Phương Phương Thảo: Yêu anh một đời

Vài năm gần đây, các ca sĩ trong làng âm nhạc Việt Nam, trong và ngoài nước, phát hành một album đã ít rồi, và album đôi còn hiếm hoi hơn nữa. Thế mà tên của cô ca sĩ lạ hoắc lạ huơ, Phương Phương Thảo, lại dám ra mắt một lúc hai album.

Nhìn tracklist của album thứ nhất, Yêu anh một đời, toàn những ca khúc nhạc trữ tình. Không biết có nên nghe thử hay không. Bây giờ ở vùng Hoa Thịnh Đốn, thời tiết đã trở lạnh nên nghe nhạc bolero dù có rên rỉ chắc cũng ấm áp. Thế là lôi vô xe nghe thử. Không ngờ khác với dự đoán của tôi, giọng Phương Phương Thảo nồng nàn nhưng không não nề.

Ca khúc đầu tiên được mở màn với tiếng đàn violin đầy ray rứt cùng với tiếng đàn guitar da diết đưa tiếng hát cô vào câu chuyện tình “Một lần dang dở” của nhạc sĩ Nhật Ngân. Sự thay đổi từ trữ tình qua thính phòng khiến cho ca khúc mất đi phần sến. Cũng như ca khúc “Tình đầu tình cuối” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh được hòa âm theo giai điệu blues rất thấm thía nhưng không bi luỵ.

Được đệm qua tiếng đàn guitar, Phương Phương Thảo trình bài ca khúc “Chiều hạ vàng” của nhạc sĩ Nguyễn Bá Nghiêm với cách phát âm rõ và cách nhã chữ riêng của mình. Còn “Trúc Đào” (thơ Nguyễn Tất Nhiên, nhạc Anh Bằng) thì có những nét mới. Thường thì bài này được hòa âm rất sôi động, nhưng qua cách hòa âm mộc mạc và chậm khiến cho ca khúc trở nên gần gũi hơn.

Còn album thứ hai, Quà tặng âm nhạc, Phương Phương Thảo covers lại những nhạc phẩm Hoa lời Việt. Đã lâu rồi không nghe những ca khúc được viết lời Việt của Jimmii Nguyễn như “Hoa Bằng Lăng” và “Mưa Tuyết.” Tuy nhiên, cả hai album chỉ đem lại một luồng gió mát nhẹ rồi cũng sẽ lướt qua chứ không đọng lại trong lòng người nghe. Đây không phải vì giọng cô không hay nhưng cả hai dòng nhạc này đều có quá nhiều ca sĩ trình bài. Nghe đi nghe lại cũng những ca khúc ấy.

Dùi đánh đục, đục đánh săng

Hơn tuần nay, tôi làm biên tập cho một quyển sách của gia đình do dì út tôi viết. Trong đó dì có viết lại bài cao dao như sau:

Dùi đánh đục, đục đánh săng.
Ách giữa đàng, quàng vào cổ.
Ăn bữa giỗ, lỗ bữa cày.
Ăn chưa no, lo chưa tới.

Khi tôi google thì không tìm ra được bài thơ này. Dường như đây là những câu tục ngữ. Và tôi đã dịch lại như sau:

Stick hits chisel, chisel hits wood.
Putting on one’s neck a yoke from the middle of the road.
Attend a death anniversary, lose a day of plowing.
Not fully eaten, not yet worried.
Eat new rice, have old conversations.

Nếu bạn đọc nào giỏi cả tiếng Anh và tiếng Việt có lời góp ý, xin vui lòng liên lạc với tôi.

Phương Uyên: Hãy về bên em

Đêm qua thức khuya biên tập một quyển sách về gia đình dì út đã viết. Sáng nay cũng phải dậy sớm đưa con đến trường và đi làm. Thời tiết bây giờ đã trở lạnh. Những giọt sương đọng trên kính xe đã trở thành băng đá. Vào xe nghe nhạc phẩm “Một ngày mùa đông” của nhạc sĩ Bảo Chấn do Phương Uyên hát bỗng dưng thấy ấm lòng. Được đệm bởi tiếng đàn guitar êm đềm và tiếng bass sâu lắng, Phương Uyên hát như đang trải lòng tâm sự.

Tuy thiếu nét riêng, giọng của Phương Uyên khỏe khoắn, ấm áp, và già dặn. Tuy lần đầu nghe cô hát nhưng tôi cứ ngỡ đã nghe cô hát từ lâu rồi. Nghe đến lời kết tôi mới biết Hãy về bên em là album đầu tay của cô. Tôi ngạc nhiên là vì album này rất an toàn từ ca khúc cô đã chọn cho đến những bài hoà âm. Với một album đầu tay, tôi nghĩ rằng cô phải mạo hiểm một tí để chứng kiến được đường lối riêng của mình.

Như lời trong ca khúc “Đời có bao nhiêu ngày vui” (Châu Đăng Khoa), chúng ta phải nắm lấy cơ hội để bước lên, nhất là trên con đường âm nhạc Việt Nam có quá nhiều đơn điệu. Ca sĩ nào cũng lôi bài cũ ra hát đi hát lại nghe phát ngán và album đầu tay của Phương Uyên cũng không ngoại lệ.

Tiếng trống từ nhịp tim

Lúc nhỏ tôi rất mê múa lân. Mỗi dịp Tết, tôi mê được lì xì và nghe tiếng pháo nổ nhưng say đắm nhất là được xem múa lân. Mẹ nhận ra được sự đam mê của tôi nên mẹ đã mua cho tôi một cái trống múa lân nho nhỏ và nó đã trở thành món quà tôi nhớ nhất trong đời. Từ lúc sáu hoặc bảy tuổi tôi đã đánh lại những gì mình đã nghe được và những nhịp điệu đã in đậm trong tim tôi mấy mươi năm qua.

Lúc học trung học, tôi đánh thử và được mời tham gia đoàn lân trong câu lạc bộ người Á Châu. Không ngờ những gì học được lúc nhỏ lại được sử dụng nên trong lòng cũng có được chút hãnh diện. Tôi đã cùng đội lân đi múa khắp nơi từ những trường học đến những lễ hội trong cộng đồng Việt vào những dịp Tết để kiếm tiền cho những chuyến đi du lịch của câu lạc bộ. Sau khi ra trường trung học, tôi cũng giải nghệ luôn.

Không ngờ giờ đây lại phải tái xuất giang hồ để đánh cho đoàn lân Hùng Vương. Lúc đầu tôi từ chối nhưng đoàn lân thiếu tay trống nên trưởng đoàn kêu gọi tôi giúp để tụi trẻ tiếp tục được sinh hoạt. Hôm thứ sáu vừa rồi tôi đánh thử và tay trống cũ nói cách đánh của tôi xưa rồi và cháu đã gửi tôi cách đánh hiện đại hơn của Sư Phụ Siow. Tôi xem thì cũng giống giống cách đánh của mình nhưng đơn giản và gọn gàng hơn nên tôi cố gắng tập. Phải thay đổi các đánh đã thuộc lòng mấy mươi năm qua cũng hơi khó nhưng tôi muốn bước vào một thử thách mới. Tôi thấy cách đánh của ông cũng hay nên tôi muốn giữ cả cách đánh của mình và mở rộng thêm cách nhịp điệu của ông.

Sinh nhật em

Chúc em một ngày sinh nhật thật vui và hạnh phúc bên mẹ, anh chị, con cái, và chồng. Chúng ta không xem trọng ngày sinh nhật vì tuổi tác chỉ là con số. Vẫn còn trẻ hay đã già đi chỉ là cảm nhận của chính mình. Em rất thực tế trong cuộc sống của mình. Em đối diện với chuyện gì đến. Chuyện xa vời vợi em không quan tâm. Anh kính nể bản chất đó của em.

Mười mấy năm cùng nhau xây dựng mái ấm gia đình, anh được chứng kiến sự trưởng thành của em. Trong gia đình em trở thành một người mẹ đảm đang chăm lo cho đàn con. Ngày nào cũng xem xét sự học hành của con, nhất là thằng Đạo. Phận làm con, em lo lắng chu đáo cho mẹ già. Mẹ vui vì có em và các cháu bên cạnh. Em giờ đây đã vững vàng trong công việc. Tương lai của anh thì không biết nhưng em thì đã ổn định.

Còn chuyện vợ chồng mình thì nói sau cho hết. Cám ơn sự nhẫn nại của em. Cám ơn sự dung hòa của em. Cám ơn những tình cảm em vẫn còn cho anh. Cám ơn em vẫn luôn sát cánh bên anh. I love you!

Thăm hỏi

Trưa nay trời nắng ấm, tôi tranh thủ ăn miếng gà nướng Peruvian rồi lái xe đến skatepark cách chỗ làm năm phút. Trưa nay công viên vắng vẻ nên tha hồ tập luyện rollerblade. Rơi vào cái tô (bowl) thì dễ. Ra khỏi miệng tô cần phải nhún như bay nên tôi vẫn chưa tập được. Nhún lên rồi nhún xuống chỉ nửa tiếng mà mồ hôi tuôn nhễ nhại còn đôi chân rã rời. Thế mới biết mình đã già.

Khi trở lại bãi đậu xe thay giày thì có một chiếc Mercedes ngừng lại. Cô lái xe kéo cửa kính vẫy tay chào. Tôi đáp lại chữ “hi” và chờ cô ta nói tiếp. Tôi nghĩ chắc cô ta có điều gì muốn hỏi nhưng cô chỉ buông lời, “I just want to say hi” rồi tiếp tục lái xe đi. Tôi chỉ kịp thời đáp lời, “Oh OK, nice car.”

Còn tưởng đâu hôm nay là ngày may mắn của mình. Nhưng dù sao đi nữa cũng thấy vui vui. Thời buổi này mà vẫn còn có người chào hỏi qua lại. Hay chắc tôi không bày tỏ sự thân thiện của mình đến với người khác nên ít ai muốn trò chuyện với tôi. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là sợ làm phiền đến người khác nên ít khi mở miệng. Vấn đề không phải người khác mà là ở chính mình. Tôi không biết cách giao thiệp vì không biết phải nói về đề tài gì.

Nguyễn Phan Quế Mai: The Secret of Hoa Sen

Tôi không rành về thơ nên khi đọc thơ tôi không nhận xét được những kỹ thuật hoặc những cách vần trong thơ. Do đó tôi chỉ dùng đến cảm nhận của mình khi đọc những bài thơ. Khi bắt đầu đọc tập thơ The Secret of Hoa Sen của chị Nguyễn Phan Quế Mai, tôi đọc luôn bài dịch của Bruce Weigl. Tôi nhận ra rằng mình cần đọc tiếng Anh để hiểu tiếng Việt. Chẳng hạn như bài thơ đầu, “Gian bếp của mẹ” có câu:

Mẹ nhấc đũa lên, quấy nắng vào nồi cơm đang sôi
Vạt áo mẹ đẫm hương thơm của mùa gặt mới

Tôi nhận ra cách chơi chữ của chị sau khi đọc lời Anh nên tôi quyết định không đọc lời Anh nữa mà chỉ tập trung vào lời Việt. Tập thơ của chị Quế Mai gồm nhiều đề tài khác nhau. Dù viết về tình cha hay tình mẹ, miền Tây hay miền Bắc, Bangladesh hay Philippines, chiến tranh hay hòa bình, những bài thơ của chị đều đầy lòng trắc ẩn (compassion). Chẳng hạn như bài “Sự sợ hãi” đã nói lên bao nhiêu tâm trạng của cho cha mẹ trên thế giới luôn cả nước Mỹ:

Khi tôi ngắm con tôi trôi vào giấc ngủ
ở nước Mỹ
một bà mẹ lấp đầy trái tim mình bằng khuôn mặt đẫm máu của thiên thần lên hai đứa con trai
đã bị một kẻ điên nã súng ở trường học

Xin chia sẻ thêm một bài rất giản dị nhưng rất đẹp viết về “Cỏ”:

Những thân cỏ mềm bị phạt ngang
Mùi hương ứa đầy không khí
Không có gì thơm hơn vết thương loài cỏ

Hương cỏ ngả em xuống tình yêu
Mặt đất hằn đầy lồi lõm Cỏ mịn màng xanh lên phẳng lặng

Em tan trong màu anh
Màu không lời
của
cỏ

Tôi muốn giới thiệu tập thơ này đến những trái tim và tâm hồn Việt, nhất là những tuổi trẻ muốn học thêm tiếng Việt. Nếu như không hiểu thì có thể đọc lời Anh. Tôi chắc chắn sẽ đọc lại tập thơ này và sẽ đọc chậm hơn khi có dịp đi nghỉ mát.

Music Box #45: Don Hồ & Lâm Thúy Vân

Chương trình Music Box #45 đưa tôi trở lại với thập niên 90 tràn đầy ký ức với tiếng hát Don Hồ và Lâm Thúy Vân. Tuy đã xem vài video của Don Hồ trước đó nhưng nhạc phẩm đã làm tôi chú ý đến giọng hát của anh là “Hãy sống cho tuổi trẻ” qua video đầu tay của Asia với tựa đề Đêm Sài Gòn. Và cũng trong video đó, tôi đã đắm say với tiếng hát Lâm Thúy Vân qua ca khúc “Cơn mưa hạ.” Sau đó thì Lâm Thúy Vân đã trở thành người tình trong mộng của những chàng thanh niên trong đó có tôi.

Khi album Dù nắng có mong manh do trung tâm Asia phát hành vào năm 1993, tiếng hát Don Hồ và Lâm Thúy Vân đã chiếm trọn những tâm hồn Việt trẻ ở hải ngoại. Don Hồ hát nhẹ như làn khói được đốt cháy từ điếu thuốc lá qua những nhạc phẩm lãng mạng như “Dù nắng có mong manh” (Lê Minh Bằng) và “Như đã dấu yêu” (Đức Huy). Còn Lâm Thúy Vân hát với chất giọng cao sang và cảm tình qua “Trái tim ngục tù” (Đức Huy) và “Mưa trên biển vắng” (lời Việt Nhật Ngân). Hai nhạc phẩm này Lâm Thúy Vân được Don Hồ hát bè rất ấn tượng. Giọng cao của Lâm Thúy Vân và giọng thấp Don Hồ quyện vào nhau rất phù hợp. Trong chương trình Music Box, Lâm Thúy Vân chia sẻ rằng được hát với Don Hồ như được một người che chở cho mình. Đúng như thế. Tuy giọng anh nhẹ nhàng và chỉ ở hậu cảnh (background) nhưng Don Hồ là một người bạn luôn luôn đứng đằng sau để bao che cho người bạn đồng nghiệp của mình. Đáng tiếc rằng, album này không có bài nào song ca cả. Phải chi bài “Hãy yêu như chưa yêu lần nào (Lê Hựu Hà) được trở thành một bài song ca thì quá tuyệt vời. Không hiểu sau bài này cả hai ca chung nhưng Don Hồ chỉ hát một đoạn thôi.

Một năm sau (1994), trung tâm Asia phát hành Đoản khúc cuối cho em với tiếng hát Don Hồ, Lâm Thúy Vân, và Nini. Album này đã chứng minh sự hợp ý và hợp tình của đôi song ca Don Hồ và Lâm Thúy Vân qua “Chiều một mình qua phố” (Trịnh Công Sơn) và “Bây giờ còn yêu” (lời Việt Anh Bằng). Riêng “Cỏ ủa” (Lam Phương) là một version rất thú vị khi đổi bài đơn ca thành song ca. Tuy hai giọng khác nhau nhưng tâm hôn và cảm xúc của họ đã trở thành một khi thu âm ca khúc này. Hai người dìu dắt và nâng đỡ nhau để cùng đi chung trên con đường nghệ thuật ở hải ngoại.

Qua những lời tâm tình của Don Hồ và Lâm Thúy Vân trong chương trình Music Box cho thấy họ là hai người bạn rất thân không chỉ trong âm nhạc và luôn trong cả đời sống. Tình cảm và sự trân trọng của họ dành cho nhau hơn cả tình yêu trai gái. Mấy mươi năm đã trôi qua giọng hát của họ cũng đã thay đổi theo thời gian. Lâm Thuý Vân không còn hát như cô gái mười chín tuổi mới bước chân vào nghề. Giờ đây cô hát với đầy trải nghiệm, cảm xúc, và nồng nàn. Giọng và cách hát của cô giờ đây chín muồi hơi xưa. Don Hồ thì không còn hát như thở tự nhiên nữa mà anh dùng kỹ thuật nhiều hơn nên khi anh hát có phần gò bó và điệu đà hơn. Có lẻ kỹ thuật hơn thì hay hơn nhưng riêng cá nhân của người nghe này thì tôi prefer cách hát nhẹ như làn gió của anh lúc xưa hơn. Ví dụ như khi nghe lại nhạc phẩm “Người tình trăm năm” (Đức Huy), version cũ có tính cách mơ hồ và hồn nhiên. Khi hát hết câu anh buông nhẹ không kéo dài. Còn version mới thì anh không chịu nhả chữ và luôn nếu kéo lại với vibrato nên nghe hơi bị khó chịu. Dĩ nhiên đó là cách hát của anh và tôi chỉ là một người nghe nhạc bình thường. Dù sao đi nữa, tôi cũng rất cám ơn sự đóng góp của Don Hồ và Lâm Thúy Vân trong làng âm nhạc Việt Nam tại hải ngoại.

Giỗ đầu của ba

Mới ngày nào mà một năm đã trôi qua từ khi ba tôi lìa xa cõi đời này. Lúc ông còn sống, ba và tôi cũng đã xa cách nửa vòng trái đất nên những kỷ niệm về ba lúc thời ấu thơ vẫn sống mãi trong tôi và tôi cũng đã viết lại rất nhiều. Hôm nay ngày giỗ đầu của ba, tôi muốn chia sẻ lá thư của người em họ kể lại những “Kỉ niệm với bác Năm.” Thanh đã gửi lá thư này đến tôi vài ngày sau khi ba tôi qua đời. Thanh viết rất chân thật khi ôn lại những ký ức đẹp với ba tôi. Xin cám ơn Thanh rất đã cho phép tôi đăng lại lá thư trong trang nhà của tôi.

Hôm đó là sáng thứ hai, một buổi sáng đầu tuần nhiều công việc như thường lệ. Đang ngồi làm việc trên phòng thì mẹ nói thấy Doanh bên Mỹ trên FB nói Bác Năm trai mất rồi, mẹ mới comment chia buồn.

Tôi cảm thấy lòng mình trùng xuống, có cái gì đó buồn lẫn 1 chút mất mát. Tôi liền lập tức vào FB anh xem thế nào và sự thật là vậy. Sau ông bà, đây là lần đầu tiên trong cuộc sống tôi có người thân ngang với ba mẹ, ở vai chú bác cô dì, qua đời. Vẫn biết lớn rồi, sớm muộn cũng có ngày này nhưng trong lòng vẫn chưa chấp nhận được.

Sau khi đọc xong bài viết của anh Doanh và comment vài dòng ngắn ngủi với anh trên FB, tôi làm tiếp đống công việc để sắp nghỉ ăn trưa gọi về ba ở VN xem như thế nào. Vừa làm tôi vừa nhớ lại về Bác Năm. Đối với riêng tôi, mỗi lần nghĩ về Bác Năm vẫn là 2 từ “cương trực” và “hào sảng”.

Cương trực thì qua tiếp xúc Bác Năm ai cũng cảm nhận được. Từ lời nói tới công việc làm ăn.

Còn về hào sảng, có 1 chuyện nhỏ như vầy cách đây gần 20 năm rồi, vào khoảng giữa đầu năm lớp 10. Bác ghé qua nhà tôi chơi. Trong lúc đợi ba tôi về, Bác ngồi ở ghế đá trước nhà rồi lấy trong túi ra cái điện thoại nói chuyện. Xong kêu “mày coi coi điện thoại này tốt không sao tiếng nhỏ quá, chỉnh tiếng lớn lên dùm tao”.

Lúc đó tôi khoái vọc lắm, nên cầm vọc liền. Điện thoại lúc đó muốn chỉnh tiếng phải mò chứ không có nút lớn nhỏ trực tiếp như bây giờ. Xong tôi đưa lại Bác Năm nói điện thoại thật ra đã chỉnh loa tối đa sẵn rồi. Bác Năm hỏi “mày thấy tốt không” rồi lại nói “cho mày đó lấy xài đi”. Lúc đó tôi còn nhỏ, trong lòng cũng khoái lắm nhưng giả bộ từ chối.

Thật ra thời đó điện thoại cục gạch mới xuất hiện ở VN, ngay sau cái thời máy nhắn tin “bíp bơ”, nên điện thoại di động khá mắc tiền. Điện thoại bàn lúc đó vẫn còn thông dụng (điện thoại quay vòng vẫn còn), nói chi điện thoại di động. Đtdd ban đầu 10tr rồi lúc đó xuống khoảng 2tr 1 cái, nếu so với vật giá hiện giờ sau 20 năm thì cũng 30 40tr chứ không ít. Lúc đó ba tôi cũng chưa xài nữa vì chưa cần. Vậy mà Bác Năm thấy tôi thích là muốn cho. Đối với tôi đó là cả 1 gia tài.

Tôi thì con nít mà nên khoái để dùng chơi game con rắn chứ cũng có ai đâu mà gọi. Nên tôi nói thôi Bác Năm để gọi đi chứ con đâu có xài để làm gì đâu. Rồi Bác Năm lại hỏi thêm 2 3 lần chê tiếng nhỏ quá cho mày lấy xài đi. Thật ra lúc đó tôi khoái lắm mà vừa ngại vừa sợ ba la nên thôi. Tính Bác Năm là vậy, thấy con cháu thích thì cái gì cho được là cho liền.

Nhắc đến con cháu. Tôi lại nhớ khoảng thời gian Bác còn ở ngoài Lê Lợi với chị Lệ. Tôi lại nhớ lúc lớp 8 hay 9, Bác Năm cùng cả nhà chuẩn bị đón anh Doanh và Bác Năm gái từ Mỹ về thế nào. Và cả nhà Bác Năm ghé nhà tôi thế nào, ngồi vị trí nào, ghế trong nhà màu gì, trời chạng vạng tối thế nào, mở quạt ra sao.

Tôi lại nhớ lúc còn nhỏ hơn nữa ở VN, đến Tết là cả nhà ghé nhà Bác Năm chơi. Có lẽ cái cảm giác trời chiều tối, cộng thêm những hàng hoa ven chợ, cùng với tiếng xào xạc của chổi quét lúc người ta dọn về, làm tôi thích nhất qua nhà Bác Năm lúc Tết vì cảm giác lạ lạ đó chỉ ở ngay chợ mới có, Bác Năm lúc nào cũng vui vẻ và hòa nhã khi nhà tôi ghé thăm.

Tôi lại nhớ Bác Năm đi mổ về qua nhà Chú Mười và những cơn đau trong thời gian đó mà Bác Năm phải chịu đựng.

Tôi lại nhớ có lần Bác Năm thấy tôi thích ăn bún hơn ăn cơm vì bún dễ ăn, Bác la tôi “con trai ăn bún yếu như cọng bún, ăn cơm đi mày”.

Từng hình ảnh, mới như ngày hôm qua hiện ra, trong tâm trí, từng đoạn và rất rõ ràng. Có lẽ khi rời khỏi VN, thời gian như dừng lại, nên tôi nhớ từng thứ một dù những thứ đó là khi còn nhỏ và rất nhỏ nhặt, chỉ là không muốn nói nhiều kể nhiều với ai cả.

Tôi lại nhớ khoảng thời gian sau này. Khi đã có điều kiện về lại VN. Mỗi lần về tôi ghé Bác Năm chơi thấy Bác vẫn còn khỏe và minh mẫn lắm. Vẫn trò chuyện vui vẻ và giọng nói hào sảng của Bác vẫn như ngày nào.

Mỗi lần tôi qua chở ba đi ăn sáng, lúc qua cầu là thấy Bác Năm đạp xe đi tập thể dục về. Đều đặn và thường xuyên. Tôi cũng thấy vui vì Bác còn khỏe. Nhưng lại cũng thấy lo vì không biết mắt Bác có còn thấy rõ không. Nhất là giao thông buổi sáng người ta đi làm đi học rất đông nữa.

Tôi lại nhớ lúc đám giỗ, tôi đang ngồi bàn ngoài cùng các anh em khác ăn, thì Bác Năm đi ra cầm ly bia ra kêu tôi uống. Lúc đó cách đây cũng 8 năm rồi. Lúc đó tôi còn uống nước ngọt chứ chưa uống bia nữa. Vì tôi không biết uống bia, thế là bác cháu chia cùng 1 ly, Bác Năm 1 nửa tôi 1 nửa vui lắm. (Rồi mấy lần đám giỗ sau thì tôi lớn lên, quen rồi nên với Bác Năm là cạn ly khỏi chia).

Rồi sau này sức khỏe Bác Năm không còn như xưa nên đám giỗ có khi qua có khi không qua. Nhưng mỗi lần về tôi thăm riêng Bác Năm bên nhà. Thì Bác Năm đều nhắc đến anh Doanh, hỏi tôi có liên lạc với anh Doanh không, rồi kể nói chuyện điện thoại với Bác Năm gái v.v.

Mỗi lần như vậy tôi nghĩ có lẽ Bác Năm cũng nhớ anh Doanh lắm, và Bác cũng hiểu cho tôi hay anh Doanh về sự bất tiện của vị trí địa lý, về khoảng cách xa gia đình. Tuy Bác nói ít nhưng tôi cảm nhận được. Tôi cũng không biết cách hỏi hay an ủi Bác Năm được. Vì tôi nói tiếng Việt theo kiểu tiếng Anh, nên không biết nói sao để diễn đạt ý mình cho Bác hiểu nữa (trừ khi viết thôi).

Sau đó anh Doanh có cơ hội công việc về thăm Bác Năm. Khi tôi về gặp Bác Năm, nghe Bác Năm kể lại thấy Bác Năm vui lắm, tôi cũng cảm thấy vui phần nào.

Tôi vừa làm vừa nhớ nhiều thứ nữa. Đối với nhiều người, trí thông minh/trí nhớ là sự thiên phú, cũng là sự bất hạnh, nó phụ thuộc vào người nắm giữ nó. Có nhiều người tìm cách lảng tránh hoặc cố quên. Riêng tôi cảm thấy nó bình thường, nên luôn ghi nhớ và giữ kỉ niệm lại dù trải nghiệm đó tốt hay xấu, chỉ là đừng để bản thân sống mãi trong quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại của mình thôi.

Thời gian mới đó mà qua mau quá. Cách đây vài tháng tôi nói tôi biết Bác Năm bị bệnh, mà giờ Bác đã mất rồi. Thời gian đúng là cứ qua đi không quay trở lại được. Vốn dĩ bản chất của cuộc sống là tre già măng mọc, không thể dừng và quay lại theo ý mình. Tôi chỉ biết cầu mong Bác về miền an lành và Bác sẽ che chở phù hộ cho các anh chị em con cháu trong nhà.

T.Thanh
22/11/2020

Đọc lại bài của Thanh, miệng thì mỉm cười, mắt lại thấy cay cay. Năm giỗ đầu của ba, vợ tôi nấu mấy món chay và tôi mua một ít xôi chè đặt trên bàn thờ. Thắp chút nén nhang khói tưởng nhớ đến ba.

Mỗi lần nghĩ về ba, tâm trạng tôi luôn bị xáo trộn. Buồn vì ba không còn trên cõi đời này nữa nhưng tiếc nuối hay hối hận thì không. Không biết định mệnh đã an bài cho hai cha con luôn xa cách. Tôi thường trách ba đã chọn con đường đó nhưng giờ nhìn lại tôi cũng là người đã chọn cho mình cuộc sống riêng. Ba đã quen với đời sống ở Việt Nam còn tôi thì không muốn từ bỏ lối sống ở Mỹ. Tôi không biết mình sẽ sống ra sao ở quê nhà vì tôi chưa từng thử. Có nhiều lần chán nản với đời sống ở Mỹ tôi muốn quay lại quê nhà dù sao gì cũng còn có ba và bà con chú bác. Từ lúc ba ra đi, tôi không còn luyến tiếc gì về Việt Nam nữa. Dường như quê hương tôi đã quá xa và không còn gì để tôi lưu luyến. Tuy vẫn còn anh chị và người thân trong gia đình ở quê nhà, tôi không còn tha thiết muốn trở về vì nơi đó không còn hình bóng của ba tôi nữa.

Đoàn Vi Hương: Vì sao ta yêu nhau

Album gồm những tình tự của Đoàn Vi Hương qua tiếng hát Ý Lan được mở đầu với một nụ “Hôn.” Qua điệu rumba nhẹ nhàng dưới tay hoà âm của Nguyễn Quang, Ý Lan hát như đang muốn được hôn, “Đừng chần chờ hỡi anh / Thời gian đâu có ngừng / Đừng vội vàng bước chân / Hãy cho nhau một nụ hôn.” Bài đầu tiên ngọt ngào bao nhiêu thì bài thứ hai cay đắng bấy nhiêu, “Môi em khô đi tìm nước mắt / Nước mắt bây giờ còn có hay không.”

Qua những bài tình ca cho thấy Đoàn Vi Hương chọn Ý Lan hát những ca từ của mình rất thích hợp. Đặc biệt là bài “Vì sao ta yêu nhau,” Ý Lan dùng chút điệu đà (sỡ trường của chị) để lả lơi trên giai điệu swing tươi vui. Và ca khúc khiến tôi vô cùng nghẹn ngào và không thể cầm được nước mắt là bài cuối trong album.

Qua giai điệu quê hương được hoà âm bởi tay Đồng Sơn, Ý Lan ngâm những câu ca dao: “Tôi muốn bắc thang lên hỏi ông trời / Làm sao làm sao ngưng lại thời gian / Cho đôi mắt mẹ còn nhìn rõ con / Và xin cho đôi tay mẹ vẫn còn đó / Để mẹ ôm trọn lấy con.” Tiếc rằng ông trời cũng không thể ngưng lại thời gian. Từng giờ, từng phút, và từng giây cứ tiếp tục trôi qua và mẹ tôi đã ra đi gần một năm. Mỗi lần nghĩ đến mẹ tôi luôn muốn được gọi muôn lần “Mẹ ơi.”

Contact