Tự tiến

Hơn một năm nay bị bắt làm ở nhà vì đại dịch. Giờ đây thời khóa biểu đâu vào đó thì lại bị bắt trở lại văn phòng đầu tháng Tám. Cũng may Sếp dễ dãi nên cho thêm thời gian để sắp xếp đến cuối tháng Tám hoặc đầu tháng Chín trở lại cũng được. Nếu như cần thiết thì làm ở nhà một hoặc hai ngày mỗi tuần.

Có được Sếp biết thông cảm như thế nên tôi đã trụ cột tại đây gần chục năm mà không hề muốn chạy. Lúc mới nhận việc, tôi nghĩ chỉ làm một hoặc hai năm rồi sẽ tìm công việc mới. Những người trong ngành thiết kế web như tôi luôn thay đổi công việc để tiến xa hơn. Ở một chỗ sẽ không theo kịp những công nghệ mới. Đúng vậy vì mười năm nay tôi không theo đuổi trào lưu mới nào cả. Tôi chỉ theo đuổi và áp dụng những gì cần thiết cho công việc của mình.

Lúc ban đầu làm khá vất vả. Một mình phải chịu rất nhiều trách nhiệm những công việc mà chính bản thân cũng không biết gì cả. Tự miệt mài học hỏi và phải tự thí nghiệm những gì chưa từng làm. Giờ đây mọi công trình đã ổn định. Chỗ đứng vững vàng và có thêm phụ tá. Điều quan trọng nhất là được Sếp hoàn toàn tin cậy cho nên được tự do và thoải mái. Miễn sao công việc hoàn tất tốt đẹp không chậm trễ.

Với tôi giờ đây sự nghiệp tuy quan trọng nhưng tôi cần có thời gian cho gia đình, nhất là khi mấy thằng con còn nhỏ. Tôi cần có sự cân bằng giữa công việc và gia đình. Làm ở nhà đưa con đi học, đi công viên, đi bác sĩ, hoặc buổi trưa mấy cha con kéo nhau đi ăn trưa. Nhờ thế nên gần gũi bọn chúng hơn. Sếp hiểu được và rất cảm thông với chuyện con cái tuy Sếp không có đứa con nào cả.

Hơn nữa tôi cần sự phát triển cho bản thân. Ngoài công việc chính, tôi miệt mài với những dự án riêng như nghệ thuật chữ Việt, viết blog, đọc sách, học trượt băng, hoặc nhận thêm công nghệ thiết kế nho nhỏ. Tuy không liên quan đến công việc chính nhưng những dự án cá nhân cho tôi thêm động lực để đi tiếp trên con đường sự nghiệp của mình. Sếp cũng khuyến khích và tạo điều kiện cho tôi tự phát triển kỹ năng của mình. Và đó là những lý do đã níu kéo tôi ở lại cho đến ngày hôm nay.

Trong tương lai không biết ra sao chỉ mong rằng Sếp đừng nghỉ hưu sớm. Đợi đám nhóc của tôi lớn lúc đó sẽ tính tiếp. Tôi không ngại thay đổi công việc mới. Tôi chỉ ngại thay đổi Sếp. Gặp không đúng Sếp sẽ khiến cho công việc căng thẳng và phiền phức. Tôi đã từng trải nghiệm và không muốn mình phải lâm vào tình trạng đó nữa. Không chỉ Sếp nhưng những người làm chung nhóm cũng rất quan trọng.

Sau khi được lên chất giám đốc, tôi có thêm trợ lý. Tuy vậy tôi vẫn phải học hỏi và trực tiếp làm những công việc quan trọng chứ không giao phó hết cho phụ tá. Tôi không muốn phải dựa vào họ vì khi họ bỏ đi tôi vẫn có thể tiếp tục công việc họ đã làm. Như bây giờ không có phụ tá tôi vẫn làm tròn những công việc.

Tôi rất mãn nguyện với công việc hiện tại của mình. Tôi đã bỏ ra mười năm đầu tư và xây dựng nó. Mọi công trình tốt đẹp theo ý muốn của tôi. Giờ đây chỉ cần tiếp tục chăm sóc và nâng cấp bọn nó để không bị lỗi thời hoặc bị xâm nhập. Giờ đây mới thật sự thưởng thức những thành quả của mình. Nên không cần phải nhảy việc mới tiến tới. Quan trọng là mình biết con đường mình bước tiếp là gì và những công việc gì khiến cho mình phát triển và phấn đấu. Với tôi, đó là đọc, viết, và thiết kế.

Một ngày của tôi và Đạo

Hôm qua Đạo chích ngừa COVID lần thứ hai. Tuy vẫn còn sợ kim nhưng Đạo chịu để anh dược sĩ trẻ người Việt chích. Đạo chỉ cần nắm lấy tay tôi để lấy thêm can đảm.

Để phòng ngừa tác động thứ yếu, hai cha con rủ nhau đi trượt băng. Đạo chỉ tôi cách quay hai chân. Tôi dễ bị say sóng nên quay hai vòng là chóng cả mặt. Rồi hai cha con cùng nhau học cách nhảy lật nửa (half-flip jump). Gần ba tiếng đồng hồ, chúng tôi tập có kết quả tốt.

Sau giờ trượt băng, hai cha con dắt nhau đi nhà hàng Nhật. Đạo giống tôi ở chỗ là đi đâu cũng mang theo quyển sách. Trong lúc chờ đồ ăn mạnh ai nấy đọc. Lúc đồ ăn mang ra, hai cha con vừa ăn vừa tâm sự. Tôi hỏi thăm nó về thằng bạn của nó.

Hôm thứ ba vừa rồi nó đến nhà thằng bạn chơi. Từ lúc đại dịch đến bây giờ tụi nó mới có dịp chơi chung với nhau. Lúc đến đoán Đạo về, tôi cũng xã giao với mẹ thằng bạn của nó. Tình cờ biết được rằng hai vợ chồng đã ly thân. Ông chồng đã dọn ra khỏi nhà. Chỉ còn lại bà vợ với bốn đứa con (ba trai một gái) trong căn nhà lớn. Cuối tuần thì mấy đứa con qua ở với ba.

Tôi hỏi Đạo có để ý bạn của nó buồn không khi cha mẹ chia tay. Nó không thấy bạn có thay đổi vì cả, vẫn vui vẻ bình thường. Chắc con nít còn vô tư chưa hiểu chuyện hoặc tuy cha mẹ không sống với nhau nữa nhưng họ vẫn sắp xếp để không ảnh hưởng đến con cái.

Tôi không biết gì về gia đình của họ nhưng trường hợp cũng tương tự như gia đình tôi (hai vợ chồng bốn đứa con). Dĩ nhiên vợ chồng nào cũng có vấn đề cả nhưng bước tới đoạn đường chia tay sau khi đã có bốn đứa con là một quyết định không nhỏ.

Tôi định hỏi Đạo nếu như gia đình của chúng ta rơi vào hoàn cảnh như thế thì sao. Nhưng rồi tôi không muốn nó phải suy nghĩ nhiều. Tuy trong cuộc hôn nhân này tôi không thể tự quyết định nhưng tôi sẽ dùng hết khả năng và quyền hạn của mình để điều đó không bao giờ xảy ra.

Xù Coke & Six Feet Under: Nhật ký của những kẻ chán đời

Những bài viết ngắn tựa như những blog posts chia sẻ tâm sự cá nhân của hai tác giả. Nội dung rời rạc. Chuyện không đủ thu hút. Cách viết không đủ quyến rũ. Tác giả viết trong tâm trạng chán đời nên cũng chẳng có gì sôi nổi. Đọc không thấy chán đời, chỉ thấy chán nản.

Bệnh

Hôm qua thứ Sáu lấy ngày nghỉ đi chèo thuyền cùng gia đình. Trưa ăn picnic ở công viên. Tối đi ice skating luyện tập. Về đến nhà rất khỏe. Uống ly trà xanh mật ong, ăn chiếc bánh pía nho nhỏ, tắm rồi đi ngủ. Giữa đêm khuya bỗng nhiên nghe lòng ngực như đang bị cháy. Ho đau tận cả phổi phải tìm nước chữa cháy.

Cố gắng ngủ tiếp nhưng cảm giác rất khó chịu. Sáng dậy không bước ra khỏi giường nỗi nên ngủ tiếp. Cũng may hôm nay là ngày thứ Bảy không cần phải làm việc gì. Vợ cũng để yên cho tôi ngủ. Tôi ngủ như bị thiếu ngủ trầm trọng nhưng những cơn ho đánh thức tôi dậy. Vợ nấu cho tô súp tàu hũ Hàn Quốc ăn giải cảm. Ăn xong, tôi lại trèo lên giường ngủ tiếp.

Trong tâm trạng mê mang mệt mỏi, tôi nhớ đến mẹ. Nhớ những lúc ốm đau lúc còn bé, mẹ đã lo lắng cho tôi từng viên thuốc, từng muỗng cháo, từng lời khuyên nhỏ nhẹ. Mẹ đã không rời xa tôi nửa bước. Thế mà giờ đây mẹ đã rời xa tôi vĩnh viễn.

Sáng Chủ nhật thức dậy thấy tinh thần nhẹ nhàng hơn. Cơn bệnh chắc đã qua. Nhìn qua cửa sổ nắng đã lên rất đẹp nhưng vẫn còn buồn ngủ.

Ký ức kem Jim Dandy

Lần đầu tiên tôi được thưởng thức ly kem Jim Dandy là lúc tôi mới qua Mỹ được vài tuần. Thời đó còn ở chung với gia đình chị Hương (chị cả) ở thành phố Willimatic, tiểu bang Connecticut. Chị Hoa Nhỏ (người chị họ rất dễ thương) từ thành phố Lancaster, tiểu bang Pennsylvania, qua thăm và chị đưa tôi và hai đứa cháu (Lộc và Chris) đi nhà hàng Friendly’s.

Lúc đó tiếng Anh không rành nhưng nhìn thấy hình ly kem Jim Dandy là mê rồi. Ly kem gồm có năm scoop kem (dâu tây, vanilla, và chocolate) rồi thêm vào trái chuối tươi chẻ đôi đặt hai bên. Phần trên gồm có kẹo dẻo (marshmallow), dâu tây ngâm nước đường, kẹo chocolate, sprinkles, quả óc chó (walnuts), kem đánh (whipped cream), và trái cherry đỏ trên đỉnh. Nhìn hấp dẫn lắm và chị Hoa Nhỏ động viên tôi thử. Quả thật lần đầu tiên trong đời được ăn một ly kem quá tuyệt vời nhưng ăn đến căng bụng.

Sau này mỗi lần đưa mẹ ăn ở Friendly’s, tôi và mẹ gọi một ly và xin thêm cái muỗng hai mẹ con chia sẽ. Mẹ cũng rất thích ly kem Jim Dandy nhưng mẹ không thích kem chocolate nên thường đổi qua cherry đen hoặc raspberry đen. Giờ đây hình dung lại mẹ ăn ly kem Jim Dandy làm tôi nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng của mẹ.

Lúc mới quen với bà xã, tôi cũng dắt em đi Friendly’s vào một ngày nóng nực của mùa hè. Em cũng gọi một ly Jim Dandy. Trong lúc tôi đợi order của mình thì ly kem Jim Dandy đã đến. Em mời tôi bằng cách lấy muỗng của mình đúc cho tôi ăn. Không biết có ý đồ gì hay là muốn bật đèn xanh để tôi cua em. Thấy em dễ thương quá nên mê em luôn từ dạo ấy. Nghĩ lại mình dễ bị dụ dỗ nên mới có bốn thằng con ngày hôm nay.

Vài năm gần đây những nhà hàng Friendly’s trong khu vực tôi ở đã bị đóng cửa nên đã lâu không được thưởng thức một ly Jim Dandy. Chắc phải lái xe đi xa một tý để tìm lại một chút ký ức.

Nghỉ mát vùng biển Wildwood

Sau một năm đại dịch và tất cả người lớn đã chích ngừa đầy đủ, gia đình bên vợ trở lại vùng biển Wildwood nghỉ mát. Lâu lắm rồi mẹ vợ, anh chị em, cùng tám thằng cháu mới có dịp sum họp nên một tuần lễ nhanh chóng trôi qua.

Gia đình đoàn tụ đông đủ mệt thì mệt nhưng vui thì vui. Tám thằng cháu trai chơi với nhau thân mật vì không đứa nào được mang theo iPad cả. Mỗi buổi sáng cả gia đình đạp xe trên boardwalk. (Chỉ một mình tôi trượt rollerblade.) Trưa kéo nhau ra biển tấm và dọc cát. (Tôi nghe nhạc, trông mấy đứa nhỏ, và đọc sách). Chiều đi dạo boardwalk hứng gió và chơi arcades. Khuya về ăn kem rồi đi ngủ.

Những lúc đợi ăn hay thư giãn, đám nhỏ được xem TV. Còn tôi thì tranh thủ đi skatepark để luyện tập rollerblading thêm. Chỉ như thế mà bảy ngày lần lượt đến rồi đi. Đám nhỏ còn luyến tiếc muốn được ở lại lâu dài hơn. Cuộc họp mặt nào rồi cũng phải chia tay. Cuộc vui nào cũng phải tàng. Cám ơn bà xã và anh chị đã nấu những món ăn gia đình thơm ngon. Hẹn gặp lại ở biển North Carolina vào tháng tám.

Mua cua nhớ mẹ

Hôm qua đi mua một bushel (chín lố) cua, tôi lại nhớ đến mẹ. Mới năm nào mẹ cùng đi biển với chúng con và các cháu. Cả tuần lễ trong nhà trọ mấy mẹ con ngày nào cũng hấp cua lên cùng ăn cùng bàn tán hết chuyện thiên hạ đến chuyện nội bộ.

Chân mẹ yếu không đi ra biển được nên mẹ có thời gian thong thả lột cua ăn. Thấy được mẹ mỉm cười chúng con rất vui và hạnh phúc. Thế mà giờ đây mẹ đã không còn nữa. Tôi đi mua cua một mình mà không thể nào không ngậm ngùi nhớ đến mẹ.

Nhớ từng câu nói, nhớ từng nụ cười, và nhớ từng cử chỉ của mẹ. Nỗi nhớ càng mãnh liệt hơn mỗi khi chạm đến những dòng ký ức về mẹ. Ngày xưa cứ ngỡ mẹ sẽ luôn ở bên tôi. Cái cảm giác vắng mẹ vẫn xót xa vô ngần.

Lung Tung Xèng với Tuyết Loan

Sáng nay thức sớm thưởng thức một buổi jazz jam session sống động và ấn tượng của băng nhạc Lung Tung Xèng cùng với ca sĩ Tuyết Loan và sự hiện diện đặc biệt của tay pianist Daniel Vũ và Tuấn Saxo.

Chị Tuyết Loan cover lại “Autumn Leaves,” một bài jazz ballad, theo giai điệu swing tươi vui. Không biết chị hát tiếng Pháp ra sau nhưng phần tiếng Anh chị phát âm rõ. Giọng chị vẫn khỏe và chị swing rất chất. Chỉ hơi đáng tiếc là chị vỗ tay làm sao lãng đi phần solo của anh Tuấn Saxo. Bài “All of Me,” thuộc dạng jazz standard, cũng thế chị lại vỗ tay khi anh Daniel Vũ improvised.

Nói đến improvisation thì anh Daniel chơi rất đúng cách nhạc jazz nhất là qua hai bài bossa nova “The Shadow of Your Smiles” and “The Masquerade.” Phải chi băng nhạc cùng improvise thì thú vị biết mấy. Anh U Minh Kiệt chơi electric bass rất thôi miên. Nếu như cả band đều “dropout” hết để một mình anh solo thì phê biết mấy. Nhưng có lẽ chơi jazz không phải sở trường của Lung Tung Xèng.

Chị Tuyết Loan chỉ hát một bài Việt duy nhất là “Tôi đi giữa hoàng hôn” cũng qua điệu swing. Nghe lại thì nguyên một jam session chỉ có hai điệu swing và bossa nova. Thiếu đi chất blues. Một buổi jazz jam session mà không có không khí blues thì hơi bị thiếu sót. Thêm một điều nữa là chị Tuyết Loan chỉ hát straight jazz. Không luyến lá cũng không scat. Cho nên nổi bật nhất là những phần ứng tấu của anh Daniel.

Sinh hoạt liên đoàn

Thứ bảy vừa rồi hai cha con (tôi và Đán) đi cắm trại trong hướng đạo liên đoàn Hùng Vương. Các trưởng và phụ huynh đều rất tận tình với đám Cub Scouts. Nào là bày ra những trò chơi thú vị. Nào là nấu nướng những món ăn rất ngon. Nào là ca hát sinh hoạt rất vui.

Lần này đi cắm trại ngoài rừng không điện cũng không iPad nên đám nhỏ tự chơi với nhau. Đến 10 giờ đêm, tụi nó mệt rã người chui vào lều ngủ. Còn các người lớn thì tụ họp uống chút bia bàn chuyện tương lai trong hướng đạo. Với troop leader và scoutmaster mới nên mọi chuyện thay đổi rất nhiều. Các trưởng yêu cầu cha mẹ tiếp tay để giúp liên đoàn.

Tôi định đóng góp vào việc thiết kế lại trang web của liên đoàn nhưng đã có người khác xung phong rồi. Đội lân Hùng Vương bây giờ không ai lãnh đạo cả. Tôi nói tôi biết đánh một chút trống nên các trưởng giao phó cho tôi luôn. Hồi nhỏ, mẹ mua cho tôi cái trống bé tí. Không biết nghe trống múa lân ở đâu nhưng tôi đã thuộc lòng một số nhịp điệu cho đến bây giờ cũng không quên. Lúc vào trung học, tôi tình cờ đánh trống trong lúc các bạn tập múa lân. Không ngờ các bạn mời tôi tham gia và trở thành tay trống cho đội lân trong câu lạc bộ Việt của trường. Chúng tôi luyện tập mỗi ngày sau giờ học và đã trở thành đội lân đi múa trong cộng đồng vào những ngày tết. Giờ đây hy vọng sẽ đào tạo cho đội lân nhỏ để bọn chúng học hỏi được một chút về văn hóa truyền thống của người Việt.

Một anh trưởng trong nhóm muốn tôi dạy cho bọn nhỏ đọc vì anh ta thấy tôi lúc nào cũng lôi theo quyển sách trên tay. Trong lúc chờ đợi đám nhỏ sinh hoạt tôi thường ngồi đọc sách. Tôi mê đọc sách lắm nên tranh thủ giờ nào trống là đọc. Tôi thấy ý kiến của anh ấy cũng hay. Tôi rất muốn mấy đứa nhỏ học tiếng Việt. Lần về Việt Nam vừa rồi, tôi đã mua một số sách thiếu nhi hai thứ tiếng Việt và Anh. Mỗi tuần tôi sẽ chọn ra một quyển sách đọc cho chúng nó nghe rồi hỏi những câu hỏi về quyển sách. Hy vọng sẽ động viên tụi nó học tiếng mẹ đẻ của mình.

Chuyện đau lòng

Một người Việt sống ở Mỹ không tin vào việc chích ngừa nên đã không cho cả gia đình chích. Vài tuần trước anh tổ chức một buổi tiệc hoành tráng mừng thọ 85 tuổi của cha mình. Hai ngày sau, cả gia đình bị nhiễm COVID và cha anh đã không qua khỏi.

Nghe thật đau lòng. Đáng lẽ ra chuyện của người ta tôi không muốn kể lại nhưng hy vọng đây là một bài học cho những người Việt trong cộng đồng chúng ta không tin vào khoa học. Đừng nghe tin bậy bạ trên YouTube, Facebook, hoặc mạng xã hội rồi cho rằng chích thuốc là việc chính trị. Đừng đem mạng sống của mình và người thân ra để đặt lên Cộng Hòa hay Dân Chủ vì con virus chẳng tha thứ cho ai cả.

Nếu bạn vẫn chưa chích ngừa, tôi mong bạn hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Cả thế giới hiện nay đang cầu xin được mũi thuốc dành cho bạn. Đừng lãng phí nó vì nó cứu được mạng người và mạng của bạn. Dĩ nhiên chích hay không chích hoặc tin hay không tin vẫn là quyền cá nhân của bạn và sự chọn lựa của bạn.

Contact