Hạn chế

Dạo này cố gắng hạn chế chi phí không cần thiết. Không thường xuyên đưa mấy đứa nhỏ đi ăn ở ngoài. Vợ cũng chăm chỉ nấu nướng nên về nhà ăn vừa chất lượng vừa ngon. Đi làm đem theo hộp cơm với đồ ăn thừa cũng xong. Lúc trước hay thưởng mấy đứa nhỏ trà sữa mỗi khi đi công viên trượt patin. Giờ đây tụi nó không còn muốn đi nữa nên cũng khỏi ghé vào tiệm trà sữa.

Những gì ở trong nhà tự sửa chữa được thì làm. Chẳng hạn như tự thay thùng nước nóng tiết kiệm được mấy ngàn đô. Ngoài dàn máy lạnh máy sưởi ra, mọi thứ trong nhà có thể làm được nhờ nợ nhà 15 năm qua và YouTube. Tôi cũng không sắm sửa đồ mới gì cả. Tủ quần áo của tôi có thể dùng thêm mười mấy năm nữa. Đồ đạc trong nhà và vật liệu nấu ăn thì vợ mua sắm.

Lý do hạn chế xài phung phí để đám nhỏ biết được giá trị của đồng tiền. Tôi không muốn tụi nó thấy gì cũng đòi hoặc muốn gì được đó. Nó không biết được cha mẹ phải đi làm mới có tiền. Ngày xưa mùa hè tôi đi phụ mẹ kiểm tra và xếp áo ở xưởng may 10 xu một cái. Làm một ngày mười mấy tiếng chỉ được mấy mươi đô. Tôi không dám xin mẹ tiền mua những thứ đắt giá vì tôi chứng kiến được mồ hôi nước mắt của mẹ làm kiếm tiền. Thậm chí có những lúc giành giật nhau vì mấy đồng xu. Đến bây giờ tôi vẫn bị ám ảnh về những chuỗi ngày đó.

Tuy giờ đây công việc của tôi không còn vất vả như mẹ hôm xưa, tôi không biết tương lai gần đây sẽ ra sao. Tôi phải chuẩn bị tinh thần, tâm lý, và luôn cả vật chất đề nếu có mất việc làm tôi có thể xoay sở. Tôi không muốn sống mà phải lệ thuộc vào việc làm. Tôi còn phải tiếp tục làm 20 đến 25 năm nữa. Tôi không biết sẽ còn đủ trí óc để theo đuổi ngành hiện tại không hay sẽ bị sa thải. Liệu sau khi nghỉ hưu sẽ được sống bao lâu.

Cả cuộc đời nô lệ tiền bạc thì cuộc sống này có ý nghĩa gì nữa? Nghĩ đến chỉ thêm chán nản. Tương lai chẳng có gì để mong đợi. Cuộc đời của tôi kể như là xong. Chỉ có thể đi xuống từ đây chứ không đi lên nữa. Tôi chỉ cố gắng lo cho mấy đứa con để tương lai của tụi nó tươi sáng hơn tôi. Hy vọng trong tương lai cánh cửa mới sẽ mở khi cánh cửa cũ khép lại. Đến đâu hay đến đó. Để gió cuốn đi.

Minh Đức: Đưa em vào cõi mộng

Với chất giọng ấm áp và cách trình bày truyền cảm, Minh Đức hát nhẹ nhàng và trung thành với những ca khúc vượt thời gian. Vì phong cách không phá cách cũng không gào thét của anh đã được đóng khuôn nên anh cần một người nhạc sĩ biến đổi phần hoà âm phối khí một chút. Nhạc sĩ Đạo Nguyễn đã thành công với trọng trách đó bằng cách thổi vào những âm hưởng jazz. “Đường chiều” (Hồng Duyệt) mở đầu album với giai điệu blues êm dịu nhưng dễ say. “Giọt lệ cho ngàn sau” (Từ Công Phụng) được dàn dựng dàn dây với ban nhạc jazz thật phê. “Một đời quên lãng” (Ngô Thụy Miên) được hoà âm với giai điệu Latin để hộ tống phần song ca của Minh Đức và Thái Hòa. “Những chiều không có em” (Trường Hải) đầy chất blues buồn. Những ca khúc còn lại được hòa âm theo không gian thính phòng lãng mạn. Đúng nghĩa với đề tài của album, Minh Đức và Đạo Nguyễn Đưa em vào cõi mộng.

Dì 9 mến,

Bước vào năm Quý Mão, cháu xin chúc dì dượng một năm dồi dào sức khỏe và tràn đầy hạnh phúc. Cháu rất vui khi nhận được thư của dì. Cám ơn dì luôn nghĩ đến gia đình cháu.

Thời gian trôi qua nhanh quá nhất là giờ đây bận rộn trong công việc kiếm sống và nuôi nấng mấy đứa con. Chúng cháu cố gắng làm hết sức để tạo cơ hội cho tụi nhỏ được có những môn thể thao và để mở mang thêm trí tuệ. Hy vọng sau này tụi nó sẽ hiểu được những giây phút giá trị bên gia đình.

Sức khỏe của dì dượng dạo này ra sao? Tuy con không ở gần dì dượng nhưng nếu cần gì thì dì cho con biết nhé. Điều gì con làm được con sẽ làm. Dì đừng ngại.

Tuần sau là đúng một năm Cậu 6 từ trần. Mỗi lần đọc những bài viết của dì và xem lại những hình ảnh ngày xưa của gia đình mình, cháu không thể nào kiềm được nước mắt. Giờ đây họ Lý chỉ còn lại một mình dì. Dì cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé.

Cháu Doanh.

Năm mới

Bước sang năm Quý Mão hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ và những nỗi phiền muộn sẽ tan biến. Đây là thời điểm và cơ hội cho tôi làm lại từ đầu. Tôi sẽ cố gắng không để những cảm xúc của mình làm tổn thương đến người khác.

Trong công việc tôi sẽ thận trọng hơn khi phải đối xử với những người làm chung. Làm việc cũng chỉ để kiếm sống. Không có gì phải tiếc nuối hay lo lắng. Đến đâu hay đến đó. Đi đến đường cùng thì tìm lối thoát.

Trong gia đình tôi sẽ dễ dãi hơn với con cái, nhất là với Đạo và Đán. Chúng nó đã lớn rồi, tôi không muốn rầy la bọn nó nữa. Nói thì dễ nhưng thực hiện thì không dễ chút nào.

Khó khăn nhất vẫn là tình cảm vợ chồng. Tôi sẽ cố gắng để sống hòa nhã với nhau. Tôi luôn yêu vợ và luôn biết ơn vợ với tất cả cả những gì vợ làm cho chồng con. Đôi khi tôi có cảm giác như vợ không hiểu được tôi cho dù đã cùng sống với nhau mười mấy năm qua. Và đôi lúc mặt cảm khiến tôi không thể tự kiềm chế được cảm xúc của chính mình.

Với người thân và bạn bè, tôi cũng sẽ kiểm soát lại cảm xúc của mình để tránh những xung đột không cần thiết. Tôi sẽ không để tình cảm hay tình bạn vượt quá xa. Vì mỗi khi tôi có cảm tình với ai, bạn thân hay người thân, tôi sẽ không dấu được những biểu lộ của mình. Và như thế tôi sẽ tự đem phiền phức cho chính mình và cho những người xung quanh. Tốt hơn hết là nên giữ một khoảng cách với mọi người.

Thùy Dung ca nhạc Pháp với điệu jazz

Gần đây tôi dùng thử Amazon Music để nghe nhạc khi lái xe đường xa như đi 10 tiếng đến Vermont để trượt tuyết. Thường thì tôi nghe nhạc jazz hay hip hop, nhưng tình cờ nghe nhạc Việt Nam và phát hiện ra tiếng hát Thùy Dung. Tôi không biết cô là ai hoặc cô ở trong hay ngoài nước. Cô có chất giọng tốt và hát tiếng Pháp nghe chắc ổn tuy tôi không biết tiếng Pháp gì cả. Nếu như cô chỉ nhạc Pháp không thì không có gì đặc biệt cả nhưng những bài hòa theo giai điệu jazz khiến những bài cover của cô nghe phê hơn. Chẳng hạn như cô trình bài “Paroles, paroles” theo điệu swing, “La vie en rose” theo blues và samba, và liên khúc “Toi jamais” và “L’amour c’est pour rien” theo bossa nova.

Tới đâu thì tới

Năm nay sẽ có thay đổi lớn, không sớm thì muộn. Đến nước này rồi thì còn gì phải lo ngại. Tôi vẫn cố gắng tập trung để không phải bị lôi vào phiền muộn. Xong keo này ta bày keo khác.

Cuộc sống là thế. Người trên luôn có quyền lực hơn người dưới. Lúc xưa tôi chỉ nghĩ đơn giản mình làm theo trách nhiệm của mình không cần phải lo lắng gì cả nhưng trong thực tế thì không phải như thế. Người có quyền lúc nào cũng trên cơ cả cho dù họ chẳng biết gì cả.

Đến cuối ngày cũng chỉ kiếm tiền nuôi sống gia đình. Tôi không còn xem nặng đam mê nữa. Tới đâu hay tới đó. Tôi chỉ cần làm những gì mình phải làm. Tôi cố gắng không để những công việc ngoài tầm tay ảnh hưởng đến cuộc sống và gia đình của tôi, nhất là con cái.

Giờ đây chỉ biết xuôi theo chiều gió. Đến đâu hay đến đó. Hy vọng cơ hội mới sẽ đến trong năm mới.

Sống để tiễn người ra đi

Một năm sau khi ba tôi (thứ 5) qua đời thì chú 7 ra đi. Một năm sau đó đến chú 6 và tuần trước đến bác 4. Trong mấy anh chị em, giờ chỉ còn cô 3 và chú 10. Cô 3 giờ đã 90 mấy tuổi rồi và giờ đây chỉ nằm một chỗ.

Một năm sau khi mẹ tôi (thứ tư) qua đời thì cậu 6 ra đi. Dì 5, dì 8, rồi đến dì mất đã lâu. Trong mấy anh chị em, giờ chỉ còn dì 9. Đã lâu rồi không liên lạc với dì không biết sức khỏe của dì ra sao.

Thế hệ trước lần lượt ra đi. Không chỉ riêng cha mẹ tôi mà mỗi lần mỗi người thân ra đi, tôi đều xót xa tận xương. Trong cuộc đời còn lại của mình, không biết sẽ tiễn đưa bao nhiêu người thân xung quanh. Đời người ngắn ngủi quá. Sống hôm nay sẽ chết ngày mai. Những gì có thể làm được là hiện tại và đừng đợi đến ngày mai. Tôi muốn được sống an nhàn không phiền muộn. Tôi buông lơi những gì không cần thiết. Tiền bạc, công việc, danh vọng không còn quan trọng đối với tôi. Mất đi tôi cũng không hề nuối tiếc.

Giờ đây những gì quý giá nhất với tôi là tình cảm vợ chồng, tình thương con cái, và tình nghĩa những người thân và bạn bè. Mục đích còn lại của đời tôi là giữ gìn chặt chẽ những mối quan hệ đó. Không để những lời lẽ xấu xa của đời làm tổn thương lý trí và tâm hồn của mình. Tôi sẽ vượt qua những tham vọng của chính mình để sống được bình yên. Tôi đã quá mỏi mệt và không còn sức để phấn đấu hay tranh giành gì nữa cả. Tôi quý trọng những gì đang có và không hề với tới những gì quá tầm tay.

Đi chơi với út

Sáng nay ba thằng lớn trở lại trường. Tôi vẫn nghỉ làm tới tuần sau. Định đi tập snowboard tiếp nhưng thời tiết đã trở ấm, hơn nữa lại mưa. Lưỡng lự không biết có nên lái xe mất một tiếng rưỡi hay không. Thôi thì quyết định không đi để rủ thằng út đi chơi. Dạo này nó ghiền xem iPad lắm nên nó không muốn đi đâu cả. Nó diện cớ trời lạnh, trời mưa, trời nắng để khỏi phải đi.

Sáng nay dụ được nó ra khỏi nhà lấy xe điện qua DC đi viện bảo tàng lịch sử thiên nhiên xem khủng long. Cũng mừng là nó chịu đi. Hai cha con ít có dịp đi chơi với nhau vì nó đeo theo mẹ nó nhiều hơn tôi. Còn tôi thì thường đi với ba thằng lớn. Thôi thì tranh thủ mấy ngày nghỉ làm dành thời gian với nó.

Thấy nó cũng thích thú đi ra ngoài mà không cần đụng đến iPad hoặc iPhone là mừng rồi. Đáng lẽ ra mấy năm nay nên cho nó đi nhà trẻ nhưng vì covid nên để nó ở nhà. Tháng Chín năm nay nó vô mẫu giáo rồi nên thôi để nó ở nhà luôn. Hy vọng đi học sẽ mở mang đầu óc nó hơn.

Vĩnh biệt Bác Tư

Người anh lớn mà ba tôi xem như người cha đã lìa trần hôm nay. Bác Tư là cây cổ thụ của gia đình. Bác đã thành lập Công Ty Xây Dựng Hữu Quế. Với tính cách uy tín, bác đã rất thành công trong ngành nghề. Giờ đây công ty vẫn tiếp tục mạnh mẽ dưới tay của những thế hệ con cháu.

Là một người em, bác rất thương Chị Ba. Là một người anh, bác chăm sóc các em như con. Bác thương yêu vợ con cũng như đàn cháu chắt của mình. Lúc nhỏ tôi rất kính trọng bác và bác cũng rất thương đứa cháu này. Sau khi đi Mỹ, tôi không biết nhiều về bác nhưng tôi vẫn luôn kính nể bác. Lần cuối cùng tôi về thăm gia đình, năm 1997, bác đã không còn nhớ đến tôi nữa.

Tôi không rõ bác đã hưởng thọ được mấy mươi tuổi nhưng tôi chắc là bác đã ngoài 90. Đời người như thế cũng đủ rồi. Xin cầu nguyện cho linh hồn của bác sớm được giải thoát.

Hai năm vắng mẹ

Mới đó mà hai năm đã trôi qua từ ngày mẹ lìa xa cõi đời này. Mỗi lần hình dung đến những giọt nước mắt cuối cùng của mẹ, con không thể nào kiềm chế được nỗi xót xa nghẹn ngào. Con đã không làm được gì cho mẹ trong những phút giây cuối đời của mẹ. Thậm chí con không được ở bên cạnh mẹ và để mẹ nằm cô đơn một mình trong căn phòng ICU bên máy móc rùng rợn. Những chuỗi ngày tối tăm ấy sẽ ám ảnh suốt cả cuộc đời con. Nếu như được quay ngược thời gian, con cũng không biết sẽ làm gì khác hơn. Tuy biết định mệnh không thể thay đổi nhưng con vẫn không thể chấp nhận.

Xung quanh con, hình bống của mẹ vẫn luôn hiện về. Mỗi lần con nhớ đến tuổi thơ với những hình ảnh đẹp đẽ của mẹ thì con lại đớn đau nghĩ đến mẹ nằm dưới lồng đất lạnh lẽo mỗi khi mùa đông về. Thằng con bất hiếu này đã bất lực khi mẹ gặp hoạn nạn. Tuy nhiên con biết mẹ không bao giờ trách móc con cho dù mẹ phải hy sinh cả tánh mạng. Lòng mẹ là bao la như thế. Giờ đây mẹ vẫn luôn che chở cho con qua năng lực vô hình của mẹ. Có một vài lần con bị rơi vào những tình trạng gần như tuyệt vọng, con cầu cứu mẹ và mẹ đã đưa con vượt qua mọi khó khăn.

Tuy mẹ ra đi nhưng mẹ luôn hướng về con. Mẹ vẫn phù hộ và lo lắng cho con từ bên kia thế giới. Giờ đây con vẫn chưa dứt nợ đời. Con còn quá nhiều trách nhiệm trên cõi tạm này, nhất là với gia đình của con. Đến lúc con phải ra đi, con sẽ đoàn tụ với mẹ. Mẹ giữ một nơi trên thiên đàng cho con nhé. Mãi mãi yêu thương mẹ!

Contact