Phạm Lữ Ân: Nếu biết trăm năm là hữu hạn…

Đây là quyển sách tiếng Việt đầu tiên tôi đọc trong năm 2019. Được tái bản lần thứ 17, sách gồm những bài văn ngắn của tác giả Phạm Lữ Ân viết về chân lý sống, tình yêu, và đạo đức. Đọc cũng có tạm được nhưng hơi bị chán. Những đề tài thích hợp với giới trẻ sắp trưởng thành hơn là những người đã từng trải như tôi. Vì tôi không còn nhìn đời và còn cảm giác lạc quan với tình yêu và tình người nữa. Trăm năm không hữu hạn. Chỉ có lòng người là hữu hạn.

Tròn chữ hiếu

Chiều qua sau giờ làm việc tôi nén lại dự buổi tiệc ăn mừng trường vừa được tặng 50 triệu đô dành cho giáo viên. Dĩ nhiên là tôi không được gì cả. Tôi thì không biết xã giao nhưng có bia, rượu vang, và thức ăn nên cũng đi. Tình cờ gặp cô làm chung mới có thằng con trai gần bốn tháng như thằng Vương. Cũng hỏi thăm nhau về con cái thì cô ta cho biết thằng nhỏ đã đi nhà trẻ. Tôi thì may mắn có mẹ vợ trông cháu dùm. Cô ta nói cũng có mẹ và mẹ chồng thay phiên nhau phụ nhưng hai vợ chồng quyết định không muốn có “khách” ở chung nữa nên cho thằng con đi nhà trẻ. Công nhận Mỹ thẳng thắn thật. Cha mẹ cũng là “khách” và không muốn ở chung phiền phức.

Hôm qua nói chuyện với chị. Chị cũng cho biết những phiền muộn ở chung với mẹ. Tính cũng mẹ càng lớn càng khó khăn và khi phát ngôn không biết sự tổn thương cảm giác của người khác. Tôi hiểu và thông cảm cho chị. Tôi vẫn bị câu nói của mẹ làm tôi đớn đau vô cùng. Tuy biết không nên để trong đầu nhưng không thể nào xóa được. Câu nói đó như cháy khét vào trong trí của tôi. Tôi vẫn chưa đủ can đảm để gọi cho mẹ vì không biết nên nói gì khi mẹ đã xem tôi như thế. Thì ra từ khi tôi lập gia đình mẹ đã có cái nhìn khác về tôi. Tôi không còn thuộc về mẹ nữa và mẹ đã đẩy tôi xa dần.

Tôi có lỗi với mẹ. Tôi đã không sớm thấu hiểu cách nghĩ suy của mẹ. Không nên tạo hạnh phúc cho riêng mình khi chưa làm tròn chữ hiếu. Giờ đây đã quá muộn. Tôi còn có trách nhiệm nữa. Tôi không hối hận về cuộc sống của mình nhưng tôi đã không nghĩ thấu về hậu quả về những quyết định của mình. Chẳng lẽ tôi phải nối guốc của chị bỏ đi hạnh phúc riêng tư để làm tròn chữ hiếu? Tôi cảm thông và rất kính phục chị tôi.

Vợ con

Sau khi ăn tối, tôi lôi trái xoài trong tủ lạnh ra. Cắt làm ba miếng. Tôi gặm hột và mời vợ cùng thưởng thức. Vợ lấy muỗng xơi hết hai miếng xoài lạnh và ngọt lịm ngon lành. Tôi nhìn nàng ngỡ ngàng và thèm thuồng. Tôi đùa, “Em phải người Hà Nội không sao mà tự nhiên thế?” Vợ trả lời, “Mời thì ăn thôi.” Đúng là có mời cho lịch sự ai ngờ có người thật thà chơi hết không chừa miếng nào. Vợ chồng mười mấy năm vẫn không hiểu ý nhau. Nói cho vui thế thôi chứ đâu có trách móc gì. Thấy nàng ăn dễ thương vô cùng.

Cả nhà ngồi ăn cơm nên đặc thằng Vương vào ghế của nó ngồi. Khi chán nó hét ầm lên. Tôi bế nó lên nó cười thích thú. Tôi nói với nó, “Con trai của ba dễ thương và đẹp trai giống ba.” Thằng Đán nói, “Vương là của mẹ vì mẹ đẻ nó.” Tôi trả lời, “Nhưng Vương giống ba.” Nó hết lên, “You cheated.” Rồi nói tiếp rằng lúc trước Vương giống nó nhưng tôi ăn gian cạo trọc đầu nó để giống tôi. Hú hồn. Tưởng đâu nó muốn nói tôi ngoại tình.

Rượu vang

Mỗi buổi chiều đi làm về, cái mà tôi mong mỏi là ly rượu vang đỏ và miếng phô mai đầu bò hình tam giác. Dạo này tôi bắt đầu hứng thú với rượu vang. Tuy đã uống từ lâu nhưng tôi không rành về rượu vang. Đã uống bao nhiêu chai khác nhau nhưng vị chát vẫn thế. Cái lạ là sau khi uống tôi lại có cái cảm giác thích thú cái vị chát chát đó.

Ngày xưa tôi thích uống rượu nặng, nhất là cocktail như gin and tonic, screwdriver, hoặc margarita. Uống shot thì tequila hoặc XO. Bia thì cũng tạm tạm nhưng bây giờ bị gout nên không còn uống được nữa. Chỉ có rượu vang là không bị gì cả.

Thôi thì trong ba thứ rượu ích nhất vẫn còn một. Cũng tốt là vang không hại sức khỏe nhiều như mấy thứ khác. Ích ra còn có một chút men rượu để giải sầu. Không có men rượu thì cuộc đời này còn thú vị gì.

Trên đời này cái mà tôi đam mê nhất tôi không làm chủ được. Lúc có lúc không. Rượu thì tôi làm chủ được. Lúc nào muốn uống cũng uống được. Dĩ nhiên cũng có chừng mực và tôi chưa phải dạng người sáng xỉn chiều say. Tôi vẫn biết trách nhiệm và thân phận của mình.

Viết cho ngày thứ sáu

Hôm qua sau giờ làm đói bụng quá thèm được ăn gà rán Bonchon uống vài ly bia tươi. Rủ cả nhà đi nhưng chỉ ba thằng con lớn xưng phong. Nhưng tụi nó không chịu đi Bonchon mà đòi đi buffet. Thôi cũng chìu tụi nó vậy. Chiều thứ năm vắng vẻ nên mấy cha con mặt sức mà ăn. Tôi và thằng Đán chơi hai khay crawfish. Mấy cô hầu bàn nhìn thấy không biết nói tiếng Tàu với nhau cái gì. Mặt kệ. Cha con tôi cứ ăn.

Tối về nhà tưởng đâu ăn no quá ngủ không được nhưng nằm đọc sách đến mười một giờ đêm rồi ngủ luôn đến sáu sáng. Thế là được bảy tiếng. Chắc là hết bệnh nên ngủ lại được cũng mừng. Khỏi đi khám bác sĩ. Sẽ có gắng ngủ đầy đủ và dành thời gian cho mình. Không Facebook và Twitter cũng tốt lắm. Giờ quăng cái điện thoại ra khỏi phòng ngủ là khoẻ luôn.

Giờ đây tôi chỉ giữ lại cái blog này để tâm sự. Viết gần hai chục năm rồi vẫn nhảm nhí. Thôi kệ có chỗ tập viết chữ Việt là tốt rồi. Viết gì không quan trọng. Ở đây không ồn ào không bàn tán chỉ tôi viết bạn đọc. Thế thôi nên cũng không sợ mếch lòng ai cả.

Nghĩ lại cũng vui. Không biết tại sao lại đam mê blog đến thế cho dù bây giờ đâu còn bao nhiêu người viết blog nữa. Lúc trước có người bảo rằng mai mốt Visualgui không còn popular nữa và không còn ai đọc nữa tôi sẽ thất bại. Tôi vẫn không nghĩ trang blog này đã thành công và đã trở thành popular. Ngược lại vì biết không còn ai đọc và cũng không nổi tiếng nên tôi vẫn viết mãi như một thói quen. Bây giờ vắng nó đi chắc tôi buồn và nhớ nó lắm. Tôi thích được thiết kế nó và được ghi chép lại những gì trong tôi. Có những nghĩ suy rất riêng không thể nói ra được nhưng có thể viết lại được. Nhiều lúc muốn than vắng thở dài và kể lễ những phiền muộn, đây là nơi để tôi có thể làm những chuyện đó mà khỏi cần tốn tiền đi therapy.

Tuy viết vẫn không hay nhưng tôi có thế đặt keyboard xuống là chữ có thể tuông ra mà không cần suy nghĩ. Cho nên những bài viết với những cảm xúc rất thô và không được biên soạn. Người đọc cảm thông nhé. Không cũng không sao cả. Không ai nợ ai.

Không ngủ yên

Già và bệnh thật rồi. Hai đêm qua tôi cố gắng đi ngủ sớm nhưng lại thức giấc vì nghẹt thở. Hôm vừa rồi thì thức giấc lúc một giờ sáng còn hôm qua thì ba giờ sáng. Cố vỗ lại giấc ngủ nhưng không còn ngủ được sâu lắng nữa.

Tôi đang cố gắng dành lại thời gian rảnh rỗi cho mình. Tạm thời đóng Facebook để khỏi check và rời khỏi Twitter. Tôi cũng bớt đọc sách buổi tối khuya và buổi sáng. Ở nhà không còn đụng đến laptop nữa. Điện thoại bỏ hết những thông báo (notification) và đang tìm cách bỏ nó ra khỏi phòng ngủ. Đang tìm cái đồng hồ để trong phòng.

Tuy nhiên ngủ không được vẫn là một vấn đề. Hôm nào phải đi khám bác sĩ. Trưa nay vừa ăn trưa vừa soạn ra hình để rửa cho Vương. Lướt qua nhiều quá đến bây giờ vẫn còn choáng váng. Không biết là vì chóng mặt hay ngủ không yên hay cả hai. Lại còn bị cảm nữa. Thôi đi bộ vài dòng xem có đỡ tí nào không.

Bất mãn và thoả mãn

Thời tiết thay đổi thất thường và ngủ không đủ giấc nên cuối tuần vừa rồi lại bị cảm. Bị bệnh nên chỉ quanh quẩn trong nhà. Dạo này tinh thần không được tập trung. Nhiều chuyện lo ngại tuy ngoài ý muốn. Biết rằng không thể làm được gì nhưng lại vẫn bâng khuâng để tự trút phiền muộn vào thân.

Chắc là cái bệnh của những kẻ chưa nếm mùi đau khổ. Có mái ấm gia đình. Có công ăn việc làm. Có cuộc sống đều đặn. Vậy thì chuyện gì mà phân vân? Chẳng lẻ sướng quá đâm ra bị trầm cảm? Tôi không hiểu chứng bệnh trầm cảm nhưng tôi biết mình chưa đến đoạn đường đó.

Tôi chỉ bất mãn với chính mình cho dù tôi tự biết những suy nghĩ như thế chỉ tự hại bản thân. Nhưng nếu tôi thoả mãn với chính mình thì cuộc đời này đâu còn gì thú vị nữa. Tôi chỉ không thể giữ thăng bằng giữa thoả mãn và bất mãn. Nên tôi vẫn tìm cho chính mình một vị trí không dậm chân tại chổ mà cũng không hy vọng quá xa xôi. Cái gì cũng có cái giá của nó.

Lưỡi mập

Ngày mai trời lại tuyết. Trường học và chỗ làm lại đóng cửa. Tối nay trời trở lạnh thèm chút “thịt da thơm ngát tình nồng” mà không được. Ráng chịu vậy.

Sáng nay đi clean răng. Ông nhà sĩ thấy trên lưỡi có dấu răng. Ông bảo rằng lưỡi tôi hơi to nên đụng phải răng. Giờ đây không chỉ thân mập mà lưỡi cũng mập nữa sao?

Ổng lại bắt khám hơi thở. Kết quả là tôi thở không đều đặn nên có thể bị vấn đề ngủ. Quả thật là tôi ngủ không ngon giấc gì có chịu đi ngủ đâu. Tôi thèm được những giờ phút yên lặng. Chỉ khi nào mấy thằng con ngủ rồi tôi mới được thời gian cho chính mình. Không đọc sách thì viết nhảm như bây giờ thay vì đi ngủ.

Hôm qua cũng thức khuya sửa chữa lại trang Nghệ thuật chữ Việt cho đến gần hai giờ sáng. Hôm nay cũng khá mệt nhưng ngày mai được nghỉ thì tiếp tục thức tiếp.

Vẫn chưa gọi điện thoại cho mẹ và mẹ cũng chẳng gọi cho tôi. Tôi nhớ mẹ lắm nhưng vẫn bị shock. Cứ tưởng mình vẫn luôn luôn là thằng con trai cưng của mẹ. Chẳng lẽ câu “Xa mặt cách lòng” vẫn có thể áp dụng cho tình mẹ con? Dường như mẹ đã mất đi niềm hy vọng trong tôi. Tôi đã bỏ mẹ để sống cuộc sống riêng của mình. Chẳng lẽ tôi phải gạt bỏ đi cuộc sống của mình để làm tròn chữ hiếu? Giờ đây tôi cảm thông được nỗi khổ của ba lúc xưa. Ông đã vì chữ hiếu mà đã rời xa vợ con gần ba mươi năm qua.

Cuộc sống thật quá phức tạp. Giữa tình nghĩa và trách nhiệm nên phải làm sao? Chẳng lẽ phải chặt đi tay trái hoặc tay phải?

Hiểu lầm?

Mấy ngày qua tôi không dám gọi mẹ nhưng tôi vẫn suy nghĩ nát óc về lời nói của bà. Tôi vẫn không tin tôi đã có ý định đuổi bà về Việt Nam. Tôi không ngang tàng hoặc có quyền để làm như thế. Mẹ cũng đâu phải hiền đến nổi đã không mắn chửi tôi mà chỉ im lặng để bụng mười mấy năm qua.

Tuy nhiên tôi còn nhớ có khuyên bà về Việt Nam ở. Lúc đó nhà ở Việt Nam còn chưa bán và ba muốn mẹ về ở chung. Ba muốn qua đây, mẹ lại không cho. Vợ chồng ở xa nhau đã gần 30 năm rồi thì về Việt Nam ở với nhau cũng không phải là không có lý. Nhà đã có sẳn. Mẹ được tiền hưu mỗi tháng sống thoải mái. Những người già ở đây cũng thường về Việt Nam sống sau khi họ nghỉ hưu. Đó là lời khuyên chứ không phải đuổi.

Bây giờ có giải thích cũng quá muộn màng. Mười mấy năm mẹ đã nghĩ là như thế.

Anh Tám

Lúc về Việt Nam tôi được biết anh Tám là người bạn của ba. Tôi không hiểu rõ vì ba cứ giỡn rằng, “Coi như của xí được.” Anh mời tôi và anh chị tôi đến nhà ăn tối. Anh và bà xã làm nhiều món ngon. Anh em cùng nhau ăn nhậu hát karaoke rất vui. Đó là những giây phút tuy đơn giản nhưng khó quên.

Lúc về lại Mỹ, anh thường gọi điện thoại cho tôi qua Facebook Messenger mỗi cuối tuần. Anh kể cho tôi nghe mỗi tuần anh đến thăm ba tôi hai hoặc ba lần. Hai người rủ nhau đi ăn và uống một hai chai bia. Anh tâm sự rằng anh mồ côi ba từ nhỏ nên anh quý ba lắm và coi ông như người cha.

Tôi cảm động lắm và cám ơn anh đã dành thời gian đến với ba tôi. Tôi bây giờ ở xa và rất ít cơ hội được gặp ba. Lần về Việt Nam đó rất ý nghĩa nhưng tôi lại không để ý đến tình cảm của anh và ba. Anh ngại tới lui nhiều vì sợ người ta nói anh nịnh Việt kiều.

Tuy gặp nhau không nhiều và chúng ta không dòng họ, tôi quý mến tình cảm anh dành cho ba tôi. Lần sao có dịp về Việt nam bảo đảm anh em mình không có khách sáo nữa. Ba có được người bạn (người con) ở bên cạnh lúc tuổi già là quá quý rồi. Tuy là con ruột, tôi chưa từng chăm sóc cho ba được như anh. Đừng ngại thiên hạ nói gì. Hãy làm những điều từ trái tim và lương tâm của mình.

Tôi hổ thẹn lắm. Tuy cha anh đã mất nhưng anh có thể tìm được tình thương của người cha. Cha mẹ tôi còn sống mà tôi lại không ở gần để lo lắng cho họ. Lúc có thì không biết quý. Mất rồi hối tiếc thì quá muộn màng. Nhưng trong cuộc sống không cỏ thể có được hết tất cả. Tôi chỉ biết sống sao cho thật tốt với những gì đang có bên cạnh mình.

Contact