Letter to My Sons #11

Dear sons,

The other day, Đạo pleaded, “I don’t want you guys to get a divorce.” The room fell silent and he went on, “Please don’t get a divorce.” I forget what we were talking about that led up to that topic, but I remember the vibe. I was touched that my ten-year-old son wanted his mom and dad to stay together.

In a coincidence, your mom and I were going through a few issues a few days before, but we made up. I did not know how to respond to Đạo’s comment other than telling him the truth. I made a promise to myself that I would never divorce your mom. I am willing to do anything to stay together. Though I cannot hold your mother back if she wants to leave me. I hope that we will never have to come to that path because it will have a tremendous effect on all four of you. You guys are what your mom and I have together. You are our joy, our life, and our connection.

God forbid that divorce will never come up, but if it will, you will be our priority. We will do our best to make things work for you. Not having a father around had a profound impact on my life. I do not want that to happen to you. I promise you that I will be there for you as long as you need me.

I can’t speak for your mom, but I have a sense that she will do all that she can to keep us as a family. We are not perfect, but we will work on our flaws because we love our family. We will be there for each other through thick and thin. As long as we don’t give up on each other. We will make it.

When your mom and I got married, we chose a song titled “Bài ca hạnh ngộ” by Lê Uyên Phương that we loved. Whenever I feel down or doubt about our marriage, I remember this particular line from the song: “Rồi mai đây đi trên đường đời / Đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn.” (Later, on our journey through life / Don’t let go of my hand to seek your quiet solitude).

Love,
Daddy

Tôn trọng người khác

Chiều nay tôi rời khỏi chỗ làm sớm để đi đón Đạo và Đán sau giờ học vì hôm nay mẹ nó phải đi đón bà ngoại ở sân bay. Hai đứa thấy tôi cũng rất mừng. Khi bước vào xe Đán hỏi tôi có snack cho nó không. Thường thì mẹ nó mang theo đồ ăn vặt mỗi khi đón bọn nó còn tôi thì muốn nó để bụng ăn tối nên trả lời với nó là không.

Nó đạp ghế và bắt đầu la hét. Tôi nói một câu, “Hôm nay ba có chuyện không vui ở chỗ làm. Đừng làm ba tức giận.” Không ngờ câu nói có hiệu nghiệm. Đán xuống giọng hỏi nhỏ nhẹ, “Có chuyện gì khiến ba không được vui?” Đạo cũng hỏi, “Ba cho tụi con biết đi?” Tôi định không nói nhưng tụi nó có vẻ tò mò nên thôi cũng kể sơ qua cho nó nghe. Tôi tóm tắt là, “Hôm nay có người hẹn để có một cuộc họp với ba nhưng người đó lại không đến. Lần này là lần thứ sáu người đó hẹn mà không hiện diện. Ba đã bỏ qua nhiều lần nhưng lần này ba phải đối chất với người đó vì họ đã không tôn trọng thời gian của ba. Đó là hành động của những người không professional.”

Tiện đó tôi dạy dỗ hai đứa nó rằng nếu có hẹn với ai phải giữ lời hứa và cần nhất là phải tôn trọng thời gian quý báu của người khác.

Lảm nhảm

Tối nay uống hơi nhiều cocktail (cam tươi, nước xoài, và vodka) nên nổi hứng viết nhảm. Gần đây tôi mê cách hát nhạc jazz của Đồng Lan. Phê nhất là nhạc phẩm “Xuân này con không về.” Thấm thía nhất là khi cô hát câu này: “Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng / trông bánh chưng chờ trời sáng / đỏ hây hây những đôi má đào.” Nhớ Việt Nam quê hương tôi quá.

Suy nghĩ có nên trở lại Facebook hay không. Đã deactivated cũng khá lâu vì những tin tức giả nhưng cũng khá nhớ bạn bè và người thân. Đắn đo cũng cả tuần rồi nhưng vẫn chưa quyết định mở lại.

Trong nhà càng ngày càng nhiều đồ. Tôi cũng chẳng biết phải dọn sao cho gọn. Mỗi cuối tuần tôi đều bị căng thẳng. Dọn dẹp nhà cửa thì phải để bọn nhỏ chơi iPad. Không dọn thì đưa chúng nó đi chơi. Gần đây tụi nó hơi bị nghiện. Cuối tuần chỉ biết ôm iPad với mấy đứa anh em họ hàng. Gặp nhau mỗi thằng ôm một cái. Dường như người lớn cũng phải bó tay. Giờ đây bọn nó cũng chẳng muốn đi đâu cả chỉ muốn được ở nhà ôm iPad là đủ rồi.

Gần đây cuộc sống cũng tạm yên lặng. Mọi chuyện cũng tạm yên ổn. Tôi không quan tâm đến những chuyện xung quanh không cần thiết. Tôi cũng đã mất đi cảm xúc viết về những suy nghĩ riêng tư của mình lên đây. Nó không phải là góc riêng như tôi đã tưởng tượng. Khi viết xuống tâm sự tôi chẳng muốn chứng minh điều gì cả. Tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là nơi an toàn của tâm hồn. Nhất là những lúc có rượu vào muốn có một nơi riêng để bày tỏ những nỗi niềm.

Giờ suy nghĩ lại mới thấy được mình khá ngây thơ và khờ khạo. Tuy nhiên tôi vẫn khao khát có được một chỗ để trải lòng tâm sự. Nhất là những gì không thể nói được cho dù là người thân nhất của mình.

Thôi bài nhảm này cũng khá dài mà tôi vẫn chưa bộc lộ được những gì mình muốn nói. Hôm khác sẽ tiếp tục.

Tạ ơn gia đình

Còn gì quý hơn trong những ngày lễ Tạ Ơn được bên cạnh gia đình. Thứ năm dành thời gian bên vợ và thứ bảy bên gia đình tôi. Thức ăn tràn ngập từ gà tây, tôm hùm, lẩu dê, cá hồi nướng đến hủ tiếu đồ biển. Còn chưa kể những món bánh như bánh cuốn, bánh kem, và đặt biệt là bánh bông lan trứng muối. Dĩ nhiên là không thể thiếu bia rượu.

Tạ ơn những bàn tay khéo léo trong gia đình đã làm ra những món ăn tuyệt vời để cha mẹ, anh chị em, và con cháu được những giây phút ấm cúng bên nhau. Cám ơn gia đình vợ đã tạo ra những giây phút thoải mái và nhẹ nhàng. Mọi người vẫn vui vẻ và hòa hợp. Không ai nhắc đến “con voi ở trong phòng.” Hy vọng rằng con voi không còn phát biểu thiếu suy nghĩ nữa.

Cám ơn gia đình mình đã tạo ra những giây phút tràn đầy tiếng cười. Chị em người Nam tôi nói chuyện bừa bãi quen rồi. Nhiều lúc say rượu tôi cũng phát ngôn tùm lum hết. Là em út trong nhà nên cũng không ngại bị mấy chị giận. Giận cũng phải bỏ qua thằng em út. Dạo này chị em tôi thân thiện hơn. Không gây gổ và giận hờn như xưa nữa. Chị em nên phải đùm bọc lẫn nhau. Giờ thì rất tốt. Cũng hy vọng rằng tôi sẽ không thiếu suy nghĩ mà phá hoại tình cảm chị em.

Cám ơn vợ. Sự nhẫn nại và sự kiên nhẫn của vợ dành cho tôi. Vợ đã phải đối đầu với những công việc tôi tạo ra. Mấy ngày vừa qua chúng tôi tâm sự với nhau không phải về những người khác mà về chuyện của chính mình. Tôi lạc quan về chuyện tình cảm của vợ chồng tôi trong tương lai. Sẽ viết thêm về chuyện này khi có thời gian thong thả.

Viết cho ngày thứ hai

Sáng thứ hai đi làm bình thường. Vô bãi đỗ xe mới ngỡ là đã không đem theo túi xách và cái laptop. Gọi điện thoại cho cô thư ký biết và nói rằng làm ở nhà luôn. Lần vừa rồi tôi để quên laptop là lúc thằng Đán chào đời. Gần tám năm mới quên một lần nên cũng chưa đến nỗi bị lãng trí.

Về nhà có thằng Vương nên vừa làm vừa chơi với nó. Vì thường bận rộn với mấy thằng lớn nên tôi cũng ít dành thời gian riêng với nó. Giờ thì nó cũng bám theo mẹ nó nhiều hơn. Khác với ba thằng anh, Vương dễ chịu và vui vẻ lắm. Chắc là chưa đến lúc nó quậy. Đến hai tuổi rồi sẽ biết. Bây giờ là thời điểm còn rất ngây thơ chỉ biết cười đùa và đút gì cũng ăn. Ở cái lúc thật đáng yêu như vậy tôi chỉ muốn nó cứ như thế nhưng nó thay đổi rất nhanh. Thời gian này sẽ không được bao lâu nên phải tận dụng.

Tôi không muốn nó vướng vào iPad như mấy thằng anh của nó nhưng cũng rất khó. Tôi đã thất bại hết ba lần rồi. Ngày thường không cho chúng nó chơi. Cuối cùng anh em bà con gặp nhau chỉ chơi iPad. Cuối tuần tranh thủ dọn dẹp nhà cửa nên đành nhờ Steve Jobs trông dùm. Nhìn thấy bọn nó mải mê mà xót xa.

Vương còn chưa bị đầu độc nên tôi hy vọng nó sẽ không bị ảnh hưởng. Thằng cháu một tuổi đã nhập vào iPad rồi bây giờ ba tuổi không có nó không chịu ăn. Mong rằng mẹ và bà ngoại đừng chìu Vương như vậy.

Vương thì dễ dàng lắm chỉ cần chơi với nó là nó thích. Làm việc ở nhà cho tôi cơ hội với nó. Chiều đi rước ba thằng lớn rồi cho tụi nó đi bơi. Hôm nay không phải là ngày tập bơi nên bọn chúng được chơi thả ga không cần phải bơi lap hoặc bơi đúng kiểu nên tụi nó rất thích.

Thứ ba làm xong sẽ được nghỉ lễ Tạ Ơn. Vậy làm được năm ngày với gia đình.

Niềm vui nhỏ

Chiều thứ sáu sau khi ra sở tôi lái xe đến chỗ Đạo và Đán tập múa lân và họp nhóm hướng đạo. Đến 8:30 tối thì có lớp dạy tiếng Việt. Thầy giáo dạy tiếng Việt có ba đứa con. Nghe đồn là ba người mẹ khác nhau nhưng tôi không rõ. Chỉ biết là mẹ thằng út bị tâm thần và khi hai người chia tay tòa án không cho thằng nhỏ theo mẹ mà phải theo ba. Là ba nó cho biết thế.

Mỗi chiều thứ sáu ông cha tay dắt tay bồng ba đứa con đi hướng đạo. Chẳng những thế còn xung phong dạy tiếng Việt cho đám nhỏ. Nói mấy tháng nay rồi mà thứ sáu hôm qua mới bắt đầu. Dĩ nhiên làm thầy mà thằng con ôm chặt làm sau dạy. Cả đám mẹ ngồi trong lớp vậy mà ổng quăng thằng nhỏ cho tôi.

Thôi thì cũng đành nhận vậy. Tôi cho nó ra khỏi lớp rồi dụ dỗ nó đi vòng trường nhìn những tranh vẽ của học sinh. Nó lớn hơn thằng Vương chắc bốn hoặc năm tháng. Thằng nhỏ rất dễ thương nó cứ dắt tay tôi đi tìm ba nó mà càng đi thì càng xa. Nửa tiếng đồng hồ tôi và nó cứ đi vòng trường. Không ngờ đó là những giây phút thật nhẹ nhàng. Tôi bế nó lên và hôn lên má nó làm tôi nhớ đến thằng Vương của tôi.

Và trong thời gian đó cho tôi cảm giác được là tôi không thể sống xa con. Tụi nó là sự tồn tại của chính tôi. Tôi may mắn và hạnh phúc khi được sống bên cạnh chúng nó. Nhất là thằng Vương bây giờ đang trong lúc rất dễ thương và tương đối dễ chịu.

Vũ Anh Tuấn & Đồng Lan: Ảo ảnh

Sự kết hợp giữa saxophonist Vũ Anh Tuấn và ca sĩ Đồng Lan đem đến những giai điệu jazz êm dịu và mới lạ cho những ca khúc trữ tình Việt Nam. “Phố đêm” là thành công nhất trong album. Đồng Lan hát khác hẳn với cách sến sặc chúng ta thường được nghe qua ca khúc này. Cô sửa lại giai điệu một chút cho thích hợp với nhạc jazz Latin. Cách solo của Vũ Anh Tuấn tuy ngắn nhưng đậm đà. “Xuân này con không về” tuy không thay đổi nhiều như nghe cũng rất thấm thía. “Khi người yêu tôi không” được swing nhẹ nhàng khá phê nhất là lúc solo của tay dương cầm. Phải chi cả album đi theo hướng này hay biết mấy. Đáng tiếc những bài nước ngoài làm loãng đi không khí Việt jazz. Vũ Anh Tuấn chỉ nên đảm nhiệm phần hòa âm và chơi sax. Phần ca thì nên để Đồng Lan thực hiện. Anh ca thiếu tự tin và phát âm tiếng Anh chưa chuẩn. Hơi uổng cho album này.

Tình cậu cháu

Dạo này tôi thường gọi điện thoại tâm sự với thằng cháu. Tuy vai cháu nhưng nó chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi. Tưởng đâu về Việt Nam đổi đời nhưng chỉ sau hai tháng nó đã một mình trở về Mỹ. Không vợ con, không nhà cửa, không còn gì cả. Hiện giờ nó ở với mẹ nó.

Sợ nó buồn chán nên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của nó. Thằng này sinh ở Mỹ tiếng Việt thì không rành còn tiếng Anh thì nói như dân rapper. Có lẽ ảnh hưởng bởi hip-hop. Tuy câu nào nói ra cũng chửi thề nhưng nó là một thằng có tình nghĩa. Tôi hâm mộ cách nói chuyện thẳng thắn của nó. Nghĩ sao nói vậy không sợ mất lòng người khác. Tôi chỉ có thể dùng đến trang blog này để nói những gì tôi không thể nói.

Nó bảo rằng nó muốn được giống như tôi bây giờ. Có việc làm ổn định và sống thoải mái bên cạnh vợ con. Mỗi người có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Tôi khuyên nó đừng suy nghĩ gì nhiều cố gắng tìm việc làm rồi rước vợ con về đoàn tụ. Chuyện đó không có gì khó. Làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Đồng thời tôi cũng chỉ ra cho nó trong cái hỏng củng có cái tốt. Bù lại không được ở bên vợ con thì được ở bên mẹ. Dùng cơ hội này chăm lo cho mẹ nó. Từ ngày ly di chồng, mẹ nó đã sống một mình trong cô đơn. Hãy dành thời gian với mẹ. Đừng như tôi. Giờ đây cuộc sống của tôi cũng tạm ổn định nhưng tôi vẫn không yên lòng vì không được cơ hội ở bên cạnh mẹ để lo lắng cho mẹ.

Hy vọng nó hiểu được những gì tôi nói. Cuộc đời này là thế một cánh của này khép lại thì một cánh cửa khác sẽ rộng mở.

Tự vệ

Cha mẹ tôi sống cách xa nhau nửa vòng trái đất. Vợ ở Mỹ không chịu về Việt Nam. Chồng ở Việt Nam không muốn qua Mỹ. Mỗi Chủ nhật vợ chồng gọi điện hỏi thăm nhau không quá mười lăm phút. Họ đã sống vậy gần 30 năm. Tôi thật sự không hiểu tình cảm vợ chồng của hai người. Tính tình mẹ rất mạnh mẽ. Mẹ sống không cần đàn ông.

Chị cả tôi ly dị chồng gần 20 năm. Ông chồng đã nhiều lần mèo mỡ bên ngoài và chị tôi đã nhiều lần tha thứ nhưng ông ta tính nào tật nấy nên cuối cùng cũng phải chia tay. Giờ thì chị cả bớt gánh nặng nhưng cô đơn.

Chị kế tôi ly dị chồng hơn 10 năm. Khác với hoàn cảnh chị cả, sự chia tay của hai người thật đáng tiếc. Trước khi vợ chồng đi đến ly hôn, anh rể đã tìm đến tôi để giúp hai người hàn gắn lại. Tôi đã cố gắng nhưng khi chuyện với chị tôi nhận ra được tình cảm của chị đối với anh không còn nữa. Giờ đây cả hai đối phương vẫn sống độc thân lo lắng cho con cái.

Hôm qua tâm sự với thằng cháu tôi khuyên nó cố gắng tìm việc làm, thuê một chỗ riêng, rồi rước vợ con về ở. Đừng để vợ chồng cách xa nửa vòng trái đất như ông bà ngoại nó hoặc đi đến ly dị như mẹ hoặc dì của nó.

Mấy tháng trước gia đình nó quyết định về Việt Nam sống. Bán hết nhà cửa xe cộ bỏ hết công ăn việc làm. Về Hà Nội hai tháng không tìm được việc làm và không hòa hợp với gia đình bên vợ nên nó đã bỏ về lại Mỹ. Vợ quyết định ở lại Việt Nam với thằng con.

Tôi không mê tín nhưng nhận ra được cái pattern của gia đình. Tôi cũng không phải là người chồng hoàn hảo. Ngược lại tôi có rất nhiều điều xấu xa. Mỗi ngày tôi điều lo ngại một ngày nào nào đó vợ chịu không nổi tôi nữa sẽ bỏ tôi. Sự thiếu tự tin của bản thân luôn khiến tôi suy nghĩ vớ vẩn. Trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý như một cách tự vệ (self defense) nếu điều đó sẽ xảy ra. Tôi sẽ sống ra sao và đám con của tôi sẽ phải như thế nào? Nếu điều đó xảy xa tôi chỉ yêu cầu làm sao đừng ảnh hưởng đến con cái.

Từ lúc cưới vợ đến bây giờ tôi vẫn tin là cách giữ gìn hôn nhân là không bao giờ bỏ đi (“Rồi mai đây đi trên đường đời đường buông tay âm thầm tìm về cô đơn”). Nhưng đó chỉ áp dụng cho bản thân của mình. Nếu người ta đã muốn đi thi thì làm sao tôi ngăn chặn được.

Dĩ nhiên muốn giữ được hạnh phúc tôi phải cố gắng rất nhiều nhưng tôi cũng không muốn mất đi những lý luận và lập trường của mình. Nếu lúc nào cũng phải chiều theo đối phương thì cuộc sống của tôi còn gì thú vị nữa? Tôi nhận xét được khuyết điểm của mình. Tôi có những đam mê (passion) tốt có những say mê xấu. Những đam mê của tôi sẽ đưa tôi đến những hậu quả khó lường (unpredictable) nhưng đó là cách tôi muốn sống.

Tin giả trong chính trị

Qua lần bầu cử mới đây, tôi rất mừng khi tiểu bang Virginia chuyển từ đỏ qua xanh. Đa số do đảng Dân Chủ nắm quyền. Ngày xưa đất đai ở Virginia rất nhiều nông trại nhưng giờ đây đã mọc lên nhiều ngôi nhà đắt tiền của dân tị nạn thành công. Nhờ cộng đồng dân tị nạn như Hàng Quốc và Ấn Độ mà Virginia mới trở thành đảng Dân Chủ. Chỉ riêng cộng đồng người Việt phần nhiều vẫn đần độn trung thành với Cộng Hoà và ngu muội tuân theo con đười ươi màu da cam.

Cũng không trách họ được vì nếu như họ chỉ theo dõi tin tức cộng đồng người Việt thì họ cũng chỉ nghe theo một chiều. Họ không phân biệt được giữa tin tức thật và giả. Gần đây tôi đã đóng tài khoản Facebook cũng vì tôi không muốn thấy những tin tức giả mà những báo chí trong cộng động người Việt đăng lên rồi thiên hạ chửi bới ồn ào mà không chịu tìm hiểu sự thật.

Chẳng hạn như có một bài tiếng Việt được tranh cãi rầm rộ nói rằng tiểu ban New York từ đảng Dân Chủ thông qua luật cho người mẹ được có quyền phá thai sau 32 tuần chỉ vì lý do người mẹ chán nản (depression) hoặc không có khả năng nuôi bé sau khi sinh ra. Tin đó khi đọc xong không cần phải kiểm tra cũng biết là tin giả vậy mà cộng đồng tin như thật.

Thêm một ví dụ nữa là cộng đồng Việt chia sẻ một video buổi họp với nghị sĩ Alexandria Ocasio-Cortez. Đến phần câu hỏi và trả lời có một người đàn bà ra ý kiến bà ta đồng ý với AOC rằng bây giờ môi trường bị ô nhiễm rất nặng vì chúng ta có quá nhiều trẻ em. Để giải quyết sự việc này bà đề nghị chẳng những phải giết chết trẻ em mà còn phải ăn bọn chúng. Những lời lẽ điên cuồng đến thế mà cộng đồng người Việt vẫn tin rằng đó là lối chính trị của đảng Dân Chủ. Thôi hết lời để nói.

Dĩ nhiên tôi không vơ đũa cả nắm. Không phải người Việt nào cũng thế nhưng phần đông là như vậy. Bởi vậy tôi cảm thấy Facebook là một nơi rất nguy hiểm nhất là giờ đây Mark Zuckerberg cho phép những người làm chính trị muốn quảng cáo gì cũng được. Theo luật của Facebook, chúng ta không thể nào quảng cáo “Bánh Mì Ba Lẹ giết chó con làm pâté.” Nhưng ta có thể quảng cáo, “Bánh Mì Ba Lẹ giết chó con làm pâté do Elizabeth Warren ra lệnh.” Miễn sao có tên người làm chính trị trong đó thì muốn đưa lên tin quảng cáo nào cũng được.

Contact