Tính Sau

Sau ba tháng, cuối cùng cũng xin được tăng lương cho thằng lính. Nó làm khá lắm. Giúp tôi làm những công việc lặt vặt để tôi có thể tập trung vào những công việc cần nhiều thời gian hơn. Xếp của tôi cũng rất hài lòng khi giao phó công việc cho nó. Nó vừa làm vừa học nên có thể kéo dài đến hai năm. Sau đó thì tính sau.

Tôi làm ở trường này đã hơn bảy năm. Thời gian trôi qua mau quá. Công việc cũng đã ổn định. Giờ giấc cũng thoải mái. Muốn cầu tiến thì phải đi nhưng làm sau tìm được công việc mà có thể dành thời gian với con cái như bây giờ. Nghĩ đến đó thì đành phải ở lại cày tiếp. Chừng nào tụi nhỏ lớn tính sau.

Đã sang năm mới tôi vẫn không đống được Facebook. Đó vẫn là nơi để biết đến sinh hoạt của gia đình và bạn bè ở xa. Dĩ nhiên tôi vẫn lo ngại về vến đề riêng tư nhưng nếu đã dùng dến mạng rồi thì chạy đâu cho khỏi. Tôi đã bị ép vào Google và không thể nào tách ra được. Từ điện thoại đến email đến hình ảnh, và một số dịch vụ khác, tôi phải phụ thuộc vào Google. Vả lại trang blog này còn có gì mà tôi đã chưa từng nói đâu. Bỏ Facebook vẫn còn vướng vào thứ khác. Thôi thì điếc không sợ súng vậy. Chừng nào có chuyện tính sau.

Ừ thì vậy đi. Chuyện tương lai để tính sau. Bây giờ tính chuyện bây giờ.

Cái duyên

Hôm thứ Sáu anh Viết Tân rủ tôi đi dự cái private party của những người bạn ở vùng Hoa Thịnh Đốn. Anh Tân ở tận Canada mà còn quen được người ở đây. Còn tôi ở đây không quen biết ai cả.

Tám giờ tối chúng tôi đến Maryland, nhà của một cặp vợ chồng tuổi tuy lớn nhưng tâm hồn vẫn trẻ. Nhà rất to. Tôi đoán ít nhất cũng một triệu. Cái basement được trang trí thành một sân khấu, sàn nhảy, một cái bar, và chỗ ngồi có thể chứa đến 100 mạng.

Riêng 10 người anh Tân rủ đến, những người khác là bạn bè chơi chung với nhau rất thân và đa số là tuổi 50 trở lên. Họ bây giờ không còn bận bịu con cái nữa nên mặc sức mà hưởng thụ. Họ rất dễ thương và hài hòa.

Dĩ nhiên anh Tân thì ai lại không mến. Anh hát có hồn, đánh keyboard chuẩn, vui vẻ, lại chịu chơi. Các anh các chị tuy mới quen nhưng rất quý anh. Ai cũng muốn được anh đệm để hát giúp vui. Họ rất có tâm hồn văn nghệ. Chúng tôi ăn, nhậu, và khiêu vũ đến hai giờ sáng. Và thêm một tiếng nghe nhạc thính phòng. Đến ba giờ sáng tiệc mới tan và bốn giờ sáng tôi mới về đến nhà.

Mỗi lần anh Tân qua là tôi sướng lắm. Lần này tuy bị cảm nhưng không bỏ lỡ cơ hội. Chị cũng rất dễ thương. Mới đầu tôi cũng hơi ngại vì mỗi lần sang đây là ảnh hú tôi đi nhậu không biết chị có buồn không. Nhưng khi tiếp xúc thấy chị vui vẻ và còn cùng tôi khiêu vũ những điệu chachacha nên tôi cũng rất yên tâm.

Người chị họ của anh Tân hỏi tôi làm sao mà anh lại quen với tôi. Tôi trả lời, “qua internet.” Chị cũng ngạc nhiên, “Thằng này quen bạn chưa đủ sao còn lên đến mạng.” Tôi đùa với chị, “Em quen anh Tân và vợ đều qua mạng cả. So far chưa có lầm.” Tôi cũng không nghĩ chúng tôi sẽ trở thành bạn thân nên đó là cái duyên. Vợ tôi bảo, “Mỗi lần nghe anh Tân qua là anh hào hứng vô cùng còn ở đây bạn bè anh chả bao giờ liên lạc.” Thú thật thì bạn tôi ở đây thì không có. Chỉ có bạn của vợ, chị vợ, và anh vợ. Mà mấy anh đó thì chẳng đụng đến một giọt beer. Còn mấy anh thích uống beer thì toàn nói chuyện về USPTO. Tôi không làm trong đó nên không hợp rơ. Vả lại tôi là người xã giao rất tệ nên cũng chẳng biết nói gì. Tôi và anh Tân thì khác. Chúng tôi đều thích nhạc, nhậu, và nhảm nên ngồi đến sáng cũng chưa đủ.

Nghĩ lại tôi phải cảm ơn cái blog này. Nhờ nó mà tôi mới quen được người bạn đời và người bạn nhậu, nhạc, và nhảm. Thế là quá hạnh phúc rồi.

Nghỉ lễ

Hôm qua là ngày làm cuối cùng của năm 2018. Tưởng đâu công việc bị dở dang nhưng rồi cũng hoàn tất đẹp đẽ. Hai tuần tới tôi tự hứa là không check email trường.

Những ngày lễ cuối năm không gì quý báu hơn là dành thời gian cho gia đình, người thân, và một mớ sách đang chờ tôi đọc. Tôi không mong muốn gì ngoài những giây phút được thư giãn nhẹ nhàng. Chỉ có thế khi những ngày lễ trôi qua tôi không bị hoang mang. Tôi không còn expectations như ngày xưa nữa. Hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao.

Tôi muốn dành chút thời gian để viết blog. Dạo này ít viết gì vì bận rộn trong công việc và tốt đẹp trong gia đình. Tôi và bà xã không có chiến tranh nên ngôi nhà được hòa bình và êm ấm. Đám con thì cũng tạm ổn. Vương càng lớn càng dễ thương càng đen. Ba tháng tuổi nó thích được trò chuyện và được bế. Anh Đán thương em lắm nên anh bế em nhiều nhất.

Hiện tại và quá khứ

Cuối tuần mưa tầm tã và tôi bị nhức đầu nên không đưa mấy đứa nhỏ đi chơi. Bị mẹ cấm iPad, Đạo và Đán chán phát điên. Chúng nó vào phòng ngủ cằn nhằn. Tôi không la rầy bọn chúng mà chỉ ôm hai đứa vào lòng và nói rằng, “Tụi con cảm thấy chán nhưng ba rất quý trọng những giây phút này vì ba được ôm chúng con.” Tụi nó bớt bực bội và tôi nói tiếp, “Sau này ba không còn nữa các con sẽ nhớ những giây phút này bên nhau.” Đạo rơi nước mắt và nói không muốn mất ba. Tôi chấn an nó, “Con sẽ không bao giờ mất ba. Lúc nào ba cũng sẽ ở bên con nếu như trong tim con có ba.” Ba cha con ôm nhau cùng lắng nghe tiếng mưa rơi. Tôi thật sự rất quý mến những giây phút như thế.

Hôm nay trời nắng ấm và đẹp. Chỗ làm vắng tanh vì nhiều người đã lấy những ngày nghỉ lễ giáng sinh và năm mới. Ngoài việc thiết kế những tấm thiệp chúc lễ cho trường, mọi công việc cũng được nhàn rỗi. Thằng lính thì đang học thi nên cũng không quấy rầy đến tôi. Rất thích những giây phút yên lặng như bây giờ.

Mấy hôm nay tôi đang say mê đọc quyển tiểu sử mới nhất về cuộc đời của Lý Tiểu Long. Tác giả Matthew Polly viết rất nhiều chi tiếc va quyển sách cũng khá dầy.

Tối thứ Sáu bỗng nhiên nhận được tấm hình lúc mới qua Mỹ do một đứa bạn gửi. Tấm hình từ một trong hai người cô dạy ESL vẫn còn giữ. Người bạn chia sẻ thêm hình chụp cùng hai người cô đã từng dạy ESL cho chúng tôi thời đó. Thấy hai cô vẫn khỏe mạnh tôi vui lắm. Thật muốn gặp lại hai cô để nói câu cảm ơn từ đáy lòng. Họ là những người Mỹ với tấm lòng rộng lớn đã thương yêu và dạy dỗ những đứa trẻ tị nạn như chúng tôi thuở ban đầu. Họ đã mở rộng bàn tay tiếp đón chúng tôi rất ân cần. Những ngày trời tuyết trường đóng cửa họ đã gọi điện thoại đến từng đứa nhắc nhỡ không phải đi học. Lúc lớp ESL có những buổi liên hoan sau giờ học và không đón xe bus kịp, họ chở từng đứa về tận nhà. Vì những người như họ nên tôi vẫn tin nước Mỹ vẫn là nơi có tình thương nhiều hơn căm thù và kỳ thị.

Sống bớt

Khi con người được vui vẻ thì ít viết tâm sự. Chẳng có gì để kể cả. Gia đình ấm êm. Con cái cũng tốt. Cuộc sống không phiền muộn là mừng rồi. Tôi đang tập sống cho nhẹ bớt.

Không theo dõi chính trị. Không đọc báo chí về chính trị. Không bàn luận về chính trị. Ai muốn tin gì hay đứng về phía nào là quyền cá nhân của họ. Tôi không ý kiến.

Về phần gia đình thì cũng tạm ổn. Vợ chồng có lúc đầm ấm, lúc lạnh lùng, và lúc giận hờn. Giờ thì tạm cơm lành canh ngọt. Con cái cũng thế. Mệt nhọc cũng có vui tươi cũng không thiếu.

Tôi với mẹ vẫn vui vẻ qua điện thoại. Lâu lắm rồi không về thăm bà. Thôi thì lễ Giáng Sinh sẽ về luôn.

Năm 2018 cũng gần hết. Con người thì càng già đi. Tôi vẫn mê ăn lười tập thể dục. Biết sao bây giờ. Thôi hẹn lại năm sau sẽ sửa đổi lại. Tiếp tục sống như vầy không căng thẳng chết cũng bệnh chết.

Bây giờ phải sống bớt. Bớt ăn. Bớt căng thẳng. Bớt giận. Bớt nhậu. Bớt cà phê. Bớt cương. Bớt buồn. Bớt lo. Bớt nghĩ vớ vẫn. Bớt tính toán. Bớt vội vàng. Bớt phân vân. Bớt ích kỷ. Bớt độc tài. Bớt tham lam. Bớt tranh cãi. Bớt tranh dành. Bớt internet. Bớt Facebook. Bớt điện thoại. Bớt la rầy. Bớt được gì hay cái đó.

Sống an nhàn, nhẹ nhàng, và thoải mái là chính. Còn những việc không cần thiết, không quan trọng, không hại thì không cần phải để ý đến. Để gió cuốn đi. Để gió cuốn đi.

Nhã Thanh: Chuyện tình yêu

Một album ngắn gọn với tám bài tình ca quen thuộc được hoà âm phối khí theo nhịp điệu bossa nova và rumba sang trọng và lãng mạn. Nhã Thanh hát vừa vặn không quá lạnh lùng cũng không quá trau chuốt nên rất hợp với phần hoà âm nhẹ nhàng của Nam Nguyên. Cuối bài “Chuyện tình yêu,” Nam Nguyên “chôm” một đoạn bass của Sam Jones trong bài “Autumn Leaves” của Cannonball Adderley và Miles Davis. Album rất thích hợp cho những ngày lễ mùa đông cuối năm.

Con Vợ

Chủ nhật vừa rồi tôi đi dự tiệc võ đường để xem hai thằng con biểu diễn. Dĩ nhiên người Việt lúc nào cũng giờ dây thung. Ngồi cùng bàn với một người phụ huynh nên cũng xã giao qua lại. Anh ấy hỏi tôi mấy đứa con tôi cũng hỏi lại anh mấy đứa. Anh cho biết một thằng lớn hai mươi mấy tuổi, thằng mười hai tuổi là con của bà xã, và thằng út năm tuổi.

Tuy mới nói chuyện lần đầu mà anh đã cho tôi biết cặn kẽ rằng thằng đó là con của vợ chứ không phải con của anh ta. Tuy người Việt sống ở nước Mỹ nhưng chúng ta vẫn còn văn hoá Việt. Dường như với người Mỹ con nào cũng là con cả. Họ không phân biệt con anh, con em, hoặc con chúng ta. Dĩ nhiên chừng nào thân thiết thì họ mới nói.

Tôi cũng thế nếu tôi trong trường hợp đó. Chỉ nghĩ đến phải nói cho mẹ là cô ta đã có con thì mẹ sẽ buồn và không chấp nhận. Rồi mình có thật sự thương yêu con ghẻ như con ruột không? Đều đó tôi cũng không dám chắc. Bây giờ con ruột nó lì lợm tôi cũng đã phát điên rồi huống chi không phải con mình.

Thôi thì xem như may mắn mình không bị nằm trong hoàn cảnh đó. Cũng có lẽ tôi không phải là một người đàn ông rộng lượng như những người đàn ông khác. Hoặc cũng có thể vì có bốn thằng tôi đã quá sợ rồi.

Bất mãn

Ba mẹ con lại cãi nhau và giận nhau. Tính mẹ vẫn thế: cố chấp và dễ dỗi hờn. Hai chị nói chuyện thẳng thắn nên khiến mẹ giận. Tôi hiểu tính mẹ nên không dám nói ra những gì tôi biết mẹ sẽ không vui.

Tôi thường nhắc nhở mấy chị hãy nhường nhịn mẹ. Cho dù tôi biết mẹ cũng hay phàn nàn về tôi, tôi không giận mẹ. Dù sao đi nữa thì mẹ vẫn có công ơn nuôi dưỡng mình cho đến giờ. Tôi cũng thường khuyên mẹ đừng quá căng thẳng về những chuyện không cần thiết. Hãy sống vui vẻ với hiện tại nhưng trong lòng mẹ lúc nào cũng không thỏa mãn. Mẹ không thỏa mãn với con cái và mẹ bất mãn với số phận. Dĩ nhiên mẹ không nói thẳng ra nhưng tôi hiểu được qua sự so sánh với người khác. Tôi đau xót khi không thể phụng sự cho mẹ mỗi ngày. Tôi chưa làm tròn bổn phận làm con.

Cuộc sống của mẹ không tệ. Mẹ không thiếu thốn cũng không bị ràng buộc. Mẹ ăn uống rất khó. Không ai nấu ăn vừa miệng mẹ nên mẹ tự nấu. Mẹ lại quá kỹ tính nên nấu nướng rất chậm chạp. Một buổi cơm mẹ làm có lúc đến tối hoặc khuya. Mẹ mệt nên đâm ra quạu quọ. Khuyên hoài mẹ vẫn không thay đổi. Biết làm sao bây giờ.

Tám mươi năm hơn rồi mẹ vẫn thế nên tôi cũng đã chấp nhận. Mẹ trách móc tôi, tôi cũng chịu. Mẹ hờn tôi, tôi chỉ biết cố gắng đừng làm cho mẹ giận. Tôi chỉ xin bà đừng ghét bỏ tôi. Tôi lúc nào cũng tôn trọng mẹ và muốn mẹ có được cuộc sống an nhàn ở tuổi già. Nhưng tôi không thể nào sống dùm mẹ. Mẹ phải sống cho bản thân mình. Vui sướng hay đau khổ, hạnh phúc hay chia rẽ là tự bản thân mẹ quyết định.

Sống với mẹ mấy chục năm tôi cũng bị mẹ ảnh hưởng. Tôi nhìn đời với sự bất mãn và tự tôi đem lại sự trầm cảm cho chính mình. Càng lớn tôi càng muốn đổi thay tính tình và suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi sống cho chính mình chứ không đua theo người khác.

Ngày xưa khi nghe con cái cậu mợ, dì dượng, hoặc cô chú giỏi giang, tôi hay bị tuổi thân và mặt cảm. Giờ thì những lời nói đó không còn chạm đến tôi nữa. Người ta giỏi hơn tôi, tôi chấp nhận. Con người ta ngoan và học giỏi hơn con mình, tốt cho họ. Tôi chỉ muốn lánh xa những người khoe khoang con cái của họ cho dù là họ hàng người thân. Đơn giản là tôi không muốn tụi nhỏ bị ảnh hưởng.

Mỗi người có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Hy vọng càng lớn thất vọng càng cao. Tôi chỉ muốn sống với hiện tại và quý trọng những gì mình có. Sự mong muốn càng thấp thì sự thỏa mãn càng cao. Con tôi sau này làm gì cũng được. Chỉ đừng làm những chuyện không lương tâm. Chúng nó thoải mái với chính nó là tôi được thỏa mãn rồi.

Bình yên

Gần đây cơm lành canh ngọt nên không viết vớ vẩn nữa. Sống bình yên và bớt căng thẳng. Hạnh phúc là được dành thời gian cho con cái và đọc sách. Tôi không muốn suy nghĩ nhiều càng không muốn va chạm đến người khác. Càng yên tĩnh càng tốt.

Mùa Giáng Sinh cũng sắp tới nên cuộc sống cũng có chút nhộn nhịp hơn. Tôi không hứng thú gì với những ngày lễ cả chỉ muốn được nghỉ làm ở nhà với gia đình. Dĩ nhiên nếu có bạn đi ăn nhậu lai rai cũng vui nhưng không có cũng không sao.

Tôi quý cuộc sống bình thường. Không ồn ào không drama là quá đủ rồi. Có con cái nhỏ mà muốn được yên tĩnh cũng hơi khó. Biết làm sao bây giờ ngoài việc cố tự gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Tôi rất muốn được tu tâm dưỡng tánh để được sống nhẹ nhàng. Chỉ thế thôi.

Học tiếng Việt

Ngày xưa mới qua Mỹ tôi nghe nhạc rap để học tiếng Anh. Giờ đây tôi cho mấy thằng nhỏ nghe rap Việt để nó học tiếng Việt. Mấy hôm nay nghe bài “They Said” của Bin Z có câu: “Nghe nói em đẹp tự nhiên không có sửa hả? / Nghe nói trai Sài Gòn không có cửa hả?”

Đán nói nó hiểu hai câu và dịch lại tiếng Anh như sau: “That means a beautiful girl has no milk and a boy has no door.”

Contact