Silly Conversations With My Boys

Đán woke up in the morning, smiled and said, “Daddy địt.” I replied, “Đán địt.” He sounded a bit angry, “No, daddy địt.” I teased on, “No, Đán địt.” He got real mad, pointed at me and said, “No, I tell you. Daddy địt.” I responded, “OK, Daddy địt.” I did.

Yesterday with Đạo

Đạo played with his legos and pretended: “Bad guys going into Walmart.” I was curious to know: “Why do bad guys go to Walmart? They want to buy some toys?” He responded, “No, to take some money.” I was like, “What? Where did you learn that from?” He said, “From Eric.”

Đạo’s 5th birthday is coming up and he has been quite misbehaving at school. On Monday, he refused to return to class after being in the playground. He did fine on Tuesday. On Wednesday, I asked him what happened in class. He said that two of his friends called him “dirty head.” I said, “That’s not nice so what did you do?” He responded, “I punched them.” I was like, “Oh no. What hands are for?” He replied, “To hold hands and to eat food.” I said, “That’s good. Why didn’t tell your teachers what they said to you?” He responded, “I did.” I asked, “What did your teacher say?” He replied, “She said to tell my friends ‘no, thank you. I don’t like what you said.'” I said, “That’s good advice. Why didn’t you do that?” He said,” I don’t know.”

I made a deal with him that we would throw him a big birthday party for him if he would be a good boy from today to the 25th. Each day we would put a smiley face sticker on the calendar if he would be good in school. The school’s psychologist thinks that he’s acting up because he knows his birthday is coming up. She wanted to meet with us and his teachers again to discuss his behavior.

Quá Khứ

Sáng nay Đạo mang theo một ảnh của mẹ và một ảnh ông bà ngoại để chia sẽ cùng cô và bạn bè trong lớp. Nhìn hình ông bà, tôi hỏi nó, “Ông bà ngoại đang ở đâu vậy? Có phải ở biển không?” Đạo trả lời, “Không, ông ngoại ở trên trời. Bà ngoại ở nhà bác Huy.” Tôi mỉm cười đáp, “Đúng rồi.” Nó hỏi lại tôi, “Where did ông ngoại move to? (Ông ngoại đã dọn đi đâu?)” Tôi trả lời, “Ông ngoại ở thiên đường.”

khi đến lớp Đán thì cô Ali đã có mặt. Đán hớn hỡ chạy đến khoe với cô đôi giày mới. Được cô khen đẹp nó dậm chân khoe cô giày có đèn. Khi tôi và Đạo đi ra khỏi lớp thì nó lại mếu. Cô Ali nhanh nhẹn bảo nó cho bạn Rebecca xem đèn thì nó nín khóc và dậm thêm một cái nữa. Khi rời lớp tôi nhìn lại thấy cô tặng cho nó một nụ hôm và không còn khóc nữa. Bữa nào vào lớp có cô Ali thì tôi rất vui vì không bị níu kéo.

Bỏ Dấu Không Đúng Chổ

Hôm thứ Bảy vừa qua đang ngồi ăn cơm trưa với bác Trâm và Kỳ thì cu Đán chạy đến hét to, “Muốn cặt. Muốn cặt.” Thì ra là nó muốn cắt jello ra để cho nó ăn. Thằng con trai này nói tiếng Việt mà bỏ dấu không đúng chổ thật nguy hiểm quá.

Nghe nó nói làm tôi nhớ đến một ông thầy người Mỹ dạy về môn typography. Trong một project thiết kế lại thực đơn của một nhà hàng thì tôi chọn menu của tiệm La Cay Chợ Lớn. Khi đưa cho ổng đọc thì chữ “La Cay” nghe cũng đúng nhưng ổng lại sửa “Chợ Lớn” thành “Cho Lồn.” Tôi nhịn cười không nổi nên ổng hỏi ổng nói gì mà tôi lại cười. Tôi trả lời, “You don’t want to know what you just said.” Ổng bảo rằng, “Sure why not? Just tell me.” Tôi đáp rằng, “You said ‘give me pussy.'” Cả lớp lăn ra cười làm ông ta đỏ cả mặt.

Vuốt

Như thường lệ sau khi đọc xong hai quyển sách thì tôi tắt hết đèn để thằng Đán ngủ. Hôm qua mệt quá nên tôi thiếp đi. Đến 9:30 giật mình thức dậy thì thấy nó vẫn chưa ngủ. Khi đưa tay ôm nó thì tôi đụng cái tả. Ngạc nhiên là tại sao tả lại rớt ra. Tôi bật đèn đọc sách lên thì thấy nó đã lột hết cả quần lẫn tả và đang nằm vuốt cu. Cái trò này hơi bị mới.

Hôm qua là ngày tổng thống đáng nhớ.

The Bug Report

The following report came from one of Dao’s teachers:

Yesterday, we went to the gym and we saw a few bugs and the children were very intrigued about them, so today we asked them.
Miss Rachael: What did you guys see in the gym?
Kassie: We saw a bug
Alex: we saw a stink bug.
Eva: I think I saw 5 stink bugs. There were one had 2 babies and the other had 1 baby.
Miss Rachael: What do you know about bugs?
Dao: if you squish them, they die.

I never taught him that.

Because Dao is eloquent with language, Dan picks up his motor skills from him as well. The other day, Dan dropped a container of cereal while we were riding to the daycare. He said slowly, “I spilled cereal… Dao can you pick them up?” Early today, I was putting on his diaper and joked with him, “Cu đẹp đâu rồi?” (Where is your pretty penis?) He tried to take off his diaper and replied, “Let me show you. Let me show you.”

Hoàng Quyên – Cửa Thơm Mùi Nắng

Hoàng Quyên has a big pipe and a slight raspy timbre. In fact, her voice has a reminiscent of the youthful Thanh Lam’s without vibrato issues. Her rendition of “Em và Đêm” and “Có Đôi” off her debut Cửa Thơm Mùi Nắng, a collaboration with her mentor Lê Minh Sơn, makes you miss the efflorescent Thanh Lam back in the old days. Her phrasing, particularly on the high register, is so much lighter comparing to Thanh Lam’s. Even though vibrato is applied in big notes, she uses them with care and control.

Highlight of the album is the opening “Ngày Em Ra Đời.” The tune, which produced by Lê Minh Sơn himself, has a sensational swing with hypnotic walking bass and Miles-inspired muted trumpet. Another standout number is “À Í A.” Accompanied by Trần Mạnh Hùng’s elegant classical piano, Hoàng Quyên brings out the emotional essence without being operatic like Trọng Tấn.

“Gió Mùa Về,” on the other hand, falls short on range and dynamic. Her version, which has a new rock-up production, is flat comparing to Ngọc Khuê’s contemporary folk-jazz take. In addition, Ngọc Khuê added so much playfulness—pushing her vocals to an uncomfortably high level and pulling back to child-like talking—into her delivery that it would be hard to match.

Nevertheless, Cửa Thơm Mùi Nắng is a strong, solid debut. She can’t go wrong under Lê Minh Sơn’s guidance and Trần Mạnh Hùng’s arrangements. The album, however, doesn’t define the true Hoàng Quyên other than the younger version of Tham Lam. Nothing’s wrong with that. Madeleine Peyroux started out sounding like Billie Holiday, but found her true self as she became mature. Let’s hope that Hoàng Quyên will discover her own voice as well.

Hai Anh Em

Hôm qua khi đến đón hai thằng nhóc thì thấy cu Đạo nhảy nhóc trên sân khấu cùng bạn bè và cô. Bây giờ nó không còn nhát như xưa nữa. Trong lớp Đạo được cô khen và bạn bè mến. Sáng hôm qua khi đưa nó đến lớp thì có một em chạy ra ôm nó. Ở nhà thì Đạo cũng ngoan một tí. Chịu chơi với em. Dỉ nhiên cải nhau thì vẫn chưa tránh được.

Hôm trước nghe mẹ nó kể lại khi thay đồ cho nó bụng nó nhỏ quá nên má nó bảo con phải ăn nhiều để bụng con lớn như ba và em. Nó trả lời mẹ cũng phải ăn nhiều để bụng mẹ bự và mẹ ăn thật nhiều để mẹ cũng có cu như ba, em và Đạo. Cái này hơi nguy hiểm. Mẹ ăn nhiều mà mọc cu thì ba cho mẹ chết đói luôn.

Hôm qua nó thấy đứa bạn có một em gái nhỏ nó nói rằng nó cũng muốn em gái. Mẹ nó trả lời làm sao mà kiếm được thí nó nói mình phải đi ra ngoài tìm.

Cu Đán thì dạn hơn anh nó. Khi đến đón nó thì nó nói với cô giáo rằng, “Bye bye, have a good day.” Rồi chạy lại ôm cô và được cô hôn trước khi ra về. Có lẻ nó gần gủi với anh nó nên nói được rất nhiều và biết dùng nguyên câu. Lúc nó giận lên thì nó sổ tiếng gì chẳng nghe được gì cả.

Đán ăn uống nhiều và tối nào cũng phải thay ích nhất là 3 cái tả. Không thay là ngày hôm sau phải đem mềm gối đi giặt. Tướng nó thì to và khoẻ nên bây giờ nó đập thằng anh nó. Cu Đạo phải chạy và cầu cứu khi giành giật đồ chơi với thằng em.

Có hai thằng thì cải cọ đánh nhau là chuyện thường tình. Nhưng đánh đó rồi cũng xin lỗi và chơi với nhau.

Xuân Trong Tôi

Trong Facebook một người bạn viết rằng tại sau tết ta lại lớn lao đối với những ai ở Mỹ khi mới ăn mừng tết tây cách đây không lâu. Có lẻ người bạn của tôi đến Mỹ lúc còn nhỏ (2 hoặc 3 tuổi) nên không có kỷ niệm của ngày xuân.

Cho dù tôi đã không ăn mừng tết ở quê nhà hơn 20 năm, mỗi khi xuân về đều mang lại những kỷ niệm của thời ấu thơ. Đâu đó trong tôi vẫn còn hương vị ngày xuân, nhất là những mùi khói pháo vừa đốt xong. Và cũng có lẻ càng xa quê hương nên tôi càng nhớ tết hơn. Đương nhiên tết tha hương làm sao vui và nhộn nhịp bằng tết ở quê nhà. Nhưng chỉ cần nghe được một chút nhạc xuân, ăn được một miếng bánh chưng hay được một phong bì lì xì là quá đủ nòng nàn mùa xuân trong tôi.

Bây giờ tết Việt Nam càng lớn lao và quan trọng hơn đối với tôi. Tôi muốn thấy mấy đứa con của mình tuy sinh ra và lớn lên ở Mỹ cũng được biết đến cái lể phong tục của người Việt.

Mẹ Già

Mấy tuần trước mẹ dặn đặt cho mẹ 200 cái bánh bột lộc rồi khi về mua 10 miếng chả chiên để mẹ biếu bà con và bạn bè trong dịp tết. Đầu tuần này mẹ bảo tuần này khỏi về trời tuyết và lạnh tội nghiệp hai thằng nhỏ.

Trưa hôm qua tôi thấy thời tiết cũng đẹp nên muốn về đưa cho mẹ đồ để kịp biếu trong dịp tết. Khi ra Eden tôi gọi mẹ nói tôi đi mua chả chiên rồi về và hỏi mẹ có muốn mua gì nữa không. Mẹ bảo không.

Khi đón hai đứa nhỏ ở nhà trẻ thì đã năm giờ chiều. Không kẹt xe thì từ Fairfax đến Lancaster khoảng hai tiếng rưỡi nhưng kẹt xe nên đến gần 10 giờ mới đến. Mẹ cứ gọi thăm sau đi lâu quá.

Lúc đến nhà thì mẹ vẫn cậm cụi nấu đồ ăn chờ gia đình tôi về để ăn. Mẹ là vậy nấu đồ ăn kỷ lưỡng nên rất chậm. Chân thì vẫn còn đau mà cứ đứng cả ngày. Nên tôi ngại lắm. Mỗi khi về tôi thường không báo trước vì không muốn mẹ cực nhọc.

Thu & Thảo

Thời nay muốn tìm người không có Facebook còn khó hơn những người có. Nhưng nhờ Facebook tôi biết được sinh hoạt của người thân, nhất là bà con ở Việt Nam. Bây giờ lớp cháu nó dùng Facebook khá nhiều.

Hôm nọ có một cô bé xinh xinh tên Thảo muốn làm bạn với tôi. Không biết là ai và chỉ biết nó có một số người bạn trong network của tôi. Thôi thì nhận lời vậy. Sau khi xem vài tấm hình con bé chụp với mẹ nó tôi nhận ra chị ấy là vợ của anh Hai tôi.

Tôi ít nhắc đến người anh cả này là vì giữa tôi và anh ấy sống hai thế giới khác nhau. Có lẻ vì anh em cùng cha khác mẹ nên không gần gủi. Vả lại anh ấy sống rất riêng tư. Lúc tôi còn ở Mỹ Tho thì anh đã lên Sài Gòn lập nghiệp. Cho đến nay anh em tôi gặp nhau không quá 20 lần.

Lúc xưa khi hè về anh thường gởi bé Thu (con của anh) xuống Mỹ Tho chơi vài tuần bên bà nội và thiếp 10 của tôi (bà cố nội và bà 10 của nó). Tôi còn nhớ đứa cháu này ngoan và dể thương. Nó cũng rất mến chú Doanh của nó. Lúc đó nó chắc 3 hoặc 4 tuổi còn tôi thì 7 hay 8 tuổi gì đó. Nó thích được tôi đẩy xe đồ chơi quanh nhà. Ôi những chuổi ngày đó làm sao quên được.

Càng khó quên hơn là một ngày trời mưa ba láy xe đưa tôi qua nội. Khi đến nơi thì thấy mọi người đều khóc. Ba tôi cũng khóc nhòa lên. Lúc đó tôi không biết rỏ chuyện gì. Thì ra bé Thu bị sốt xuất huyết và đã qua đời. Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến người thân của mình bị mất nhưng tôi không biết cảm giác đó ra sao. Tôi vẫn nhớ rỏ ngày đám tang của cháu và nơi chôn của cháu. Cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được hình bống cháu.

Thảo là em Thu. Lúc bé chào đời thì tôi đã sang Mỹ. Thấm thoát mà đã 20 mấy năm. Bây giờ cháu đã trở thành một cô giáo dạy học. Thấy cháu bỏ lên cái video clip học trò lớp 6 của cháu nhảy nhót bài “The Fox” làm tôi nhớ đến tuổi ấu thơ của tôi. Lúc sang Mỹ tôi cũng mới lên lớp 6.

Thấy được cháu trưởng thành và chọn đường giáo viên tôi vui và hãnh diện. Nhìn hình cháu Thảo tôi bùi ngùi nhớ lại bé Thu. Nếu bé còn sống chắc bé cũng giỏi và thành công.

Contact