Chán chường

Sớm mai thức giấc, nhìn quanh bực mình. Hôm qua nay cảm giác căng thẳng và chán chường. Việc công và tư chồng chất lên nhau. Thiếu ngủ nên tinh thần càng thêm não nề. Nghĩ đến đường đời càng lúc càng vô vị. Cha mẹ mới ngày nào đó mà đã lần lượt ra đi. Người bị ung thư. Người bị nhiễm dịch.

Sống trong âu lo để làm gì rồi kết cuộc cũng chỉ trở về cát bụi. Biết như thế nhưng vì trách nhiệm và bổn phận nên cũng phải ráng phấn đấu. Trong tôi dường như lúc nào cũng mỏi mệt và mỏi mòn. Tôi không chịu được áp lực trong cuộc sống. Tôi thiếu tự tin càng không khéo dùng bàn tay. Ngoài làm vi tính, tôi không làm được những việc khác. Lại không khá giả cho lắm để thuê người khác làm.

Nói tóm lại là những áp lực không lớn nhưng đã khiến tôi lo lắng. Không biết những áp lực lớn sẽ ra sao. Tôi không thể nào quay lưng đi được. Thôi thì chấp nhận vậy. Tới đâu hay đến đó. Tôi đã quá mỏi mệt và trái tim vẫn không ngủ yên.

Ý thức

Cuối tuần vừa rồi gia đình qua nhà chị vợ ăn tối. Chị nướng nguyên con gà nhìn hấp dẫn. Vừa đặt lên bàn ăn thì thằng cháu cắt ngay hay cái đùi gà cho vào đĩa không cần biết bà ngoại và những người lớn xung quanh. Con nít không ai trách cả. Là vai trò người chú, tôi định góp ý với nó nhưng thấy cha mẹ nó im lặng để thằng con thưởng thức cặp đùi gà nên tôi cũng không lên tiếng.

Chiều hôm qua bà xã nướng một khúc cá hồi nhìn khá hấp dẫn, nhất là miếng da giòn rụm. Vừa đem lên bàn thằng Đán lấy ngay miếng da cho vào chén. Tôi nói với nó rằng con cắt một miếng thôi hoặc con hỏi bà ngoại, ba mẹ có ai ăn không cho con xin. Dĩ nhiên người lớn sẽ nhường cho con nhưng con phải hỏi. Nó giận lẫy bỏ lại cả miếng da và chỉ ăn cơm trắng với nước mắt. Tôi cũng mặc kệ nó.

Ngày xưa mẹ thường nhắc nhở tôi khi ăn phải nhìn trước ngó sau, nhất là khi có người lớn. Lúc lấy đồ ăn cũng phải để ý đến người khác. Tuy lúc còn nhỏ không hiểu lắm nhưng tôi cũng làm theo lời mẹ dặn. Lớn lên hiểu được những gì mẹ dạy là lễ phép và tế nhị. Dù ở Mỹ hay ở Việt Nam, chúng ta cần phải có ý thức tuy giờ đây thức ăn không thiếu thốn.

Lúc hè, tôi trò chuyện với cô giáo dạy kèm cho thằng Đán. Tuy là người Mỹ nhưng cô vẫn nhắc nhở nó rằng khi ra đời nó là người đại diện cho cha mẹ. Những biểu hiện của nó sẽ phản ánh đến người lớn. Tôi cảm ơn cô đã thay thế tôi dạy dỗ cho nó không chỉ những bài học trong trường mà luôn cả những ý thức trong đời sống.

Nguyễn Thị Minh Ngọc: Ký sự người đàn bà bị chồng bỏ

Quyển tiểu thuyết ký sự của cô đào hát cải lương. Bội Châu kể chuyện về cuộc sống của một người nghệ sĩ đằng sau sân khấu và chuyện tình cảm đầy trắc trở khi cô bị chồng bỏ. Phần hai của sách chuyển từ tự truyện sang chuyện của những nhân vật khác nhưng có liên hệ với Bội Châu. Thú vị nhất là chuyện người bạn xem bói và mấy ông Việt Kiều về Việt Nam bị gái dụ. Nguyễn Thị Minh Ngọc viết văn giản dị, dễ gần gũi, và có chúc hài hước cùng cay đắng.

Vẫn yên ổn

Xin lỗi về bài viết ngày hôm qua đã khiến mọi người lo lắng. Vì câu chuyện có liên quan đến người khác nên tôi tạm thời không thể tiết lộ chi tiết. Vì người ấy có ảnh hưởng lớn với tôi nên tôi đã xúc động với những gì người ấy chia sẻ với tôi. Và tôi đã viết xuống cảm xúc của mình khi mọi chuyện vẫn chưa được công bố.

Khuyết điểm lớn nhất của tôi là đặt nặng cảm tình của mình vào những người có liên quan đến cuộc sống của mình. Không hẳn là tình cảm hay tình thương mà chỉ cần sự tôn trọng tôi dành cho họ. Tôi chỉ quan tâm đến họ trong thầm lặng mà không hề biểu lộ trong phần giao tiếp với họ. Tôi vui cho họ tuy biết được những ngày tháng sắp tới của tôi sẽ bị ảnh hưởng.

Mọi người hãy an tâm. Mọi chuyện vẫn yên ổn. Có thể mọi chuyện sẽ yên ổn chứ không rối loạn như tôi tưởng tượng. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá xa vời. Tôi không sao cả. Gia đình vẫn ồn ào nhưng êm ấm. Tôi vẫn là tôi và tôi sẽ vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của mọi người.

Tương lai

Thôi rồi còn chi đâu Doanh ơi… Việc khiến tôi lo âu nhiều năm qua rồi cũng đến. Chỉ không ngờ nó lại đến đột ngột như thế. Cuộc sống là vậy không có chuyện gì tồn tại mãi, nhất là những chuyện tốt đẹp. Đổi thay trong đời sống là chuyện đương nhiên. Phải chấp nhận thôi. Không chịu nóng thì đừng vào nhà bếp. Không muốn ướt thì đừng đi mưa. Không muốn cháy thì đừng thử lửa.

Không biết tương lai rồi sẽ ra sao. Thôi thì đến đâu hay đến đó. Có phiền muộn cũng không làm được gì. Có lo âu cũng chỉ thêm âu lo. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua dù tốt hay xấu. Giờ đây chỉ biết chuẩn bị tinh thần để đối diện với những gì sắp đến. Muốn được an nhàn thì phải trải qua sóng gió. Tôi cũng đã từng phải vật lộn với những cơn bão lớn để tìm đến những giây phút êm đềm. Đến tận đường cùng tôi mới tìm ra lối thoát. Lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Dù quá mệt mỏi và chỉ muốn tìm chỗ nghỉ ngơi nhưng cuộc đời này vẫn còn dài và vẫn còn nhiều chông gai. Dù có khó khăn đến đâu tôi cũng sẽ vượt qua. Trên đôi vai tôi còn gánh nhiều trách nhiệm. Tôi không thể nào bỏ cuộc vì không còn được lựa chọn nào khác. Chỉ hy vọng một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác rộng mở.

Stopped Private Lessons

After careful consideration, I decided to pull the plug on Đạo’s and Xuân’s ice skating private lessons. It was a hard decision to make because I deeply wanted them to excel in ice skating. Unfortunately, that’s not what they wanted. They don’t want to compete. They just want to skate for fun. They still wanted to take private lessons, but they didn’t want to practice. With just a half-an-hour session each week, they won’t get anywhere if they don’t practice. After six weeks of private lessons, they couldn’t move beyond basic crossovers.

Over the weekend, I asked the kids to go to the rink to practice and all of them said no. Because they had a cousin sleeping over, they rather spent time playing video games than skating. I could have made them go to the rink, but it would be pointless if their hearts weren’t into it. I feel bad if I force them to go and I feel even worse if I go alone. I could spend three or four hours a day on ice practicing because I love ice skating. I offered them the same opportunity, but they didn’t want to take it. If they could just spend three or hours a week practicing, they could have a chance to go further. Unfortunately, they resisted every single time I asked them to go. These practicing sessions aren’t free either. I am not going to waste our money if they don’t put their efforts into it.

With private lessons and ice time fees, I paid almost $100 an hour. That’s not cheap. I can’t afford that type of money to skate for fun. If they just want to have fun, they can take group lessons. Group lessons are much more affordable and they also come with practice sessions. Maybe we can go back to taking group lessons again just for fun like the good old times before I went over my head thinking they could go further. What I wanted isn’t what my kids wanted. I wish I was given the opportunity when I was a kid like they have now, but I probably would have taken it for granted like they do now. Then again, ice skating is more enjoyable if they don’t have to worry about competing or take it too seriously.

Swinging vọng cổ

Nhạc sĩ Đức Trí đánh thử vọng cổ theo giai điệu jazz swing. Nghe cũng hấp dẫn lắm. Các bạn nghe thử nhé.

Lên mây

Đầu tuần đến giờ bận bịu trong việc đưa những ngôi nhà mạng của tôi lên mây nên chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ mỗi đêm. Sáng phải thức sớm đưa thằng Đạo đến trường và vào chỗ làm nên đầu óc tiếp tục lân lân như đang bay trên mây. Mấy ngày qua tuy mệt nhọc nhưng học hỏi được rất nhiều về công nghệ đưa những trang web lên mây. Hy vọng mọi chuyện sẽ được suôn sẻ.

Trở lại văn phòng công việc dày đặc. Vì chưa tìm được phụ tá nên công việc lớn nhỏ phải tự làm. Vài tuần trước tôi bị giao phó chương trình thiết kế cho buổi tiệc chào đón học sinh trở lại trường. Từ thiệp mời đến ly rượu đến tờ giấy napkin đến những món quà nho nhỏ đều do chính tay tôi thiết kế. Buổi tiệc được chọn theo đề tài Mễ Tây Cơ nên tôi dùng nhiều màu sắc và chữ.

Hôm nay mải mê làm việc mà quên cả buổi tiệc. Cũng may gần bốn giờ chiều anh bạn da đen làm chung rủ rê tôi đi nhậu. Anh ta biết tôi thích tequila shots nên kéo tôi đi. Đáng tiếc họ chỉ đãi bia, rượu chát, và margaritas. Tôi và anh ta lấy đồ ăn và margaritas. Chúng tôi chỉ đại khái hỏi thăm nhau hơn một năm qua cuộc sống như thế nào. Sau khi mỗi người uống bốn ly margaritas, anh mới tiết lộ rằng giấy tờ ly dị của anh và vợ vừa mới hoàn tất ngày hôm qua. Thấy anh ta thở nhẹ nhõm nên tôi nghĩ đó là tin vui chứ không phải tin buồn. Tuy thấy ngà ngà rồi nhưng sẵn rượu miễn phí nên tôi chúc mừng anh bằng cách nhậu tiếp.

Đã quen biết anh mười năm nay và biến được tính tình anh cởi mở nên hỏi luôn khi ly dị có chia tài sản gì không. Anh lắc đầu và trả lời rằng cô ta là giáo sư trường Đại học nên làm lương nhiều hơn anh. Anh cho biết thêm tuy cô có bốn cái bằng cấp nhưng không có trí cơ bản (common sense). Tôi cụng ly với lời nói này của anh.

Anh khôi hài và miệng lưỡi lắm nên tôi nghĩ không lâu anh sẽ tìm được một người mới. Tôi chợt nhớ ra lúc tôi mới vô làm không bao lâu anh cũng đang trong thời kỳ ly dị. Anh nói hai lần ly dị quá tởm rồi anh không dám bước thêm bước nữa. Nói thì nói vậy nhưng giữa đàn ông và đàn ông với nhau tôi hiểu được anh ta không thể thiếu đàn bà.

Tôi chúc mừng anh duyên nợ cũ đã dàn xếp xong gì mau sớm tìm được tình yêu mới. Biết đâu anh sẽ được may mắn lần thứ ba (third time’s the charm). Hy vọng là như vậy. Tôi tạm biệt anh với cảm giác quay cuồng như đang trên mây.

Lê Luynh: Giọt sương chạy trốn

Tập truyện ngụ ngôn của Lê Luynh viết cho thiếu nhi với những chủ đề vây quanh đời sống. Mỗi câu chuyện được tác giả gửi gấm vào một bài học nho nhỏ trong cuộc sống hoặc trong cách đối xử với nhau. Phần minh họa của Nga Phan làm cho những câu chuyện dễ thương thêm sắc màu. Sau mỗi truyện tác giả cho thêm ba câu hỏi để phụ huynh cùng thảo luận với con. Sẽ thử đọc với mấy thằng con xem tụi nó có hiểu gì không.

Mẹ và khổ qua

Mướp đắng còn có tên gọi là khổ qua. Thời thơ ấu tôi rất ghét vị đắng của nó. Mỗi lần mẹ nấu canh khổ qua dồn thịt, tôi chỉ gỡ thịt ăn còn trả lại phần mướp đắng cho mẹ. Tôi không thể hiểu nổi tại sao mẹ lại thích ăn canh khổ qua đắng nghét mà mẹ cũng chẳng bao giờ giải thích cho tôi nghe lý do mẹ thích ăn mướp đắng. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là mẹ hy sinh ăn phần đắng để cho tôi ăn phần ngon ngọt của thịt.

Thế mà càng lớn tôi càng thích ăn khổ qua. Càng đắng tôi càng thích nên tôi kết luận rằng phải có khổ qua trong cuộc sống mới thấm thía được vị đắng của nó. Có lần hai mẹ con nằm tâm sự, tôi hỏi về cuộc đời của mẹ. Mẹ trả lời, “Cuộc đời là bể khổ. Khổ từ lúc lọt lòng mẹ”. Tưởng như mẹ đùa nhưng xem xét lại cuộc đời của mẹ lúc nào cũng khổ. Từ nhỏ mẹ chịu khổ để giúp đỡ cha mẹ và chị em. Lớn lên mẹ chịu khổ vì phải sống trong chiến tranh. Lúc lấy chồng thì khổ vì chồng. Đến lúc có con thì khổ vì con và tôi đã từng đem đến những khổ đau cho mẹ.

Vì cả cuộc đời mẹ luôn phải đối diện với cái khổ nên mẹ rất dũng cảm và sẵn sàng cam chịu mọi khổ đau. Có một lần còn nhỏ tôi ngắm mẹ làm cua. Không may mẹ bị cua kẹp. Máu chảy từ ngón tay nhưng mẹ ngồi lặng yên để nó kẹp cho đến lúc nó buông tha. Tôi ngồi nhìn mẹ mà xót xa. Vài năm trước, tôi đưa mẹ đi bác sĩ chân để gọt da dư trên ngón chân cái của mẹ. Mẹ đau điếng cả người nhưng vẫn ngồi yên còn tôi thì xin phép rời phòng tìm nhà vệ sinh để mửa. Khác với mẹ, tôi chịu đau rất dở và nhìn thấy cảnh mổ xẻ tôi chịu không nổi. Khi mẹ bị nhiễm dịch Covid ở giai đoạn cuối, tôi quyết định đặt mẹ lên ventilator vì tôi biết được sức chịu đựng của mẹ. Vì muốn cứu mẹ, tôi đã một lần nữa khiến cho mẹ thêm đau khổ.

Giờ đây mẹ đã rời bỏ cõi tạm và đã được thoát khỏi kiếp khổ nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến mẹ. Mỗi lần ăn khổ qua là mỗi lần nếm được vị đắng trong nỗi khổ của mẹ. Mùa hè năm nay mẹ vợ có trồng hai cây khổ qua trong khu vườn nhà tôi. Giờ đây tôi ăn mọi thứ với khổ qua như thịt ba chỉ xào mắm tôm hoặc bún riêu. Trưa hôm qua, còn dư nước lèo bún riêu nên tôi nấu mì gói và cho vào khổ qua. Vừa ăn tôi vừa nhớ đến mẹ.

Contact