Sống bớt

Khi con người được vui vẻ thì ít viết tâm sự. Chẳng có gì để kể cả. Gia đình ấm êm. Con cái cũng tốt. Cuộc sống không phiền muộn là mừng rồi. Tôi đang tập sống cho nhẹ bớt.

Không theo dõi chính trị. Không đọc báo chí về chính trị. Không bàn luận về chính trị. Ai muốn tin gì hay đứng về phía nào là quyền cá nhân của họ. Tôi không ý kiến.

Về phần gia đình thì cũng tạm ổn. Vợ chồng có lúc đầm ấm, lúc lạnh lùng, và lúc giận hờn. Giờ thì tạm cơm lành canh ngọt. Con cái cũng thế. Mệt nhọc cũng có vui tươi cũng không thiếu.

Tôi với mẹ vẫn vui vẻ qua điện thoại. Lâu lắm rồi không về thăm bà. Thôi thì lễ Giáng Sinh sẽ về luôn.

Năm 2018 cũng gần hết. Con người thì càng già đi. Tôi vẫn mê ăn lười tập thể dục. Biết sao bây giờ. Thôi hẹn lại năm sau sẽ sửa đổi lại. Tiếp tục sống như vầy không căng thẳng chết cũng bệnh chết.

Bây giờ phải sống bớt. Bớt ăn. Bớt căng thẳng. Bớt giận. Bớt nhậu. Bớt cà phê. Bớt cương. Bớt buồn. Bớt lo. Bớt nghĩ vớ vẫn. Bớt tính toán. Bớt vội vàng. Bớt phân vân. Bớt ích kỷ. Bớt độc tài. Bớt tham lam. Bớt tranh cãi. Bớt tranh dành. Bớt internet. Bớt Facebook. Bớt điện thoại. Bớt la rầy. Bớt được gì hay cái đó.

Sống an nhàn, nhẹ nhàng, và thoải mái là chính. Còn những việc không cần thiết, không quan trọng, không hại thì không cần phải để ý đến. Để gió cuốn đi. Để gió cuốn đi.

Nhã Thanh: Chuyện tình yêu

Một album ngắn gọn với tám bài tình ca quen thuộc được hoà âm phối khí theo nhịp điệu bossa nova và rumba sang trọng và lãng mạn. Nhã Thanh hát vừa vặn không quá lạnh lùng cũng không quá trau chuốt nên rất hợp với phần hoà âm nhẹ nhàng của Nam Nguyên. Cuối bài “Chuyện tình yêu,” Nam Nguyên “chôm” một đoạn bass của Sam Jones trong bài “Autumn Leaves” của Cannonball Adderley và Miles Davis. Album rất thích hợp cho những ngày lễ mùa đông cuối năm.

Con Vợ

Chủ nhật vừa rồi tôi đi dự tiệc võ đường để xem hai thằng con biểu diễn. Dĩ nhiên người Việt lúc nào cũng giờ dây thung. Ngồi cùng bàn với một người phụ huynh nên cũng xã giao qua lại. Anh ấy hỏi tôi mấy đứa con tôi cũng hỏi lại anh mấy đứa. Anh cho biết một thằng lớn hai mươi mấy tuổi, thằng mười hai tuổi là con của bà xã, và thằng út năm tuổi.

Tuy mới nói chuyện lần đầu mà anh đã cho tôi biết cặn kẽ rằng thằng đó là con của vợ chứ không phải con của anh ta. Tuy người Việt sống ở nước Mỹ nhưng chúng ta vẫn còn văn hoá Việt. Dường như với người Mỹ con nào cũng là con cả. Họ không phân biệt con anh, con em, hoặc con chúng ta. Dĩ nhiên chừng nào thân thiết thì họ mới nói.

Tôi cũng thế nếu tôi trong trường hợp đó. Chỉ nghĩ đến phải nói cho mẹ là cô ta đã có con thì mẹ sẽ buồn và không chấp nhận. Rồi mình có thật sự thương yêu con ghẻ như con ruột không? Đều đó tôi cũng không dám chắc. Bây giờ con ruột nó lì lợm tôi cũng đã phát điên rồi huống chi không phải con mình.

Thôi thì xem như may mắn mình không bị nằm trong hoàn cảnh đó. Cũng có lẽ tôi không phải là một người đàn ông rộng lượng như những người đàn ông khác. Hoặc cũng có thể vì có bốn thằng tôi đã quá sợ rồi.

Bất mãn

Ba mẹ con lại cãi nhau và giận nhau. Tính mẹ vẫn thế: cố chấp và dễ dỗi hờn. Hai chị nói chuyện thẳng thắn nên khiến mẹ giận. Tôi hiểu tính mẹ nên không dám nói ra những gì tôi biết mẹ sẽ không vui.

Tôi thường nhắc nhở mấy chị hãy nhường nhịn mẹ. Cho dù tôi biết mẹ cũng hay phàn nàn về tôi, tôi không giận mẹ. Dù sao đi nữa thì mẹ vẫn có công ơn nuôi dưỡng mình cho đến giờ. Tôi cũng thường khuyên mẹ đừng quá căng thẳng về những chuyện không cần thiết. Hãy sống vui vẻ với hiện tại nhưng trong lòng mẹ lúc nào cũng không thỏa mãn. Mẹ không thỏa mãn với con cái và mẹ bất mãn với số phận. Dĩ nhiên mẹ không nói thẳng ra nhưng tôi hiểu được qua sự so sánh với người khác. Tôi đau xót khi không thể phụng sự cho mẹ mỗi ngày. Tôi chưa làm tròn bổn phận làm con.

Cuộc sống của mẹ không tệ. Mẹ không thiếu thốn cũng không bị ràng buộc. Mẹ ăn uống rất khó. Không ai nấu ăn vừa miệng mẹ nên mẹ tự nấu. Mẹ lại quá kỹ tính nên nấu nướng rất chậm chạp. Một buổi cơm mẹ làm có lúc đến tối hoặc khuya. Mẹ mệt nên đâm ra quạu quọ. Khuyên hoài mẹ vẫn không thay đổi. Biết làm sao bây giờ.

Tám mươi năm hơn rồi mẹ vẫn thế nên tôi cũng đã chấp nhận. Mẹ trách móc tôi, tôi cũng chịu. Mẹ hờn tôi, tôi chỉ biết cố gắng đừng làm cho mẹ giận. Tôi chỉ xin bà đừng ghét bỏ tôi. Tôi lúc nào cũng tôn trọng mẹ và muốn mẹ có được cuộc sống an nhàn ở tuổi già. Nhưng tôi không thể nào sống dùm mẹ. Mẹ phải sống cho bản thân mình. Vui sướng hay đau khổ, hạnh phúc hay chia rẽ là tự bản thân mẹ quyết định.

Sống với mẹ mấy chục năm tôi cũng bị mẹ ảnh hưởng. Tôi nhìn đời với sự bất mãn và tự tôi đem lại sự trầm cảm cho chính mình. Càng lớn tôi càng muốn đổi thay tính tình và suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi sống cho chính mình chứ không đua theo người khác.

Ngày xưa khi nghe con cái cậu mợ, dì dượng, hoặc cô chú giỏi giang, tôi hay bị tuổi thân và mặt cảm. Giờ thì những lời nói đó không còn chạm đến tôi nữa. Người ta giỏi hơn tôi, tôi chấp nhận. Con người ta ngoan và học giỏi hơn con mình, tốt cho họ. Tôi chỉ muốn lánh xa những người khoe khoang con cái của họ cho dù là họ hàng người thân. Đơn giản là tôi không muốn tụi nhỏ bị ảnh hưởng.

Mỗi người có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Hy vọng càng lớn thất vọng càng cao. Tôi chỉ muốn sống với hiện tại và quý trọng những gì mình có. Sự mong muốn càng thấp thì sự thỏa mãn càng cao. Con tôi sau này làm gì cũng được. Chỉ đừng làm những chuyện không lương tâm. Chúng nó thoải mái với chính nó là tôi được thỏa mãn rồi.

Bình yên

Gần đây cơm lành canh ngọt nên không viết vớ vẩn nữa. Sống bình yên và bớt căng thẳng. Hạnh phúc là được dành thời gian cho con cái và đọc sách. Tôi không muốn suy nghĩ nhiều càng không muốn va chạm đến người khác. Càng yên tĩnh càng tốt.

Mùa Giáng Sinh cũng sắp tới nên cuộc sống cũng có chút nhộn nhịp hơn. Tôi không hứng thú gì với những ngày lễ cả chỉ muốn được nghỉ làm ở nhà với gia đình. Dĩ nhiên nếu có bạn đi ăn nhậu lai rai cũng vui nhưng không có cũng không sao.

Tôi quý cuộc sống bình thường. Không ồn ào không drama là quá đủ rồi. Có con cái nhỏ mà muốn được yên tĩnh cũng hơi khó. Biết làm sao bây giờ ngoài việc cố tự gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Tôi rất muốn được tu tâm dưỡng tánh để được sống nhẹ nhàng. Chỉ thế thôi.

Học tiếng Việt

Ngày xưa mới qua Mỹ tôi nghe nhạc rap để học tiếng Anh. Giờ đây tôi cho mấy thằng nhỏ nghe rap Việt để nó học tiếng Việt. Mấy hôm nay nghe bài “They Said” của Bin Z có câu: “Nghe nói em đẹp tự nhiên không có sửa hả? / Nghe nói trai Sài Gòn không có cửa hả?”

Đán nói nó hiểu hai câu và dịch lại tiếng Anh như sau: “That means a beautiful girl has no milk and a boy has no door.”

Tự nhủ

Lúc trước mỗi lần lạc mắt kính tôi phải tìm cho ra. Tôi đi lẩn quẩn quanh nhà như thằng mất trí. Càng tìm kiếm tôi càng bực tức với chính mình cho dù chỉ chuyện nhỏ nhặt. Giờ đây để lạc một cái tôi đeo cái khác cho đến khi cái bị thất lạc tự hiện ra.

Trong cuộc sống tôi cũng muốn áp dụng như thế. Không để những chuyện nhỏ nhặt khiến mình căng thẳng. Những việc gì không theo ý muốn của mình cũng nên coi nhẹ. Càng không thể để những gì mình tìm không được khiến mình bực bội. Không được cái này mình tìm cái khác. Hơi sức đâu mà phải tự mình làm khổ chính mình. Càng già tôi càng muốn sống nhẹ nhàng hơn.

Không háo thắng. Không tranh giành. Không đua đòi. Không ganh tị. Sống với những gì mình có. Sống với cuộc sống của riêng mình. Sống với chính mình. Dĩ nhiên là nói dễ hơn thực hành. Tôi vẫn chưa thật sự làm được những điều đó. Tôi không phải là một người hoàn hảo nhưng tôi tự biết mình cần làm gì để cuộc sống và tinh thần được yên tĩnh.

Being Vietnamese

Nguyễn Thanh Việt:

I never said “I love you” when I was growing up because my parents never said “I love you” to me. That does not mean they did not love me. They loved me so much that they worked themselves to exhaustion in their new America. I hardly ever got to see them. When I did, they were too tired to be joyful. Still, no matter how weary they were, they always made dinner, even if dinner was often just boiled organ meat. I grew up on intestine, tongue, tripe, liver, gizzard and heart. But I was never hungry.

The memory of that visceral love, expressed in sacrifice, is in the marrow of my bones. A word or a tone can make me feel the deepness of that love, as happened to me when I overheard a conversation one day in my neighborhood drugstore in Los Angeles. The man next to me was Asian, not handsome, plainly dressed. He spoke southern Vietnamese on his cell phone. “Con ơi, Ba đây. Con ăn cơm chưa?” He looked a little rough, perhaps working class. But when he spoke to his child in Vietnamese, his voice was very tender. What he said cannot be translated. It can only be felt.

Literally, he said, “Hello, child. This is your father. Have you eaten rice yet?” That means nothing in English, but in Vietnamese it means everything. “Con ơi, Ba đây. Con ăn cơm chưa?” This is how hosts greet guests who come to the home, by asking them if they have eaten. This was how parents, who would never say “I love you,” told their children they loved them. I grew up with these customs, these emotions, these intimacies, and when I heard this man say this to his child, I almost cried. This is how I know that I am still Vietnamese, because my history is in my blood and my culture is my umbilical cord. Even if my Vietnamese is imperfect, which it is, I am still connected to Vietnam and to Vietnamese refugees worldwide.

And yet, when I was growing up, some Vietnamese Americans would tell me I was not really Vietnamese because I did not speak perfect Vietnamese. Such a statement is a cousin of “love it or leave it.” But there should be many ways of being Vietnamese, just as there are many ways of being French, many ways of being American. For me, as long as I feel Vietnamese, as long as Vietnamese things move me, I am still Vietnamese. That is how I feel the love of country for Vietnam, which is one of my countries, and that is how I feel my Vietnamese self.

A thoughtful perspective on being Vietnamese American. My Vietnamese is also not perfect; therefore, I have been relearning it in the past few years. It is such a joy rediscovering my native language. I encourage the young Vietnamese generations, especially those who are born in the States, to learn Vietnamese. It is a very special language.

Plaaastic: Lỗi (Error 404)

Plaaastic là biệt danh của một blogger thời trang ở Việt Nam nổi tiếng nhưng tôi chưa từng biết đến. Đọc quyển hồi ký của cô khiến tôi ngạc nhiên. Cô bị trầm cảm, ăn ói, ngược đãi bản thân, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu, và rối loạn khuynh hướng tâm thần. Để khắc phục những chứng bệnh, cô uống, hút, chích, cắt và thậm chí tự sát nhưng vẫn không khỏi. Đây là cuốn tự truyện rất cá nhân và cá tính. Tác giả chia sẽ rất nhiều về đời tư và những suy nghĩ của mình.

Huyền Trang Bất Hối: Phụ nữ vạn người mê

Qua những câu chuyện tình ngắn và đầy cảm xúc, tác giả cho thấy những thiệt thòi của phụ nữ khi yêu. Còn những nhân vật nam số đông là ngoại tình và không biết quý những gì đang có trong tay. Tuy những câu chuyện không mấy mới lạ nhưng vẫn khiến tôi đọc vì tác giả viết những đoạn sex thật nóng bỏng. Xen kẽ những câu chuyện là những bài viết ngắn khuyên nhủ cho phụ nữ. Chẳng hạn như: phụ nữ vạn người mê nhưng chỉ cần một người yêu.

Contact