Viết trên I Love Ngoc Lan

Ngôi nhà Tôi yêu Ngọc Lan được xây dựng vào năm 2003. Đối với internet, 16 năm là một khoản thời gian dài. Chúng tôi sẽ cố gắng duy trì nó để những ai còn yêu Ngọc Lan vẫn có thể trở về mái nhà xưa.

Trong khoảng thời gian qua, ngôi nhà được thiết kế lại nhiều lần để thích hợp với những thay đổi của công nghệ mạng. Chẳng hạn như năm hoặc sáu năm gần đây, bạn có thể ghé thăm nhà bằng bất cứ máy máy vi tính nào. Luôn cả điện thoại thông minh, chữ vẫn có thể đọc được rõ ràng. Với nghệ thuật chữ Việt càng ngày càng phát triển, trang nhà này cũng sẽ thay đổi để có được những fonts mới và đẹp.

Phần ngoài của ngôi nhà thì cũng tạm ổn nhưng phần trong thì có vấn đề. Lúc thành lập trang nhà này, chúng tôi muốn được mở rộng ra cho tất cả những người yêu mến Ngọc Lan được tham gia. Chúng tôi không nghĩ đến việc phần đăng ký bị lạm dụng bởi spammers. Khi chúng tôi đóng trang register năm 2012, số lượng đăng ký đã lên gần đến 6,000 thành viên. Đa số là những thành viên giả tạo để đăng bài quảng cáo và những phần comments rác rưởi. Vì những lý do đó mà trang nhà hoạt động rất chậm. Thậm chí bị hỏng không thể vào được.

Chúng tôi đã bỏ khá nhiều thời gian và công sức để cố gắng ngăn chặn nhưng không thể nào kiểm soát hết 6000 thành viên. Sau một thời gian dài, chúng tôi quyết định thu dọn lại hết phần người đăng ký. Không chỉ những thành viên giả tạo, mà thành viên nào đã đăng nhập nhưng chưa từng viết một bài nào và cũng chưa từng để lại một comment nào, chúng tôi đã xóa đi. Từ 6,000 thành viên, chúng tôi đã giữ lại 468 người đã cống hiến cho trang nhà này.

Tuy nhiên chúng tôi luôn luôn đón nhận những thành viên mới. Nếu bạn yêu mến Ngọc Lan và một tham gia vào gia đình iLoveNgocLan, xin liên lạc cho chúng tôi. Dĩ nhiên là các bạn phải viết bài hoặc comment để account của bạn được tiếp tục hoạt động.

Trong quá trình dọn dẹp, chúng tôi rút ra được một tài liệu thú vị. Sau đây chúng tôi xin được chia sẻ 20 thành viên góp phần viết bài và comment nhiều nhất.

Thành viên viết bài nhiều nhất:

  1. ngoc: 86
  2. TNS: 73
  3. thangdo: 72
  4. minhtam: 35
  5. vickinguyen1990: 32
  6. minhtrang: 30
  7. minhkhue_8888: 29
  8. TVH: 26
  9. nam son: 24
  10. Sweetie: 23
  11. myall: 22
  12. Happy-ghost: 21
  13. condautienghatrudoi: 16
  14. nick phan: 16
  15. happy_ghost: 15
  16. nguoitinhnammy88: 15
  17. nangxanh: 14
  18. Thao: 14
  19. kimquan118: 13
  20. Trong: 13

Thành viên viết comments nhiều nhất:

  1. AngelNgocLan: 819
  2. hanhphucdiudang: 438
  3. Thuongtiec_NL: 199
  4. kimquan118: 159
  5. minhtrang: 141
  6. Happy-ghost: 123
  7. nick phan: 116
  8. kimthanh: 109
  9. myall: 107
  10. Minh Ha: 88
  11. thangdo: 75
  12. TVH: 70
  13. condautienghatrudoi: 69
  14. tranthingocyen: 66
  15. minhtam: 63
  16. Quoc Huy: 57
  17. Tu Mi: 56
  18. Thao: 53
  19. Khongloi: 51
  20. Happy-Ghost18: 49

Xin cám ơn tất cả những người yêu Ngọc Lan đã đóng góp cho ngôi nhà này. Xin chúc tất cả năm mới an khang thịnh vượng.

Hồ Trung Dũng Meets Võ Thiện Thanh: Saigon feel

Thật ngạc nhiên và thú vị khi nghe những jazz arrangements của Võ Thiện Thanh cho các ca khúc của anh. Chẳng hạn như “Sài Gòn có mùa thu” được dàn dựng công phu với big band khiến cho điệu swing tươi vui và đầy nghị lực. Về phần hát, Hồ Trung Dũng luyến láy khôn khéo để hòa hợp với từng thể loại jazz khác nhau. Dũng bay lượn nhẹ nhàng theo nhịp điệu bossa nova trong nhạc phẩm “Sài Gòn có mùa thu” hoặc sâu lắng theo chất blues nồng nàn trong “Đôi mắt.” Ngoài phần hát, những phần tiết tấu tuy ngắn nhưng làm tăng thêm những màu sắc vào những ca khúc. Saigon feel là một thành quả tốt đẹp giữa Dũng và Thanh rất xứng đáng được nhìn nhận và thưởng thức.

Hồng Duyên: Duyên

Ấn tượng đầu tiên khi nghe Hồng Duyên hát “Guốc mộc” của Hồ Trọng Tấn là giọng hát khoẻ và trẻ thơ (childlike) có phần giống Ngọc Khuê. “Guốc mộc” là một ca khúc quan họ được hoà âm theo nhiệp điệu swing rất dễ thương. Nửa phần đầu của bài dân ca Nghệ Tĩnh “Giận mà thương” được đệm với nhạc cụ guitar điện đơn giản nhưng hơi bị cute. Dân ca Bắc bộ “Gói đánh đò đưa” Hồng Duyên song ca cùng Tạ Quang Thắng được remix lại với nhịp điệu r&b trẻ trung. Đáng lý ra album nên ngưng lại ở dân ca Trung bộ “Lý mười thương” để người nghe được thưởng thức trọn vẹn những bài dân ca. Tuy Hồng Duyên trình bài “Em tôi” của Thuận Yến rất tốt nhưng nó đi lạc hướng. Hai bài cuối cũng chỉ là filler.

Lệ Quyên: Tình khôn nguôi

Sau những album bolero không cảm giác và nhạc Trịnh không hồn, Lệ Quyên quay lại với nhạc thị trường. Album này nghe mà cười ra nước mắt. Bài mở đầu, “Không còn nợ nhau”, nghe lần đầu là bị móc liền. Thật tội nghiệp khi nghe em kể lể: “Nhìn lại nhau bấy nhiêu năm em được gì / tình yêu này dâng hết cho anh em còn gì / dành cho anh cả tuổi thanh xuân / chỉ để yêu một người vô tâm.” Thằng chó này vô tâm thật.

Rồi em tiếp tục chia sẽ “Yêu anh hơn chính em”, “Vì em còn thương”, nhưng “Giận thì giận mà thương thì thương thì thương”. Nghe thật dễ thương vô cùng, “Giận thì giận mà thương càng thương / chẳng cần xin lỗi chỉ cần anh thôi / hãy đến bên em người ơi”.

Đỉnh nhất là cả khúc “Yêu thương một đời”. Nghe lần đầu mà té ngửa luôn, nhất là câu điệp khúc: “Là vì anh cho em cay đắng muộn phiền / Là vì anh, em quên đi bán thân mình.” Chết mẹ rồi, con ghệ này nó mê thằng pimp rồi. Nghe lại thì chắc ý tác giả là “bản thân” nhưng chữ đó phải lên giọng nên thành “bán” luôn.

Tiến hoá trong nhạc tình dục

Sáng nay lái xe đi làm, tôi để nhạc trong điện thoại theo random. Thú vị là khi nghe Thái Thùy Linh hát bài “Hãy ngồi xuống đây” của Lê Uyên Phương rồi đến bài “Krazy” của Bin Z. Lời nhạc xưa và nay tuy hơi khác nhưng có thể kết hợp thành một medley. Chẳng hạng như, lời của Lê Uyên Phương:

Hãy ngồi xuống đây
như loài thú hoang yêu nhau ngoài đồng
duới nắng ban mai
phô thân trần truồng kiếp sống hoa sơ.

Lời của Bin Z:

Nhưng em ơi em ơi đừng dụ dỗ anh
Vì nếu em cưa anh sẽ đổ nhanh
Em ơi em ơi đừng làm khổ anh
Anh chỉ muốn chân em ở trên cổ anh.

Thái Thùy Linh: Như loài thú hoang

Đã lâu không nghe nhạc Lê Uyên Phương. Hôm nay thưởng thức tám tình khúc quen thuộc được giọng hát trầm và truyền cảm của Thái Thùy Linh bộc lộ qua phần hoà âm sang trọng và ấm cúng của Nguyễn Quang. Kết quả là rất phê, nhất là những giai điệu jazz như “Cho lần cuối” với chất blues nồng nàn, “Một ngày vui mùa đông” với nhiệp điệu bossa nova say sưa, và “Hãy ngồi xuống đây” với phong cách swing nhẹ nhàng. Đặc sắc là “Dạ khúc cho tình nhân” được soạn cho dàn nhạc classical thật tuyệt dịu. Như loài thú hoang ngắn gọn rất hợp để sưởi ấm tâm hồn trong những ngày mùa đông lạnh héo. Dĩ nhiên thêm vài ly rượu wine đỏ thì càng thấm thía hơn.

Tính Sau

Sau ba tháng, cuối cùng cũng xin được tăng lương cho thằng lính. Nó làm khá lắm. Giúp tôi làm những công việc lặt vặt để tôi có thể tập trung vào những công việc cần nhiều thời gian hơn. Xếp của tôi cũng rất hài lòng khi giao phó công việc cho nó. Nó vừa làm vừa học nên có thể kéo dài đến hai năm. Sau đó thì tính sau.

Tôi làm ở trường này đã hơn bảy năm. Thời gian trôi qua mau quá. Công việc cũng đã ổn định. Giờ giấc cũng thoải mái. Muốn cầu tiến thì phải đi nhưng làm sau tìm được công việc mà có thể dành thời gian với con cái như bây giờ. Nghĩ đến đó thì đành phải ở lại cày tiếp. Chừng nào tụi nhỏ lớn tính sau.

Đã sang năm mới tôi vẫn không đống được Facebook. Đó vẫn là nơi để biết đến sinh hoạt của gia đình và bạn bè ở xa. Dĩ nhiên tôi vẫn lo ngại về vến đề riêng tư nhưng nếu đã dùng dến mạng rồi thì chạy đâu cho khỏi. Tôi đã bị ép vào Google và không thể nào tách ra được. Từ điện thoại đến email đến hình ảnh, và một số dịch vụ khác, tôi phải phụ thuộc vào Google. Vả lại trang blog này còn có gì mà tôi đã chưa từng nói đâu. Bỏ Facebook vẫn còn vướng vào thứ khác. Thôi thì điếc không sợ súng vậy. Chừng nào có chuyện tính sau.

Ừ thì vậy đi. Chuyện tương lai để tính sau. Bây giờ tính chuyện bây giờ.

Cái duyên

Hôm thứ Sáu anh Viết Tân rủ tôi đi dự cái private party của những người bạn ở vùng Hoa Thịnh Đốn. Anh Tân ở tận Canada mà còn quen được người ở đây. Còn tôi ở đây không quen biết ai cả.

Tám giờ tối chúng tôi đến Maryland, nhà của một cặp vợ chồng tuổi tuy lớn nhưng tâm hồn vẫn trẻ. Nhà rất to. Tôi đoán ít nhất cũng một triệu. Cái basement được trang trí thành một sân khấu, sàn nhảy, một cái bar, và chỗ ngồi có thể chứa đến 100 mạng.

Riêng 10 người anh Tân rủ đến, những người khác là bạn bè chơi chung với nhau rất thân và đa số là tuổi 50 trở lên. Họ bây giờ không còn bận bịu con cái nữa nên mặc sức mà hưởng thụ. Họ rất dễ thương và hài hòa.

Dĩ nhiên anh Tân thì ai lại không mến. Anh hát có hồn, đánh keyboard chuẩn, vui vẻ, lại chịu chơi. Các anh các chị tuy mới quen nhưng rất quý anh. Ai cũng muốn được anh đệm để hát giúp vui. Họ rất có tâm hồn văn nghệ. Chúng tôi ăn, nhậu, và khiêu vũ đến hai giờ sáng. Và thêm một tiếng nghe nhạc thính phòng. Đến ba giờ sáng tiệc mới tan và bốn giờ sáng tôi mới về đến nhà.

Mỗi lần anh Tân qua là tôi sướng lắm. Lần này tuy bị cảm nhưng không bỏ lỡ cơ hội. Chị cũng rất dễ thương. Mới đầu tôi cũng hơi ngại vì mỗi lần sang đây là ảnh hú tôi đi nhậu không biết chị có buồn không. Nhưng khi tiếp xúc thấy chị vui vẻ và còn cùng tôi khiêu vũ những điệu chachacha nên tôi cũng rất yên tâm.

Người chị họ của anh Tân hỏi tôi làm sao mà anh lại quen với tôi. Tôi trả lời, “qua internet.” Chị cũng ngạc nhiên, “Thằng này quen bạn chưa đủ sao còn lên đến mạng.” Tôi đùa với chị, “Em quen anh Tân và vợ đều qua mạng cả. So far chưa có lầm.” Tôi cũng không nghĩ chúng tôi sẽ trở thành bạn thân nên đó là cái duyên. Vợ tôi bảo, “Mỗi lần nghe anh Tân qua là anh hào hứng vô cùng còn ở đây bạn bè anh chả bao giờ liên lạc.” Thú thật thì bạn tôi ở đây thì không có. Chỉ có bạn của vợ, chị vợ, và anh vợ. Mà mấy anh đó thì chẳng đụng đến một giọt beer. Còn mấy anh thích uống beer thì toàn nói chuyện về USPTO. Tôi không làm trong đó nên không hợp rơ. Vả lại tôi là người xã giao rất tệ nên cũng chẳng biết nói gì. Tôi và anh Tân thì khác. Chúng tôi đều thích nhạc, nhậu, và nhảm nên ngồi đến sáng cũng chưa đủ.

Nghĩ lại tôi phải cảm ơn cái blog này. Nhờ nó mà tôi mới quen được người bạn đời và người bạn nhậu, nhạc, và nhảm. Thế là quá hạnh phúc rồi.

Nghỉ lễ

Hôm qua là ngày làm cuối cùng của năm 2018. Tưởng đâu công việc bị dở dang nhưng rồi cũng hoàn tất đẹp đẽ. Hai tuần tới tôi tự hứa là không check email trường.

Những ngày lễ cuối năm không gì quý báu hơn là dành thời gian cho gia đình, người thân, và một mớ sách đang chờ tôi đọc. Tôi không mong muốn gì ngoài những giây phút được thư giãn nhẹ nhàng. Chỉ có thế khi những ngày lễ trôi qua tôi không bị hoang mang. Tôi không còn expectations như ngày xưa nữa. Hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao.

Tôi muốn dành chút thời gian để viết blog. Dạo này ít viết gì vì bận rộn trong công việc và tốt đẹp trong gia đình. Tôi và bà xã không có chiến tranh nên ngôi nhà được hòa bình và êm ấm. Đám con thì cũng tạm ổn. Vương càng lớn càng dễ thương càng đen. Ba tháng tuổi nó thích được trò chuyện và được bế. Anh Đán thương em lắm nên anh bế em nhiều nhất.

Hiện tại và quá khứ

Cuối tuần mưa tầm tã và tôi bị nhức đầu nên không đưa mấy đứa nhỏ đi chơi. Bị mẹ cấm iPad, Đạo và Đán chán phát điên. Chúng nó vào phòng ngủ cằn nhằn. Tôi không la rầy bọn chúng mà chỉ ôm hai đứa vào lòng và nói rằng, “Tụi con cảm thấy chán nhưng ba rất quý trọng những giây phút này vì ba được ôm chúng con.” Tụi nó bớt bực bội và tôi nói tiếp, “Sau này ba không còn nữa các con sẽ nhớ những giây phút này bên nhau.” Đạo rơi nước mắt và nói không muốn mất ba. Tôi chấn an nó, “Con sẽ không bao giờ mất ba. Lúc nào ba cũng sẽ ở bên con nếu như trong tim con có ba.” Ba cha con ôm nhau cùng lắng nghe tiếng mưa rơi. Tôi thật sự rất quý mến những giây phút như thế.

Hôm nay trời nắng ấm và đẹp. Chỗ làm vắng tanh vì nhiều người đã lấy những ngày nghỉ lễ giáng sinh và năm mới. Ngoài việc thiết kế những tấm thiệp chúc lễ cho trường, mọi công việc cũng được nhàn rỗi. Thằng lính thì đang học thi nên cũng không quấy rầy đến tôi. Rất thích những giây phút yên lặng như bây giờ.

Mấy hôm nay tôi đang say mê đọc quyển tiểu sử mới nhất về cuộc đời của Lý Tiểu Long. Tác giả Matthew Polly viết rất nhiều chi tiếc va quyển sách cũng khá dầy.

Tối thứ Sáu bỗng nhiên nhận được tấm hình lúc mới qua Mỹ do một đứa bạn gửi. Tấm hình từ một trong hai người cô dạy ESL vẫn còn giữ. Người bạn chia sẻ thêm hình chụp cùng hai người cô đã từng dạy ESL cho chúng tôi thời đó. Thấy hai cô vẫn khỏe mạnh tôi vui lắm. Thật muốn gặp lại hai cô để nói câu cảm ơn từ đáy lòng. Họ là những người Mỹ với tấm lòng rộng lớn đã thương yêu và dạy dỗ những đứa trẻ tị nạn như chúng tôi thuở ban đầu. Họ đã mở rộng bàn tay tiếp đón chúng tôi rất ân cần. Những ngày trời tuyết trường đóng cửa họ đã gọi điện thoại đến từng đứa nhắc nhỡ không phải đi học. Lúc lớp ESL có những buổi liên hoan sau giờ học và không đón xe bus kịp, họ chở từng đứa về tận nhà. Vì những người như họ nên tôi vẫn tin nước Mỹ vẫn là nơi có tình thương nhiều hơn căm thù và kỳ thị.

Contact