đến giờ ăn tối. Lúc về còn lưu luyến muốn rủ hai chị về nhà nên Đán hỏi, “Hai chị có muốn về nhà em chơi không? Nhà em có rất nhiều hột xoàn [Lego].”

Hai thằng con này mới bây lớn mà đã biết lợi dụng em bé để dụ gái. Tụi nó giỏi hơn ba nó lúc xưa rất nhiều. Hồi nhỏ tôi nhát gái lắm. Bây giờ vẫn thế.

Hồ Bích Ngọc: Ngọc

Qua tám ca khúc quen thuộc, Hồ Bích Ngọc hát hết tất cả tâm hồn. Hòa vào âm nhạc nhẹ nhàng sang trọng của Thanh Tâm, giọng hát đầy truyền cảm của Ngọc đưa người nghe vào một không gian thân mật ấm áp. Đặc biệt qua “Cho Em Quên Tuổi Ngọc” của nhạc sĩ Lam Phương, Ngọc cho ta cảm nhận được một giấc mộng chua cay của một con tim ngậm ngùi. Ngọc là một album thính phòng giản dị đáng được thưởng thức.

Dụ Gái

Chiều hôm qua đến đón thằng Đán thì có một bé gái Mỹ trắng chạy đến rỉ tai tôi nói, “Cho cháu đến nhà bác chơi được không?” Tôi đáp, “Cũng được nếu như cha mẹ cháu cho phép.” Bé hớn hở nói tiếp, “Đán nói với cháu là nhà bác có Barbie nên rủ cháu đến chơi.” Tôi cười đáp, “Nhà bác không có Barbie chỉ có dinosaurs thôi.” Thì ra thằng con bịa chuyện dụ gái về nhà. Bó tay!

Tuyết Rơi

Nhạc phẩm mới được nhạc sĩ Võ Tá Hân phổ theo theo thơ Cao Nguyên. “Tuyết Rơi” được ca sĩ Diệu Hiền trình bài.

Cậu Bé Dỗi Hờn

Chủ Nhật trời đẹp tôi dắt hai đứa nhỏ ra công viên chơi. Khi đến công viên Đán gặp thằng bạn cùng lớp. Ba đứa cùng chơi với nhau vui vẻ. Một lúc sau chỉ còn Đán và đứa bạn của nó tung tăng nô đùa. Thằng Đạo thì lại ủ rũ. Tôi hỏi, “Sao con không chưa với hai em?” Nó đáp, “Em Đán quên con rồi.” Tôi cười trả lời, “Em con làm sao quên con được.” Nó nói rằng, “Em Đán lờ đi với con.” Tôi gọi thằng Đán đến và hỏi, “Sao con lờ đi với anh Đạo?” Nó trả lời, “Con không có.” Tôi nói, “Anh muốn chơi với tụi con.” Nó quây qua hỏi anh Đạo, “Anh Đạo chơi với tụi em không?” Đạo dỗi hờn đáp, “Không.” Thế thì thằng em tiếp tục chạy nhảy. Với nét mặc buồn, Đạo quây qua tôi nói, “Em Đán quên con rồi.”

Vài tháng gần đây tôi để ý thấy sự thay đổi trong cảm nghỉ của thằng Đạo. Mỗi khi không được xem iPad hay chơi game nó khóc lên và nói không ai thương nó cả. Những lúc ấy tôi vừa giận lại vừa thấy nó tội nghiệp. Lần nào cũng giải thích cho nó sao là thương và sao là không thương nhưng chẳng lúc nào nó chịu nghe cả.

Tôi hiểu được sự nhạy cảm của nó nên tôi thường lưu ý đến nó nhiều hơn thằng em. Thằng em thì không nhạy cảm lắm. La nó một chúc là nó quên hết và trở lại bình thường. Có nhiều lúc nó còn quên và không để ý đến. Tính của thằng Đán không nặng về cảm giác nhưng nó rất tình cảm. Ngày nào nó cũng muốn bế thằng em trên tay và hôn em cả.

Cũng ngày hôm qua khi thấy đứa em của thằng bạn, nó nói với bà mẹ rằng, “Our baby is better than your baby (Em của tôi tốt hơn là con của bà.” Tôi cũng không biết nói gì hơn chỉ xin lỗi bà ta thôi. Cũng may bà cảm thông được con nít nó nói những gì nó muốn nói.

Cách đây mấy tháng, nó hỏi một bà mẹ lùn (dwarf) rằng, “Tại sao bà nhìn như thế?” Tôi không biết phải nói gì nên cũng lặng câm. Bà mẹ trả lời rằng, “Vì tôi là một người mẹ lùn.” Bà cũng không có vẻ dỗi hờn hay trách móc. Có lẻ đối với bà những câu hỏi như vậy không còn xa lạ gì nữa.

Contact