Lại chuyện con với cái

Thứ Năm hai vợ chồng ăn mừng kỷ niệm hôn nhân nên sáng đã đem thằng con qua chơi với Đạo và Đán. Tôi hơi lo vì dạo này cậu ta hơi bị mít ướt. Không vừa ý cậu là cậu khóc om sòm. Tôi phải rầy la hai thằng con mình để tránh cãi cọ. Thêm nữa là Đạo và Đán không được chơ iPad. Cậu ta mà không có iPad sẽ nổi điên. Trưa ở chổ làm tôi gọi về nhà hỏi vợ mọi chuyện êm xuôi không. Vợ bảo chúng nó chơi với nhau vui vẻ không có vấn đề gì cả. Thôi tôi cũng yên tâm.

Chiều đón thằng Xuân về thấy vợ không được vui còn cậu ta không còn ở nhà nữa nên tôi hỏi chuyện gì. Vợ bảo cậu ta không vui khóc lóc rồi đòi về nhà rồi. Vợ giận lớn tiếng rằng thằng đó hở ra là khóc chẳng lẻ phải rầy la hai thằng con mình hoài. Tôi với bà xã đã cãi cọ nhau về dụ này nhiều lần. Vợ cứ nói tôi muốn chia rẽ bọn chúng. Giờ thì chính vợ chứng kiến rồi.

Một tiếng trước khi đi học tiếng Việt, mẹ cậu gọi điện thoại nói tôi khỏi qua đón để ba cậu đưa cậu đi được rồi. Mấy tháng hè học bơi, học võ, và học tiếng Việt tôi đều đưa đón cả như là trách nhiệm của mình mà chẵng nghe một lời cám ơn. Giờ cậu con trai khóc lóc không cảm thấy thoải mái nữa nên con ai nấy đưa đón chứ không phải thay phiên vì tôi đã đưa đón mấy tháng nay.

Đánh con

Lúc Đạo hai tuổi, nó thường đánh hoặc cào mỗi khi tức giận. Tôi khẻ tay nói vài lần và nhắc nó. Mấy lần sau nó vừa vươn tay ra định đánh, nó nhớ hậu quả nên thôi. Thế rồi nó bỏ. Đán cũng thế. Lúc hai tuổi nó đánh anh nó và tôi. Tôi cũng khẻ tay nó vài lần rồi hết. Bây giờ thằng Xuân cũng bắt đầu đánh. Nó đánh hai thằng anh, hai thằng anh không đánh lại. Tôi không khẻ tay nó nữa mà chỉ nhắc nhỡ nó.

Tôi không hối hận đánh con. Nói đánh, chứ tôi chỉ dùng tay khẻ nhẹ tay nó thôi. Nhưng tôi ân hận vì chúng nó không đánh trả lại khi bị đứa khác đánh. Hôm nọ, thằng Đán chơi với một thằng khác bằng tuổi. Không biết thằng Đán nói gì thằng kia mà nó giận dữ đấm vào lưng thằng Đán hai cái. Tôi bảo nó ngưng nó lại thoi thêm bốn cái. Tôi phải chạy đến đẩy thằng Đán ra và bảo thằng kia không được đánh. Thế là nó khóc ầm lên. Cha mẹ thấy xót ruột nên lại dỗ dành con mình. Tôi nói với thằng Đán trước mặt cha mẹ thằng kia, “Lần sau nó đánh con con đập lại hoặc tránh đừng ngồi ở đó để làm bao đấm.”

Thằng kia lúc hai tuổi đã thế. Mỗi lần giận nó ném đồ hoặc đánh đập cha mẹ. Rồi cha mẹ cứ để thế nên bây giờ sáu tuổi rồi nó vẫn thế. Có lần nó đập thằng Đán sặc máu mũi. Ngăn cản không cho chơi chung thì không được. Nhất là bây giờ có thêm thằng Xuân. Thằng này không như Đạo và Đán. Thằng Xuân đụng nó là nó bọp liền. Dĩ nhiên không phải con mình thì mình đâu làm được gì nên lúc nào cũng phải canh chừng cả.

Duyên hay nợ

Sau khi vợ qua đời anh về Việt Nam cưới em của vợ. Cô em trẻ hơn anh khoảng 20 tuổi. Cô em học giỏi, duyên dáng, và hoạt bát. Tuy vợ chồng ở với nhau có hai đứa con (đứa lớn 14 tuổi), thế mà anh vẫn nghi ngờ cô em.

Ngày thứ hai gặp, anh đã trải bài tâm sự cùng tôi qua ly cà phê đá và cả chục điếu thuốc. Theo những câu chuyện anh kể lại thì tôi hiểu ngay là anh mặc cảm nên ghen bóng ghen gió. Anh tự ái tuổi cao và làm lương ít hơn vợ. Tôi không biết nhiều về cô em nhưng thấy cô hiền và cởi mở. Cô nhất định không phải là người vong ơn bội nghĩa bỏ bê chồng con.

Cô cũng hiểu được chồng mình nên khi nói chuyện với tôi cô cũng nắm tay chồng vuốt ve thân mật. Khi cô đi rồi anh lại bảo “Thấy em thì vậy chứ thấy trai trẻ đẹp là khuôn mặt cô ta tươi tắn liền.” Tôi đùa với anh rằng, “Như vậy tại em xấu trai quá chứ gì?”

Tôi khuyên anh nên nói chuyện với chị. Nói ra những gì anh không hài lòng thay vì phải để trong lòng rồi tức giận. Vợ chồng mà không tin tưởng nhau khó sống lắm. Anh có người vợ trẻ và giỏi giắn nên cố gắng giữ. Anh cứ làm như thế chỉ ép cô ta rời xa anh.

Tôi cũng chia sẽ hoàn cảnh của tôi với anh. Tôi may mắn vợ chồng tin tưởng nhau. Tôi không bao giờ nghi ngờ đến vợ và vợ tôi cũng thế. Trong tình cảm mà có sự hoài nghi thì khó sống lắm. Vả lại trường hợp của chúng tôi cũng khác. Bây giờ thêm bốn thằng nhóc, thằng nào con nào còn dám nhào vô lảnh đạn.

Đôi khi vợ chồng bề ngoài nhìn hạnh phúc nhưng bên trong không phải thế. Hy vong rằng anh chị có thể giải quyết được duyên hay nợ của mình.

Con theo

Lúc trước đám nhỏ cãi nhau khiến người lớn mất lòng. Tôi đề nghị cho chúng nó tạm tách ra một thời gian nhưng bà xã không đồng ý. Hai vợ chồng cãi nhau vì vợ vu khống tôi chia rẽ tụi nó. Thế là cho chúng nọ tiếp tục gặp.

Giờ đây tôi không chỉ trông con mình mà luôn cả thằng cháu. Đi học bơi tôi đón rồi tắm luôn cho tụi nó. Đi học võ cũng tôi đưa đón. Đi học tiếng Việt cũng tôi đón đưa. Thậm chí ngày cuối tuần cũng giao phó luôn cho tôi.

Thế là bây giờ thêm một thằng con theo. Thôi kệ dù sao cũng là cháu biết làm sao bây giờ.

Thái Cường: Những mảnh mắt nhìn

Những mảnh mắt nhìn của tác giả trẻ Thái Cường được cấu trúc không theo thứ tự. Mỗi chương mỗi truyện nhưng có sự liên kết với nhau. Người đọc có thể tự chọn cho mình lối đọc riêng. Những nhân vật và những hoàn cảnh khác nhau nhưng liên hoan cùng nhau. Nội dung viết về gia đình, yêu thương, thù oán, và cuộc sống. Tuy hơi nhợt nhạt nhưng đọc cũng được.

Mới đó một năm đã qua

Ngày tôi về Việt Nam thăm ba, anh chị em, bà con, và bạn bẹ. Thèm tô hủ tiếu Mỹ Tho thơm phưng phức buổi sáng. Nhớ ly cà phề sữa đá đậm đà. Làm sao quên được những luồng gió mát và phong cảnh an nhàn của vườn hoa Lạc Hồng tôi cùng ngồi bên ba tâm sự. Thời gian bên ba càng ngắn ngủi càng thấy quý.

Đúng là tình cha con. Có xa cách có giận hờn nhưng cuối cùng cũng là tình cảm. Tôi đã thổ lộ rất nhiều tâm sự về ba trên blog này và rồi tôi vẫn thương yêu và kính trọng ông. Tôi cũng không ngờ rằng tình cha con vẫn sâu đậm sau mấy mươi năm không gặp.

Một năm đã tôi qua mà tôi vẫn ngỡ như hôm qua tôi gặp lại ba. Năm nay con không về được. Hy vọng năm sau sẽ được. Hy vọng ba sẽ luôn khoẻ để cha con mình còn gặp lại nhau.

Bảo Yến: Về Đâu Mái Tóc Người Thương

Mẫu hậu Bolero không cần đổi mới và cũng không cần điệu đà vẫn đem lại những cảm giác thấm thía cho những tình khúc trữ tình quen thuộc. Từ “Mưa rừng” (Huỳnh Anh) đến “Mùa xuân của mẹ” (Nhật Ngân) đến “Đêm buồn tỉnh lẻ” (Tú Nhi) đến “Căn nhà ngoại ô” (Anh Bằng) đến “Hoa xứ nhà nàng” (Hoàng Phương), giọng miền Trung truyền cảm không rên rỉ gợi lại những hình ảnh đáng yêu của quê hương Việt Nam. Phần hoà âm của Kim Tuấn cũng khá. Phải chi chỉ đơn giản với phần đệm guitar thì phê biết bao.

Hết ngày nghỉ

Mỗi buổi sáng khi mọi người còn ngủ, tôi ra biển chạy bộ. Gió biển buổi sáng mát và thoải mái. Về lại nhà trọ ăn điểm tâm rồi đưa đám nhỏ ra biển. Mấy đứa lớn thích nhảy sóng còn thằng Xuân thì thích chơi cát.

Trưa về lại nhà trọ ăn trưa xem World Cup. Mấy thằng lớn thì nhờ Steve Jobs trông dùm. Còn thằng nhỏ thì nhờ phim Polar Express. Chiều khi trời bớt nóng, đưa tụi nhỏ đi chơi golf hoặc arcade.

Chiều ăn tối, đọc sách hoặc edit quyển Nghệ thuật chữ Việt, rồi đi ngủ. Việc căng thẳng là canh chừng năm thằng nhóc để không cãi cọ khóc lóc để rồi làm phật lòng người lớn. Chỉ có bác Steve Jobs tội nó mới ngồi yên.

Cả tuần tôi không đụng đến một giọt rượu hay một miếng thịt bò. Tôi cũng chẳng check email của trường. Bây giờ có thằng lính lo nên không bị quấy nhiễu. Những ngày nghỉ được thế là mãn nguyện rồi.

Rất cám ơn bà xã đã cực nhọc nấu những món ăn ngon và thanh đạm. Tôi thích ăn ở nhà hơn ra ngoài vì vác theo năm thằng cu chẳng thưởng thức gì được cả.

Nguyễn Thị Kim Ngân: Nào, mình cùng đạp xe đến Paris

Quyển hồi ký viết lại cuộc hành trình của tác giả cùng với bạn trai người Tây đạp xe từ Việt Nam đến Paris. Cách viết của Kim Ngân nhẹ nhàng và đơn giản. Những cảnh vật cô miêu tả cũng rất đẹp. Nhưng đọc khi cô đi đến Tàu (khoảng 100 trang) là tôi thấy bị đuối. Cuộc hành trình của cô đã trở thành cuộc du lịch ít tốn kém. Những ai thích du lịch theo kiểu phiêu lưu nên đọc. Tôi thì muốn tìm hiểu thêm về cái nhìn và cảm nghĩ của cô hơn.

Vĩnh Biệt Chú Bích

Mỗi năm đến hè tôi luôn mong đợi đến tuần lễ họp mặt gia đình bên vợ. Ngoài việc tay bắt mặt mừng gặp gỡ lại các bác, cậu mợ, dì chú, và anh chị em, tôi còn có được cơ hội ngồi chung với những người anh cột chèo và chú Bích để cùng nâng niu vài shots Tequila và thưởng thức những món mồi hấp dẫn.

Lần họp mặt năm nay đã huỷ đi vì chú Bích đột ngột bệnh. Khuya hôm qua chú đã trút hơi thở cuối cùng vì căn bệnh ung thư hiếm hoi. Chú ra đi để lại người vợ và hai đứa con. Chú là một người chồng và người cha gương mẫu. Tôi không chỉ quý trọng chú mà cũng rất muốn noi gương theo chú.

Lần đầu gặp chú tôi chưa gia nhập vào đại gia đình. Chú ít nói và rất nghiêm túc nhưng tôi nhận ra được sự thiện cảm của chú. Quả thật sự dự đoán của tôi không sai. Sau này ngồi trong bàn nhậu chú đã chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm của chính mình về vợ chồng, con cái, và họ hàng. Chú từng cảnh cáo, “Nếu cho con ngủ chung, nó sẽ ngủ chung đến 18 năm.” Giờ đây thằng con trai lớn của tôi đã chín tuổi mà nó vẫn còn muốn ngủ chung với ba. Chắc tôi phải đợi thêm chín năm nữa mới đẩy nó ra được.

Lần họp mặt gia đình năm trước, chúng tôi mất đi một người bác lớn. Với tâm trạng buồn, chúng tôi uống nhiều rượu hơn và tâm sự với nhau nhiều hơn. Tôi vẫn ghi nhớ lời khuyên của chú về việc đánh con. Chú bảo, “Đừng bao giờ đánh con vì ngày xưa chú đã từng bị đánh và chú đã rất ghét.”

Những lần họp mặt tới sẽ vắng đi một tay nhậu và người nối cầu giữa thế hệ chúng tôi và thế hệ chú bác. Sự ra đi của chú không làm tôi ngạc nhiên nhưng không thể không ngậm ngùi. Sáu mươi năm cuộc đời thật ngắn ngủi. Cầu mong cho linh hồn của chú được bình yên.

Contact