Tình và hiếu

Mẹ vẫn trách móc chị em chúng tôi không nghe lời. Có khổ chị em tôi cũng cam chịu chớ có than phiền gì đến bà đâu. Tôi rất hổ thẹn với trách nhiệm của người con trai. Tôi không thể lo lắng cho mẹ ở tuổi già.

Ngày xưa ba tôi bỏ mặc mẹ con tôi để về Việt Nam phụng sự mẹ già. Giữa hiếu và tình ông chỉ có thể chọn một và ông đã chọn hiếu. Điểm này tôi không hề bằng ông được. Đến gần cuối cuộc đời lựa chọn đó của ông đã khiến ông xa cách vợ và thằng con trai út mấy chục năm qua nhưng ông vẫn không hối hận. Ông quả là một người cứng rắn.

Tôi thì ngược lại quá mềm mại và yếu đuối. Không quyết định được lối đi cho chính mình. Suốt cuộc đời dường như tôi chưa từng thoả mãn với bản thân mình. Tôi chưa suy nghĩ cặn kẽ về đời sống của mình. Giờ tôi mới thấu hiểu được lúc hối hận đã muộng.

Tôi quá vô dụng trong mọi công việc. Nhất là trong cách đối xử với người khác. Càng thương yêu càng làm tôi tổn thương. Đến tình cha con cũng thế. Càng yêu thương bọn chúng tôi càng lo lắng càng đớn đau. Nghĩ lại không có cha tôi vẫn sống đến những tháng ngày qua.

Có nên dành hết cuộc sống của mình cho bọn nó không? Mẹ tôi đã từng đặc hết cuộc đời của bà cho tôi để rồi giờ đây bà phải bị thất vọng với đứa con bất hiếu này. Không còn ai hiểu được tôi cả và không ai muốn hiểu tôi cả.

Người tôi tin tưởng nhất cũng đã lạnh lùng và lánh xa. Sự thất vọng về tôi đã thể hiện rất rõ ràng. Giờ đây chỉ còn lại nợ nần nhau. Tôi không trách cũng không oán. Có lẽ những lỗi lầm là do tôi tự tạo ra cho chính mình.

Cuộc đời này quá ngắn ngủi tôi không muốn sống trong căng thẳng và càng không muốn đem phiền muộn đến người khác. Nếu tránh được xung đột thì tôi tránh liền. Tôi càng không muốn va chạm đến người khác. Tôi đã quá mỏi mệt và chán nản để đối diện với những mâu thuẫn của cuộc sống.

Tôi chỉ muốn sống nhẹ nhàng hạnh phúc bên những người thân yêu. Tôi muốn đầu óc được thảnh thơi thì nó càng nặng nề. Tôi muốn xoá đi những ray rứt nó lại khiến tôi thêm gây cấn. Tôi muốn trở nên rộng lượng nó khiến tôi thêm hẹp hòi.

Những ấm ức không thể bộc lộ càng khiến tôi dễ xúc động. Hy vọng thời gian sẽ khiến cho tôi được lấy lại điềm tĩnh. Giờ đây phải đương đầu với con cái khiến tâm thần tôi không thể chìm lắng. Từ việc làm đến cá nhân, càng lúc tôi cảm thấy dường như mình đang chống chọi với cả thế giới. Tôi đang bơi trong cơn giấc mộng dài. Đừng đánh chìm tôi nhé cuộc đời chung quanh.

Ngủ ngon

Thứ ba tuần trước ngày bầu cử giữa nhiệm kỳ, tôi thức sớm đi bỏ phiếu. Sau đó đưa con đi học và đi làm bình thường nhưng đầu óc vẫn bàng hoàng cho số mệnh của đất nước. Tôi làm ba shots espresso cho tỉnh táo nhưng nó lại khiến tôi run rẩy.

Chiều trước khi về tôi làm thêm ba shots nữa để lấy lại bình tĩnh. Ăn tối tôi uống thêm một ly rượu chát để dễ ngủ nhưng chất caffeine đã khiến tôi trằn trọc khó chịu. Khuya cả nhà đã chìm đắm trong mộng mà tôi vẫn bồn chồn không thiếp đi được. Tôi mở phone lên xem kết quả và xem Netflix.

Ngày hôm sau tuy kết quả rất tốt cho đảng Dân Chủ nhưng tôi quá nhức đầu và gần như bị cảm lạnh. Tôi quyết định bỏ cà phê. Không check phone, không xem tin tức, không coi Netflix, không blog, không thiết kế, không đọc sách, không làm gì cả sau chín giờ rưỡi. Chỉ ôm con ngủ.

Cả tuần nay tôi có lại những giấc ngủ khá ngon. Tuy vẫn bị thằng Xuân đánh thức một hoặc hai lần nhưng tôi vẫn ru lại được giấc cho đến sáng. Càng lớn giấc ngủ càng không thể thiếu.

Không biết tôi có thể bỏ cà phê vĩnh viễn hay không nhưng bây giờ không dám đụng đến. Đọc sách và blog là hai cái thú vị của tôi nhưng phải bớt lại hoặc đổi lại thời khóa biểu. Không đủ giấc ngủ khiến tôi cộc cằn và phiền muộn vô cùng.

Càng ngày tôi càng khó tính. Không thích là tôi nói thẳng. Không nể bé lớn gì cả. Ai giận ai hờn tôi cũng chẳng lo. Cả đời nhường nhịn và sợ phật lòng đã nhiều. Kết quả chỉ trút hết những cơn giận lên chính mình. Bây giờ ích nhất cũng có cái nhật ký này để viết xuống hết những bực tức ở trong lòng.

Người ta viết nhật ký để ghi lại những kỷ niệm đẹp. Tôi viết blog để trút hết những phiền muộn, những ích kỷ, những hẹp hòi. Mong rằng viết ra những nghĩ suy xấu xa để trở thành một con người tốt hơn. Ngủ ngon cũng giúp được tâm thần nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.

Về với thiên nhiên

Hôm qua một ngày chủ nhật thật đẹp. Sáng cả nhà đi thăm mộ ông ngoại tụi nhỏ. Buổi trưa, tôi đưa ba thằng lớn đi nhún ở Sky Zone. Ba giờ chiều, tôi đưa chúng nó đến một công viên và chúng tôi đã đi vào một khu rừng nhỏ.

Trời mùa thu lá vàng rụng cả khu rừng. Xung quanh chỉ cây cối, vài chú sóc và nai. Ôi trở lại với thiên nhiên thật tuyệt vời. Không khí trong lành. Khung cảnh yên lặng. Chỉ có bốn cha con đi lạc vào khu rừng hiu quạnh. Quên đi thế giới hiện đại. Không cần đến iPad.

Ba thằng con cũng rất thích thú cùng nhau khám phá thiên nhiên. Chỉ hai tiếng đồng hồ, chúng tôi có được những giây phút bên nhau thật êm dịu và gắn bó. Tôi thích những giây phút đó hơn là ngồi ở nhà chìm đắm vào những màn ảnh nhỏ.

Mấy thằng con

Thứ tư đưa Đạo đi nha sĩ đặt cái expander để cho hàm của nó rộng ra. Thấy nó phải đeo cục sắt vào miệng thật tội nghiệp. Khi chỉ có hai cha con nó hiền khô như cục bột thật dễ thương. Vậy mà có thằng Đán là cãi lộn om sòm. Thấy nó siêng năng đọc sách tôi rất vui.

Đán thì tình cảm nhưng quậy phá lắm. Nói không nghe lời khiến tôi bực bội vô cùng. Mỗi ngày vẫn bắt nó tập đọc, viết, và làm toán. Nó cũng khá ngoan ngoản. Chịu khó nhỏ nhẹ với nó thì nó cũng nghe theo. Nó vẫn mê muội chơi game trên iPad cho dù chỉ có cuối tuần. Tôi doạ cấm iPad nó mãi nhưng vẫn không làm được.

Xuân chỉ mới hai tuổi nhưng khá nhanh. Nó nói được nhiều và tiếp thu rất nhiều. Hôm qua nó còn nói, “I execute you,” như trong phim Pokémon vậy. Lúc nó vui vẻ thì dễ thương lắm. Lúc nó lên cơn cũng mệt luôn. Hôm qua nhất định không chịu đi tắm. Nói gì dụ gì vẫn không. Tôi lôi nó vô tắm nó nói rằng, “I am not happy with you.” Tôi nói với nó, “Con không happy con cũng phải làm.” Tắm xong xuôi bận đồ mới vô cho nó nỏ bảo, “I am happy now. Are you happy?” Tôi vẫn nói không.

Vương thay đổi nhanh quá. Mới hơn một tháng mà nó đã mở mắt to và quan sát rất nhiều và thích được ẩm. Thằng nay cũng may mắn là mấy thằng anh nào cũng dành ẩm cả.

Con đông có vui vẻ cũng có bực bội. Dù la rầy hay giận hờn không thể nào ghét bỏ hoặc xua đuổi. Dù sao cũng tình cảm cha con. Tôi không phải là người cha hoàn hảo. Tôi không chiều ý con cho dù tôi vẫn có thể. Có lẽ tôi suy nghĩ về chúng nó quá nhiều và thời gian còn rất dài. Nên bớt lo âu để cho tụi nó có cơ hội vắp ngã và có cơ hội đứng lên.

Thằng hàng xóm

Tôi và nó chơi với nhau rất thân lúc còn ở Việt Nam. Nhà nó kế bên nhà tôi. Nhắc lại quá khứ thì cũng có cái vui cũng có cái buồn. Thỉnh thoảng tôi vẫn bị nó ăn hiếp nhưng chuyện con nít tôi không trách nó.

Mấy lần về Việt Nam nó vẫn chào đón tôi rất niềm nở. Tánh tình của nó dễ thương và hoạt bát. Dường như nó đã quên hay không còn muốn nhắc nhỡ đến chuyện xưa nữa. Hai năm trước khi tôi về Việt Nam nó vẫn rủ tôi đi nhậu. Giữa tôi và nó nếu như không nhậu thì chắc không còn chuyện gì khác để nói vì hai đứa chúng tôi tuy lớn lên cùng xóm như đã sống hai thế giới khác nhau.

Hôm qua nó gọi điện thoại hỏi thăm vì thấy trên Facebook tôi đăng hình thằng con trai thứ tư. Nó thì vẫn còn đọc thân. Vẫn ở cùng một người mẹ và hai người ăn lớn vẫn chưa có vợ. Nó thì ngày thường đi làm cuối tuần đi ăn nhậu và đăng hình đồ ăn lên Facebook. Hôm qua tôi nói với nó rằng tôi ngưỡng mộ cuộc sống độc thân của nó. Nó cũng thú thật độc thân thì cũng có cái vui và cũng có cái buồn. Sau khi nhậu xong về nhà ngủ một mình cũng cảm thấy rất buồn.

Trong cuộc sống ai cũng có những nổi khổ riêng cả. Dường như tôi sống không bao giờ với lý trí nhất định. Tôi vẫn sống với một chút mơ hồ không muốn biết đến tương lai. Sống tới đâu lo đến đó. Những công việc thiếu suy nghĩ tôi đã làm đã dem đến những phiền muộn cho chính bản thân và luôn cả cho những người xung quanh.

Còn độc thân một người làm một người chịu. Khi có con cái rồi thì một người làm nhiều người chịu. Tôi không muốn phải ảnh hưởng đến tụi nó. Ngày xưa những mối tình đến rồi đi quá dễ dàng vì không có gì để ràng buộc cả. Nghĩ lại thấy mình thật khờ dại. Sao phải đau buồn khi người ta quây lưng không hề hối tiếc. Nhưng cũng may là mỗi lần vấp ngã đã khiến cho tôi mạnh mẽ hơn.

Ngày xưa mẹ tôi thường nhắc nhỡ với chị rằng cha mẹ con cái mới là ruột thịt. Chồng vợ vẫn là người dưng. Lúc trước tôi cảm thấy lối suy nghĩ đó khá hẹm hồi và ích kỷ nhưng giờ đây cũng có lý. Thực tế là như thế. Không muốn tin cũng không được.

Tôi không còn tự tin mình đem lại hạnh phúc và vui vẻ cho người khác. Tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó người mình yêu thương nhất cũng sẽ ra đi không hề hối tiếc. Thôi thì cứ sống với lý trí mơ hồ. Như thế mình mới không cảm thấy sự thật quá phũ phàng.

Hiền Trang: Tuổi trẻ lạc lối và những cuốn sách của tôi

Những bài văn ngắn viết lại những suy nghĩ của tác giả qua những quyển sách cô đã đọc. Phải là người mê sách Hiền Trang mới đọc nhiều sách với nhiều tác giả khác nổi danh trên thế giới. Những quyển sách được chọn lựa để viết về tuổi trẻ. Tuy nhiên cách viết của Hiền Trang không đủ lôi cuốn và thiếu phần sâu lắng nên đọc không được ấn tượng cho lắm. Có thể là tại tôi chưa từng đọc những quyển sách cô đọc và tôi cũng chưa biết đến nhiều tác giả trên thới giới.

Bất cần

Sáng hôm qua trời mưa tầm tã tôi thức giậy sớm đi gặp hai cô giáo của Đán. Tuy không chăm chú học và thỉnh thoảng không nghe lời, Đán được cô giáo khen là đứa học trò dễ thương và đối xử tốt với bạn bè. Hai cô hơi lo là nó không hứng thú để tập trung học và không đủ tự tin nên không muốn học.

Ở nhà tôi kiên nhẫn tập luyện nó đọc. Với sự cố gắn, nó tiếp thu khá hơn trước. Thế là mừng rồi. Dĩ nhiên nó học được khá thì bản thân nó nhờ. Tôi đâu cần phải được công nhận là người cha giỏi.

Tốt hay xấu, tôi tự biết bản thân và trách nhiệm của mình. Nhiều lần tôi muốn buông xuôi để tự nó học nhưng không nỡ. Không bảo nó đọc thì nó không bao giờ đọc. Lo là nó không đủ căn bản để theo kịp bạn bè trong lớp. Tội nghiệp cho nó.

Tôi sống cho bản thân và gia đình. Tôi đâu cần tiếng tốt từ thiên hạ. Những người chê bai, đâm thọc, nói xấu sau lưng tôi cũng thừa biết. Hạng người đó càng tránh xa càng tốt. Nhiều lúc phải đối diện vì bất đắc dĩ khiến tôi không thoải mái. Tôi không cần phải chứng minh với họ điều gì cả. Họ nghĩ tốt cho tôi, tôi cũng chẳng được lợi ích gì. Họ nghĩ xấu đến tôi, tôi cũng chẳng mất mát gì.

Tôi tự biết mình đang đứng ở vị trí nào. Tôi tự biết mình đang làm gì. Tôi tự biết cái gì quan trọng cho chính mình và gia đình. Nên tôi không cần phải chứng minh gì cả. I don’t give a fuck.

Chết khô

Một ngày đẹp trời, tôi ra sau nhà nhổ chút cỏ dại. Đạo cũng theo phụ. Bỗng nhiên nó báo tôi biết có đôi chim đang bị nhốt trong cái máy lạnh (HVAC outdoor unit). Tôi vội vàng tắt máy quạt khổng lồ và lấy đôi đũa gắp đôi uyên ương ra. Tuy vẫn trong vị trí ngồi bên nhau nguyên vẹn, bọn chúng đã chết khô từ bao giờ. Chỉ còn lại thể xác giòn rụm. Bọn chúng chết một cách thê thảm.

Không hiểu sao bọn chúng có thể chui vào đó được mà lại chui ra không được. Cũng may là bọn chúng chưa bị rơi vào cái quạt. Hậu quả chắc đã bị chém ra nghìn mảnh. Thế là bọn chúng chỉ có thể ngồi yên một chỗ cho đến chết. Làm tình cũng nên chọn chỗ nào ăn toàn. Chơi kiểu này quá mạo hiểm.

Đạo cũng xót xa cho cặp tình nhân dại dột nên đề nghị tôi chôn cất bọn chúng.

Một ngày tuyệt vời

Sáng thứ Bảy, Đạo và Đán tự thức dậy đánh răng rửa mặt. Xuống bếp hai đứa lấy trứng ra chiên cho ba ăn. Còn hai đứa tự lấy cereal và sữa luôn cho thằng em. Ba đứa cùng ngồi chung bàn ăn rất dễ thương. Ăn xong bốn cha con chơi múa lân. Ba đánh trống, Đạo đánh chiêng, Xuân múa lân, còn Đán quây phim. Tuy ồn ào nhưng vui. Xuân dạo này mê múa lân lắm.

Chơi xong tôi cùng Đán đọc một quyển sách thiếu nhi. Đạo đọc sách Diary of a Wimpy Kid. Xuân tự chơi một mình. Đọc xong cho mấy đứa chơi iPad. Tôi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa và giặt đồ.

Trưa đến đưa ba đứa đi ăn mì Nhật. Đạo và Đán thì mê rồi. Còn Xuân chắc hôm nay đói quá nên ăn cũng khá. Ăn trưa xong đưa hai đứa lớn và thằng cháu đi học võ. Trong lúc chờ đợi hai tiếng đồng hồ tôi ghé qua quán café Starbucks làm 3 shots espresso, đọc quyển sách hay tuyệt, và nghe nhạc jazz nhẹ. Tiếng hát nồng nàn của Louis Armstrong báo tin mùa giáng sinh đã sắp đến.

Đáng lẽ ra hôm nay định đưa Xuân đi picnic ở nhà ông Dean nhưng có người đổi ý không chịu đưa tụi nhỏ đi học võ nên phải thay đổi kế hoạch. Tuy hơi bực bội nhưng vẫn là một ngày thứ Bảy tuyệt vời vì không cần phải la hét bọn nhỏ.

Được ngủ với con

Hạnh phúc nhất của tôi là mỗi đêm được nhìn thấy mấy đứa con an giấc. Trái lại với những giây phút chúng nó sống động, được nghe từng hơi thở nhẹ nhàng trong giấc mộng của nó thấy lòng mình ấm áp.

Đạo thích được ba ôm và vuốt lưng. Đạo hứa sẽ ngủ với ba đến suốt đời nhưng khi Vương chào đời thì Xuân phải ngủ với ba. Thế là Đạo với bà ngoại. Tội Xuân lắm. Lúc chưa có em Xuân chỉ ngủ với mẹ và được bú lúc trước khi ngủ và trước khi thức dậy. Chúng tôi cũng lo ngại không biết chừng nào Xuân mới chịu bỏ vú. Thế nhưng khi có em, Xuân nhường mẹ là cho em và bỏ vú luôn. Xuân chỉ ngủ với ba.

Đán là được ôm ít nhất. Lúc trước Đán thích ngủ với bà ngoại. Giờ đây Đạo dành bà ngoại nên Đán ngủ với bà và Xuân. Xuân không chịu chia sẻ ba với anh nên Đán ngủ một cùng cả chục chiếc gối. Khi Xuân ngủ yên rồi thì tôi cũng đổi sang ôm thằng con to lớn.

Đêm qua Xuân không thèm ngủ. Cứ nằm ca hết “ABC” đến “Old McDonald” đến “Quăng tao cái boong.” Tôi bảo thôi con ngủ đi thì nó lại nằm lên người tôi và nói, “I love you, daddy.” Rồi ca tiếp, “I am crazy about you. I am crazy about you.” Đến gần 11 giờ khuya mới ngủ. Sáng đi đến nhà trẻ thì than, “Daddy, I am too sleepy.”

Người ta bảo phải tập cho con ngủ riêng nhưng tôi chúng tôi cũng chẳng nghe theo. Buổi sáng con đi học ba mẹ đi làm. Chiều về chỉ còn được vài tiếng ăn ngủ nên không đủ nhiều thời gian với tụi nó. Thôi thì ngủ chung cũng là cách được bên nhau. Sau này không có tụi nó bên cạnh chắc chắn là nhớ lắm.

Tới lúc đó hai khỉ già có còn tái ngộ hay không. Hay khỉ cái vẫn chê khỉ đực ngáy to quá nên cho khỉ đực ra rìa luôn. Lúc đó thì chắc phải tự ru mình với nhạc phẩm “Đời tôi cô đơn.”

Contact